24. Một bàn tay ôm trọn ngực nàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mia

Bang!

Là âm thanh bàn tay vang dội.

Lúc hôn mê nữ nhân không làm gì được, hiện giờ mới vừa tỉnh, lập tức đối phó với hiện thực.

Nàng tuy rằng không có nhiều sức lực, nhưng tức giận cùng xấu hổ buồn bực dâng lên trong lòng, ngưng tụ thành một dòng tử khí, bàn tay hung hăng mà đánh vào mặt Tiêu Kinh.

Tiêu Kinh bình thường sẽ không ngủ sâu như vậy, chỉ là mấy ngày qua lao tâm lao lực, buổi tối cũng muốn nghiêm túc chiếu cố nữ nhân, đã vài ngày chưa có giấc ngủ nào đàng hoàng.

Đêm nay được hơi thở của nữ nhân huân, xúc cảm trong tay mềm mại, lúc này mới bỏ đi một thân phòng bị, bằng không nữ nhân vừa động, hắn sẽ liền tỉnh lại, làm sao có thể bị đánh lén như vậy.

Nữ nhân tát một cái, còn chưa hết giận, chỉ là thân thể thật sự suy yếu, mới vừa động liền hô hô thở phì phò.

Tiêu Kinh lập tức mở mắt đen, hai mắt vừa lúc đối diện con ngươi đầy lửa giận của nữ nhân.

Tức khắc sửng sốt, quên luôn mình vừa bị đánh.

Thấy Tiêu Kinh tỉnh, nữ nhân tuy rằng vẫn đầy tức giận, nhưng đáy lòng vẫn là sợ hãi, nam nhân trước mắt cao lớn cường tráng hơn nàng quá nhiều, nếu thật động tay, cũng chỉ có chịu bị đánh đau.

Chính mắt nàng đã từng thấy cánh tay Tiêu Kinh vừa động, dễ như trở bàn tay bẻ gãy đầu gỗ thô to mà nàng dùng sức nửa tháng đều không chút sứt mẻ.

Một tay rộng lớn có thể một phát ôm trọn ngực nhũ của nàng, nếu là thật sự đánh vào trên người nàng, không biết sẽ đau đến như thế nào.

Đáy lòng nữ nhân hoảng sợ, nhưng cái tát vừa đánh ra kia, nàng tuyệt không hối hận, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng vào Tiêu Kinh, không chút thoái nhượng.

Sau khi hoàn hồn, Tiêu Kinh đột nhiên đứng dậy xuống giường, hai chân như hai cây cột đạp mạnh lên trên mặt đất.

Nữ nhân đột nhiên run lên, theo bản năng trốn vào trong chăn.

Nhưng chăn cũng bị Tiêu Kinh bắt lấy, sức lực hắn lớn, giơ tay túm lấy sau đó nhanh chóng nhấc chăn lên, nhìn từ đầu đến chân nữ nhân vài vòng, duỗi tay ra, dừng trên mặt nàng.

Không phải bị đánh, mà là dùng lòng bàn tay thô ráp sờ sờ mặt nàng, lại sờ sờ trán nàng.

Ngay sau đó, Tiêu Kinh cầm quần áo lên, một bên mặc vào, một bên vội vàng đi ra ngoài, nói đúng hơn là, một đường chạy như bay.

Nữ nhân ngây ngốc, nhìn hết thảy sự tình đột nhiên phát sinh trước mắt, còn chưa kịp phản ứng thì người đã biến mất dạng, thật ra vẫn nghe được tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch ngoài phòng dần đi xa.

Một cái tát này của nàng, chẳng lẽ đánh nam nhân đến choáng váng, hắn đang chạy trối chết?

Cũng may, nam nhân tuy rằng thô tay thô chân sờ soạng mặt nàng, lại không có thật sự động thủ.

Nữ nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu, kiểm tra thân thể.

Thân thể khô mát, như đã được rửa sạch, trên người mặc một bộ quần áo nữ nhân, có chút cũ nát, nhưng sạch sẽ.

Mảnh vải bao trên đầu ngón tay đã được gỡ xuống, thuốc mỡ màu xanh lục cũng không còn.

Nữ nhân lại sờ sờ cái trán, miệng vết thương khôi phục, chỉ còn lại vết sẹo gập ghềnh, đáy lòng nhói đau.

Nàng không có nhìn qua gương, cũng biết hiện tại nàng phá tướng, đến bọn buôn người cũng ghét bỏ nàng xấu xí, bán ra rồi không được trả lại.

Hiện giờ ở trong tay nam nhân, người này có phòng có bạc, nói không chừng còn coi thường nàng, nàng miên man suy nghĩ.

Nữ nhân cao ngạo, bị hiện thực đánh gục, ngẫu nhiên sinh ra ý nghĩ vớ vẩn, nếu là trước kia, Tiêu Kinh là thợ săn còn bần cùng như vậy, một cái liếc mắt nàng cũng k buồn đưa ra.

Suy nghĩ một hồi, bước chân lạch cạch lạch cạch ở ngoài phòng vang lên, từ xa tới gần.

Nàng thấy Tiêu Kinh đã trở lại, trong tay còn lôi kéo một nam nhân quần áo bất chỉnh* giống hắn, cảnh tượng nam nhân vội vàng.

(*bất chỉnh: không được chỉn chu)

Nam nhân kia nhìn chưa tới 40 tuổi, không cao lớn bằng Tiêu Kinh, khuôn mặt văn nhã nho nhã, đi vào, trên người còn có một mùi thuốc.

"Ngươi gấp cái gì, nàng tỉnh, chẳng lẽ không thể chờ một canh giờ nữa, mới kêu ta tới xem bệnh?" Lê Viễn liên tiếp vài lần bị Tiêu Kinh lôi ra từ trong ổ chăn, hơn nữa sáng sớm tinh mơ rời giường, nổi giận đùng đùng mắng Tiêu Kinh.

Nữ nhân nghe vậy, hiểu ra thân phận Lê Viễn, là một đại phu... Nam nhân vội vàng ra ngoài như vậy, lại là vì lo lắng mà đi thỉnh đại phu cho nàng.

Nghĩ đến đây, mắt nàng lóe sáng, lại nhìn Tiêu Kinh thêm vài lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro