Chương 3: Em trai nhỏ của anh Tô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi vết thương của Mộ Kiều Nghiên tốt lên, Tô Chiêu Hoài giống như trở thành một người khác.

Mỗi ngày sau khi tan học, hắn đều ở trước cửa nhà cô chờ cô, sau đó, hai người cùng nhau ăn cơm. Hắn làm bài tập, cô liền ở bên cạnh hắn tự chơi. Lúc Mộ Kiều Nghiên khóc, hắn liền dỗ dành. Mộ Kiều Nghiên muốn ăn kẹo, hắn liền lén người lớn trộm mua cho cô.

Dần dần, mọi người đều nhận thấy hắn thay đổi.

Có khi Mộ Vân Sinh cùng Phương Toàn phải tăng ca, chỉ cần gọi điện về Tô gia báo một tiếng, những thứ khác cũng không cần phải lo lắng nữa.

Hôm nay, hai người vừa cơm nước xông xuôi, đang ở trong phòng chơi cùng nhau, Tô Thiệu Lễ đẩy cửa đi vào, nói với hai đứa nhỏ: "Nghiên Nghiên à, hôm nay ngủ lại với Tô gia gia được không? Mẹ con khuya muộn mới về."

"Được ạ Tô gia gia, con muốn ngủ cùng Tô ca ca." Mộ Kiều Nghiên vui vẻ vỗ tay.

Chuyện này...

Tô Thiệu Lễ biết rõ, dù sao hai người cũng không phải là anh em ruột, cháu trai của hắn thì không sao, nhưng hắn chỉ lo đối với cô nhóc sẽ không được tốt lắm.

Còn đang suy nghĩ thì nghe Tô Chiêu Hoài bên cạnh nói: "Gia gia, ông lấy thêm cho con một cái chăn nữa là được."

Nghe thấy cháu trai mình hiểu chuyện như vậy, ông cũng yên tâm, gật đầu cười nói: "Được, bây giờ ông đi lấy."

Vì thế, buổi tối hôm nay, Mộ Kiều Nghiên lần đầu tiên được ngủ cùng với người anh trai mà cô yêu nhất.


Cô nằm ở phía bên trong giường của Tô Chiêu Hoài, cực kì hưng phấn, hai chân nhỏ mập mạp không ngừng đạp tới đạp lui.

"Tô ca ca, anh làm gì vậy? Mau lên giường thôi, nên đi ngủ rồi." Cô thúc giục.
"Em ngủ trước đi, anh đi tắm một cái."

Tuy rằng thời tiết cuối tháng 10 không quá nóng, nhưng lúc nãy rửa mặt rửa chân cho Mộ Kiều Nghiên, cả người hắn ra đầy mồ hôi, bây giờ hắn cảm thấy trên người dính dính, cực kì khó chịu.

Nghe vậy, cô nhóc hiểu hiểu liền gật đầu: "Được ạ."

Cô nằm ở trong chăn, nhìn thấy Tô Chiêu Hoài chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhịn không được nói thêm: "Tô ca ca, em cũng muốn đi."

"Không được, em không thể đi theo."

"Tại sao?" Cô nhóc mở to mắt, liên tục chớp chớp nhìn hắn.

Hắn so với cô lớn gần ba tuổi, có nhiều thứ cũng đã hiểu sơ sơ.


Ví dụ như con trai và con gái có nhiều nơi không giống nhau; Con gái thay quần áo con trai không thể xem; Tương tự, con trai đi tắm, cũng không thể để con gái nhìn.

Vì thế, hắn nói với Mộ Kiều Nghiên: "Bởi vì trên cơ thể mỗi người đều có một bí mật, người khác không thể xem."
"Tại sao a?" cô vẫn không hiểu.

"..."

Thôi, chờ cô lớn thì sẽ hiểu thôi.

Vì thế Tô Chiêu Hoài nỗ lực khuyên cô ở lại phòng, nói với cô mình sẽ lập tức trở lại, lúc này mới đi nhanh ra cửa.

Nghĩ đến Tiểu Nghiên Nghiên ở trong phòng, hắn liền tắm cực kì nhanh, mới có vài phút đã tắm xong.

Thay bộ quần áo ngủ mới xong liền trở về phòng, chui vào trong chăn của mình, Tô Chiêu Hoài hỏi cô: "Bây giờ ngủ hả?"

"Không." Mộ Kiều Nghiên lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ mềm mại rất nghiêm túc, ngọt ngào nói: "Tô ca ca, anh còn chưa kể chuyện cổ tích cho em nghe."

Tô Chiêu Hoài bất đắc dĩ, đành phải hỏi: "Thế em muốn nghe chuyện gì?"

Ừm, Mộ Kiều Nghiên nghiêm túc suy nghĩ.

Công chúa Bạch Tuyết, nàng tiên cá, vịt con xấu xí, cô đã nghe ba mẹ kể hết rồi.

Cô cũng không biết mình muốn nghe cái gì.
Vì thế liền nói: "Đều được hết, Tô ca ca kể chuyện gì em nghe cái đó."

"..."

Tô Chiêu Hoài suy nghĩ nửa ngày, hắn cũng không có đọc truyện cổ tích, gần đây hắn đang đọc truyện "Thần Điêu Hiệp Lữ" của Kim Dung.

Tuy không biết nhiều chữ lắm, nhưng vẫn có thể hiểu được sơ sơ nội dung chính của truyện. Vì thế hắn kể cho cô nghe: "Có một chàng trai, tên là Dương Quá, là một cô nhi..."

"Cô nhi là cái gì?"

"Cô nhi chính là ba mẹ của họ đều đã lên thiên đường, không có người thân khác."

"Ai, hắn thật là đáng thương nha."

"Có một ngày, hắn cũng một người đàn ông kết nghĩa anh em, người kia tên là Quách Tĩnh, là một anh hùng..."

Hắn một bên cố gắng nhớ lại cốt truyện, một bên chậm rãi kể.

Nửa tiếng sau, bên cạnh truyền đến tiếng ngáy nhẹ.
Tô Chiêu Hoài xác nhận cô đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại đem mấy góc chăn của cô chèn kĩ lại, xong xuôi mới nhắm mắt đi ngủ.

Ngủ một đêm không mộng mị, sáng hôm sau, Tô Chiêu Hoài bị động tĩnh ở trong ngực làm tĩnh giấc.


Hắn cảm giác có thứ gì đó không ngừng động đậy, còn có tiểu đệ đệ của hắn đang được vuốt vuốt.

Khoan đã! Nghiên Nghiên!

Hắn lập tức tỉnh táo lại, vội xốc chăn lên. Một màn trước mắt hắn làm hắn cứng cả họng, cả hai con mắt cũng muốn rơi ra ngoài.

Chỉ thấy Mộ Kiều Nghiên ghé vào trên người hắn, tay nhỏ đang nắm tiểu đệ đệ của hắn, lại còn rà qua rà lại.

Tô Chiêu Hoài không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

"Nghiên Nghiên, em đang làm cái gì vậy?" editboiLeHaBang

"Em đang tìm bí mật của Tô ca ca nha." Mộ Kiều Nghiên đầu cũng không có ngẩn lên, trả lời hắn.
Nghe vậy, cả người Tô Chiêu Hoài cũng ra cả một người mồ hôi lạnh.

Đêm qua hắn chỉ là lấy một cái để ví dụ, không nghĩ tới cô nhóc này lại tin là thật.

Trước mắt, tiểu đệ đệ màu hồng đỏ của hắn đang bị tay nhỏ của cô nhéo nhéo, mềm mại, đáng thương hề hề nhìn chủ nhân của mình.


Tô Chiêu Hoài nhìn không được ho hai tiếng: "Vậy... vậy em tìm được chưa?"

"Tìm được rồi nha!" Mộ Kiều Nghiên vui vẻ lên tiếng.

Sau đó, cô lại nhéo nhéo tiểu đệ đệ của hắn mấy cái, mềm mại nói: "Tô ca ca, bí mật của anh có phải là cái này không? Em không có cái này."

"....Ừm, em buông tay ra trước đi."

"Dạ."

Mộ Kiều Nghiên nghe lời mà buông lỏng tay ra,

Ngay chính lúc này, cô lại làm một hành động dọa Tô Chiêu Hoài nhảy dựng cả lên.

Chỉ thấy cô đột nhiên cởϊ qυầи nhỏ của mình ra, để lộ nơi đi tiểu của mình, để cho hắn xem: "Tô ca ca, em nhìn bí nhật của anh rồi, vậy anh cũng xem bí mật của em đi."
Vùng cấm địa của cô nhóc trắng trẻo, múp múp, trông giống cái bánh bao nhỏ. Chỉ là Tô Chiêu Hoài vừa liếc mắt một cái, cả người lại giống như bị điện giật.

Hắn nhanh quay đầu đi, vội kêu lên: "Nghiên Nghiên, mau mặc quần vào!"

"Tô ca ca, anh thật dữ ~"

Mộ Kiều Nghiên chỉ mới bốn tuổi, còn chưa phân biệt được vội vàng với trách mắng có gì khác nhau, nghe thấy âm thanh của Tô ca ca không nhẹ nhàng như hằng ngày, cái miệng nhỏ liền trề ra, nhịn không được muốn khóc.

Cả đêm qua mẹ không ở cùng cô, Tô ca ca còn hung dữ như vậy, hu hu ~

Tô Chiêu Hoài nhìn thấy cô sắp khóc, lập tức càng sợ hơn. Lỡ như ông nghe được, đi vào thấy bọn họ như thế này, thì?!

Vì thế hắn vội vàng ôm cô vào ngực, tay nhỏ vuốt vuốt lưng của cô, ôn nhu dỗ dành: "Anh không có hung, chỉ là chỗ đi tiểu là nơi không thể tùy tiện để cho người khác nhìn."
Cô bé vẫn có chút tủi thân, bẹp bẹp miệng, nói: "Nhưng mà, Tô ca ca không phải là người khác."

"Haizz...."

Tô Chiêu Hoài mới bảy tuổi lại như ông cụ non thở dài một hơi. Cô bây giờ còn nhỏ, hắn phải nói với cô như thế nào đây?

Nghĩ cả nửa ngày, hắn đành phải nói: "Dù sao Tô ca ca cũng sẽ không lừa Nghiên Nghiên, em phải nhớ kĩ, ngoại trừ ba mẹ, không thể để bất kì ai nhìn bí mật của em, còn vì sao thì chờ em lớn sẽ biết."

"Dạ."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô ca ca, Mộ Kiều Nghiên cái hiểu cái không gật gât đầu.

Cô muốn mình lớn thật nhanh nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro