Chương 9: Vậy mà bị cô dụ hoặc tới cương cứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Thân Thần nhìn cô gái đang ngồi quỳ ở trước mặt, có lẽ là bị dọa choáng váng, giờ phút này chỉ biết trừng mắt nhìn anh, đầu tóc đen hỗn độn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giống búp bê Tây Dương bị vứt bỏ, đôi mắt to sạch sẽ nhìn thẳng anh, cái mũi vì khóc nên hồng hồng, ngực bởi vì tác dụng của thuốc mà kịch liệt phập phồng, vải bị ướt dính sát trên người cô, phác họa ra đường cong cơ thể lả lướt, hạ thể ở trên thảm cọ xát, cẳng chân trắng nõn phô ra bên ngoài, ngón chân phấn nộn co chặt. Cuối cùng ánh mắt của Thân Thần dừng trên đôi môi đang bị cô cắn đến trắng bệt, cô cắn quá dùng sức, từng giọt máu từ giữa môi nhỏ giọt, giờ khắc này thế nhưng lại xuất hiện bức tranh xinh đẹp nói không nên lời.

Thân Thần bừng tỉnh hoàn hồn, trong lòng cả kinh, anh vậy mà bị cô dụ hoặc có phản ứng sinh lý, thanh sắc bất động, điều chỉnh lại dáng ngồi che giấu cương cứng nơi cấm: “Vẫn là không nói? Đành phải cho uống thêm một ly vậy.”

Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng rối nùi một trận, ngay sau đó Lê Hàm Dục nổi giận đùng đùng đẩy ra cửa văn phòng của Thân Thần, quả nhiên nhìn thấy Đào Noãn, bộ dáng lúc này của cô vô cùng chật vật, như bé thỏ con hoảng sợ trốn ở ven tường.

Đào Noãn rốt cuộc thấy được một xem như có vẻ quen biết, khóc lóc cầu cứu: “Lê……” Đột nhiên nhớ không nổi tên anh, vì thế sửa thành: “Cứu tôi với!”

Lê Hàm Dục lập tức muốn đi qua xem, lại bị thủ hạ của Thân Thần ngăn lại.

“Thân Thần, chuyện này là như thế nào?”

Thân Thần không chút hoang mang nói: “Lê thiếu, thủ hạ của tôi nói cô ta được một người đàn ông đưa đến, ngay sau đó liền vào phòng của anh, đối với loại người có lai lịch không rõ này phải cẩn thận điều tra, đây là vì an toàn của anh.”

“An toàn hay không tôi tự biết, cô ấy là người của tôi, mau thả người ra.”

“Lê thiếu vẫn là nên cẩn thận một chút, cô ta tự dưng lại xuất hiện, anh không nghi ngờ gì sao?”

Lê Hàm Dục đương nhiên nghi ngờ, cũng biết lai lịch cô không rõ, nhưng một người con gái như cô có thể hãm hại anh thế nào, đơn giản chính là vì tiền, nếu vậy thì không nên tra tấn người thành như vậy a. Không vô nghĩa với Thân Thần nữa, Lê Hàm Dục đẩy ra người trước mặt, đến gần Đào Noãn mới phát hiện cô hiện tại vô cùng đáng thương, anh liền chạy nhanh đến cởi bỏ dây thừng cho cô.

Đào Noãn nắm chặt lấy vạt áo của Lê Hàm Dục khóc lóc kể lể: “Huhu…… Anh ta…… Anh ta ép tôi uống thuốc……”

“Cậu cho cô ấy uống thuốc gì?”

Thân Thần nhẹ nhàng nói: “Lê thiếu không cần gấp gáp, chỉ là một loại thuốc dùng để tra tấn mà thôi, sẽ không tổn thương tới tính mạng.” Dường như Thân Thần chỉ xem đây là chuyện nhỏ không quan trọng.

“Đưa thuốc giải cho tôi.”

“Trước khi tôi điều tra rõ ràng thì sẽ không đưa thuốc giải cho cô ta, đây cũng là vì an toàn của tôi và anh.”

Lê Hàm Dục lười không muốn đáp lại lời Thân Thần, một đường bế lên Đào Noãn rời khỏi văn phòng, thẳng đến bãi đỗ xe ngầm, cùng cô ngồi ở hàng ghế sau, nói với tài xế: “Đi bệnh viện.”

Tài xế nghe lệnh, đi thẳng đến bệnh viên của Lê gia.

Đào Noãn bất an vặn vẹo trong lòng anh, thân thể càng kì quái rõ ràng, cảm giác hư không nơi hạ thể còn có thể chịu đựng, nhưng mà vú trướng đau giống như muốn nổ mạnh, tới cả hô hấp cô cũng thấy khó khăn, vì thế nên nhỏ giọng cầu xin Lê Hàm Dục: “Khó chịu quá…… Cầu xin anh……”

“Chỗ nào khó chịu, nhịn một chút được không, một lát là đến bệnh viện rồi.”

“Huhu…… Tôi thở không nổi…… Anh…… Anh cởi giúp tôi áo ngực được không…… Trướng quá a……”

“Được……” Tuy rằng không rõ cái thuốc kia rốt cuộc có ảnh gì với cô ấy, nhưng Lê Hàm Dục nhìn cô thật sự thống khổ, bàn tay tiến vào trong quần áo Đào Noãn, đây là lần đầu anh cởi áo ngực cho con gái, làn da tinh tế từ ký ức đêm qua đột nhiên ùa về, vất vả lắm mới cởi được áo ngực ném trên ghế sau, đơn giản như vậy nhưng lại khiến trán anh đổ mồ hôi.

------------
Nhấn sao đi nào, đừng đọc chùa nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro