Chương 2.2: Nghi hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đầu tiên Tô Tô làm khi đến nơi là ngồi xuống với một tiếng thở dài đau đớn. Chân cô như bị phỏng nặng, các cơ căng cứng, Lê Tô Tô đều muốn khóc mỗi lần phải cử động chân, gần như bất động khi làm việc. Thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên đùi để xoa bóp kín đáo phía dưới bàn, không giấu nổi vẻ nhăn nhó đau đớn. Cổ họng cô vẫn nóng rát và ngay cả cà phê nóng cô mua cũng không giúp ích được gì cho cô về vấn đề đó. 

Lê Tô Tô nuốt một tiếng rên đau đớn khi cô phải đến phòng Đàm Đài Tẫn  vì anh đang gọi. Anh ta mặc quần áo màu sáng, quần, áo sơ mi và bộ vest trắng tinh đến mức gần như làm cô thấy nhức mắt - không phải theo cách xấu mà đúng hơn là điều đó khiến anh ta trông giống như một vị Thần hạ phàm để đưa đến phàm nhân vẻ đẹp bất phàm của mình. Từng món đồ anh mặc đều được căn chỉnh hoàn hảo trên cơ thể anh, Có một chiếc cổ áo đôi màu bạc trên áo sơ mi, bên dưới chiếc cổ áo thẳng hàng hoàn hảo che kín cổ anh và khiến thứ cô thèm muốn gần như khuất tầm mắt của Lê Tô Tô. 

Anh đẹp trai đến mức Lê Tô Tô  hơi tiếc nuối vì thân thể quá đau đớn để đánh giá chi tiết hơn.

Đàm Đài Tẫn chỉ cho cô một số thứ cô ấy cần. Lê Tô Tô cố gắng tập trung, làm mọi cách có thể để bỏ qua cơn đau và tiến lại gần bàn hơn một chút để quan sát những thông tin chưa vnhất quán mà anh tìm thấy trong báo cáo của thành viên mới của nhóm, người sẽ thay thế vị trí của Nguyệt Phù Nhai, Công Dã Tịch Vô. Đàm Đài Tẫn yêu cầu cô xem xét và giao thành quả càng sớm càng tốt. Cô hiểu điều này và gật đầu, định quay lại xác nhận thêm thông tin với anh thì thấy một vết đỏ trên cổ anh, ngay dưới cổ áo sơ mi trắng của anh. 

Làn da trắng sữa của sếp luôn luôn không tì vết, nhưng bên dưới lớp vải che kín cổ của anh rất khéo léo, có một vết đỏ hình tròn có màu hồng dịu như cánh hoa mận, có màu hơi tím nằm ở trung tâm vết bầm. 

Cái bụng trống rỗng của Tô Tô thắt lại một cách đau đớn, và cơn đau rát lan khắp ngực khi cô chớp mắt, tất cả tầm nhìn của cô trở nên hơi mơ hồ. Cô nhấc người lên, gật đầu một cách máy móc khi nuốt nước bọt - cảm thấy cơn đau tra tấn trong cổ họng cùng lúc quay trở lại. Ký ức về tâm trạng tồi tệ của cô đêm qua quay trở lại, cùng với nguyên nhân cuả tâm trạng đó cũng vậy. Đàm Đài Tẫn tối qua đi ăn tối với cô Lưu, hôm nay trên người anh xuất hiện một vết ố không thể là do dị ứng hay côn trùng nào đó được.

Cô đã kìm nén những cảm giác đau đớn, ghen tị, cáu kỉnh và buồn bã của chính mình trong lòng với muôn vàn lý trí và rời khỏi phòng ngay khi có thể. Lê Tô Tô phải tránh xa mọi người vì biết tâm trạng của mình rất tệ vì sức khỏe không tốt. Thế nên, cô đã đi vào khu vực nghỉ ngơi và đặt tài liệu công việc mà cô luôn cầm trên tay lên mặt bàn.

"Khuôn mặt đó là sao thế?" Phiên Nhiên hỏi, tiến lại gần Tô Tô nhìn kỹ. "Đàm Đài Tẫn có cãi nhau với em không?"

Lê Tô Tô lắc đầu, hít một hơi thật sâu và nuốt nước bọt, từ chối không khóc như một cô gái mới lớn trong lần thất tình đầu tiên. "Nếu anh ta cãi nhau với em, đình công tình dục, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được." Tự Anh nói, ngồi xuống chiếc quầy bằng đá cẩm thạch phủ gỗ bóng loáng, nơi đặt những bình cà phê và viên nang.

Lê Tô Tô cười khổ lắc đầu, bắt đầu đi pha cà phê. Một viên nang ngẫu nhiên nào đó rơi vào tay cô và cô không chú ý, làm mọi việc một cách tự động. "Cô vẫn chưa bỏ ý tưởng đó ra khỏi đầu à?" Tô Tô hỏi, hít một hơi thật sâu để kiểm soát bản thân và nhìn ra cửa sổ phía bên kia phòng. "Người anh ấy hẹn hò không phải là tôi. Hỏi cô Lưu đi."

"Có chuyện gì với cô ấy vậy?" Phiên Nhiên hỏi."Tối qua họ đã đi ăn tối với nhau và hôm nay anh ấy có một vết sẹo rất lớn trên cổ."

"Nhưng..." Tự Anh bắt đầu với vẻ mặt kỳ lạ, "Tối hôm qua cả nhóm đến nhà Đàm Đài Tẫn ăn tối, có thành viên ban giám đốc và Lưu Vĩ cũng ở đó, nhưng họ thậm chí còn không nói chuyện hay thể hiện ra bất kỳ loại cử chỉ lãng mạn nào."

"Bọn chị thậm chí còn thắc mắc tại sao em không đi." Phiên Nhiên vừa nói vừa nhướng đôi lông mày mỏng thanh tú, đồng thời lấy một viên cà phê pha cho mình: "Lần đầu tiên chúng ta đến nhà sếp, cả nhóm đã tò mò mấy tuần rồi, nhưng em lại không xuất hiện."

Lê Tô Tô chớp mắt, đưa ngón tay vuốt ve trán với cảm giác đau rát cùng với cảm giác xấu hổ. "Em quên mất."

"Thật à Tô Tô." Tự Anh nhướng mày: "Cô có chuyện gì vậy?"

Lê Tô Tô không biết trả lời thế nào, Phiên Nhiên mang cà phê cho hai người rồi ngồi xuống. "Đàm Đài Tẫn sống trong một chung cư rất sang trọng. Căn hộ của anh ấy là một trong những căn hộ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Nó có những căn phòng khổng lồ, nội thất sang trọng đến mức tôi sợ phải ngồi lên chiếc sa lông dài và sợ làm hỏng nó, tại nếu làm hỏng nó, tôi nghĩ gán nợ cả đời cũng không trả xong! Hơn nữa, anh ấy còn có cả một hầm rượu toàn những loại rượu đắt tiền, tôi không nhìn thấy nhưng Kinh Diệt và Chấp Bạch Vũ đã nhìn thấy và nói với chúng tôi rằng mức lương anh ấy nhận được chắc chắn rất cao. Thật đáng ghen tị." cô thở dài, "Chị đảm bảo là chị đang tìm kiếm em ở trong đó, thấy không? Một chiếc lược chải tóc, một bộ quần áo, một cây son môi bị mất. Chị vẫn không tin rằng anh ta và em không bí mật hẹn hò."

"Em không hẹn hò với anh ấy, em chỉ..."

"Cô ấy đang yêu một cách tuyệt vọng." Tự Anh ngắt lời khiến Lê Tô Tô đỏ mặt. "Bọn chị đều biết. Đội nào cũng biết, Đàm Đài Tẫn biết, cả công ty đều biết. Điều chị thắc mắc là tại sao em lại đột nhiên nổi cơn ghen với Lưu Vĩ, người đã bị anh ta từ chối nhiều lần đến nỗi khi nhớ lại tôi cũng thấy xấu hổ." ."

*Đến đoạn này Tự Anh có vẻ thân hơn nên đổi xưng hô thành chị em

"Em chỉ... em nhìn thấy cái dấu chết tiệt đó." Lê Tô  thú nhận, nhấp một ngụm cà phê rồi bỏ cuộc vì cổ họng càng bỏng rát hơn. "Nó không phải tự dưng mà xuất hiện, nếu không phải cô Lưu thì nhất định là của người khác."

"Ồ, vậy chắc chắn không phải của cô ấy." Phiên Nhiên nói: "Vì cô ấy say rượu và lại tán tỉnh Đàm Đài Tẫn nên ông Triệu đã nhờ người trong đội của mình đưa cô ấy về nhà. Tôi nghĩ sau đó cô ấy đã bỏ cuộc."

Lê Tô Tô thở dài. "Chà, dù sao đó không phải việc của em. Em cần phải kiểm soát lại cảm xúc của mình nếu không tôi sẽ phải nghỉ việc." cô nói, cảm thấy lồng ngực đau nhói khi nghĩ đến việc mỗi sáng ra ngoài sẽ không gặp lại Đàm Đài Tẫn nữa, mặc dù anh luôn đi ngang qua cấp dưới của mình như một cơn gió lạnh thơm ngát, không thực sự để ý đến bất cứ điều gì hay bất cứ ai.

"Nếu em từ chức thì không! Đặc biệt là bây giờ em đang có những mối quan hệ tốt!" Phiên Nhiên phẫn nộ nói, trìu mến đặt tay lên mặt Lê Tô Tô: "Nếu đây có thể khiến em cảm thấy an ủi, Đàm Đài Tẫn đã dành cả đêm nhìn ra cửa, chị nghĩ anh ấy đang đợi em."

"Em nghiêm túc đấy, Phiên Nhiên." Lê Tô Tô thở dài: "Em không thể tiếp tục như thế này được, không được mất trí vì cảm xúc nhất thời. Em cần phải giữ sự tập trung, mục tiêu của em và việc anh ấy có người yêu hay không, đó không phải việc của em." 

"Tự Anh nói: "Chị thề là chị tin rằng hai người đang yêu nhau, bởi vì trong nhận thức của chị thì anh ta đang yêu em."

"Chúng tôi không yêu nhau."

"Ba người các cô đang làm gì ở đây khi lẽ ra các cô phải làm việc?" Đàm Đài Tẫn xuất hiện, giọng nói lạnh lùng của hắn khiến ba người phụ nữ sống lưng rùng mình. Tự Anh từ trên quầy ngồi nhảy xuống, đùi cọ vào gỗ một cách đau đớn, trên làn da trắng nõn dưới váy bắt đầu xuất hiện vết đỏ, khiến Lê Tô Tô nhanh chóng cảm thấy thương hại. Trong khi đó, ở phía bên kia, Phiên Nhiên sợ hãi nhảy dựng lên, đập đầu gối vào ghế. "Ở đây các cô được trả tiền để ngồi lê đôi mách à? Hay các cô đã trở thành thành viên ban Giám Đốc và đã giao trách nhiệm xong cho cấp dưới mà tôi không biết?"

Mức độ mỉa mai trong giọng nói của anh ta thật khó hiểu, nhưng chính vẻ mặt chứa đầy sự lạnh lùng có thể làm đông  tâm hồn của bất cứ ai ở cách xa 50 mét đã khiến họ run  cạnh nhau. Người đàn ông mặc áo trắng khoanh tay, chiếc quạt trắng sốt ruột khép lại trong tay. "Bây giờ có vẻ như các cô mất luôn cả lưỡi, thật thú vị".

"Chỉ là... chỉ là..." Phiên Nhiên bắt đầu, nghẹn ngào khi một bên lông mày của Đàm Đài Tẫn nhướng lên. "Là Tô Tô!"

Lê Tô Tô nhíu mày nhìn bạn mình, "?"

Phiên Nhiên nhanh chóng nói thêm: "Tô Tô đang bị sốt!"

"???"

Đàm Đài Tẫn buông tay mình ra, đi đến gần Tô Tô: "Để tôi xem." 

Cái chạm của anh lên trán Lê Tô Tô khiến cô nhún vai, cổ họng gợn sóng và tim đập thình thịch khi những ngón tay anh chạm vào cô, lạnh và mềm, xoa xoa bản thân khi cô kiểm tra xem nhiệt độ có thực sự cao hay không. "Tốt nhất là cô nên đến bệnh viện."

"Không," Lê Tô Tô phủ nhận với một nụ cười lo lắng, "Tôi đã khá hơn rồi, thưa sếp"

"Rõ ràng là cô bị sốt cao." Đàm Đài Tẫn nói, đột nhiên đưa tay xuống cổ cô, nơi có mồ hôi và hơi nóng đột ngột đến mức Lê Tô Tô không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Phiên Nhiên và Tự Anh lập tức nhìn cô, nhưng Đàm Đài Tẫn dường như không quan tâm chút nào đến âm thanh cô phát ra, nhìn cô với ánh mắt nhăn . "Tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện."

"Thầy Đàm Đài, điều đó không cần thiết."

"Tôi đã nói là tôi sẽ đưa cô đi." anh ngắt lời cô, kéo tay cô đi. "Tôi đang ra lệnh, cũng không có hỏi ý kiến của cô, đi mau!"

Lê Tô Tô đi theo anh đầy cam chịu, cảm thấy nực  và kinh khủng. Chóng mặt, đau nhức cơ thể, nhức đầu, đau họng, sốt cao, đều là những triệu chứng thường gặp ở trẻ em khi mùa lạnh đến, khiến tâm trạng cô càng trở nên tồi tệ hơn. Cô hà biến mất còn hơn là để Đàm Đài Tẫn nhìn thấy cô trong tình trạng đó, vậy mà cô không có cách nào để trốn thoát. 

Bác sĩ nói: "Khả năng miễn dịch của cô rất thấp, dính virus hiện rất phổ biến ở trẻ em vào thời điểm này trong năm. Ở người lớn thì khó khăn hơn, nhưng nó xảy ra khi hệ thống miễn dịch của cô bị tấn công do căng thẳng hoặc một số vấn đề sức khỏe khác".
Lê Tô Tô mím môi, cảm thấy cổ họng đau nhức, miệng chua chát. Đàm Đài  đứng bên cạnh cô, khoanh tay. "Và sau đó?"
"Vợ anh nên tránh căng thẳng cũng như nên ăn ngủ điều độ."

"Chúng tôi không-"

"Tôi luôn bảo cô ấy đi ngủ sớm." Đàm Đài Tẫn nói và nhặt giấy khám sức khỏe của Lê Tô Tô: "Cô ấy làm việc quá nhiều, ăn không ngon và luôn ốm yếu. Mỗi sáng đi làm, cô ấy xanh xao và có quầng thâm khủng khiếp dưới mắt."

"Tôi luôn đi ngủ sớm!" Lê Tô Tô phẫn nộ phản đối, làm bác sĩ và Đàm Đài Tẫn chú ý, "Tôi chỉ không ... nghỉ ngơi."

Đó là sự thật đáng xấu hổ nhất mà cô từng kể trong đời. Lê Tô Tô cố gắng ngủ thật ngon và cô đã ngủ suốt đêm, vấn đề là cô bị cuốn vào những giấc mơ rất kích thích vượt quá tầm kiểm soát của mình. Lê Tô Tô lún vào biển sâu của thèm khát quá sâu để có thể bỏ quên nơi cô đã dành hết sức lực và sinh lực thỏa mãn anh và thỏa mãn chính mình hàng giờ liền.  Vì vậy, cơ thể cô không có thời gian để bổ sung năng lượng cần thiết để hoạt động trong ngày và dần dần sức khỏe của cô ngày càng sa sút.

"Điều này rất có hại cho sức khỏe của cô, cô phải cảnh giác." Bác sĩ nhận xét: "Nếu không được nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe của cô sẽ yếu đi và bệnh tật mới sẽ phát sinh. Tôi đã kê một số phương thuốc, nhưng điều quan trọng nhất chỉ có cô mới có thể làm được: chế độ ăn uống điều độ hơn, điều tiết quãng nghỉ trong lúc làm và ngủ ngon. Chồng cô cũng có thể giúp cô nhận thức được điều này."

"Anh ấy không-"

"Anh sẽ giúp em. Cảm ơn bác sĩ." Đàm Đài Tẫn ngắt lời cô: "Nào, Tô Tô."

Lê Tô Tô xấu hổ và bối rối đi theo anh. Đàm Đài Tẫn đọc giấy khám sức khỏe với vẻ mặt nghiêm túc và hỏi cô sau khi họ đi dọc hành lang: "Em tuyệt vọng đến mức nào khi phủ nhận rằng chúng ta đang yêu nhau?" Anh ấy nhìn lên, "Điều đó có làm em xấu hổ không?"

"Không," cô ấy trả lời, "nhưng anh là sếp của tôi."

"Ở ngoài nơi làm việc, tôi không phải là sếp của cô," anh lạnh lùng trả lời, nắm lấy cổ tay cô cho đến khi họ đến một nơi vắng vẻ. "Em hôn anh và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng em biết đó không phải là cách mọi chuyện diễn ra với anh."

Lê Tô Tô có chút kinh ngạc hé môi: "Vậy đêm đó..."

Khi chiếc quạt đã đóng lại, Đàm Đài Tẫn vỗ nhẹ vào trán cô - đó là một cái chạm nhẹ nhàng, gần như trìu mến - trước khi nói, "Từ giờ trở đi em sẽ kể lại cho anh mọi việc em đang làm. Anh sẽ ăn trưa với em mỗi ngày và trong buổi tối, em sẽ gửi cho anh một bức ảnh em đang ăn tối ở nhà; Hãy kiểm soát lịch trình giấc ngủ của em, anh muốn biết mấy giờ em đi ngủ và gửi tin nhắn cho anh ngay lập tức khi em thức dậy."

"Nhưng..."

"Chuyện đó không cần phải bàn tiếp." Anh lạnh lùng nói: "Đi nào, anh đi mua thuốc đưa em về nhà."

Lê Tô Tô cảm thấy đầu mình quay cuồng một chút và rất muốn ngủ khi cuối cùng cô cũng bước vào xe của Đàm Đài Tẫn. Anh giúp cô kéo dây an toàn, đỡ đầu khi đưa nước cho cô uống thuốc, điều này giúp cô tỉnh táo suốt chặng đường lái xe về nhà, trong khi cô không khỏi xoa xoa đôi đùi vẫn còn đau nhức của mình. "Chuyện gì mà em ngủ mà không nghỉ vậy?"

Quay mặt về phía cửa sổ, để anh không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và xấu hổ của cô, Lê Tô Tô nghẹn ngào trả lời: "Em có những giấc mơ không ngừng nghỉ."

Anh không nói gì, Lê Tô Tô ngập ngừng quay đầu nhìn anh, thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt nghiêm túc. Trên mặt anh hiện lên vẻ khó chịu, ánh mắt có vẻ u ám và đầy giông bão, "Điều này khiến em phát ốm." cuối cùng anh ấy nói bằng giọng lạnh lùng và quả quyết, "Em quá yếu đuối rồi."

"Em chắc chắn thuốc ngủ sẽ giúp ích cho em." Lê Tô Tô nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."

"Anh sẽ đưa em vào trong nhà." Trước khi cô kịp nói gì, Đàm Đài Tẫn đã xuống xe mở cửa cho cô. Lê Tô Tô cảm ơn anh một lần nữa, và mặc dù bầu trời trong xanh, trên đường có nhiều người qua lại và hầu hết các ngôi nhà trong khu vực đều mở cửa nên việc đưa anh vào nhà cô không có gì sai trái. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy lo lắng. 

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Đàm Đài Tẫn ở đó là vì cô cũng bị ốm, hôm đó anh đỡ cô leo lên cầu thang phía trước và đợi cô mời anh vào. Lê Tô Tô  rất choáng váng và hầu như không nói chuyện gì. Chỉ đến khi cô thấy anh dừng lại ở cửa và không di chuyển cùng cô vào trong, cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu mời anh vào và anh chấp nhận, giúp cô ngồi dậy và uống thuốc, đảm bảo rằng cô ổn trước khi rời đi.

Lần này anh không cần bất kỳ lời mời nào, đi cùng cô và thực hiện cùng một quy trình là mời cô ngồi trên ghế và đưa cho cô thứ gì đó để uống và ăn. Lê Tô Tô nhìn anh đứng dậy, vốn tưởng rằng anh sẽ rời đi như lần trước, nhưng thay vào đó anh lại cẩn thận phân tích từng ngóc ngách trong nhà, khiến cô xấu hổ và nhớ đến lời miêu tả của Phiên Nhiên về nhà của Đàm Đài Tẫn trước đó.

Lê Tô Tô thậm chí không có một chút tinh tế và tiền của như người đàn ông này có. Khi rời khỏi nhà của cha mình, cô thuê căn nhà đó ở một khu phố yên tĩnh và khiêm tốn, nơi  sẽ gần nơi làm việc hơn. Mức lương cô kiếm được không tệ nhưng nó cũng không khiến cô trở nên giàu có.

"Ngủ đi," anh nói, "mọi việc anh sẽ lo, đừng lo."

Lê Tô Tô dù sao cũng không muốn nhượng bộ. Cô đang ở cùng người đàn ông mình yêu ngay giữa nhà và cảm thấy mình đã gây đủ rắc rối cho anh ta rồi, nhưng lời nói của anh ta dường như có tác dụng tức thời và mạnh hơn cả liều thuốc cô cần uống để đi ngủ. Cơ thể cô nặng trĩu và đôi mắt nhắm nghiền trước khi cô có thể phủ nhận điều đó, chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Tỉnh dậy với mùi đồ ăn đang nấu là một cảm giác kỳ lạ, bởi vì Lê Tô Tô đã sống một mình trong nhiều năm, và nếu cô ấy không tự nấu bữa tối - hoặc đặt hàng giao hàng, điều này ngày càng trở nên phổ biến - thì cô ấy sẽ không có gì để ăn. Mùi của sự sạch sẽ cũng là thứ khiến cô chú ý và khiến cô mở mắt ra, thấy phòng mình được bố trí ngăn nắp, cửa sổ và rèm đóng kín khiến ánh đèn của các tòa nhà lân cận không làm phiền cô trong lúc ngủ.

Khi đang nằm giữa giường, cô thích thú nhận thấy vài chiếc gối cô không thường dùng đã được lấy ra khỏi tủ và tạo thành hàng rào bảo vệ chống lại khả năng bị ngã ở hai bên. Bộ đồ ngủ của cô được gấp ở cuối giường. Lê Tô Tô cắn môi, khi cô vẫn đang ngủ với bộ quần áo được thay ra. Cô đột nhiên ngủ thiếp đi, và Đàm Đài Tẫn tất nhiên sẽ không cởi quần áo của cô, mặc dù trong trái tim cô, cô sẽ không đểtâm.

Lê Tô  tự hỏi liệu có thích hợp nếu tắm khi Đàm Đài Tẫn vẫn còn ở trong nhà cô hay không, nhưng dựa vào việc cô đã ngủ cả buổi chiều và để anh một mình, có lẽ tắm sẽ ít xấu hổ nhất. Cô đi vào phòng tắm và cảm thấy bụng mình quặn thắt; Khuôn mặt cô sưng tấy và tái nhợt sau giấc ngủ, mái tóc rối bù và mùi nước hoa đã bay đi vào buổi sáng trông không còn thơm nữa. Cô càng cảm thấy tồi tệ hơn khi nghĩ rằng đã bao lâu ông sếp luôn hoàn hảo như anh đã nhìn thấy cô như vậy.

Tất nhiên, mặc dù Lê Tô Tô đã dũng cảm đấu tranh để tăng định lực trong hơn một năm để không mất tập trung vào công việc vì tình cảm mà cô có với sếp mình, cô vẫn là con người. Ngay cả khi vô thức, cô cũng chăm chút hơn cho vẻ ngoài của mình. Ngày hôm đó, cô để mái tóc dài xõa xuống, những gợn sóng nhờ kiểu tóc mà Phiên Nhiên làm vào cuối tuần đó hoàn toàn phù hợp với hình dáng khuôn mặt tròn trịa của cô - tạ ơn Chúa. Đôi má phúng phính mang lại cho cô vẻ ngoài trẻ con đã biến mất do kết thúc tuổi thanh xuân và ngày nay cô chỉ còn một vẻ ngoài trẻ trung và dễ thương. Trong khi nỗ lực trang điểm, dù chỉ mang lại sự nhẹ nhàng, Lê Tô Tô thích nhấn mạnh đôi mắt bằng bút kẻ mắt và làm cho đôi môi luôn hồng hào bằng son môi.

Chiếc váy màu kem cô đang mặc thoải mái, tay áo dài bằng vải nhẹ, xẻ ngang để lộ da vai và cánh tay, áo xẻ chữ V để lại làn da trắng nõn của cô. Vòng một của cô lộ rõ trong khi những viên ngọc trai được may dọc theo đường cắt và đường may của vải mang đến sự nhẹ nhàng và tinh tế. Dù cô đã cố gắng hết sức để trông xinh đẹp hoặc ít nhất là không quá thẳng thắn khi đứng cạnh một người đàn ông đẹp trai như Đàm Đài Tẫn trong văn phòng đó, nhưng giờ đây quần áo của cô đã nhăn nheo và càng nhìn vào gương, cô càng thấy  kém phẩm giá.

Cô chỉ rời khỏi phòng tắm khi thấy vẻ ngoài sạch sẽ của mình có chút trang trọng. May mắn là giấc ngủ giúp cô bớt mệt mỏi và chân cũng không còn đau nhức nữa. 

"Ngồi đi, em cần được  ăn," anh ra lệnh, đặt bát thức ăn lên bàn. "Anh đã đưa ra một số thực đơn cho bạn lựa chọn. Anh chia tất cả thức ăn vào hộp và để đông lạnh. Anh đã làm những khẩu phần mà anh nghĩ là đủ cho một tuần. Mỗi bữa tối em chỉ cần hâm nóng thức ăn, khi nào xong rồi anh sẽ làm thêm. Em sẽ không còn đồ ăn vặt nữa." anh ấn đầu quạt vào giữa trán Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô mỉm cười, "Anh không cần phải lo lắng thế, Đàm Đài Tẫn."

"Anh đang cố gắng giữ em sống cho đến năm mới tới," anh lạnh lùng trả lời, nhìn cô đầy phán xét. "Anh chỉ dùng những gì anh tìm thấy trong bếp của em. Em có bị dị ứng với thức ăn nào không? Về sau anh cần biết."

"Thịt vịt." Lê Tô Tô trả lời: "Nhưng nói chung anh nên tránh các thức ăn liên quan đến chim."

"Anh có thể mường tượng ra" Đàm Đài Tẫn trả lời, đẩy cho cô một lượng lớn súp cá có mùi thơm rất dễ chịu, khiến cô thèm được ăn. Thịt được xào mềm, có hành lá xanh ngọc cắt thành từng lát mỏng nổi trên màn nước dùng với hạt vừng. "Trong các lễ kỷ niệm của công ty, em là người duy nhất không ăn bất kỳ món ăn nào có liên quan đến thịt gia cầm, mặc dù em luôn nhìn bạn bè mình ăn chúng như thể em có lỗi. Còn gì nữa không?"

Lê Tô Tô tự hỏi anh đã theo dõi cô bao nhiêu và việc theo  đã diễn ra được bao lâu. "Chỉ thế thôi," cô lặng lẽ trả lời. Đàm Đài Tẫn im lặng, nhìn cô ăn như đang phân tích từng cử động của cô. ự gần gũi giữa họ khiến cô căng thẳng khi nghĩ xem anh có thể ngửi thấy mùi xà phòng của mình khi ở khoảng cách như thế không và liệu mùi hương có dễ chịu với anh ấy không.

"Anh muốn hỏi em," anh nghiêng người tới, quan sát cô thật kỹ. "Sao tối qua em không đến nhà anh?"

Lê Tô Tô quay mặt đi, cảm thấy bị mắc kẹt và khó thở vì ở quá gần anh. Môi cô ngứa ran, ký ức về nụ hôn diễn ra trong xe khi anh đưa cô về nhà hiện lên mạnh mẽ - chuyện đó thực sự đã xảy ra, cô đã thực sự được nếm đôi môi hồng mà cô đã khao khát bấy lâu nay còn anh không từ chối cô , đáp lại cô một cách nồng nhiệt đến bất ngờ. Bây giờ họ lại ở một mình, dù không phải trong xe mà ở trong bếp nhà cô, vẫn đủ gần để có thể hôn nhau lần nữa.

"Em cảm thấy không được khỏe lắm," Lê Tô Tô nói giọng nghèn nghẹt, "Xin lỗi. anh"

"Em bị làm sao?"

Ghen. Lê Tô Tô biết rằng những gì cô có đêm qua là một sự ghen tị sâu đậm và phi lý khi có khả năng nhỏ nhất rằng Đàm Đài Tẫn đã từng cặp kè với một người phụ nữ khác, đến mức cô hoàn toàn quên mất rằng bữa tối là thứ dành cho vài chục người chứ không phải một buổi hẹn hò lãng mạn. Tuy nhiên, cô không thể trả lời anh điều đó nên cô không nói gì và điều đó dường như khiến anh không hài lòng.

"Anh sẽ không tha thứ cho em một cách dễ dàng," anh nói. Ngay lập tức Lê Tô Tô nhớ lại giấc mơ đêm qua và cách anh bắt cô xin lỗi anh, đến mức cô có thể nhớ rất rõ cảm giác thân dưới của anh trên lưỡi cô và cô đã cố gắng nuốt nó sâu đến mức nào. Bên cạnh đó, tất nhiên, những tia nước màu trắng cô nuốt vào không chút do dự. 

Nhìn thấy cô im lặng đỏ mặt, Đàm Đài Tẫn cười lớn rồi quay mặt đi. "Ngay khi em khỏe hơn, em sẽ ăn tối ở nhà tôi và sự có mặt của em là bắt buộc."

**********************************************************************************************

"Em có chắc là không muốn chị đưa em về nhà hôm nay không?" Phiên Nhiên hỏi.

"Em đã trưởng thành rồi, Phiên Nhiên, em biết cách tự chăm sóc bản thân." Lê Tô  cười lắc đầu.

Ánh đèn trong nhà hàng mờ và đẹp, bốn người đồng nghiệp đang ngồi ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ. "Điều đó không áp dụng cho Đàm Đài Tẫn, phải không?" Tự Anh vừa nói vừa cắn một miếng thịt cừu cuộn một cách độc ác.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"  Nguyệt Phù Nhai hỏi: "Từ lúc em chuyển tổ, những chuyệnkhác  em chẳng còn biết nữa!"

"Lê Tô Tô đang hẹn hò với Đàm Đài Tẫn, không có gì ngạc nhiên cả." Tự Anh nhả : "Ngày nào họ cũng gặp nhau, đi ăn trưa, sau đó anh ấy đưa Tô Tô về nhà mỗi khi hết giờ làm, chưa kể anh ấy còn nấu đồ ăn cho cô ấy ở nhà, điều chỉnh lịch ngủ của cô ấy để biết cô ấy có ngủ hay không." à, lo liệu lịch uống thuốc..."

Phiên Nhiên tiếp tục, "Đàm Đài Tẫn ghét ở gần mọi người, có vẻ như anh ấy nghĩ rằng mọi người đều mắc một loại bệnh truyền nhiễm sang anh ta chỉ bằng cách hít thở cùng một không khí, nhớ không Nguyệt Phù Nhai? Lúc nào mắt cũng ở trên cao, chưa từng thay đổi. Nhưng đối với Lê Tô Tô, bất cứ khi nào anh ấy có thể chạm vào em ấy, anh ấy sẽ làm như vậy. Chị nghĩ điều đó thực sự buồn cười."

"Chị lại chém gió rồi!"

"Không, Tô Tô ạ, và em biết đấy." Phiên Nhiên cười: "Với mọi người thì anh ta giống như một con hổ sắp xé đầu mọi người, nhưng với em thì anh ấy lại biến thành một con mèo con không có móng! Haha!"

"Kỳ lạ thật, Đàm Đài Tẫn chăm sóc em như thể em là cha của anh ta vậy." Tự Anh nói: "Vậy ra đây mới là ý nghĩa thật sự của việc có một bố ?"

"Nghe thật dễ thương" Lê Tô Tô ném chiếc khăn ăn nhàu nát thành quả bóng vào mặt bạn mình, "Tôi ghét tất cả mọi người."

"Lúc đầu chị cũng nghĩ nó thật kỳ lạ," Phiên Nhiên vừa thú nhận vừa cười. "Chị thậm chí còn sợ điều đó một chút, em biết không? Bởi vì chị không tin tưởng đàn ông, nên đối với chị, chị có cảm giác như anh ta đang cố gắng kiểm soát cuộc đời em. Phụ nữ luôn phải cẩn thận khi bắt đầu hẹn hò, bởi vì đó là cách mà mọi chuyện diễn ra. Và điều tiếp theo em biết là em bị nhốt ở nhà, cống hiến hết mình cho việc nuôi dạy con cái, không có cơ hội tự mình phát triển."

"Nhưng cũng không phải Đàm Đài Tẫn nhốt Lê Tô Tô trong một tòa tháp cao, hẻo lánh, ngăn cản em ấy nói chuyện với bất kỳ ai hoặc cho phép người khác nhìn thấy em ấy," Tự Anh nhún vai. "Thực ra, anh ta đã đưa Lê Tô Tô đến gặp các thành viên hội đồng quản trị và nó chứng tỏ rằng anh ấy muốn thấy em ấy phát triển sự nghiệp. Chị nghĩ điều đó thật dễ thương."

"Em chưa bao giờ tưởng tượng rằng Đàm Đài Tẫn lại mềm mỏng với ai đó như vậy," Nguyệt Phù Nhai nói với vẻ hoài nghi, "Thật ra chúng emở nhóm Mạt Nữ đã nghe tin đồn về việc anh ấy hẹn hò, nhưng em không biết đó là chị, mặc dù điều đó cũng có lý vì anh ấy luôn từ chối tất cả mọi người nhưng lại luôn chỉ nhìn chị."

Lê Tô Tô mỉm cười và lắc đầu. "Thật ra, chị hy vọng em biết rằng dù em có cố gắng thế nào đi chăng nữa, em cũng không thể che giấu được vết bầm trên cổ mình." Tự  chỉ vào và cười khúc khích. Nụ cười của Lê Tô Tô tắt dần và cô đưa tay xuống cổ, xoa xoa vùng da đau nhức.

Thực tế, những ngày gần đây cô mặc quần áo có cổ cao hơn, áo sơ mi bên trong những phụ kiện giản dị hơn tạo nên phong cách cho cô, những chiếc vòng cổ dày hơn hoặc đôi khi đeo những phụ kiện trên tóc có thể giúp cô che đi vết tím xuất hiện trên cổ. Lê Tô Tô thậm chí còn ngừng buộc tóc thành những bím tóc nhỏ dễ thương và đeo những phụ kiện mà cô thích, chọn để tóc xõa xuống nhằm cố gắng giữ vẻ ngoài khiêm tốn - và cô thề rằng nó đã thành công! Ngay hôm đó, cô ấy chỉ buộc tóc thành một dải ca-rô trắng đen, để tóc mái xõa xuống mặt và vải của dải băng cùng với những lọn tóc xõa qua vai để che đi.

"Đây... không phải là của Đàm Đài Tẫn."

"Vậy đó là ai?" Tự Anh cau mày hỏi: "Tô Tô, đừng nói với tôi rằng sau khi lấy được trái tim của người đàn ông cứng rắn nhất Hành Dương là em lừa dối anh ta!"

"Không, chị điên à?!" Lê Tô Tô càu nhàu trong đau khổ. "Em thậm chí còn không biết nó đến từ đâu."

Đó là sự thật. Sau một tuần rưỡi ngủ không mộng mị vì tác dụng mạnh của loại thuốc đang dùng, Lê Tô Tô cảm thấy khỏe hơn nhiều. Chứng đau đầu và đau họng đã biến mất, cô không còn đau nhức khi thức dậy vì đã có thể thư giãn trong giấc ngủ của cô ấy. Tuy nhiên, cách đây vài ngày, cô thức dậy với cảm giác như bị véo mạnh ở cổ và khi nhìn vào gương, trên da cô xuất hiện một vết đỏ tím lớn và điều này khiến cô vô cùng sợ hãi.

Đàm Đài Tẫn đề nghị đưa cô đến bác sĩ một lần nữa, nhưng Lê Tô Tô kiên quyết từ chối. Vết  thực sự rất dễ nhìn thấy và giống như một thứ gì đó được tạo ra trong một thời điểm nổi nóng và xung đột nào đó, nhưng thật không may, đó không phải là nguồn gốc của vết bầm. Mặc dù Đàm Đài Tẫn rất cẩn thận và tình cảm với cô, họ chưa bao giờ làm gì nhau nhiều hơn vài nụ hôn trong xe hơi hoặc ở nhà cô. Trong những khoảnh khắc đó, Lê Tô Tô gần như thoáng nhìn thấy Đàm Đài Tẫn mà cô từng biết trong những giấc mơ trước đây, cách anh luôn ôm cổ hoặc sau gáy cô hoặc ấn cô vào đâu đó, dù là ghế ô tô hay bức tường, khiến cô khó thở và với sự thân mật ướt át và nóng bỏng của anh. Tuy nhiên, không có gì vượt quá điều đó, và chẳng sâu sắc như cô mong muốn.

Điều đó khiến cô hơi nản lòng một chút, nhưng cô vẫn đang hồi phục sức khỏe nên không thể làm quá sức. 

Tuy nhiên, mặc dù đó thực sự không phải do Đàm Đài Tẫn làm nhưng bất cứ ai cũng có thể nhầm lẫn và cô không muốn đến bệnh viện vì chuyện như vậy. Lê Tô Tô đang đợi vết bầm tự nhiên biến mất, nhưng sự nghi ngờ về việc nó đến từ đâu cứ quanh quẩn trong đầu cô và cô có chút sợ Đàm Đài Tẫn sẽ cho rằng mình đang cắm sừng anh .

"Đó không phải là một con côn trùng nào đó sao?" Nguyệt Phù Nhai vẻ mặt lo lắng hỏi: "Nếu có độc thì phải cẩn thận!"

"Nhưng thật kỳ lạ," Tự Anh nói, kéo Lê Tô Tô lại gần để phân tích: "Trông giống như vết cắn vậy."

"Không ai cắn em cả." Lê Tô Tô lẩm bẩm."Để chị xem," Phiên Nhiên hỏi và tiến lại gần.

"Phiên Nhiên, nhìn xem chị có nhìn sai không," Tự Anh nói, dùng đầu ngón tay vuốt ve cổ Lê Tô , "Nhìn hình dáng vết bầm, nếu không phải vết cắn thì là dấu hôn. Em có chắc chắn không phải của Đàm Đài Tẫn?  Chị không rõ, có khi trong một số thời điểm khi cả hai rất phấn khích, đôi khi điều đó xảy ra  mà em thậm chí không nhận ra"

"Dừng lại đi, chị đang thu hút quá nhiều sự chú ý đấy." Lê Tô Tô càu nhàu, cố gắng hết sức để che vết bầm bằng cổ áo và tóc. "Không phải của anh ấy, em chắc chắn điều đó."

"Em , em thật sự cần chú ý đến điều này,"  Phiên Nhiên vừa nói vừa hút soda qua ống hút đầy màu sắc. "Đó không phải là bạn trai của em hay bất kỳ ai khác, mà đột nhiên có một vết như thế xuất hiện trên người em... Điều này đã từng xảy ra trước đây chưa?"

"Đôi khi một số vết bầm tím xuất hiện trên tay hoặc chân của em, ở những nơi khác trên cơ thể, nhưng chúng nhỏ hơn, tuy nhiên đó là do em hay mất tập trung và ngủ không yên nên rất dễ bị bầm tím".

"Không, em hãy bình tĩnh đi." Phiên Nhiên lắc lắc chất lỏng trong tay cô, "Em không phải loại người đãng trí, Lê Tô Tô. Thực ra em khá chăm chú, chỉ bị phân tâm khi Đàm Đài Tẫn ở trước mặt em, bởi vì khi đó có chẳng ích gì khi nói chuyện với em vì emhoàn toàn tập trung vào người đàn ông đó."

"Nhưng chúng ta thậm chí không thể trách em ấy về điều đó" Tự Anh bào chữa, "Đàm Đài Tẫn rất đẹp , với tất cả sự tôn trọng với Tô Tô, nhưng đó là sự thật. Ai không mất tập trung chứ?"


"Đẹp hay không, bây giờ chị bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn về điều đó... Mấy tháng nay em không ngủ ngon rồi phải không?" Phiên Nhiên cau mày, "Sau đó, emmất đi sự tập trung, càng ngày càng kiệt sức, trên người đầy vết bầm tím, dễ bị bệnh. Tô Tô, em có bao giờ nghĩ đến việc đi gặp pháp sư chưa?"

"Không," Tô Tô nói, "Em không tin những chuyện như vậy, Phiên Nhiên chị biết đấy."

"Những giấc mơ không ngừng nghỉ mà em có là gì?"

Lê Tô Tô suýt chết sặc vì miếng cá chiên mà cô đang ăn. Cổ họng cô cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy và nóng rát khi cô cố gắng không chìm sâu hơn, thậm chí còn uống nhầm nước trái cây của Nguyệt Phù  khi cô cảm thấy mắt mình bỏng rát. Phiên Nhiên gõ bàn: "Không cần nói nhiều nữa! Lê Tô Tô, đây là việc làm của một Mộng Yểm (incubi)!"

Nguyệt Phù Nhai kinh ngạc nhìn Phiên : "Thật sao?"

"Tất nhiên rồi!" Lê Tô Tô cho biết, vẫn chưa hoàn toàn bình phục. "Đó chỉ là truyền thuyết và chính bác sĩ cũng nói rằng do chị đã làm việc quá sức".

Trong số tất cả các bạn bè của Tô Tô, Phiên Nhiên là người thích các chủ đề siêu nhiên nhất và tiếp thu mọi loại kiến ​​thức về nó, mặc dù thực tế là cô đã chuyển từ tôn giáo này sang tôn giáo khác và chưa bao giờ có một tôn giáo nào cho riêng mình. Các cô gái luôn nghe cô ấy nói nhiều về chủ đề này và đó là lý do tại sao Lê Tô Tô biết rằng incubi ở phương Tây được gọi là 'quỷ mộng' hay 'quỷ hấp tinh'; những sinh vật nam bước vào giấc mơ của nạn nhân, tạo ra một kịch bản về những giấc mơ khiêu dâm, nơi chúng ăn năng lượng tình dục mà con người tỏa ra trong những giấc mơ này. Ngoài ra còn có succubi, phiên bản nữ của incubi.

Nhưng Lê Tô Tô không tin những câu chuyện này.

"Bác sĩ không hiểu những điều này" Phiên Nhiên xua tay, "Lê Tô Tô, ngày mai chúng ta đi gặp pháp sư nhé!"

"KHÔNG." Lê Tô Tô phủ nhận: "Ngày mai em đã sắp xếp đi ăn tối với Đàm Đài Tẫn. Hơn nữa, em không tin vào ma quỷ hay linh hồn, Phiên Nhiên"

"Các người đang nói nhiều điều vô nghĩa," Tự  Anh nói, trông có vẻ chán nản. "Li Susu nhiều nhất thực sự cần phải quan hệ tình dục với Đàm Đài Tẫn để thoát khỏi gánh nặng tinh thần nặng nề mà em ấy đã giữ kể từ khi gia nhập công ty. Đàm Đài Tẫn mới làm việc tại Hành Dương được hai năm rưỡi và đã một người quan trọng ở đó, mọi người trong công ty đó đều có cảm tình với anh ấy. Điều đó không thể phủ nhận, nhưng anh ấy quá lạnh lùng để có thể kéo dài cảm giác đó. Lê Tô Tô người đã gia nhập hai năm trước, là người duy nhất giữ được cảm giác đó trong lòng cô ấy cho đến khi em ấy chinh phục được người đàn ông này! Việc em ấy cần nó là điều bình thường."

Tô Tô cười lúng túng và tự hỏi Tư Anh đang giúp cô hay làm cô xấu hổ, Lê Tô Tô lẩm bẩm: "Tài hùng biện của cô đâu rồi?"

"Trong bụng người mẹ thánh thiện của tôi." Tự Anh phản bác: "Em sẽ thấy, khi em quan hệ với người đàn ông này thì những giấc mơ đó sẽ kết thúc theo chiều hướng tốt lên hoặc tệ đi."

Lê Tô Tô lẩm bẩm, "Chị nói vậy là có ý gì?"

"Đôi khi chúng ta tự lừa dối mình, phải không," Tự Anh nói, lơ đãng di chuyển chiếc đũa của mình, "Chúng ta yêu và ảo tưởng đến mức chúng ta nghĩ rằng cuộc ân ái sẽ tuyệt vời, nhưng khi chuyện đó xảy ra lại không kéo dài đến mười giây. Chuyện đó có thể xảy ra, nhưng đừng lo Tô Tô, nếu anh ấy làm tình trên giường kém thì ít nhất anh ấy đẹp mã, tất cả chỉ đáng giá vì khuôn mặt của anh ấy thôi."

Lê Tô Tô không biết nên cười hay nên khóc, đưa tay xoa xoa mặt mình. "Đủ rồi, nói chuyện này và về anh ấy đủ rồi! Thực ra Đàm Đài Tẫn đang ở bên ngoài đợi em về nhà." Cô nhìn vào màn hình điện thoại di động của mình trước khi quan sát con phố được thắp sáng bởi ánh đèn rực rỡ của các cửa hàng và nhà hàng khác cũng như ánh đèn đường. Trời đang mưa nên cô dễ dàng nhận ra một người đàn ông cao lớn mặc đồ trắng băng qua đường, tay cầm chiếc ô màu trắng băng qua đường về phía nhà hàng.

"Hãy chăm sóc bản thân mình nhé, được không?" Pian Ran cau mày nói. "Hãy nghĩ về vấn đề pháp sư!"

"Tại sao cô ấy lại muốn đưa em đến gặp một pháp sư?"Đàm Đài Tẫn sắc mặt tuy rằng không thay đổi, che nàng dưới ô, vòng tay ôm nàng bế ra xe, nhưng trong giọng điệu lại có chút tò mò cùng ác ý. Lê Tô Tô lắc đầu, "Phiên Nhiên nói nhảm, không có gì lớn."

"Vậy thì đừng đi đến ." Anh nói rồi đợi Tô Tô lên xe an toàn. Khi anh cũng bước vào, anh nghiêm túc nhìn cô, tiếng mưa dồn dập ngoài trời. Cửa sổ ngày càng mờ sương, mọi người chạy khắp nơi cố gắng trú ẩn trong các cửa hàng, quán ăn hoặc vội vã về nhà nhanh nhất có thể. Nhưng vẻ ngoài của người đàn ông bên cạnh vẫn không chê vào đâu được. "Ngày nay pháp sư thực sự có năng lực không nhiều, phần lớn đều là những kẻ dối trá, lừa đảo, bịa ra nhiều điều vô nghĩa để lừa gạt mọi người."

"Em không có ý định đi." Liê Tô Tô cười, thấy Đàm Đài Tẫn gật đầu và khởi động xe. "Em không tin vào sự tồn tại của ma quỷ, linh hồn, lời nguyền hay bất kỳ điều gì siêu nhiên."

Đàm Đài Tẫn trên mặt nở nụ cười, Lê Tô Tô nheo mắt lại, coi hắn có chút hoài nghi, tuy nhiên, khi cảm giác kỳ lạ đó ập đến, nó nhanh chóng biến mất. Anh quay lại nhìn cô, trong mắt chỉ còn lại sự dịu dàng. Cô cũng mỉm cười bất chấp cảm giác kỳ lạ trong lòng, quay lại nhìn mưa.

Tuy nhiên, vào đêm mưa giông bão đó, những giấc mơ gợi tình lại quay trở lại. Không còn mãnh liệt như trước, có lẽ vì thuốc vẫn đang phát huy tác dụng trong cơ thể Lê Tô Tô, nhưng vẫn là thứ khiến cô choáng váng và tràn đầy ham muốn, bởi vì đôi môi của Đàm Đài Tẫn— giờ đây là thứ đã được cô trải nghiệm và biết chính xác cảm giác hôn họ ngoài đời thực như thế nào - đang thực hiện những chuyển động rất mãnh liệt trên người cô. 

Trong mộng, Đàm Đài Tẫn đè cô vào giường, hai tay cô kẹp dưới người anh, mùi gỗ đàn hương tràn vào giác quan của Lê Tô Tô cùng với hơi ấm tỏa ra từ cả hai cơ thể. Anh đưa lưỡi mình vào lưỡi cô với ham muốn sâu sắc và không cho cô tạm dừng. Anh cọ xát và xoáy lưỡi mình trong miệng khi di chuyển môi mình trên môi cô để sự mềm mại, ẩm ướt ấm áp từ những làn sóng kích thích nóng bỏng, đau đớn đến giữa chân cô. 

Lê Tô Tô thở hổn hển, cảm thấy anh cắn môi dưới cô và nắm tay cô như một hành động mãnh liệt gần như yêu đương nếu anh không đẩy thân dưới của mình vào đùi cô cùng lúc. Cô thút thít, muốn dang rộng chân để đón nhận anh, hơi ẩm tích tụ trong quần lót bắt đầu khiến cô khó chịu cùng với sức nóng. Nhưng, thay vào đó, Đàm Đài Tẫn lại ngẩng mặt lên và mỉm cười, đôi mắt phượng sáng lên nguy hiểm phía trên cô khi anh liếm miệng, như thể tất cả những nụ hôn trao nhau từ trước đến nay vẫn chưa đủ. 

Để lại những nụ hôn trên cằm cô, Đàm Đài  từ từ di chuyển xuống cổ họng cô, kéo đôi môi sưng tấy đỏ mọng của cô khi hơi thở nặng nề phả vào da cô, làm tăng thêm cảm giác rùng mình và phấn khích. Lê Tô Tô thút thít, cố gắng di chuyển đôi chân của mình một lần nữa và nhận ra rằng cô không thể vì cô bị mắc kẹt bên dưới anh, hoàn toàn bất lực và trước sự điều khiển của Đàm Đài Tẫn đối với cô. Vì vậy, khi cơn đau do vết cắt chạm vào da, cô mở mắt và nhìn vào căn phòng tối, nơi cô hoàn toàn cô đơn.

Lê Tô Tô nuốt nước bọt, xoa xoa cổ, cơn đau như bị cắt vào da khiến cô đau đớn, đồng thời không khiến cô có chút kỳ lạ nào - và đây là điều kỳ lạ nhất - rồi bật đèn lên, đảm bảo với chính mình rằng cô thực sự ở một mình trong căn phòng đó. Cô cho phép mình thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nóng vừa đau đầu, Lê Tô Tô vào phòng tắm rửa mặt, cảm thấy run rẩy và có chút sợ hãi. Khuôn mặt cô tái nhợt đến khó coi, đôi môi sưng tấy đỏ bừng, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình trong gương với một cảm giác đau đớn đầy khó hiểu, như thể người trong hình ảnh phản chiếu đó không hẳn là Lê Tô Tô, như thể người phụ nữ trong gương đó muốn nói với Tô Tô điều gì đó mà cô không thể hiểu được. Sau đó, cô lắc đầu, kiểm tra cái cổ đau nhức của mình để chắc chắn rằng không có vết cắt nào—và không có, ngoại trừ vết đốm trên da cô sẫm màu hơn trước chứ không phải từ từ mờ đi.

P/S: Ai đã đọc raw rồi đừng spoil trên đây nhé, để tránh các bạn còn lại mất hứng. Trong tuần này mình sẽ dịch xong con fic này, vì còn mỗi 2 chap nữa thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro