Quyển 1 - Chương 18: Bị gian dâm trên tàu điện ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao trong cơ thể hắn lại đột nhiên phát điện? Rõ ràng vị trí đó là nơi gắn thiết bị theo dõi. Thiết bị theo dõi vẫn chưa được lấy ra, hắn không hề phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của việc nó bị loại bỏ. Tại sao....

Thịnh Vân Triều đau đến cuộn tròn trên mặt đất, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, tóc mái mướt mồ hôi dán sát vào trán, cho dù đã đau đến hai cánh môi trắng bệch khẽ run rẩy, vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh tự hỏi.

“Bảo bối, thiết bị định vị kia đã bị tôi sửa lại.” Tô Yến Hoa ngồi xổm dưới đất, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm hưng phấn lưu luyến trên người tiểu cảnh sát đang đau đến run bần bật dưới đất.

Nhân viên tuần tra trên tàu điện ngầm thấy một màn này nhanh chóng chạy lại đây, lo lắng muốn đỡ người dậy nói: “Vị tiên sinh này, ngài không sao chứ, có cần đưa bệnh viện không?”

Còn chưa đợi hắn có phản ứng, Tô Yến Hoa đã nhanh hơn một bước đem người ôm vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn đối phương, mỉm cười không chút để ý nói: “Không cần, cậu ấy chỉ là có chút mệt mà thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”

Từng đợt điện lưu xẹt qua thân thể hắn, nhanh chóng truyền đến lồng ngực, trái tim đau đớn không ngừng co chặt, đau đến nỗi Thịnh Vân Triều một chữ cũng nói không ra. Trên hàng lông mi mảnh dài treo một giọt mồ hôi, từ từ trượt xuống tròng mắt, thấm ướt con ngươi lưu li sáng trong, tầm mắt cũng vì thế mà trở lên mơ hồ: “… Tôi…”

Thịnh Vân Triều nhìn nhân viên tuần tra mặc đồng phục của tàu điện ngầm trước mặt, cố nén đau đớn, há mồm muốn phát ra tiếng, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì lấp kín, thanh âm mỏng manh căn bản không thể lọt vào tai của người khác.

"Nhưng..." Nhân viên tàu điện ngầm nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, ngập ngừng nói.

"Thật sự không có việc gì." Tô Yến Hoa thái độ xa cách, trong mắt mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn thầm suy nghĩ trong lòng, nếu cái tên này còn đến làm phiền thì nên loại bỏ người này như thế nào...

Tàu điện ngầm nhanh chóng đến, cánh cửa từ từ mở ra, Tô Yến Hoa đã hết kiên nhẫn, hắn ôm Thịnh Vân Triều hướng đến tàu điện ngầm.

“Không……” ngón tay thon dài của Thịnh Vân Triều nắm chặt quần áo của Tô Yến Hoa, cố hết sức quay đầu lại nhìn tên nhân viên tàu điện ngầm kia, chỉ là thanh âm hò hét ra tới lại nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

Thịnh Vân Triều trơ mắt nhìn cánh cửa tàu điện ngầm chậm rãi khép lại, người trong tàu điện ngầm không nhiều, nhưng cơ bản mỗi vị trí đều có lác đác một hai người ngồi.

Tô Yến Hoa ôm một người đàn ông trưởng thành như Thịnh Vân Triều trong tay, đương nhiên đặc biệt khiến người chú ý, đặc biệt là khi diện mạo của hai người đều loá mắt như thế.

Mặc dù bọn họ ngồi mãi ở trong góc, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhìn sang, thậm chí còn có người còn lén lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Điện lưu trong người dần yếu đi, Thịnh Vân Triều dùng sức cắn đôi môi trắng bệch, ý đồ cầu cứu những người qua đường đang nhìn sang đây.

Hai mày nhẹ nhàng cau lại, trong đôi mắt lưu li trong veo đựng đầy sương mù, đóa hoa lạnh lùng trên núi cao, ánh trăng sáng cao quý thuần khiết lộ ra dáng vẻ yếu ớt quả thực khiến người ta thương tiếc, đồng thời cũng muốn ngắt xuống, đặt trong lòng bàn tay mà chà đạp, bị bắt nạt đến hai mắt đỏ hoe, vừa khóc lóc vừa nghẹn ngào cầu xin.

Y hoàn toàn không biết cái gì là nhân tâm hiểm ác, không biết những suy nghĩ u ám trong lòng đám người giả nhân giả nghĩa kia, Thịnh Vân Triều chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng những người đó có thể hiểu được ánh mắt cầu cứu của mình.

Còn về việc kêu cứu, Thịnh Vân Triều không có can đảm đó, qua khoảng thời gian dài theo dõi vụ án, hắn biết đàn ông có giá trị vũ lực vô cùng mạnh mẽ, sức lực cũng rất lớn, nếu tất cả những vụ án giết người hàng loạt thật sự đều do một mình người đàn ông này gây ra, không có một người đồng phạm nào, điều này càng chứng tỏ sự lợi hại của hắn.

Với thân thủ của hắn bây giờ căn bản không ngăn cản được tên sát nhân này, nếu hắn dám lên tiéng cầu cứu, những người qua đường này sẽ phải chịu tai ương!

Chỉ là, người đàn ông này định dẫn hắn đi nơi nào? Chuyến tàu này cũng không phải đường về căn biệt thự kia, hắn có khả năng cũng chỉ có một cơ hội lần này……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy