Chương 1: Bán mình cho lão đại trong tận thế ( bồn tắm hơi H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chip

Một cơn gió lạnh thổi qua, trong không khí hiện lên một sự kinh hãi không thể giải thích được. Trên con đường hoang vắng không một bóng người, xung quanh đầy cành cây khô và rác thải chưa được dọn sạch, vô số ô tô đổ nát chen chúc trên đường, khiến nơi đây trở thành một nơi hoang vắng.

Tống Nhược Họa chỉ mặc một bộ váy trắng rách nát, chiếc váy mỏng vốn dĩ đã bị xé rách đến mức không che nổi, đôi tay và cổ áo cực trắng của cô cũng bị xé toạc, khiến chúng trở nên lờ mờ và vô cùng quyến rũ.

Chiếc váy trắng của cô giờ đây đầy bụi bẩn và vết máu, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng có một ít bụi đen che đi vẻ ngoài lộng lẫy vốn có của cô.
Trái đất này đã bước vào ngày tận thế cách đây nửa năm.

Do sự bùng phát của một loại virus không rõ nguồn gốc, toàn nhân loại đã rơi vào tình trạng hoảng loạn chưa từng có, sau khi bị nhiễm bệnh, phần lớn nhân loại đã biến thành những thây ma tiêu diệt con người, trông giống con người nhưng không phải con người nữa.

Chúng không có cảm giác đau đớn và không có ý thức, chỉ dựa vào bản năng để cắn người. Nếu để mỗi con người trở thành một trong số họ thì chỉ trong một tuần nữa, chỉ còn lại một nửa nhân loại trên trái đất.

Trong một thế giới tận thế như vậy, một số ít con người bị lây nhiễm và thức tỉnh siêu năng lực là niềm hy vọng duy nhất còn lại của nhân loại. Trong số đó, Tiêu Nhiên, người quyền lực nhất, được ca ngợi là niềm hy vọng được cứu rỗi duy nhất, hơn thế nữa, anh còn được gọi là vị cứu tinh.

Sau khi Tống Nhược Họa cứu được một mạng người khỏi tang thi, cô biết căn cứ của Tiêu Nhiên ở gần đây, cô không suy nghĩ nhiều liền đi thẳng tới đây. Nhưng người đàn ông trước mặt được ca ngợi là vị cứu tinh đã bóp cằm cô mạnh đến mức cô phải nhìn thẳng vào anh ta. Giọng nói trầm thấp của Tiêu Nhiên vang lên bên tai cô, mang theo một tia nguy hiểm. "Muốn xin tôi bảo vệ, trở thành người của tôi?" Hắn ôn nhu cười, trong mắt có chút châm chọc nhìn nàng, "Đổi lại cô có thể cho tôi cái gì?"
Trong một thế giới tận thế như vậy, con người không có siêu năng lực cũng giống như những con kiến, không có giá trị sử dụng. Thêm một người tương đương với thêm một cái miệng, yêu cầu siêu năng lực cho cô một phần tài nguyên khác của họ, nhưng nếu cô không có năng lực giúp đỡ thì cô hoàn toàn là một kẻ ăn bám mà thôi.

Môi đỏ hơi mở ra đóng lại, muốn chứng minh giá trị của mình với anh, nhưng Tống Hoa lại không nói được một lời.

Cô nhìn quá nhỏ bé trước các siêu năng lực.

Tiêu Nhiên cẩn thận nhìn khuôn mặt bối rối trong lòng bàn tay mình. Mái tóc đen buông xõa ngang eo, khuôn mặt trắng nõn nhìn đặc biệt dễ bị lừa, đôi mắt thanh tú, trong mắt có chút nước mắt, hẳn là một cô bé rất ngoan.

Khi một con cừu non ngây thơ như vậy rơi vào tay Tiêu Nhiên, hắn chỉ muốn biến cô thành màu đen, lừa cô từng bước thoái hóa, trở thành kẻ ác ẩn náu trong bóng tối giống như hắn.

Hắn là người cuối cùng nhìn thấy một người đơn giản như vậy.

Tiêu Nhiên đưa ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt Tống Nhược Họa, những vết chai mỏng trên ngón tay chạm vào da cô khiến cô run lên, nơi anh chạm vào cũng tê dại."Hiện tại, anh chỉ quan tâm đến cơ thể em thôi." Tiêu Nhiên nhích lại gần một chút, hơi thở của anh tràn ngập hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô. "Em đã tắm chưa?"

Đôi mắt to ướt át của Tống Nhược Họa tràn đầy vẻ bối rối, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lắc đầu trả lời câu hỏi của anh.Bị ánh mắt ngây thơ của cô nhìn thẳng, Tiêu Nhiên thầm chửi rủa, nắm lấy tay cô đi thẳng vào phòng tắm trong phòng anh.Anh không nói nhiều kéo người vào bồn tắm gốm tròn, giơ ngón tay mở vòi, một dòng nước nóng đều đặn tràn ra từ đầu, chảy vào bồn tắm lớn, sương mù bốc lên.

Tống Nhược Họa nửa người dựa vào thành bồn tắm, ánh mắt ngây thơ vô tội, càng làm cho dục hỏa của người đàn ông bốc lên.

Tiểu Nhiên nghiêng người ghé vào tai cô, đôi môi nóng bỏng vuốt ve vành tai có chút run rẩy của cô, dùng môi và lưỡi dò xét từng chút một, bầu không khí mơ hồ lan rộng, khuấy động một loại cảm giác sóng nhiệt.

Cô hít một hơi, hàng mi rũ xuống khẽ run lên, hai má đỏ bừng, tim như muốn nhảy ra.

Khoảng cách giữa hai người gần nhau đến nỗi ngay cả mùi thuốc lá thoang thoảng từ cơ thể Tiêu Nhiên cũng vương vấn trên chóp mũi Tống Nhược Họa, quyện vào với hơi thở của cô.

Nước từ vòi chảy ra rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn, nước nóng đã đến nửa người Tống Nhược Họa, chiếc váy trắng trên người gần như ướt sũng, ôm sát vào thân hình cân đối của cô, khiến cô càng thêm duyên dáng.

Tiêu Nhiên duỗi đôi chân dài ra để vào giữa hai chân Tống Nhược Họa, vạt váy của cô đã nổi lên trong nước, đôi tay mảnh khảnh của anh dễ dàng luồn vào trong váy, đặt lên cặp đùi trắng nõn thon thả của cô, vuốt ve từng chút một. Giơ tay lên, những ngón tay chai sạn chạm vào cô không kiêng nể gì như chốn không người.

Thân thể Tống Nhược Họa run lên, nín thở trong chốc lát, không dám cử động, vô thức ôm bàn tay to lớn của Tiêu Nhiên xuống nước, giọng nói nhẹ nhàng.

"Anh... đừng..."

Tiêu Nhiên hừ lên, dễ dàng dùng một tay túm cổ tay cô trong lòng bàn tay to lớn của anh và nâng chúng lên trên đầu cô.

"Lộn xộn cái gì?"

Lòng bàn tay anh không ngừng hướng lên trên, dòng nước nóng ở nhiệt độ thích hợp thấm đẫm chiếc váy trắng trên ngực cô, xuyên qua chiếc váy, anh có thể nhìn thấy rõ bộ ngực căng tròn và đầu vú mềm mại vốn đã cứng cáp.

Tiêu Nhiên có chút kinh ngạc, hắn thực sự không ngờ rằng người phụ nữ này bề ngoài trông rất ngây thơ, nhưng bên trong lại là một con đĩ nhỏ chạy đến lãnh thổ của người khác để tìm nơi trú ẩn mà không hề mặc áo lót. Chắc cô ta đã sớm có ý tưởng bán thân thể rồi hay sao? Đôi mắt anh tối sầm, lòng bàn tay to lớn của anh quay trở lại ngực cô, bóp chặt chúng.

Tống Nhược Họa nháy mắt như bị sét đánh, cả người run lên.

Cô không thể đẩy Tiêu Nhiên ra, chỉ có thể chịu đựng, tay anh bị nhiệt độ của nước nóng làm vừa trơn vừa nóng, những ngón tay thô ráp của anh dường như đang mang theo một tia điện, bất cứ nơi nào chạm vào da đều sinh ra cảm giác tê dại.

Hai đầu ti đỏ hồng giữa bầu ngực mềm mại hấp dẫn đến mức khiến người ta muốn nếm thử, anh dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhéo nhẹ đầu vú màu đỏ đó, cô gái bên dưới lập tức cong người lại, toàn thân run rẩy.

"À... à ừm..."

Tống Nhược Hoa cảm thấy trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, từ đầu vú truyền đến không phải đau đớn mà là một loại cảm giác khoái cảm cực kỳ thoải mái, một cảm giác ngứa ran từ gốc tai đến đỉnh đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro