Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai người cùng lúc run lên. 

Tô Nguyệt thở hổn hển. Cô cảm thấy toàn thân đau đớn và tê dại, cũng không còn sức lực để rời khỏi người anh nữa.

Tống Duyên Kỳ đưa tay lên vuốt ve eo cô, để cô không quá căng thẳng, động tác tràn đầy thoải mái.

Cả hai không biết họ đã quấn lấy nhau bao lâu, cuối cùng thì Tô Nguyệt cũng không nhận ra.

Cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh cô, choáng váng.

"Đêm qua ... Tối hôm qua ... Em ..."

Nói thật, Tô Nguyệt có thể nhớ được có chút đứt đoạn. Cô chỉ nhớ mình say khướt, và sau đó ... Sau đó cô cưỡng hôn chủ tịch ... Xem ra cô nhận nhầm người, vặn vẹo mông và đòi được chịch ...

Trời ơi, sao có thể làm ra một việc xấu hổ đến vậy?!

Tống Duyên Kỳ ngồi dậy ôm eo cô, nhưng con cặc vẫn dựng thẳng đứng trong lỗ nhỏ của cô, giọng điệu có chút vô lực, "Thư ký nhỏ, tối hôm qua em thật sự khiến tôi không thể chịu được."

Vẻ mặt anh tuấn có chút mệt mỏi, anh nhìn cô có vẻ một lời khó nói hết....

... Anh ấy trông giống như người bị xâm phạm hơn là cô. :D

Aaaaaaa, cô lại cảm thấy chủ tịch bị tổn thất là sao cơ chứ ...

"Chủ tịch, là lỗi của tôi tối hôm qua, tôi say rượu, tôi ... anh ..." Tô Nguyệt không biết nên tiếp tục như thế nào. Thật ra, cô muốn tỏ ra thấu tình đạt lý, "Chúng ta đều đã lớn, chuyện này không có gì to tát ..."

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tống Duyên Kỳ, Tô Nguyệt sợ tới mức quay đầu ra chỗ khác, miệng im bặt như bị mèo tha mất lưỡi.

"Em là người lớn nên phải có trách nhiệm với anh."

Tống Duyên Kỳ dường như đoán được Tô Nguyệt đang định nói gì, anh khẽ nheo mắt, đưa tay ôm eo cô rồi tăng thêm sức lực.

Ủa? Cô có nghe lầm không thế ? ? ?

Chịu trách nhiệm? !

____________________________

Lengkeng———-

Điện thoại của Tô Nguyệt bỗng vang lên, đó là nhạc chuông độc quyền cô cài riêng cho Lục Minh.

Tô Nguyệt cảm thấy bị kích thích, từ trên giường mò mẫm tìm điện thoại, liếc xuống thân dưới của hai người vẫn đang kết nối chặt chẽ, đỏ mặt ho nhẹ,

"Cái đó ... Chủ tịch, anh có thể ..."

"Nếu có cuộc gọi thì cứ trả lời. Tôi sẽ không nói gì cả. "

Tống Duyên Kỳ nhẹ giọng nói, nhưng dường như anh vẫn cố tình không hiểu ý của Tô Nguyệt, côn thịt vẫn cắm trong bướm nhỏ.

Tô Nguyệt muốn tát chính mình một cái quá, miệng sao lại ngốc thế này ...

Nói, làm ơn rút côn thịt của anh ra khỏi người tôi đi? !

Thú thật, cô thực sự không có cách nào để nói ra những điều như vậy với khuôn mặt đẹp trai vô nhân tính của chủ tịch được. Huhu sao lại mê trai vào đúng lúc này cơ chứ...

Cuối cùng, Tô Nguyệt vẫn bị thuyết phục, chủ tịch nói gì cô cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Chuông reo một hồi, cô sợ Lục Minh cúp máy, nên trả lời trước.

"Hừm ..."

Vừa mới trượt sang định nói chuyện, côn thịt của anh lại ác ý đẩy vào bướm nhỏ, Tô Nguyệt không ngoài dự đoán, dâm kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro