Chương 8: Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lấy cách này để gặp anh ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Tiểu Cầu Nhỏ

Không biết có phải cốt truyện nghe được ý nghĩ trong lòng cô hay không, mà mấy ngày kế tiếp  trải qua rất chi trơn tru, cái cảm giác hít thở không thông lúc trước cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trên đường bên cạnh thư viện đầy áp những lều trại màu đỏ, có câu lạc bộ âm nhạc, câu lạc bộ Street Dance, câu lạc bộ văn học... rất nhiều câu lạc bộ mời gọi tân sinh viên gia nhập, có vẻ như ở trước mỗi lều trại đều vây đầy người.

Phó Dĩ Phỉ nói là đến xem cho vui thôi, kết quả khi tới nhìn trúng câu lạc bộ nhảy, thế là bỏ mặc Cố Ninh Du chạy tới xếp hàng báo danh.

Cố Ninh Du cũng không để ý, vốn dĩ cô đến đây vì mục đích khác, cũng không phải thật sự muốn tham gia vào mấy câu lạc bộ.

Chỉ là, nơi này nhiều người như vậy, "Người kia" mà cô cần gặp đang ở đâu?

Cố Ninh Du xuyên qua trong đám người, giống như lơ đãng mà đi qua hàng người của từng lều trại, mỗi lần đến cô nhìn rất kỹ, sợ mình bỏ lỡ ai mất.

Chính là, không có, cái gì cũngg không có, trường học xã đoàn tự nhiên không thiếu soái ca mỹ nữ, nhưng Cố Ninh Du nhìn thấy bọn họ, trong lòng cũng chưa cái gì đặc biệt cảm giác, càng đi trước đi, Cố Ninh Du trong lòng càng không đế, đi đến cuối cùng một cái lều trại phía trước thời điểm, nàng trong lòng lộp bộp một chút —— sao lại thế này?

Thật sự người nào cũng chưa nhìn thấy!

Phía trước nàng xác thật cảm giác được có một cổ lực lượng ở ngăn cản nàng, nhưng cũng xác thật không bao lâu liền lại biến mất... Chẳng lẽ thật là ảo giác?

Không, không phải, nàng giống như minh bạch.

Cốt truyện biết ngăn cản không được nàng, cho nên liền đem "Người kia" điều đi rồi.

Trong lòng Cố Ninh Du nảy lên một trận thất vọng cùng bực bội, cô đã phải chịu đựng thân thể không khoẻ, vậy mà cái cốt truyện này dễ dàng được viết lại, có phải muốn cô hao hết tâm tư, rồi đến cuối cùng không thay đổi được cái gì?

Đón người mới đến nam sinh thấy Cố Ninh Du đứng ở lều trại trước, vừa không nói chuyện, cũng không có đi ý tứ, chủ động hô: "Đồng học, ngươi tưởng gia nhập chúng ta phát thanh xã sao? Tuy rằng chúng ta chuẩn bị thu quán, nhưng là ngươi nghĩ đến nói ta cũng có thể cho ngươi giới thiệu một chút!"

Cố Ninh Du lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cô đè xuống trong lòng táo úc cảm, lễ phép mà hồi hỏi: "Các ngươi phải đi sao? Hiện tại còn rất sớm đâu."

"Đúng vậy." Nam sinh thẹn thùng mà cười cười, "Khi nãy chủ tịch câu lạc bộ nói có việc đi trước, cho nên hôm nay tụi tớ không nhận thêm người nữa."

"Thì ra là vậy... Không cần phiền cậu, tạm thời tớ không muốn tham gia câu lạc bộ nào cả."

Cố Ninh Du từ chối về sau liền trở về đi đến.

Xem ra hôm nay đã định là không gặp người nào rồi, trận đầu tiên đánh với cốt truyện, cuối cùng vẫn là lấy thất bại của cô để chấm dứt...

"Anh Tạ! Không phải anh đi rồi hả, tự nhiên quay về chi vậy?"

Vừa đi được vài bước, Cố Ninh Du nghe thấy giọng nói vừa rồi của cậu trai kia.

"Anh đi đâu vậy, mới cách khai giảng không bao lâu mà?."

Cố Ninh Du không nghe tiếp nữa, dù gì cuộc đối thoại này cũng không liên quan gì tới cô.

Ngay lúc cô chuẩn bị bước tiếp, thì lại nghe chủ tịch câu lạc bộ đó trả lời: "Vừa rồi đi quá gấp, quên cầm điện thoại."

Giọng nói này...

Cố Ninh Du hô hấp cứng lại, dưới chân như giẫm phải keo, dính chặt tại đó.

Xung quanh người đến người đi ồn ào vô cùng, nhưng cuộc trò chuyện giữa bọn vẫn cứ rơi vào trong tai cô, đặc biệt là giọng nói của người kia...

"Ha ha, hiếm khi thấy anh vứt đồ bừa bãi đấy! Nãy anh mà ở đây thì tốt rồi, nói không chừng có thể mời được bạn nữ kia gia nhập, em không như anh, nên để vụt mất người ta rồi."

"Bạn nữ nào?"

"Nhìn dáng vẻ thì chắc là học muội, Kìa kìa! Cô ấy còn ở bên đó, hên quá, còn chưa đi xa! Anh Tạ, nếu không anh lại nói chuyện với cô ấy đi? Nhan sắc rất xinh đẹp, nếu..."

"Sao em không tự mình đi? Không nói nữa, anh đi đây."

"Ayy từ từ, em với anh đi cùng nhau là được."

Hắn phải đi... Nếu không đi thì sẽ không kịp nữa!

Cố Ninh Du không do dự nữa, vài bước trên đường trở về, tuy ngắn ngủn nhưng có vẻ như cô đang chạy hết mình.

Chờ tới trước trại, cô thấy bóng dáng rời đi của hai nam sinh, cô nhìn người nam sinh mặc áo khoác kaki trong đó, cất tiếng nhỏ: "Tạ Ứng Chu?"

Người nọ dừng bước quay đầu lại nhìn phía cô, một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trong tầm nhìn của Cố Ninh Du, trong giây phút khi nhìn thấy gương mặt này, Cố Ninh Du chỉ nghe được trong đầu mình "Oanh" một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng.

Tạ Ứng Chu!

Thật sự là anh ta!

Thì ra cốt truyện dùng trăm phương nghìn kế để ngăn cản cô gặp anh ta?!

Cho dù vừa rồi khi nghe được giọng nói của anh ta, trong lòng cô đã có vài phần xác định, chân chính nhìn đến hắn thời điểm, nàng trong lòng cũng vẫn là cảm giác có chút vô thố.

Không sai, chính là anh ta, nhưng...

Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lấy cách này để gặp ta.

Tạ Ứng Chu không biết đi khi nào đã đi tới bên người Cố Ninh Du, anh ta liếc mắt nhìn Cố Ninh Du một cái, mày gắt gao mà nhíu một chút, "Em quen anh sao?"

Cố Ninh Du vội vàng phủ nhận: "Không, không quen biết... Hiểu lầm rồi..."

Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.

Đúng là cô có quen Tạ Ứng Chu, nhưng lúc này "Cô" vẫn chưa quen, kiếp trước lần đầu cô và Tạ Ứng Chu gặp mặt, chắc đại khái là 5 năm sau...

Bởi vì cái tính bướng bỉnh phải bằng được, nên lần này lần tương ngộ của cô và Tạ Ứng Chu vậy mà lại sớm hơn 5 năm!

Chạy ——

Đây là suy nghĩ duy nhất hiện tại trong lòng Cố Ninh Du, không bởi vì mình, nhưng cũng...

Căn bản là cô không muốn nhìn thấy anh ta, cũng chưa nghĩ ra nên lấy bộ mặt nào để đối diện với anh ta lần nữa.

"Chạy cái gì? Nói rõ ràng đi." Nhìn ra ý đồ muốn bỏ chạy của Cố Ninh Du, Tạ Ứng Chu một phen nhéo lấy cổ áo cô, "Hiểu lầm? Anh thì lại không nghĩ như vậy. Vừa rồi, anh rõ ràng nghe em nói tên của anh."

Đệch, chạy không được rồi...

Cố Ninh Du đành phải từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, kể cả khi mở miệng nói chuyện, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, "Ừm... Thật ra... Là như này, lúc trước em có nghe mọi người nói về anh, nói là giọng của anh rất êm tai..."

"Trước kia nghe nói sao?" Tạ Ứng Chu ném ra một câu hỏi lại, "Nhưng anh chỉ mới tranh chử chức chủ tịch câu lạc bộ phát thanh vào học kỳ này thôi mà, em nghe từ miệng ai vậy?"

"À thì... Em..."

Cố Ninh Du đã trả lời không được, nhưng Tạ Ứng Chu lại từng bước ép hỏi: "Cứ cho là em thật sự nghe người ta nói đi, nhưng mà chỉ nghe từ miệng người ta, mà em đã có thể biết được hình dạng bên ngoài của anh à?"

Cố Ninh Du: "..."

Xong rồi.

Xong rồi.

Xong rồi.

Cô không nên giải thích, căn bản càng nói thì càng rối thêm thôi.

Cô và Tạ Ứng Chu, đời trước đúng là có quen, chẳng qua như lời trên, là 5 năm sau.

Tạ Ứng Chu, dùng một câu để nói tới anh ta, chính là ——

Anh ta cũng là một người muốn hại chết cô. Là kẻ điên thứ hai.

Nếu nói kiếp trước Bùi Tư Viễn là người đẩy cô xuống vực sâu, thì Tạ Ứng Chu chính là người đứng ở một bên châm ngòi thổi gió, vui sướng khi người gặp họa.

Không chỉ có như thế, anh ta còn giang tay để giúp Bùi Tư Viễn.

Sau khi anh ta tốt nghiệp thì ra nước ngoài, sau 5 năm trở về lây tư cách là bạn của Bùi Tư Viễn kiêm luật sư đại diện, lúc đó anh ta đã nổi tiếng là một luật sư giỏi, đúng là bởi vì có Tạ Ứng Chu trợ giúp, nên Bùi Tư Viễn mới có thể không hề cố kỵ mà ra tay đối phó với người nhà cô, đồng thời còn đem nửa đời sau của cô phá hủy sạch sẽ.

Anh ta và Bùi Tư Viễn có hai điểm giống nhau, một là đều yêu Giang Dao, yêu đến chết đi sống lại, hai là cũng đều rất hận cô ——

Điểm khác là sự hận thù mà Tạ Ứng Chu dành cho Cố Ninh Vũ không như Bùi Tư Viễn, bởi vì cô và anh ta không có đối đầu trước mặt, sở dĩ anh ta giúp Bùi Tư Viễn, có thể là vì đau lòng giùm cô gái mà anh ta yêu?

Sau đó Cố Ninh Du vì trốn khỏi sự trả thù của Bùi Tư Viễn mà cô rời đi thành phố A, đến thành phố J, một nơi nằm ở biển phía bắc, cũng là vùng Giang Nam sông nước khiến cô quên hết thảy tội nghiệt của mình, và ở đó cô lại một lần nữa gặp Tạ Ứng Chu.

Lúc này Cố Ninh Du đã sớm không còn là cô tiểu thư của gia đình giàu có nữa rồi, có thể nói, thời điểm mà cô chật vật nhất thì gặp được Tạ Ứng Chu.

Lúc đầu, anh ta vẫn châm chọc, mỉa mai cô, thời gian sau khả năng anh ta cũng thấy khó xử với một người có hai bàn tay trắng như cô, cho nên không còn lại phiền đến cô.

Sau đó ——

Cô và anh ta tiếp xúc càng ngày càng nhiều, có vẻ anh ta ở thành phố J là vì có một vụ kiện muốn giải quyết, có một điều khá lạ là một vị luật sư nổi tiếng quyền quý ở thành phố A mà lại ở thành phố J lâu như thế, thật sự mà nói thì thành phố J không phải là nơi lớn, và khi ở đầu đường, ở chỗ làm việc, thậm chí có đôi khi đi cửa hàng ăn sáng, cô đều gặp được anh ta...

Tần suất gặp mặt của hai người cao đến nỗi Cố Ninh Du phải nghi ngờ có phải anh ta đã chuyển về đây sống không, nhưng anh ta có mở một văn phòng luật sư ở thành phố A rồi, sao có thể cam tâm ở lại nơi bé xíu này chứ.

Khoảng thời gian mà cô và anh ta gặp mặt, chắc có thể dùng câu —— hiềm khích đã được tiêu tan để hình dung?

Đã hơn một năm cô và anh ta ở chung với nha, ở trong lòng Tạ Ứng Chu cô cũng có thể được coi là một người bạn, tính cách của Tạ Ứng Chu tốt hơn Bùi Tư Viễn nhiều, có đôi khi, cô cảm thấy anh ta cũng có chút... Đáng yêu.

Tuy rằng dùng từ này để diễn tả một người đàn ông không quá thích hợp.

Nếu cứ luôn ở chung như vậy, cô và Tạ Ứng Chu có khả năng sẽ trở thành bạn thân, chỉ tiếc cuối cùng cô một hai phải tìm đường chết mà nhúng tay vào quan hệ giữa Giang Dao và Bùi Tư Viễn, mà đây cũng là nguyên nhân dẫn tới trận quyết liệt xảy ra giữa cô và Tạ Ứng Chu.

Có lẽ anh ta thật sự đã tức giận tới cực điểm, lời nói khi đó chính là sự chia lìa mãi mãi.

"Cố Ninh Du, tại sao một hai em phải như vậy? Được, chuyện này tôi có thể đồng ý, nhưng hôm nay tôi muốn nói rõ cho em biết, đây là lần cuối mà tôi ra tay giúp em, về sau, mặc kệ em có xảy ra chuyện gì thì đừng xuất hiện trước mặt tôi. Mà tôi, cũng tuyệt không không đến gặp em nữa."

"Tôi hỏi em lại một lần cuối, cho dù như vậy, em vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình?"

Khi đó lời cô nói là gì nhỉ?

Đúng rồi, khi đó cô nói...

"Tạ Ứng Chu, rất xin lỗi."

"Được, được, được! Cố Ninh Du, cô làm tốt lắm!" Nói xong, anh ta kiên quyết rời đi.

Trong trí nhớ của cô lần cuối cùng thấy Tạ Ứng Chu là vào ngày đó, anh ta thực hiện đúng như lời hứa, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cho nên hôm nay, khi Tạ Ứng Chu xuất hiện trước mặt, cô gần như đã mất khống chế mà hô lên tên của anh ta, cho dù anh ta không phải người của kiếp trước, thì đầu cô vẫn rối nùi một trận.

Nhưng lúc chân chính gặp mặt, thì cô lại muốn chạy trốn, lời cuối cùng mà anh ta nói với cô ở kiếp trước đã sớm đọng lại một dấu vết trong lòng, vừa thấy đến anh ta, ngực cô liền phát đau.

Cô sợ Bùi Tư Viễn, nhưng cô không sợ Tạ Ứng Chu, cô chỉ là...

Không có mặt mũi để gặp anh mà thôi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nhấn sao và cmt đi nào, lịch đăng sẽ dựa vào tương tác của mọi người nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro