Chương 11: Cháu muốn trao nụ hôn đầu của cháu cho chú.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Nhiên, trợ lý lập tức rời đi, Thẩm Gia cũng giả bộ rời đi, thực tế là cô chờ cho trợ lý rời đi rồi quay trở lại.

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Phó Minh Viễn vừa mới cởi áo sơmi chuẩn bị đi tắm, cởi trần, qua mắt mèo nhìn thấy cô gái nhỏ.

Nói thật, anh không có ý định mở cửa, xoay người trở về đi tắm rửa, trong lúc đó tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên, anh giả bộ như không nghe thấy, đợi khi tắm xong cả người ướt sũng đi ra, anh đi tới trước mắt mèo nhìn qua, thấy cô gái nhỏ vẫn còn đứng đó.

Phó Minh Viễn cuối cùng cũng lĩnh giáo được tính tình bướng bỉnh của cô gái nhỏ này.

Anh bất đắc dĩ phải mở cửa ra, Thẩm Gia nhìn thấy anh, vẻ mặt kinh hỉ, "Chú rốt cuộc cũng nghe được, cháu sợ quấy rầy chị Ninh Nhiên ngủ, không dám ấn nhiều lần."

Người đàn ông một thân ẩm ướt, rõ ràng là bộ dạng mới tắm rửa xong, nhưng lại khiến cho Thẩm Gia muốn chạy lại ôm chặt lấy anh.

Nhưng toàn thân cô toàn mùi mồ hôi.

"Cháu đến đây làm gì?"

Tròng mắt Thẩm Gia đảo một vòng, "Cháu đến để xem chị Ninh Nhiên."

"Vừa rồi không phải đã gặp qua sao?"

"Vừa rồi là cháu cùng chị Tiểu Mộng đến xem, hiện tại là cháu tự mình muốn xem."

Nói xong, Thẩm Gia thật đúng là tự mình chạy lạch bạch đi vào xem.

Thật đúng là chỉ xem một cái, xem xong, cô lại lạch bạch trở về.

"Xem xong rồi?''

"Ừm."

"Đi về đi."

Thẩm Gia, "Đi về đâu?"

"Chìa khóa ký túc xác nằm trong tay chị Tiểu Mộng." Thẩm Gia chớp mắt nói, "Cho nên cháu không có chỗ ở."

Phó Minh Viễn liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động cô đang nắm chặt trong tay.

"Như vậy thì phiền quá, chị Tiểu Mộng còn phải từ trong nhà chạy tới đây." Thẩm Gia chỉ vào ghế sô pha nói, "Cháu sẽ ngủ ở đó, sáng sớm ngày mai lập tức rời đi."

"Không thể."

Người đàn ông từ chối một cách tàn nhẫn.

"Vậy cháu có thể tắm rửa trước rồi trở về được không?" Tuy rằng giọng điệu là hỏi, nhưng Thẩm gia vừa hỏi vừa đi vào phòng tắm, trước khi Phó Minh Viễn mở miệng, đã lập tức đóng cửa lại.

Phòng tắm trong khách sạn được làm từ thủy tinh mờ, Thẩm Gia còn rất tâm cơ áp sát người vào thủy tinh để cởi quần áo, làm cho đường cong dáng người hoàn toàn lộ ra, Phó Minh viễn đi theo né tránh không kịp, đường cong dáng người hình chữ S của cô gái nhỏ phản chiếu thẳng vào trong mắt anh.

Có lẽ là anh đã thanh tâm quả dục quá lâu, chợt nhìn thấy cơ thể của cô gái nhỏ, hình ảnh đấy thật lâu cũng không thể tan biến được, Phó Minh Viễn tháo mắt kính xuống, xoa sống mũi, lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra.

Trong lòng Thẩm Gia chứa đựng cái gì, động tác tắm rửa rất nhanh, tắm xong khoác áo choàng tắm chân trần đi ra, nhìn thấy anh mắt cô lập tức sáng lên, bước hai bước chạy tới ngồi bên cạnh Phó Minh Viễn, đầu dựa vào vai anh, sau đó không ngoài dự đoán cô đã bị ghét bỏ đẩy sang một bên.

"Tắm rửa xong có thể đi."

Thẩm Gia nghe không hiểu, cô không muốn hiểu cầm lấy chai nước anh mới uống một nửa, uống một ngụm lớn.

"Nhưng quần áo của cháu khi tắm đã bị ướt, không có quần áo mặc thì cháu làm sao đi được?"

Tuy rằng vẻ mặt của cô rất là vô tội, nhưng Phó Minh Viễn luôn cảm thấy, dưới vẻ mặt đó mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.

Thẩm Gia cầm lấy tay anh làm nũng, "Chú có thể cho cháu ở lại một đêm được không? Cháu đảm bảo sẽ rời đi trước khi chị Ninh nhiên thức dậy, chú đồng ý đi mà..."

Áo choàng tắm rất rộng, bên trong thì trần trụi, lúc cô ôm lấy tay anh, Phó Minh viễn có thể cảm nhận được sự đàn hồi của bầu ngực thiếu nữ, trong sự lắc lư của cô gái nhỏ, làm cho tinh thần của anh không khỏi bị lung lay.

Cho đến khi cảm nhận được sự ẩm ướt, anh mới lấy lại được tinh thần.

Cô gái nhỏ đang chậm rãi nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng đang dán lên cằm anh, vụng về mà hôn.

"Hôm nay cháu quay bộ phim chiếu mạng, nữ chính chính là hôn trộm nam chính như thế này, lúc quay cháu còn nghe người bên ngoài nói thật ngọt ngào, cháu lập tức cũng muốn thử, có đúng là ngọt ngào như vậy không." Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Gia nhíu lại, "Nhưng cháu chỉ cảm thấy râu đâm vào, chú Phó, bao lâu rồi chú không cạo râu?"

"Thẩm Gia, cháu có biết bản thân đang làm gì không?" Giọng điệu của Phó Minh Viễn vô cùng tức giận.

"Cháu đang hôn chú."

Thẩm Gia leo lên người anh, dang rộng hai chân, ngồi đối diện anh, hai tay đặt hai bên gương mặt của anh, "Ngoại trừ hôn ở cằm, cháu có thể hôn... Ở đây."

Môi của cô gái nhỏ sưng và dày, hôn lên môi của người đàn ông mềm mại, giống như thạch trái cây vậy.

Cô gái nhỏ còn chưa hiểu được bản chất của hôn môi, cô chỉ biết dán lên không nhúc nhích, chỉ là động tác dán lên thôi, cũng đã đủ cấm kỵ.

Anh đã có vợ, mà cô lại là nhân viên của vợ anh, bọn họ còn cách nhau 21 tuổi, giữa bọn họ không nên như vậy.

Vả lại Phó Minh Viễn có thói quen sạch sẽ, anh có thể chấp nhận tình một đêm, nhưng không thể chấp nhận việc bản thân cùng người phụ nữ mình không có tình cảm hôn môi.

Động tác đẩy cô hơi lớn, cô gái nhỏ mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau, cũng may ở dưới có trải thảm, âm thanh ngã xuống cũng không lớn, rầu rĩ một tiếng, hai người họ đều vô thức nhìn về phía căn phòng mà Ninh Nhiên đang ngủ.

Chủ động đưa tới cửa mà bị người đàn ông từ chối, đây chắc hẳn là sự sỉ nhục lớn đối với bất kỳ người phụ nữ nào, ngay khi Phó Minh viễn cho rằng cô biết khó mà lui, Thẩm Gia đã ôm khuỷu tay bị đụng, ủy khuất leo lên đầu gối của anh.

"Chị Tiểu Mộng nói làm diễn viên luôn phải có cảnh hôn môi, cháu không muốn trao nụ hôn đầu cho người khác, cháu muốn trao cho chú."

Phó Minh Viễn châm chọc nói, "Ninh Nhiên giúp đỡ cho cháu đi học, cháu chính là muốn báo đáp cô ấy bằng cách bò lên giường chồng cô ấy sao?"

                          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro