Chương 3 - Trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Kỳ không nói một lời đi thẳng phía trước đi, sắc mặt có chút không tốt. Lý Lập Hằng ở phía sau sửng sốt —— không phải nên là cảm động đến rơi nước mắt nhào vào lòng hắn sao...... Tuy nhiên, hiện tại hắn đang tiến hành kế hoạch dụ dỗ người kia cho nên rất nhanh liền đuổi theo y, đem áo khoác của hắn khoác cho Lâm Kỳ, nói: "A Kỳ, cẩn thận cảm lạnh......"

Lâm Kỳ dừng một chút, mím môi, vẫn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Lập Hằng bám riết không tha đuổi theo, "A Kỳ không nhớ ta sao?...... Cũng đúng, chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp mặt, A Kỳ đối với ta xa cách cũng là hợp tình hợp lý......" Thanh âm của hắn có chút buồn bã, khuôn mặt ôn hòa xuất hiện một tia khổ sở.

Lâm Kỳ đột nhiên ngừng lại, phồng lên quai hàm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi là ai, dựa vào cái gì ta phải nhớ đến ngươi" rõ ràng là câu nói chọc người khác tức giận, nhưng phối hợp với vẻ mặt cùng giọng điệu trẻ con, lại rất đáng yêu.

Chỉ là Lý Lập Hằng dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi, hiển nhiên vẫn chưa trở thành dáng vẻ trong tương lai, tuy rằng trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng anh mắt đã trở nên có chút ảm đạm.

Lâm Kỳ dừng lại, rồi quay đầu đi thẳng về phía trước, đi được vài bước, không thấy người phía sau đi theo, hắn bất mãn dừng lại biệt nữu nói, "Ngươi rốt cuộc có đi hay không? Không phải nói muốn đến nhà ta sao?"

Lý Lập Hằng ngây người trong chốc lát mới hơi hơi cong cong mắt cất bước đi theo.

Đi một đoạn đường, liền nghe thấy Lâm Kỳ mắt nhìn thẳng nói ——

"Này, ngày hôm đó ta đến tìm ngươi, ngươi vì sao lại không chịu gặp ta?......" Thanh âm lúc đầu còn có chút biệt nữu, nhưng câu sau lại có chút ủy khuất......

Lý Lệ Hằng nhất thời sửng sốt, chuyện này xảy ra khi nào? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn mới nhớ tới khi cha hắn qua đời, gia chủ của nhà họ Lâm, Lâm Kinh Thiên, đã đến nhà hắn thăm hỏi, không ngờ sau khi Lâm Kinh Thiên đi, tiểu tử này lại lén lút đến gặp hắn. Tâm trạng hắn lúc ấy đang không tốt lại nghe được một số tin tức xấu cho nên sai người hầu đuổi y ra ngoài...

Sau khi nghĩ ra, Lý Lập Hằng không khỏi trầm mặt một hồi, chẳng lẽ y là đang trút giận sao?

"Thực xin lỗi, khi đó tâm trạng ta không tốt......" Ánh mắt ôn nhu ôn nhu của hắn tràn đầy xin lỗi khiến người ta càng tin tưởng sự chân thành của hắn.

"Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, tâm trạng không tốt bổn thiếu gia có thể cùng ngươi tán gẫu...... Bất quá đã nhiều năm rồi ngươi lại không hề tới gặp ta lần nào......" Lâm Kỳ tựa hồ đã tiếp nhận lời giải thích của đối phương, chỉ là rõ ràng vẫn còn nghiến răng nghiến lợi giận dữ.

"Là lỗi của ta, lần sau ta sẽ không như vậy nữa, A Kỳ chờ ta có lâu không?" Hắn vẫn luôn cong cong đôi mắt nhìn Lâm Kỳ, ánh mắt hết sức chuyên chú cùng nghiêm túc, trong mắt hiện lên sự dịu dàng cùng nhu tình dễ dàng làm người ta tin rằng mình được đối phương trân trọng yêu mến mà vô thức rơi vào trong đó...

"Mới, mới không có! Không gặp liền không gặp, bổn thiếu gia phải mau chóng trở về nhà......" Con ngươi đen bóng của Lâm Kỳ nhất thời trợn to, sau khi nói xong lập tức quay đầu đi về phía trước. Chỉ là chỗ cổ hơi hơi có chút phiếm hồng......

Lý Lệ Hằng nhớ tới hôm đó hình như trời mưa rất to, có người nói bên ngoài có một bóng người nhỏ bé vẫn chưa rời đi...Hiện tại nhìn đối phương giấu đầu lòi đuôi, không khỏi nhất thời bật cười —— thật là đáng yêu.

Lúc này những chuyện không thoải mái trước đó cũng tan thành mây khói!

......

Cứ như vậy, hai người trong bầu không khí ái muội mà trở về Lâm gia.

Lâm Kỳ mới vừa vào phủ, quản gia liền nghênh đón, "Thiếu gia, ngài làm sao lại thành ra như vậy? Hôm nay ngày một mình chạy ra ngoài, lão gia vội vã phái người tìm ngài khắp nơi......"

"Được rồi, ta đi thay quần áo xong sẽ đến gặp phụ thân." Lâm Kỳ quay sang nói với Lý Lập Hằng: "Ngươi có muốn đi gặp phụ thân ta trước không? Lần này tới đây là có chuyện muốn cùng phụ thân ta nói đi."

Lý Lập Hằng nhìn nhìn Lâm Kỳ, cười nói: "A Kỳ cảm thấy ta cứ như vậy đi gặp Lâm thúc?"

Lâm Kỳ lúc này mới phát hiện áo ngoài của đối phương còn khoác ở trên người mình, sắc mặt hắn không khỏi có chút ngượng ngùng, bất quá ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ nói: "Bổn thiếu gia tốt bụng cho ngươi mượn một bộ quần áo."

Ánh mắt Lý Lập Hằng đảo qua chiều cao giữa hai người, Lâm Kỳ cũng chú ý tới đối phương thoạt nhìn so với hắn cao hơn nửa cái đầu, nhất thời có chút xù lông nói, "Uy, ánh mắt của ngươi rốt cuộc là có ý gì, rốt cuộc có muốn quần áo hay không!" Lâm Kỳ có chút căm giận nói.

Nhìn thấy bộ dạng tiểu thiếu niên giương nanh múa vuốt giận dữ, Lý Lệ Hằng ngơ ngác, hắn chỉ đang suy nghĩ không biết quần áo của đối phương mặc có vừa hay không, như thế nào lại chọc giận đối phương rồi? Cho đến khi nghe thấy Lâm Kỳ lẩm bẩm một mình, "Bổn thiếu gia còn sẽ cao lên..." Lý Lệ Hằng chỉ có thể cười khổ đi theo Lâm Kỳ thay quần áo...

Mà phía sau quản gia tận chức tận trách đi báo cáo tình huống với lão gia. Trên đường đi không khỏi cảm thán —— Lý thiếu gia đến, thiếu gia so trước kia trở nên hoạt bát hơn nhiều......

......

Phòng tắm

Đối diện với cửa là một bức bình phong bằng gỗ đàn hương, sau bức bình phong có thể nhìn thấy sàn nhà bằng đá cẩm thạch, ở giữa có một bồn tắm khổng lồ làm bằng bạch ngọc, trên bức tường đối diện với bức bình phong là một bức phù điêu hình con hạc khổng lồ, lúc này có nước ấm không ngừng chảy ra từ miệng hạc, chảy róc rách vào bể tắm.

Trong phòng hơi nước mờ mịt, hương thơm thoang thoảng chậm rãi tràn ra khi người trong bồn lay động gợn nước ... Vì là ban ngày, nên có một tia nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ giấy phản chiếu vào, rải rác mơ hồ trên mặt nước, ánh sóng nước lấp lánh, giống như một tấm lụa gấm rực rỡ...

Sương mù bốc hơi, mơ hồ có thể nhìn thấy người trong nước xõa ra mái tóc dài như mực, làn da trắng nõn mờ mờ ảo ảo, ở trong nước đan chéo triền miên...

"Tiểu Kỳ, có người tới...... Đoán chừng là sói đói muốn ăn đậu hủ !" Thanh âm quả trứng nhỏ có chút nghiến răng nghiến lợi ở trong đầu Lâm Kỳ vang lên.

Thiếu niên trong nước nghiêng đầu, dứt khoát trực tiếp đứng dậy rời khỏi bể tắm, cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào.

Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, một người từ sau bình phong đi ra - tóc dài buộc lên, khuôn mặt tuấn tú, một đôi lông mày và ánh mắt tràn đầy ôn nhuận sáng ngời, chính là Lý Lệ Hằng.

Thiếu niên ngước mắt lên, khuôn mặt thanh tú, dưới hơi nước mờ mịt, sắc mặt hơi ửng hồng, thậm chí hốc mắt đều ươn ướt, bốn mắt chạm nhau, nhất thời không biết ai mới là người kinh ngạc...

Lý Lệ Hằng chỉ sửng sốt một chút, sau đó hơi cụp mắt, "A Kỳ, đệ quên lấy quần áo." Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng cầm quần áo đi tới bên cạnh bể tắm.

Thiếu niên không chút để ý lên tiếng, duỗi tay lấy quần áo. Tuy nhiên, có lẽ vì sàn đá cẩm thạch dính nước nên quá trơn, Lý Lập Hằng không may trượt chân ngã vào bể tắm, đồng thời kéo Lâm Kỳ bên cạnh cũng cùng rơi xuống nước.

Hai người đều không kịp phòng bị, nước văng tung tóe khắp nơi rất nhanh xâm nhập miệng mũi bọn họ...... Lâm Kỳ sặc nước ho khan vài tiếng......

"A Kỳ, đệ không sao chứ. " Lý Lập Hằng nhanh chóng nâng Lâm Kỳ dậy từ trong nước quan tâm nói, xúc cảmtrên tay hắn là một mảnh trơn trượt, áo trong của Lâm Kỳ lúc trước vẫn chưa kịp buột chặt, lúc này bị sóng nước hất tung, hai điểm đỏ tươi ở dưới lớp áo trắng thấp thoáng như ẩn như hiện, da thịt trắng nõn tinh tế lộ ra dưới y phục ẩm ướt; dưới vạt áo dài che lại hành động Lý Lập Hằng nắm bàn tay Lâm Kỳ ở trong làn nước mà chậm rãi vuốt ve...... Cảm thụ xúc cảm mềm mại mà ẩm ướt......

Lý Lập Hằng đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng ngực —— khuôn mặt tinh tế hơi phiếm hồng, hai mắt đen láy bịt kín một tầng hơi nước mờ mịt. Ánh mắt hắn từ chiếc cổ mảnh khảnh mềm mại kéo dài đến xương quai xanh tinh tế, nhìn thân thể trắng nõn chìm trong nước như được điểm xuyết những viên pha lê tinh xảo...

Cảm nhận được thân thể nóng bỏng đang nằm trong lòng ngực hắn —— Lý Lập Hằng rên lên một tiếng, chính hắn thế nhưng nổi lên phản ứng, không khỏi hối hận tự làm tự chịu; vốn định dụ dỗ đối phương, nhưng hiện tại không thành ngược lại đối phương cái gì đều chưa làm, chính hắn liền......

Hắn không dấu vết nhanh chóng buông ra Lâm Kỳ, kéo ra khoảng cách giữa người, cố gắng nở nụ cười dịu dàng như thường lệ, nói: "Quần áo đều ướt hết rồi, ta giúp đệ lấy cái khác" Sau đó bước ra khỏi bể tắm nhanh chóng rời khỏi đây.

Dục vọng của thiếu niên luôn dễ bị kích thích và mãnh liệt, đúng là dễ dàng trêu chọc.

Lâm Kỳ nhìn bộ dáng đối phương đỏ bừng mặt, không màng y phục trên người ướt sũng mà chạy trốn, trong lúc nhất thời hơi hơi mỉm cười, diễm lệ đến câu hồn đoạt phách... Nếu dám mang theo mục đích để tiếp cận, ngươi đã chuẩn bị tốt để trầm luân chưa?

Tác giả có lời muốn nói: Xem A Thất giả ngốc thật sung sướng ^o^......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro