💗 Chương 7: Hôn một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐄𝐝𝐢𝐭𝐨𝐫: 𝐒𝐎 𝐘𝐔𝐔

Nghe Tần Huyên nói như vậy, trong đầu Tần Niệm liền nhớ lại cảnh hắn đứng dưới vòi sen mà dùng tay loát côn thịt, gương mặt nhỏ bỗng chốc đỏ bừng như quả cà chua chín.

Cô ôm chặt sách vở, dậm chân định xoay người bỏ về phòng, không muốn nhờ hắn chỉ bài tập nữa!

Rõ ràng cả hai cách nhau một cánh cửa, nhưng ánh mắt của Tần Huyên giống như có thể xuyên qua được cánh cửa mà nhìn thấy được ý định của cô, liền cách cánh cửa mà nói: “Nếu em bỏ về phòng thì bài tập ngày mai tính sao đây? Định nộp giấy trắng à?”

Tần Niệm: “……”

Cô phát hiện, cô thật sự bị Tần Huyên nắm thóp sẵn rồi.

Tần Niệm đi qua đi lại trước cửa phòng anh trai, rốt cuộc đem cái trán dựa vào cánh cửa, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, “Anh hai…… anh mở cửa cho em đi mà.”

Tần Huyên: “……”

Cô thế mà lại sử dụng chiêu làm nũng, cái này rõ ràng là gian lận mà!

Không chờ Tần Huyên trả lời, Tần Niệm lại gọi hắn: “Anh à…… Mở cửa đi, được không a?”

Giây tiếp theo, cửa phòng đã được mở ra từ bên trong.

Tần Huyên dựa vào cạnh cửa, ánh mắt bất đắc dĩ lại sủng nịch, trầm mặc mà nhìn cô, ngay sau đó nghiêng nghiêng đầu, ý bảo cô đi vào.

Tần Niệm vội ôm chặt sách vở rồi cứ thế mà lướt ngang qua hắn để đi vào trong, sau đó liền thấy trên bàn sách có một dĩa dưa hấu cắt sẵn được đặt ở đó, đây rõ ràng là chuẩn bị sẵn cho cô, phía trên còn có cắm sẵn một cái nĩa nhỏ màu đỏ đáng yêu.

Rõ ràng đều đã chuẩn bị sẵn trái cây cho cô, còn cố ý làm khó dễ cô, đúng là quỷ ấu trĩ mà!

Tần Huyên nhịn cười, đi đến bàn học, đem hai cái ghế dựa kéo ra, nói: “Ngồi đi.”

Bởi vì Tần Niệm thường xuyên tới hỏi bài tập, cho nên bàn học của Tần Huyên vẫn luôn chuẩn bị sẵn ghế dựa cho cô, thậm chí chất lượng của ghế còn có chút tốt hơn ghế của hắn nữa.

Tần Niệm nghe lời mà ngồi vào chiếc ghế thuộc về cô, đem sách giáo khoa mở ra, sau đó ngoan ngoãn mà nhìn về phía hắn.

Tần Huyên theo sau cũng ngồi vào cạnh Tần Niệm, một cái cánh tay tùy ý đặt trên thành ghế sau lưng cô, giống như muốn đem cô ôm chặt vào trong lồng ngực.

Chỉ là Tần Niệm đang tập trung xem bài tập, căn bản không chú ý tới động tác ngồi của cả hai đang có vấn đề.

Mà cho dù có chú ý tới thì cô cũng không cảm thấy có gì lạ, Tần Niệm nhìn tới quen luôn rồi, bởi vì Tần Huyên vẫn luôn thích một bên vừa giảng bài, một bên vừa trêu đùa cô.

“Bài nào?” Tần Huyên thuận miệng hỏi.

Tần Niệm nâng lên một ngón tay, chỉ chỉ vào bài này, rồi lại chỉ chỉ vào bài kia, đem những bài mà mình không hiểu chỉ hết.

Tần Huyên trực tiếp bị chọc cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn theo tiết tấu, nói: “Đầu em là não cá vàng sao? Sao trí nhớ chỉ có 7 giây vậy, mới thi chuyển cấp cách đây không lâu mà em đã đem tất cả kiến thức trước đó anh dạy cho em, đều đem trả lại hết cho anh vậy hả?”

Tần Niệm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khiêm tốn nghe anh trai dạy bảo.

“Thật sự xin lỗi ạ, em cũng không biết tại sao lại cứ quên hết mất tiêu……”

Nhìn thái độ thành khẩn nhận lỗi của cô, làm Tần Huyên không thể đành lòng mà mở miệng trách mắng.

Khẽ thở dài vài cái, hắn nhéo mi tâm, bất lực nói: “Muốn anh chỉ nhiều bài tập như vậy, có phải nên có một chút hối lộ chứ nhỉ?”

Tần Niệm nghiêng đầu nhìn qua, mới phát hiện khoảng cách giữa hai anh em đang khá gần, chiếc mũi cao thẳng của Tần Huyên mơ hồ như sắp đụng phải mặt cô, còn có hơi thở nóng hổi của hắn cũng phun nhẹ trên mặt Tần Niệm.

Ngay tức khắc Tần Niệm liền cảm thấy có chút nóng mặt.

Cô biết rõ động tác này của anh trai là có ý tứ gì, do dự vài giây, mới nhỏ giọng nói: “Anh, chúng ta đều đã trưởng thành, như vầy có vẻ không hay cho lắm.”

“Vì sao lại không hay? Mặc kệ em đã lớn như thế nào, em đều là em gái của anh, em gái thân thiết với anh trai, đây không phải là chuyện bình thường sao? Mà em bình thường vẫn thân thiết với ba mẹ đó thôi!” Nói xong, hắn đắc ý mà nhướng mày với cô.

Tần Niệm biết rõ những điều hắn nói đều là ngụy biện, nhưng lại không thể phản bác, chỉ đành cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng.

Tần Huyên dù muốn nhưng vẫn làm ra bộ dáng ung dung tự tại mà nhìn cô, như thể chắc chắn là cô sẽ chọn hôn hắn.

Tần Niệm nhìn mặt hắn, lại nhìn nhìn đống bài tập chưa làm một chữ, không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành ngẩng đầu qua mà vội vàng đặt một nụ hôn lên má hắn.

Mới vừa hôn xong, mặt cô ngay lập tức ngại đến đỏ bừng.

Quả nhiên tâm tình của Tần Huyên rất tốt, thái độ chỉ bài cho em gái có vẻ phá lệ kiên nhẫn hơn nhiều.

Nghe anh trai giảng giải, Tần Niệm thường lộ ra biểu tình như được khai sáng đầu óc, làm Tần Huyên nhìn thấy liền thở dài.

Rõ ràng em gái hắn ngoan ngoãn như vậy, thái độ học tập cũng nghiêm túc như vậy, nhưng vì sao cứ học hoài không vô đầu vậy? Chẳng lẽ là đột biến gien?

Nhìn em gái đang nghiêm túc giải bài tập, Tần Huyên lại cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, thật muốn chọc cô một cái.
Ý niệm hiện lên thì liền nhịn không được.

Vì thế hắn ngồi sát vào một chút, đem cằm nhẹ nhàng gác lên vai mảnh khảnh của em gái, nhìn cô chuẩn bị giải sang bài khác, mới không chút để ý mà mở miệng nói: “Tiểu bảo bối, lúc em đi lấy quần lót dùm anh, có phải đã mở ngăn kéo bên phải ra hay không?”

“Lạch cạch” một tiếng.

Cây bút trong tay Tần Niệm liền rớt xuống bàn……
......
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro