💙 Chương 9: Khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐄𝐝𝐢𝐭𝐨𝐫: 𝐒𝐎 𝐘𝐔𝐔

Bởi vì ban ngày bị bắt nhìn mấy bức tranh khỏa thân nóng bỏng, cho nên ban đêm Tần Niệm đều ngủ không được an ổn lắm, thậm chí còn mơ thấy giấc mơ kì quái.

Ở trong mơ cả người cô đều mềm mại, nằm thẳng ở trên giường, mơ hồ có một bóng dáng người đàn ông đè nặng trên người cô. Tần Niệm không thấy rõ hình dáng của đối phương, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc thô nặng của hắn, thở ra từng trận hơi nóng mơ hồ muốn làm phỏng cả da cô.

Tần Niệm chỉ cảm thấy cả người tê dại, trong cơ thể giống có lửa thiêu, bên dưới địa phương xấu hổ kia lại có chút nóng ngứa, khó chịu đến không được.

Người đàn ông như nhìn ra được sự khó chịu của cô, ngoài miệng thì dỗ cô, còn bàn tay to thì lại là chậm rãi mò xuống dưới chân tâm đang ngứa ngấy của cô mà sờ soạng.

Tần Niệm cả kinh đến quên cả thở, tim đập đến hốt hoảng, trong lúc cô đang giãy giụa và suy nghĩ muốn thấy rõ hình dáng của người đó, thì lại tỉnh mộng.

Tần Niệm nhìn chiếc đèn ngủ hình con vịt vàng quen thuộc được đặt ở đầu giường, ngơ ngác mà nhìn cả nửa ngày trời vẫn chưa hồi thần lại được.

Nơi này là phòng cô, không có người khác, càng sẽ không có người đàn ông đó xuất hiện!

Tại sao cô có thể mơ giấc mơ như vậy chứ?!!

Nghĩ tới nghĩ lui, đều là lỗi của anh trai, không thể hiểu được tại sao bắt cô xem những bức tranh đó, làm hại cô ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó!

Tần Niệm buồn bực mà đứng dậy, đem điều hòa hạ thấp nhiệt độ xuống.

Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì Tần Niệm trước đó bị xấu hổ cả một đêm, trong lúc nhất thời không muốn đối mặt với anh trai, vì thế không chờ Tần Huyên đi chung mà đã mang cặp sách đi thẳng ra cửa, tốc độ nhanh đến mức Lưu Nhụy cũng không kịp cản cô.

Chờ cho đến khi Tần Huyên từ trong phòng đi ra, mới phát hiện không nhìn thấy bóng dáng của em gái.

Thật ra trong lúc Lưu Nhụy làm bữa sáng cho con gái, cũng thuận tiện đem vật liệu còn thừa nấu luôn bữa sáng cho con trai. Nhưng trong lúc này khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, lại nhớ tới con gái đột nhiên đi học sớm, rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra, bà không khỏi tức giận trong lòng, trong tay cầm đại cái muỗng muốn đi tới gõ hắn.

“Không được khi dễ em gái con!”

Tần Huyên tức giận nói: “Con mắt nào của mẹ thấy con khi dễ em ấy chứ?!!!"

“Con không khi dễ con bé, thì sao mà con bé đã làm gì mà phải đi học sớm như vậy chứ?!"

Ở trong mắt ba mẹ, chỉ cần em gái không vui thì khẳng định chính là do anh trai làm sai, cho nên không cần điều tra mà đã trực tiếp định tội hắn.

Tần Huyên không muốn cãi nhau với mẹ Tần, lấy cặp sách rồi cũng vội vàng ra cửa.

Lái xe điện một đường đi thẳng đến trường, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Tần Niệm, đoán là cô đã đi học bằng xe bus rồi, Tần Huyên lúc này mới từ bỏ tìm người, nghĩ trực tiếp tới trường rồi tìm cô sau.

Lúc Tần Niệm đi xe bus tới trường học thì trời vẫn còn sớm, khi xuống xe thì vẫn còn dư chút thời gian, liền ghé tiệm bánh mì ven đường mua cái sandwich cùng sữa bò, vừa ăn vừa đi bộ vào cổng trường.

Bởi vì tất cả bài tập về nhà đều đã được Tần Huyên hồi tối hôm qua chỉ cho làm hết rồi, cho nên Tần Niệm vào lớp cũng có chút tự tin hơn, thấy cô bạn Từ Gia ngồi cùng bàn đang múa bút thành văn, Tần Niệm liền khẳng khái tính đem bài tập của mình đưa cho cô nàng mượn để sao chép, dọa Từ Gia nhảy dựng.

Lúc này cách thời gian vào học còn sớm, bên ngoài hành lang lại có một trận cãi cọ ồn ào, Tần Niệm cho rằng là một nam sinh lớp 12 nào đó lại tới nhìn mình, lại không nghĩ rằng người đến là bản thân Tần Huyên.

Hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lập tức tạo nên một trận xôn xao không nhỏ?
Dù sao thì đây cũng là nam thần học bá nổi tiếng của trường.

Tần Huyên cũng không để ý tới những ánh mắt của người khác, đi thẳng đến trước bàn Tần Niệm đang ngồi, đem một hộp điểm tâm để lên bàn trước mặt cô.

“Bữa sáng.” Hắn nói.

Hắn xuất hiện một cách phô trương ở chỗ này làm các học sinh khác vây xem đông nghịt, Tần Niệm thật sự không cho hắn sắc mặt tốt, nhưng lại không thể không để ý tới hắn.

Chỉ có thể ở trong lòng mắng câu “Giảo hoạt!”

Nhìn hộp điểm tâm được mua ở một cửa hàng nổi tiếng, Tần Niệm ngẩn người, trong lòng còn sót lại một chút khó chịu cũng theo đó mà biến mất tiêu.

Anh trai vẫn là dành thời gian mà ghé mua cho cô bánh ngọt nha.

Thấy cô nhận lấy điểm tâm ngọt, sắc mặt của Tần Huyên mới tốt lên một chút, sau đó mới nói: “Giữa trưa tan học nhớ chờ anh.”

Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Từ Gia ở một bên nhìn hành động ngọt ngào của hai anh em, cảm khái nói: “Anh trai của cậu thật ngầu a!”

Tần Niệm nhớ tới đêm qua hắn ôm cô, cưỡng bách cô xem tranh khỏa thân, thì liền thấy hắn một chút cũng không còn ngầu nữa.

Tần Niệm lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua, người đàn ông trong mộng cũng có giọng nói dỗ dành cô giống vậy, vừa ôn nhu lại nghịch ngợm.

Quả thực cùng Tần Huyên giống nhau như đúc.

Nghĩ vậy một chút, sắc mặt Tần Niệm trong nháy mắt liền trở nên mờ mịt.

Chính mình đây là điên rồi sao? Như thế nào có thể liên tưởng như vậy!!

Tối hôm qua cái kia rõ ràng là…… Rõ ràng là một giấc mộng xuân!
————

,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro