Chương 20: Sau khi thành thân (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, da thịt cũng trở nên trong suốt.

Trên lưng con ngựa đang rong ruổi, hai người khoác áo choàng đỏ, thân thể tuyết trắng đan xen màu đồng mập mờ như ẩn như hiện.

"Tha cho bổn vương......" Giọng nói của Vương gia đã biến dạng do gào thét quá nhiều, lúc này đã trở nên khàn khàn không ra dạng gì. Đôi tay hắn vòng quanh cổ ngựa, bị xóc nảy đến nước bọt giàn giụa khắp mặt. Một đôi giày trắn thêu tơ vàng đạp lên đùi hắn, hắn ưỡn thân mình nửa bò nửa trườn lên, đầu vú sưng đỏ bại lộ trong không khí, theo quán tính mà cọ vào bờm ngựa thô ráp, trên ngực toàn là nước miếng cùng dấu răng, dưới ánh mặt trời phản xạ lấp lánh, phải nhờ vào cái tay đang nắm eo mình, hắn mới không ngã xuống, một cánh tay trắng nõn thon dài khác đang lưu luyến trên đùi hắn, vuốt ve liên tục làm lông tơ hắn dựng đứng, run rẩy không ngừng.

"Ngươi gọi ta là gì?" Người sau lưng nỉ non, con ngựa xóc nảy liên tục cũng không ảnh hưởng đến động tác thọc vào rút ra không theo quy luật của y. Từng chút từng chút một đâm vào chỗ bí ẩn nào đó, còn cố ý hung ác mà đâm mạnh một chút.

"A! Tướng công! Lãnh ca! Tha cho ta đi!" Vương gia tuy thân cường thể tráng, nhưng bị thao liên tục như thế thật sự có hơi quá sức chịu đựng, eo cứ như bị chặt đứt, khoái cảm ở hạ thân tầng tầng lớp lớp truyền đến không ngừng, hắn cứ muốn ổn định lại thì lại bị sướng đến cong ngón chân, thật sự là khổ không nói nên lời. Hắn nước mắt lưng tròng muốn quay lại nhìn y, thì lại bị Lãnh Nhược Tình tát một cái lên cặp mông no đủ cong mẩy, đánh đến mức hắn không nhịn được mà run rẩy, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà bắn ra mất.

"Chà chà, lần sau ngươi mà cưỡi con ngựa này xuất chinh, sợ là trên chiến trường sẽ lại nghĩ đến bộ dạng ngươi bị ta thao."

Lãnh Nhược Tình khẽ cười nói, trên người y có mùi thơm nhẹ nhàng như có như không, hạ thể nóng bỏng mạnh mẽ mười phần thọc vào rút ra, Vương gia rên rỉ nức nở cảm thấy cái tên này thật đúng là mặt người dạ thú đến không chịu được, nên dùng huyệt nhỏ của mình cố ý kẹp y.

"Muốn kẹp cho ta bắn à ?" Lãnh Nhược Tình bỗng dưng nổi điên lên, đâm chọc càng thêm mãnh liệt, y nhổm người đứng lên, tìm đến chỗ quen thuộc kia, như vũ bão mà điên cuồng tiến công chỗ đó, chim chóc mới vừa tiết nguyên dương xong lại run rẩy mà đứng lên, đáng thương phun ra một ít chất lỏng trong suốt, tội nghiệp vô cùng.

"Thao con mẹ ngươi, ngã bây giờ! Ngươi điên rồi! A!!! A!" Vương gia bị thao điên cuồng đến mức ngao ngao chửi bậy, bị chọc đến chỗ khó nhịn nhất, lúc này hắn đã không phân biệt được ngày giờ gì nữa, chỉ cảm thấy Lãnh Nhược Tình thật sự muốn thao chết mình, chết một cách hương diễm trên lưng ngựa, cũng một cái chết tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả* của Vương gia.

[*Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: Là một câu tục ngữ, nghĩa là trước nay chưa từng có. (Theo Baidu)]

"Ngồi xuống, ngồi xuống......"

"Được, nghe lời ngươi."

Lãnh Nhược Tình lại cười một tiếng, ấn eo hắn ngồi xuống, con ngựa hí vang một tiếng nhấc chân lên, làm Vương gia đặt mông thật mạnh ngồi xuống, chỉ cảm thấy cự long thô dài như cánh tay trẻ con dưới trong người mình suýt nữa nữa thì xuyên tới cả phổi, hắn nước mắt nước mũi bay tứ tung, hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu cái vị tổ tông này thả hắn ra, nhưng chỉ có thể nức nở duỗi tay ra sau sờ sờ cự bổng vô cùng thô dài đang nhét trong mông, biểu đạt tâm ý thần phục của mình.

Nhìn tiểu vương gia ngày thường vênh váo tự đắc ngạo mạn không ai bì nổi, lúc này lại tủi thân đáng thương nước mắt lưng tròng duỗi tay banh rộng miệng huyệt, lộ ra thịt non mềm mại đỏ tươi bên trong, sờ vật dưới háng mình, thế mà lại cứng thêm một chút, y cảm thấy cái người trước mặt này lại càng có vẻ đáng yêu, không hiểu sao mà trở nên dịu dàng, cúi người ôm lấy hắn, liếm đi nước mắt trên mặt hắn.

"Từ nay về sau ngươi là của ta." Lãnh Nhược Tình nói.

Nhưng Vương gia cũng không rảnh để nghĩ xem cái "về sau" này rốt cuộc là cái "về sau" nào, hắn chỉ biết là bản thân mình cũng tài, người như hắn có rất nhiều, nhưng lại chỉ có cái tên ngây thơ vô tội là mình không hiểu sao lại dính vào, trốn không thoát được khỏi bàn tay của y.

Hắn được Lãnh Nhược Tình ôm trong lòng mà ngủ, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

=================Hết chương 20=================

#Riz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro