Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ quái, tại sao cô lại để ý đến điều này làm gì.

Tô Nguyệt đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, thật giống như chậm một chút thôi, sẽ bị chủ tịch phát hiện tim đập như nai con chạy loạn.

Hai người từ siêu thị trở về khách sạn.

"Em đi tắm trước đi, đợi tôi nấu xong rồi qua đây ăn tối sau."

"A, không cần tôi giúp gì sao? Chủ tịch, anh cũng quá coi thường tôi rồi đấy." Tô Nguyệt tràn đầy tự tin, xắn tay áo lên định làm việc. Cô cũng không phải là một kẻ lười biếng không biết gì.

"Em thì giúp được gì? Thái rau hay xào rau?" Tống Duyên Kỳ khẽ liếc cô một cái.

Tô Nguyệt bị anh nói vậy làm cô có chút nghẹn họng, cô dường như không biết làm gì cả, cũng không dám cùng anh cam đoan, ậm ừ nửa ngày vẫn không nói được gì, "Mặc dù tôi không thể nấu ăn, nhưng rửa rau tôi có thể làm đi....tôi ... "

"Không cần, bận rộn cả ngày rồi, em về nghỉ ngơi đi, chờ ăn liền tốt rồi."

Không nghĩ tới, tổng tài bá đạo ở công ty lại là cái dạng này đây. 😆

Tô Nguyệt rất tán thưởng người đàn ông có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Và vị chủ tịch này càng ngày càng khiến cô thay đổi cách nhìn về anh.

Nhìn Tống Duyên Kỳ lúc này, cô cũng cảm giác được anh đang rất vui vẻ, khi cười rộ lên có cảm giác thoải mái thanh tân, bất đồng một chút với nụ cười hàng ngày ở công ty.

Nói chung là soái....

"Bồi bổ thể lực." Tống Duyên Kỳ lại nói thêm một câu, giọng điệu đầy ý vị thâm trường.

"..."

Thôi, Tô Nguyệt xin rút lại lời khen vừa rồi!

Chủ tịch vẫn đáng ghét như thế!

Tô Nguyệt đem những lời hạ lưu của chủ tịch bỏ ngoài tai, sau khi trở về phòng tắm rửa, mở điện thoại lên xem lướt qua, kết quả là màn hình vẫn trống trơn, không có thông tin gì.

Đang nghĩ xem tại sao Lục Minh không trả lời khi thấy tin nhắn, thì điện thoại bỗng nhận được voice chat, là anh ta nhắn lại.

Đó là giọng của Lục Minh, "Nguyệt Nguyệt, vừa mới nhìn đến điện thoại. Xin lỗi, hôm nay anh bận quá. Dự định ban đầu sẽ về đúng ngày, nhưng tạm thời có chuyện phát sinh, nên anh phải ở đây giải quyết."

Tô Nguyệt cảm xúc có chút hạ xuống, cô cũng thậm chí không biết tại sao lại vậy.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, làm sao vậy? Anh làm cho em không vui sao?" Lục Minh thấp giọng hỏi.

"Không phải, hôm nay em cũng tạm thời phải đi nước ngoài công tác, tạm thời chúng ta sẽ không gặp nhau được." Giọng của Tô Nguyệt có chút rầu rĩ.

"Không sao đâu. Vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại. Đừng lo" Lục Minh nhận thấy Tô Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngủ và cổ áo để hở một nửa. Anh thấy cô chỉ có một mình trong phòng. cảm thấy có một ngọn lửa tà ác từ bụng dưới bốc lên, "Ân? Mặc áo ngủ? Bên trong không mặc đồ lót sao? Đem cổ áo mở ra, anh muốn xem trân bảo của anh trần như nhộng."

Tô Nguyệt mặt đỏ bừng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro