Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai nơi nhạy cảm nhất đều bị xâm phạm, Tô Nguyệt bé xử nữ làm sao có thể chịu đựng được, Lục Minh bên kia nói những lời dâm đãng như vậy càng làm cô mất khống chế.

Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, "A, Lục Minh ... A ..."

Sau một tràng thở dốc, Tô Nguyệt đạt đến cao trào rồi. Dưới sự kích thích của cô, Lục Minh tăng tốc độ động tác dưới lòng bàn tay, cô nương tay phải liên tục loát sau đó, anh thì thào, dương vật phun ra từng cỗ tinh dịch đặc sệt màu trắng.

Một âm thanh bỗng đột ngột vang lên, hóa ra là tiếng chuông điện thoại dành riêng cho của văn phòng của chủ tịch!

Chủ tịch vẫn ở trong công ty!

Tô Nguyệt vội vàng cúp liên lạc, bướm dâm giữa hai chân lại co giật đến đỉnh điểm vì bị kích thích, cô đứng dậy, bình tĩnh lại một chút, mới đáp lại cuộc gọi của chủ tịch.

Đầu bên kia là giọng nói lãnh đạm lạnh lùng, Tô Nguyệt thậm chí không thể nghe ra cảm xúc của anh, "Mang cho tôi một tách cà phê đến văn phòng."

"Chủ tịch đợi một lát, tôi sẽ đến ngay. Tô Nguyệt mặc lại quần áo, lấy khăn giấy lau sạch nước nhờn giữa hai chân, sau đó lập tức pha cà phê cho anh.

Nhưng cô đâu biết rằng, trong văn phòng chủ tịch.

Ánh mắt Tống Duyên Kỳ hơi chìm xuống, trên màn hình đang lặp lại cảnh Tô Nguyệt thủ dâm vừa rồi, cặp đùi thon thả mở rộng đối diện với màn hình, bộ ngực trắng nõn rung động theo động tác, huyệt dâm run rẩy chảy ra nước sốt ngọt ngào...

Oh, anh còn không biết rằng công ty vẫn còn bé đĩ đến thế này đâu đấy.

Khi Tô Nguyệt bước vào văn phòng chủ tịch với ly cà phê nóng, cô cảm thấy bản thân rất có lỗi, không dám nhìn chủ tịch chút nào, khi Lục Minh quay lại nhất định phải đánh cho anh ấy một trận.

Nếu chuyện xảy ra vừa rồi bị chủ tịch biết, cô không biết sẽ phải đối mặt với đồng nghiệp và cấp trên trong công ty ra sao nữa ... xấu hổ quá.

"Em thất thần cái gì?" Tống Duyên Kỳ giơ tay gõ bàn một cái, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tô Nguyệt muốn đâm đầu vào tô đậu hũ chết quách đi cho rồi, quần lót thì bị ướt, cô không dám mặc vào, lúc này chỉ cảm thấy giữa hai chân ớn lạnh, rất khó xử:

"Không ... Chỉ không ngờ chủ tịch vẫn còn ở công ty xử lý công việc..."

"Muộn như vậy rồi mà thư ký vẫn đang làm việc. Với tư cách là chủ tịch, tôi phải làm gương cho mọi người."

Nhìn thấy Tô Nguyệt lúng túng, Tống Duyên Kỳ đẩy cặp kính vàng, sau đó thản nhiên nhắc cô, "Thư ký, cúc áo sơ mi của em cài sai chỗ rồi. "

Tô Nguyệt vội che ngực và liếc nhìn xuống dưới "!"

Trời ạ, từ cúc áo thứ hai đến cái cuối cùng bị cô cài nhầm hết rồi! Xong rồi, xong rồi, không biết bị xử lý như nào đây!

"Nhân tiện, tối mai sẽ có một buổi dạ tiệc. Lúc đó em sẽ đi với tôi, nhớ chuẩn bị kỹ càng vào để tránh ảnh hưởng đến bộ mặt của công ty."

Ngoại trừ lúc Tô Nguyệt đi vào lúc đầu, Tống Duyên Kỳ nhướng mắt liếc nhìn, sau đó ánh mắt không ngừng rơi xuống màn hình máy tính.

Mỗi ngày đều có việc chưa hoàn thành, hơn nữa chủ tịch cũng phải vất vả đến mức này ... Tô Nguyệt trong lòng thở dài một hơi, sau đó mới hiểu ra vừa rồi chủ tịch nói gì.

Tô Nguyệt đột nhiên lắp bắp nói: "Rượu, tiệc tối ạ? Trước đây không phải trợ lý Vu Nam luôn đi cùng anh sao?"

Là thư ký của chủ tịch, cô tham gia nhiều hơn vào việc vặt, bên cạnh Tống Duyên Kỳ còn là trưởng phòng, trợ lý các kiểu con đà điểu cơ mà. Và theo logic mà nói, Tô Nguyệt không có cơ hội này đi theo chủ tịch tới dạ tiệc mới phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro