Chương 7: Dọn dẹp sân vận động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Quýt Ngọt.



Ôm sách vở đứng trước cửa nhà, Giản Tiểu Tiểu không dám đi vào, sợ mùi trên người cùng bộ dáng bị mụ mụ phát hiện.

"Cốc cốc" Cố Kim Dạ vươn bàn tay to gõ vang lên Giản Tiểu Tiểu cửa nhà.

Giản Tiểu Tiểu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Kim Dạ, nam nhân này, vì cái gì như vậy đáng giận! Cúi gằm đầu, chờ cửa mở lập tức vọt vào phòng khóa trái cửa.

Nghe được bên ngoài Cố Kim Dạ cùng mụ mụ giải thích nói là bởi vì hôm nay bài tập quá nhiều đầu óc quá mệt mỏi cho nên muốn đi ngủ sớm một chút, Giản mụ mụ vẫn luôn khen Cố Kim Dạ nghe lời hiểu chuyện lớn lên đẹp trai thành tích lại tốt chịu cùng Tiểu Tiểu là bài tập, Giản Tiểu Tiểu liền giận sôi máu, mụ mụ cư nhiên còn cảm ơn hắn, người nam nhân này vừa rồi cường bạo chính mình, mụ mụ sao lại có thể như vậy!

Nằm trên giường Giản Tiểu Tiểu ủy khuất ôm chăn khóc, chính mình nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên đều bị cái này đáng giận nam nhân cướp đi! Ở trong chăn Giản Tiểu Tiểu ngửi thấy được chính mình trên người mùi hương thuộc về nam nhân kia, là thoải mái thanh tân nam sinh hương vị, còn có hơi tanh hai người thể dịch hương vị, đều nhắc nhở Giản Tiểu Tiểu, chính mình vừa rồi bị làm cái gì.

Giản Tiểu Tiểu chôn ở trong chăn khóc lóc xong liền ngủ rồi.

"Reng reng reng" chuông vào tiết đầu vang lên, Giản Tiểu Tiểu mới xuất hiện ở cửa phòng học, do dự mà không chịu đi vào, không muốn nhìn thấy người kia.

Chủ nhiệm lớp nhìn đến Giản Tiểu Tiểu đi học còn ở ngoài phòng học đeo cặp sách đứng ở cửa đến muộn còn không tiến phòng học tức giận đi qua đi chỉ vào Giản Tiểu Tiểu 

"Đây là ngươi tháng này lần thứ mấy đến muộn ngươi nói xem, đến muộn còn không mau mau cùng lão sư xin lỗi còn dám đứng đây, ngươi đang đợi cái gì đâu, chờ ngươi ba ba mụ mụ tiếp ngươi trở về không cần đi học có phải hay không? Cho ta đi vào mau".

Giản Tiểu Tiểu vẻ mặt đưa đám, lê giày từng bước một đi vào phòng học, vừa nhấc đầu liền nhìn đến Cố Kim Dạ cười như không cười nhìn nàng, giống như đang nhìn con mồi, làm Giản Tiểu Tiểu phi thường không thoải mái.

Ngồi ở chỗ ngồi giống như có kim đâm, sau lưng là ánh mắt nóng rực, gian nan rốt cục xong một tiết, chủ nhiệm lớp lạnh mặt đi vào tới.

"Bởi vì Giản Tiểu Tiểu tháng này đến trễ quá nhiều, nếu không trừng phạt đối mọi người đều không công bằng, hôm nay phạt Giản Tiểu Tiểu tan học lưu lại quét tước sân vận động"

"A!" Giản Tiểu Tiểu đều mau khóc, chính mình sao lại có thể như vậy xui xẻo!

"Không việc gì đâu Tiểu Tiểu, ta ở lại giúp ngươi"

 Ngồi cùng bàn Diệp Chi Lâm phi thường săn sóc an ủi Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu lập tức ôm lấy nàng làm nũng nói,

"Lâm lâm ngươi thật là người đẹp lại thiện lương, chỉ có ngươi tốt nhất"

Cố Kim Dạ khóe miệng lộ ra tà ác tươi cười, giống như nghĩ tới cái gì.

Một ngày rốt cuộc kết thúc, đã 5 giờ rưỡi, mùa hè chạng vạng vẫn là rất sáng, Giản Tiểu Tiểu đi đến sân vận động buồn bực giặt cây lau nhà, lúc tan học Diệp Chi Lâm đột nhiên nói trong nhà gọi điện thoại có chuyện gấp muốn về trước, không thể giúp Tiểu Tiểu lau dọn, Giản Tiểu Tiểu nhìn sân vận động to như vậy, bả vai đều suy sụp.

Liền ở Giản Tiểu Tiểu vắt khô cây lau nhà chuẩn bị lau sàn, sân vận động đèn đột nhiên bị tắt, cửa cũng đóng sầm lại, Tiểu Tiểu chạy nhanh vọt tới cửa dùng sức gõ cửa.

"Chú bảo vệ! Cháu còn ở bên trong! Còn có người ở bên trong!" 

Nhưng là bên ngoài không có một chút đáp lại.

Có ánh nắng chiều từ sân vận động cửa sổ chiếu vào còn không tính quá mờ, Giản Tiểu Tiểu muốn đi toilet lấy cặp sách, bên trong có di động có thể gọi điện, đi được nửa đường đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, một cái cao lớn bóng người đứng ở kia, hai tay cắm ở trong túi, thoạt nhìn cũng ăn mặc giáo phục, nhưng là đứng ngược sáng nhìn không rõ diện mạo, Giản Tiểu Tiểu cảm giác được nguy hiểm, chạy nhanh đi phía trước chạy, đột nhiên bị cả người ôm lấy ngã trên mặt đất, Giản Tiểu Tiểu thấy được người kia diện mạo.

Chính là... Cố Kim Dạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro