Chương 12: Ôn nhu (H hạ + kết thúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áng văn này đến chương này liền tính là kết thúc ~

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, bởi vì đây là áng văn đầu tiên của tôi, mỗi lần nhìn thấy có bình luận, thêm một người lưu lại, tôi đều sẽ cực kỳ vui vẻ! Thật sự cảm ơn mọi người đã ủy hộ!

Vốn dĩ tôi chỉ xem đây là luyện tập viết một đoản văn có H, lúc sau còn có một trận H nữa, viết không tốt, mong mọi người thông cảm nhiều hơn~ chúc mọi người xem vui vẻ!

____ ____ ____

Cúi đầu nhẹ nhàng thở ra ở bên tai hắn, nói: “Đại Lang, ngươi có biết vừa rồi ngươi đã làm chuyện gì sai không?”

Lỗ tai Võ Đại Lang bị hơi thở này làm cho rất ngứa, liền cúi đầu muốn tránh sự quấy rầy này, nhưng lại bị Tây Môn Khánh ôm chặt, không cho phép nhúc nhích. Hắn đành phải mờ mịt nhìn về phía người đang ôm hắn.

Bị ánh mắt có chút ướt át của Võ Đại Lang nhìn, Tây Môn Khánh cảm khái một tiếng, này mẹ nó thật đúng là phạm tội a! Cầm tay Võ Đại Lang thật chặt, dẫn đường hắn duỗi xuống phía dưới, cho đến khi đã bao phủ lên thứ nóng như lửa của mình: “Nhìn xem, đây chính là chuyện tốt mà ngươi đã làm.”

Tay Võ Đại Lang bao phủ trên thứ thật lớn của Tây Môn Khánh, bàn tay hắn đang cảm thấy nóng lên vì độ ấm kia. Sợ hãi, hắn nhanh chóng rút tay về, nhưng nửa đường lại bị Tây Môn Khánh bắt được: “Nương tử, không phải sợ, đây chính là thứ tốt có thể làm cho ngươi sung sướng đấy.”

Nghe được những lời như vậy, Võ Đại Lang tự nhiên nhớ tới thứ thật lớn này vừa rồi còn xỏ xuyên qua lại ở bên trong thân thể mình, không khỏi xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng.

Tây Môn Khánh nhìn đến cảnh tượng như vậy, trong lòng lại càng sung sướng: “Đại Lang, tới, tiếp theo sờ sờ nó, tướng công khó chịu quá.”

Dứt lời, hai mắt còn ẩn tình mà nhìn Võ Đại Lang, phong tình vạn chủng nói không nên lời.

Võ Đại Lang bị khuôn mặt mỹ nhân trước mắt mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nên sao có thể nhớ lại vừa rồi mình còn bị y ăn sạch, đến cả cặn cũng không còn, đôi tay vụng về di chuyển lên xuống trên dương vật to lớn kia.

Tuy nói Tây Môn Khánh đã trải qua qua vô số lần ân ái, nhưng được người mà chính mình yêu sâu sắc hầu hạ như vậy, lại vẫn là lần đầu tiên, tuy rằng động tác của Võ Đại Lang rất không lưu loát, nhưng cũng làm y sung sướng từ tận đáy lòng. Bởi vì Võ Đại Lang lao động hàng năm, đôi tay rất thô ráp, nên nó có một loại khoái cảm nói không nên lời ngược lại với những nữ tử son phấn kia.

“Đại Lang, nào, ngồi lên trên người ta.” Tây Môn Khánh đạp hai chân lên bậc gỗ dưới giường, ngồi ở trên giường, híp mắt mỉm cười nói. Thấy nửa ngày Võ Đại Lang vẫn không nhúc nhích, cho rằng lại là thẹn thùng, cũng không nhiều lời, duỗi tay ôm hắn vào trong ngực. Để hắn dang rộng hai chân, dựa lưng vào ngực mình. Vật to lớn dưới người đã sớm vận sức chờ phát động, cắm toàn bộ vào trong lỗ nhỏ của Võ Đại Lang, đôi tay đột nhiên buông hắn ra, bởi vì tác dụng của trọng lực, dương vật tiến vào một chiều sâu xưa nay chưa từng có, cắm Võ Đại Lang kêu to lên một tiếng: “A…… A a…… Ngươi……”

“Nương tử, nơi này của ngươi vẫn còn đồ vật ta lưu lại vừa rồi đâu, bên trong trơn quá, thật thoải mái a…… A……” Trải qua chuyện giường chiếu vừa rồi, hiện tại Võ Đại Lang đã mệt đến nỗi không còn sức lực, chỉ có thể theo những lần ra vào của Tây Môn Khánh. Mỗi lần va chạm, thân thể cũng vừa lúc rơi xuống, dương vật to lớn giống như đã đâm tới chỗ sâu nhất, hắn cảm thấy bụng đều sắp bị đâm thủng.

“A…… A…… Làm chậm một chút…… Ta sắp bị ngươi…… A…… Cắm hỏng……” Vô thức cuồng loạn đong đưa eo, trong miệng phát ra một chút từ ngữ dâm đãng mà chính mình cũng không dám tin.

“Hửm…… Sao có thể đâu…… A…… Đại Lang, lỗ nhỏ của ngươi…… Rất tham ăn…… Cứ luôn quấn lấy ta đây…… A”

Lại là một trận thọc vào rút ra mạnh mẽ, y cảm thấy người đang ngồi trong lồng ngực đang vặn vẹo một cách bất an.

“A!…… Dừng một chút…… A…… Dừng một chút.” Võ Đại Lang sắc mặt ửng hồng, không ngừng kêu to.

Nghĩ rằng hắn xảy ra chuyện, Tây Môn Khánh nhanh chóng dừng động tác lại, đưa tay vuốt mái tóc đang ướt mồ hôi của người trong lồng ngực ra sau: “Làm sao vậy?”

“Ta, ta muốn đi ngoài……” Khuôn mặt của Võ Đại Lang gần như đã đỏ đến kỳ cục.

Sau khi Tây Môn Khánh nghe xong, y không nói gì.

Võ Đại Lang chỉ cảm thấy hạ thân lại thu được một cái va chạm thật mạnh, hắn kêu lên “A” một tiếng.

“Dừng lại…… A…… A a…… Ta thật sự muốn đi ngoài, sắp tè ra quần…… A……”

“Vậy tè ra quần đi, a…… Ta muốn làm ngươi đến khi người bắn nước tiểu…… Ưm……” Tây Môn Khánh vừa nói, vừa dùng sức thọc vào rút ra, tiếng nước dâm mĩ cùng tiếng đánh bạch bạch trộn lẫn vào nhau, sắc tình cùng dâm đãng nói không nên lời. Tìm được điểm kia trong lỗ nhỏ, Tây Môn Khánh trước tiên là thong thả ma sát ở trên đó, cho đến khi cảm giác được háng của người dưới thân đã bắt đầu run rẩy, lại bắt đầu nhanh chóng mãnh liệt thọc vào rút ra.

“A a…… Ta thật sự muốn đi tiểu……” Chính mình bị làm thành tư thế xi tiểu của trẻ nhỏ ngồi ở trên người Tây Môn Khánh, lỗ nhỏ phía sau không ngừng bị nam nhân xỏ xuyên qua, núm vú trước ngực cũng bị đùa bỡn. Trong miệng còn phát ra đủ loại tiếng kêu dâm đãng, Võ Đại Lang cảm thấy xấu hổ đến nổi không thể gặp người khác nữa, thanh âm run rẩy, nước mắt liền chảy xuống dưới.

Tây Môn Khánh thấy thế, nhẹ nhàng liếm láp nước mắt còn sót lại của hắn, ôn hòa nói ở bên tai hắn: “Ngoan, tè ra quần đi. Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của ngươi, ưm…… Ta muốn ngươi hoàn hoàn toàn toàn thuộc về ta…… A”

Đưa hai tay xuống dưới nách Võ Đại Lang, ôm chặt hắn, dùng sức ấn xuống, đồng thời không ngừng dùng sức đẩy phân thân lên trên, lại mạnh mẽ thọc vào rút ra mấy chục cái.

“A…… A a!” Sau một tiếng rên rỉ cao vút, từ trong dương vật của Võ Đại Lang phun trào ra một chất lỏng màu vàng nhạt. Hắn cảm thấy xấu hổ, nước mắt không ngừng chảy xuống, và cũng bởi vì cái cảm xúc xấu hổ đáng chết này, mà cảm giác cao trào lại trở nên mãnh liệt hơn. Lỗ nhỏ phía sau không ngừng co rút lại, Tây Môn Khánh bị kẹp cảm thấy sung sướng đến mức không còn thần trí, y chỉ cảm thấy xương cùng đều đang tê dại.

Tây Môn Khánh cảm thấy đây là chuyện giường chiếu vui sướng nhất mà đời này y đã trải qua, trước kia tuy là thân thể có hưng phấn, nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh. Mà nay, người trong lồng ngực lại làm y nếm tới tư vị ngọt ngào nhất, y sẽ không bao giờ buông tay.

Ôm lấy Võ Đại Lang gần như đã ngủ sau khi được tắm rửa sạch sẽ, y nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn: “Đại Lang, chúng ta nói xong, nhất định ngươi phải cho ta ba tháng. Nếu đến lúc đó ngươi thật sự muốn đi, ta tuyệt đối sẽ không cản ngươi.”

Võ Đại Lang trong lúc vô thức nghe được lời như vậy, không tự giác cũng gật gật đầu.

Ba tháng sau.

“Có nghe nói gì không? Nương tử của Tây Môn đại quan nhân rất xấu!”

“Không thể nào, Tây Môn đại quan nhân đẹp như vậy……”

“Ta nghe nói đại hôn ngày hôm qua, rất nhiều khách quý đều sợ đến ngây người, thật không hiểu nương tử kia là yêu quái phương nào, diện mạo như vậy mà cũng có thể làm Tây Môn quan nhân một lòng một dạ với nàng, chắc chắn là đã dùng yêu pháp gì đó!”

“Tây Môn quan nhân thật đúng là ngu ngốc, đuổi đi toàn bộ thị nữ xinh đẹp, thế nhưng lại lấy một người như vậy làm nương tử……”

“Ai, các ngươi biết không? Hôm qua ta nghe được có người nói thân hình của nương tử Tây Môn quan nhân rất giống Võ Đại Lang bán bánh nướng ở thành đông, cũng không biết là thật hay giả nữa?”

“Ai biết được! Ai! Công tử ca có tiền bây giờ nếu như không ăn chơi đàng điếm cả ngày, thì chính là đầu óc không bình thường……”

“Cũng không thể nói như vậy, thủ đoạn của Tây Môn lão gia mọi người cũng là rõ như ban ngày, nếu như không có hắn, hiện tại huyện Dương Cốc có thể giàu có như vậy sao?”

“Cũng không biết có bao nhiêu khuê nữ muốn tìm chết tìm sống đây……”

“Nhưng mà cũng đáng tiếc quá a!”

Đại hôn của Tây Môn Khánh rất nhanh đã trở thành đề tài bàn tán ồn ào nhất trong huyện Dương Cốc, dường như mỗi chỗ mỗi nơi đều đưa ra đủ loại bình luận nhằm vào tân nương của y.

Võ Đại Lang, người đang ở trong trung tâm của những lời nghị luận này lại hoàn toàn không biết gì cả.

Khi ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ hoa chiếu lên người, hắn mới tỉnh lại từ trong cái ôm của Tây Môn Khánh, đêm tân hôn, một đêm điên loan đảo phượng đã làm toàn thân hắn đau nhức đến nổi không thể động đậy.

Nhớ tới dáng vẻ phấn khởi kích động của Tây Môn Khánh đêm qua, quả thực là hận không thể làm hắn chết ở trên giường, mặt Võ Đại Lang không khỏi đỏ lên.

Đang nghĩ ngợi linh tinh, người đang ôm hắn đã tỉnh giấc.

Ánh mặt trời phản chiếu lên y, làm y trở nên cực kỳ đẹp đẽ.

Giơ tay sửa sửa sợi tóc rối loạn của Võ Đại Lang, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn, nụ cười đẹp đẽ động lòng người.

“Chào buổi sáng, nương tử của ta.”

(Hoàn)

____ ____ ____

Happy ending~

Chúc phu phu hai người bạch đầu giai lão!

Mãi mãi hạnh phúc bên nhau!

❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro