Chương 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đại Anh Đào

Editor: Lân ú nu

Lưu ý: truyện song tính có ngôn từ thô tục nên cân nhắc trước khi bắt đầu đọc!

...

5.1 Vừa bị đụ miệng vừa chứng kiến cảnh giết người.

Diệp Ninh run rẩy rúc người lại, nghe đám lưu manh cười to ác ý, đầu đều vùi vào đệm sô pha.

Mà nam nhân xinh đẹp kia cũng theo đó thêm mắm thêm muối nói "A Hạo, tên này sợ chết như vậy, nếu như đem hắn thả đi, đến lúc hắn trộm báo nguy cho bên ngoài thì lúc đó rước vào không biết bao nhiêu phiền toái nha."

Diệp Ninh nghe vậy liền kinh hoảng nói "Không...... Tôi sẽ không báo nguy......" Chỉ sợ chậm một chút nam nhân liền hiểu lầm rồi giết cậu mất.

Nam nhân xinh đẹp kia liền nói "Mày bị bắt cóc sao có thể không đi báo nguy? A Hạo, vì an toàn anh vẫn nên đem hắn xử lý đi, đỡ phải biến thành tai họa ngầm."

Nam nhân đột nhiên cười nói "Em cũng biết được nhiều chuyện thật."

Nam nhân xinh đẹp nghe xong liền hoảng hốt, vội vàng nói "Đâu có, em chỉ là nghe được từ thủ hạ của anh mà thôi." Nói xong còn liếc mắt về phía tâm phúc của nam nhân.

Mà đám lưu manh kia dường như có chút kiêng kị đối với nam nhân xinh đẹp, vội vàng gật đầu nói "Dạ vâng, đúng vậy là em nói."

"Có em ở đây bọn họ cũng ngoan hơn không ít." Nam nhân cười cười.

"Hừ, đó là do bọn họ đều nhớ rõ em không phải là người dễ chọc."

Nam nhân xinh đẹp kia xác thật không dễ chọc, cao ngạo kiêu căng, nhưng lại luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa của nam nhân để bọn hắn yêu thích không thôi, có cá tính lại là một người thông minh thông thấu lòng người.

Còn Diệp Ninh đang quỳ ở dưới kia thì một chút tôn nghiêm cũng không còn, cậu hướng nội lại yếu đuối, tuy rằng ngày thương giúp đỡ mọi người, nhưng đồng nghiệp căn bản không đem cậu đặt vào mắt, tới nơi này lại càng giống như tiến vào địa ngục nhân gian, mỗi ngày ngoại trừ khóc thì chính là bị đụ đến ngất, hoàn toàn đã trở thành một tính nô đê tiện nhất.

Diệp Ninh chôn đầu vào đệm nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân.

Nhưng tầm mắt của nam nhân vẫn luôn dừng ở trên người Diệp Ninh.

Có lẽ vì vừa mới bị đụ xong, toàn thân Diệp Ninh đều phiếm một mạc ửng đỏ mê người, toàn thân vì khẩn trương mà căng thẳng, cặp mông vì thường xuyên bị quất đánh mà còn lưu lại dấu bàn tay đầy dâm mỹ.

Nam nhân đột nhiên đẩy nam nhân xinh đẹp ra, đi thẳng về phía Diệp Ninh. Sắc mặt của vị kia khẽ biến, ánh mắt lộ ra âm ngoan.

Diệp Ninh cảm giác nam nhân đi đến trước người mình, sợ tới mức thân mình càng run kịch liệt hơn. Nam nhân vuốt đầu cầu tay đan vào những sợi tóc phảng phất như đang cưng chiều một con chó ven đường, bức bách cậu phải ngẩng đầu lên "Hận ta sao?"

Diệp Ninh run run, ánh mắt lộ ra chua xót "Tôi......tôi không biết......"

Bàn tay to lớn của nam nhân càng nắm chặt hơn "Lão tử biết mày hận... cho nên không giữ mày lại được nữa."

Diệp Ninh lộ ra sợ hãi tuyệt vọng "Không...... Chủ nhân...... Cầu ngài...... Cầu ngài đừng giết em hức...... Cầu xin ngài!!"

Nam nhân thô bạo buông cậu ra, đôi con ngươi ngăm đen tràn lầy lãnh khốc cùng tàn nhẫn.

"Lão đại, có cần xử lý hắn ngay lập tức không?" Hoàng Mao lúc này thật sự nóng lòng muốn chết rồi!

Nam nhân nhàn nhạt nói "Lưu lại toàn thây đi."

"Vâng! Lão đại!" Hoàng Mao cầm lấy bó người dây thừng, cao hứng đi về hướng Diệp Ninh, tưởng tượng đến việc Diệp Ninh sẽ chết, lúc đó cũng sẽ dễ dàng nói một tiếng công đạo với Trần thiếu gia, quả thật như trút được gánh nặng.

"Không! Chủ nhân! Cầu xin ngài! Đừng giết em!! Cầu ngài đừng giết em ...chủ nhân!!! Chó cái cầu ngài!" Diệp Ninh quỳ trên mặt đất khóc đến tê tâm liệt phế, cậu muốn giãy giụa bò đến bên người nam nhân, lại bị Hoàng Mao ở phía sau gắt gao đè lại, Hoàng Mao còn nói "Đừng giãy giữa, thủ pháp của tao từ trước đến này rất nhẹ nhàng sẽ không đau đâu, nếu mày còn tiếp tục giãy giụa tao liền chém!"

Diệp Ninh cơ hồ sợ hãi đến hỏng mất, khuôn mặt nguyên bản đỏ ửng bấy giờ đã trắng bệch như tro tàn, cậu kỳ thật đã sớm dự cảm được tử vong sắp đến, chỉ là không nghĩ đến sẽ tới nhanh như vậy.

Diệp Ninh tuyệt vọng khóc kêu liền bị Hoàng Mao túm tóc giật ngược lên, hai mắt cậu đẫm lệ, mà nam nhân chỉ lãnh khốc nhìn cậu, hai mắt không có một tia cảm tình.

Vì cái gì....Tại sao lại như vậy....

Rõ ràng đã cứu cậu vô số lần, mấy ngày trước còn nói nếu cậu mang thai sẽ cho cậu một con đường sống, hiện tại lại muốn giết cậu.

Hoàng Mao đem dây thừng quấn quanh cổ Diệp Ninh, thủ pháp của hắn xác thực rất thành thạo, trong miệng còn lẩm bẩm "Không có việc gì, sẽ rất nhanh thôi, tao là dân chuyên đó."

Diệp Ninh tựa hồ cũng từ bỏ giãy giụa, cậu chảy nước mắt, thống khổ tuyệt vọng mà ngẩng đầu, đôi tay bắt lấy dây thần, mà dây thần lại càng ngày càng thít chặt vào cổ cậu, toàn thân đều sợ hãi căng thẳng!

"Ô...... Không!"

Ngay sau đó, lại nghe được một âm thanh lười biếng vang lên.

"Mày giết sai người."

Vốn dĩ dây thừng đang thít chặt lấy cổ của Diệp Ninh nháy mắt liền dừng lại, vẻ mặt hung ác của Hoàng Mao liền trở nên mờ mịt vô thố.

"Lão...... Lão đại, cái gì?"

"Mày giết sai người, không phải hắn."

Nam nhân lại chỉ về hướng nam nhân xinh đẹp đang mang vẻ đắc ý đầy mình "Là giết hắn."

Bởi vì những lời này mà nam nhân xinh đẹp đang tươi cưới nháy mắt liền đơ người, sắc mặt giống như đang diễn tuồng, từ đắc ý liền biến thành vặn vẹo sợ hãi.

"Cái gì! A Hạo anh rốt cuộc đang nói cái gì!!"

Thanh âm sắc nhọn của hắn quanh quẩn ở tầng hầm ngầm, giống như đang ở trước mặt tử vong, ngụy trang trên mặt cũng bị cưỡng chế rớt ra.

"A Hạo...... anh muốn làm gì! Anh vì cái gì muốn giết em?!!"

Nam nhân nói "Bởi vì Trần Kinh Đông."

Thân thể của nam nhân xinh đẹp nháy mắt cứng đờ "Không...... Cái gì...... Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì!"

"Trần Kinh Đông cho em không ít tiền đi, rốt cục em vẫn là một tên tham lam như vậy."

"Không! A Hạo, amh hiểu lầm! Em thật sự muốn trở lại bên cạnh anh! Em yêu anh thật lòng mà!" Nam nhân xinh đẹp hoảng sợ thét chói tai, trực tiếp quỳ gối trước mặt nam nhân, gắt gao ôm lấy chân nam nhân.

Nam nhân lạnh lùng nhìn xuống, đôi mắt chim ưng lãnh khốc nhìn hắn phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả, bên trong con ngươi lúc này cũng không có bất luận một tình cảm nào.

Nam nhân xinh đẹp hiểu hắn, biết nam nhân đối với kẻ phản bội lãnh khốc tàn nhẫn đến nhường nào, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất "Không....A Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy...em chỉ là...chỉ là cùng họ Trần hợp tác, em cũng không muốn hại anh..."

Ngay sau đó, một tên lưu manh là tâm phúc của nam nhân lấy ra một cái điện thoại, bên trong truyền ra một đoạn ghi âm của nam nhân xinh đẹp và Trần Kinh Đông.

Trần Kinh Đông nói sẽ cho nam nhân xinh đẹp một ngàn vạn, điều kiện là tiếp cận Mông Hạo và giết hắn.

Nam nhân xinh đẹp còn cười ngọt ngào nói "Yên tâm, hắn rất tín nhiệm tôi, tôi tuyệt đối sẽ làm ngài vừa lòng."

Hai người nói chuyện cũng càng ngày càng ái muội, về sau nam nhân xinh đẹp cư nhiên còn cùng Trần Kinh Động đụ nhau. Trên mặt nam nhân xinh đẹp lộ ra tuyệt xong, sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời.

"Hoàng Mao, động thủ đi." Nam nhân mặt vô biểu tình nói.

Hoàng Mao lúc này cũng sợ đến phát run, sợ rằng sự tình giữa mình cùng Trần Kinh Đông bị phát hiện, giờ này khắc này, chỉ có thể căng da đầu giết tình nhân cũ của lão đại.

Mà Diệp Ninh sống sót qua đại hạn cứ như vậy nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Hoàng Mao đem dây thừng gắt gao siết chặt cổ của nam nhân xinh đẹp kia.

Nam nhân xinh đẹp kia liền kêu lên thảm thiết không ngừng giãy giụa, nhưng dây thừng lại càng ngày càng chặt, thực nhanh liền hít thở không thông, tiếng la hét càng ngày càng nhỏ dần.

Diệp Ninh sợ hãi, cậu lần đầu tiên thấy hiện trường mưu sát, quả thật so với trên phim còn khủng bố hơn, cậu sợ hãi cảm giác như người bị siết cổ hít thở không thông kia là chính mình, cậu sợ tới mức muốn khóc, rồi lại không dám phát ra âm thanh... Thẳng đến khi có một cây dương vật bự đứng vững vàng ở bờ môi của cậu.

"Ngậm lấy."

Diệp Ninh khóc lóc ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt góc cạnh lãnh khốc. Cậu căn bản không dám do dự, hàm chứa nước mắt, nỗ lực mở ra đôi môi, sợ hãi mà ngậm lấy cặc bự của nam nhân.

"Ô......"

Diệp Ninh nước mắt chảy ròng, đáng thương mà phun ra nuốt vào cặc bự của nam nhân, nhưng mà cặc của nam nhân thật sự quá lớn, dù cho cậu có cố gắng mở to miệng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngậm lấy đại quy đầu của nam nhân.

Nam nhân lại trở nên càng thêm hung ác cuồng bạo, bàn tay to gắt gao đè lấy đầu của Diệp Ninh, cặc bự phát cuồng mà đỉnh vào trong họng của cậu, đem cánh môi của cậu ma sát đến đỏ lên, giống như muốn đâm thủng yết hầu của cậu, hung hăng mà xâm phạm vào nơi sâu nhất, cắm đến Diệp Ninh trợn mắt bất lực rên rỉ "A a a...không...quá sâu...sắp hỏng rồi..."

Nhưng nam nhân lại không chút thương tiếc thậm chí còn thô bạo kiềm trụ cổ của Diệp Ninh, một lần so với một lần xỏ xuyên cổ họng của Diệp Ninh càng sâu hơn, hận không thể đem cặc bự 30 centimet của bản thân toàn bộ nhét vào yết hầu.

Diệp Ninh thê thảm bất lực ngẩng đầu, tùy ý nam nhân cắm đầy miệng của cậu, trong tai là từng tiếc thở dốc của nam nhân, cách đó không xa còn truyền đến tiếng động giãy giụa mỏng manh của nam nhân xinh đẹp.

Sở hãi tử vong chiếm cứ đại não, Diệp Ninh vì được tha thứ không giết chết, khóc lóc nuốt lấy cặc bự của nam nhân vào càng sâu hơn.

Trước kia cậu chỉ biết nam nhân là một lão đại của cả đám lưu manh, nhưng hiện tại cậu ý thức được nam nhân trước mắt này còn từng giết người, và có lẽ sẽ càng giết thêm nhiều người nữa, chính mình nếu không nghe lời rồi cũng sẽ bị nam nhân giết chết.

Diệp Ninh tuyệt vọng nhìn lên nam nhân, nhìn đôi mắt thâm trầm của hắn, nội tâm hoàn toàn bị nỗi sợ chiếm lấy.

Tựa hồ nhận thấy được thống khổ của cậu, nam nhân thô bạo mà đem cặc bự tàn nhẫn cắm vào, giữa lúc Diệp Ninh thê thảm khóc lóc rên rỉ, đại dương vật liền nhét tất cả vào yết hầu của Diệp Ninh, làm Diệp Ninh đáng thương vô pháp hô hấp, dùng sức mà giãy giụa run rẩy, cổ dâm tiện ngẩng cao lên, môi lại hé to ra, gương mặt xinh đẹp bị nghẹn đến mức đỏ bừng, nước miếng không kìm được chảy ra.

Theo từng đợt bạo cắm vào sâu trong yết hầu của cậu, nước mắt của Diệp Ninh như suối phun, cậu bị làm đến cả người co rút, trong cổ họng tràn ra thanh âm rên rỉ thê diễm, thực mau, thân mình căng thẳng, hít thở không thông run run ngửa cổ ra sau.

"Không...a a a!"

Nam nhân lãnh khốc mắng vài câu thô tục, đột nhiên rút đại điểu ra khỏi miệng, Diệp Ninh lúc này mới hỏng mất mà ngã trên mặt đất, che miệng khóc thút thít nôn khan.

"Ô ô ô ô......"

Diệp Ninh nôn khan nửa ngày nhưng cũng không nhổ ra được cái gì, lại bị nam nhân càng thêm thô bạo kéo lên.

"Ô...... Không......" Diệp Ninh kinh sợ mà ngước nhìn nam nhân cao lớn cường tráng trước mắt, đầy người là sát khí, khóc lóc đau khổ cầu xin "A hức...chủ nhân...cầu ngài...đừng giết em...hức..đừng giết em..."

Nam nhân nhìn một mảnh hỗn độn như vậy, trên mặt dính đầy tóc con tán loạn, cặc bự lúc này giống như roi liên tục quất đánh khuôn mặt trắng nõn mịn màng.

Diệp Ninh bị đánh chỉ có thể khóc thút thít, tùy ý nam nhân đem mặt của bản thân quất đánh đỏ bừng, lại hung hăng đụ miệng cậu, ở trong khoang miệng mềm mại ấm áp liên tục đâm rút.

Diệp Ninh không có chút nào phản kháng, chỉ vì thiếu oxy mà khóc nức nở, nỗ lực dùng môi lưỡi hầu hạ cặc bự.

"A a......ưm a~......"

"Gọi lão tử là chủ nhân."

"...... Chủ nhân...... A...... Chủ nhân......"

Bé đĩ dâm khóc thút thít toàn thân run run hầu hạ cặc bự của chủ nhân, tuy rằng cậu hoảng sợ cực kỳ, nhưng thực mai, bị đụ thành thói quen liền động tình run rẩy liếm mút.

Cậu xấu hổ ngửa đầu, dùng yết hầu phun ra nuốt vào dương vật tràn đầy hương vị hormone của chủ nhân.

"Hô." Trong khi nam nhân đem yết hầu của cậu xem thành một cái lồn khác thì bướm dâm phía dưới mới bị đụ qua cũng bắt đầu co rút, từ miệng lồn không ngừng tràn ra nước dâm động tình, trên đệm sô pha liền tích thành một vũng nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro