Chương 1: Ba người một nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

"Cái gì?" Đào Noãn không thể tin tưởng đứng lên, nhìn ba người đang ngồi chễm chệ trên sô pha ba người: "Tôi không nghe lầm chứ? Các người muốn đem căn phòng mà cha mẹ tôi để lại bán đi, dùng số tiền bán được mua phòng cho con trai các người?"

Người đàn bà lớn tuổi vừa nghe liền không vui: "Ai u Noãn noãn, sao có thể nói chúng ta mua cho một mình tiểu Thành được, hai người các con đứng tên nha, với lại hai con đã yêu đương từ lúc còn học đại học năm ba, đến bây giờ cũng đã bốn năm rồi, nên kết hôn, a đúng rồi, còn có một việc."

Đào Noãn không thể tưởng được bọn họ yêu cầu nhiều như vậy: "Còn có?"

"Đúng vậy." Người đàn ông lớn tuổi vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện bây giờ mở miệng nói: "Bốn năm, sao bụng con còn chưa có động tĩnh gì, có phải thân thể có vấn đề không, con mau chóng đi kiểm tra, nhà họ Đỗ là gia tộc lớn, tới thế hệ này chỉ có một mình tiểu Thành là con trai, con phải giúp Đỗ gia kéo dài hương khói, nhất thiết phải có con trai, nếu thân thể không sao thì phải có thai đi, chờ sinh con trai ra sẽ lập tức kết hôn."

Yêu cầu hết sức vô liêm sỉ của hai vợ chồng hai khiến cô cạn hết lời, sắc mặt của bọn họ so với lúc trước khi Đỗ Thành dẫn cô về quê ra mắt hoàn toàn trái ngược, Đào Noãn quay đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn trầm mặc không nói: "Điều kiện này hẳn là các người đã sớm thương lượng rồi?"

Người đàn ông tránh né ánh mắt của cô.

Đào Noãn cực kỳ giận cười ngược lại: "A, nhà các người có mấy trăm triệu vẫn muốn có vương vị muốn kế thừa à, nghe ý tứ của các người, nếu sinh không được con trai thì chắc sẽ không thể kết hôn? Phụ nữ phải dành cả đời sinh con trai sao?"

"Đào Noãn! Sao em có thể nói như vậy với cha mẹ anh! Em có biết kính trọng trưởng bối hay không?!"

"Đỗ Thành, lời nói của cha mẹ có câu nào tôn trọng tôi không?" Đào Noãn bị chọc tức đến ngọn lửa bùng phát: "Không phải nói muốn kiểm tra thân thể à, hai chúng ta cùng đi kiểm tra, anh dám không?"

Sắc mặt người đàn ông quả nhiên như cô đoán trở nên rất khó xem, kéo cánh tay cô đi vào ban công, nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn, em đã đồng ý không nói ra mà, không phải anh sẽ nói đi trị sao?" Bộ dáng nói chuyện lúc này không còn cứng nhắc  giống vừa rồi, trong lời nói còn mang theo cầu xin.

"Không nói cái gì? Không nói anh bị liệt dương, bắn sớm hơn một năm nay sao? Một tháng chỉ có một lần làm tình, không đến một phút đã kết thúc, tôi không chia tay với anh là do tình cảm của hai ta sâu nặng, chỉ cần anh yêu tôi, tôi có thể không cần tình dục cũng không cần sinh con, thế mà anh lại hợp lực và cha mẹ anh tính kế tôi, còn muốn đem cái danh không thể làm tình hất lên người tôi ư, anh còn là người không thế?"

Đào Noãn tức giận kéo cửa ban công trở lại phòng khách: "Xin lỗi, yêu cầu của các người tôi không thể đáp ứng, mong các người đi khỏi đây, Đỗ Thành, phiền anh hôm nay dọn ra ngoài."

Đỗ Thành vừa muốn nói, mẹ hắn giành trước mở miệng nói: "Đào Noãn, nếu cô không phòng do cha mẹ cô để lại, cô cho rằng con trai cưng của tôi có thể coi trọng cô sao? Cô thân là con gái, phòng ở sớm muộn gì cũng thuộc về con trai tôi, trước sau gì cũng sẽ sinh con, sinh trước khi kết hôn thì có chuyện gì đâu chứ? Con trai tôi ưu tú như vậy, muốn cô nào mà không có? Nhìn lại cô, lăn lộn với con tôi bốn năm trời, ai còn sẽ muốn cô nữa đâu? Còn muốn đuổi chúng tôi đi à, vậy mau trả lại tiền con tôi cho cô!"

Những lời này là từ một người đàn bà 50 tuổi, Đào Noãn cảm thấy rất vô lý,  muốn cô nói cho bọn họ thế nào đây? Đứa con trai trong miệng họ gọi là "Ưu tú", chính là một tên bệnh liệt dương, tương lai hắn mà có con, tám phần cũng không phải con ruột.

Đào Noãn nghĩ nghĩ, bỏ đi, không muốn đôi co với đám người nữa, còn nhớ lúc cô đến nhà họ, thậm chí nghe được một người thân thích nói rằng ba ta là luyến tử phích (chỗ này tui không hiểu cho lắm), lúc ấy còn tưởng nói giỡn, nhưng mấy ngày nay ở chung thì thấy là thật, lúc này mặc kệ cho Đào Noãn có nói cái gì, bọn họ khẳng định cũng nghĩ cô đang nói dối mà thôi.

Đào Noãn điều chỉnh tốt cảm xúc, bình tĩnh nói: "Đúng thế, con trai bà quá mức ưu tú, tôi trèo cao không nổi, chẳng qua nếu đời này tôi không kết hôn, thì tôi cũng sẽ không tiếp tục với con trai bà đâu, à còn nữa, phí sinh hoạt đại học của con trai bà một tháng tốn bao nhiêu, tiền công tác lúc sau chắc các người cũng hiểu rõ, bà mà không nói chắc tôi quên luôn rồi, phiền mấy người trả lại bao lì xì và quà tôi tặng, lại nói thêm con bà bám ở phòng tôi bốn năm, tôi có nên tính luôn tiền thuê nhà không nhỉ?"

Mẹ Đỗ Thành còn muốn nói gì đó, liền bị Đỗ Thành ngăn lại: "Đào Noãn, sao em có thể vô tình như vậy?"

"Tôi vô tình? Các người ỷ tôi chỉ có một mình, kết bầy lại khi dễ tôi, còn muốn cắn ngược lại tôi à?" Đào Noãn không muốn cùng tên này dây dưa nữa, đối với hắn hoàn toàn thất vọng: "Nếu thật sự không đi, người nhà và bạn bè của anh đều sẽ biết bí mật của anh, trong ngày hôm nay mau dọn đi đi."

Cha Đỗ Thành thấy thế mở miệng nói: "Đi thì đi, đàn ông phải có cốt khí, xem cuối cùng ai mới là người hối hận."

Mẹ Đỗ Thành cũng đồng ý, vênh váo tự đắc đi phòng ngủ dọn đồ cho con trai, Đỗ Thành vốn đang muốn nói thêm, nhưng nhìn thái độ của Đào Noãn kiên quyết như vậy, lại không dám cãi lời cha mẹ, nên ngồi ở một bên không dám hé răng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nhấn sao đi a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro