52. Tiêu Kinh cố ý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không cần... Ô ô... Buông ra nàng...

Cầu xin hắn... Buông nàng ra đi...

Gương mặt cùng ánh mắt của nữ nhân đều nóng đến dọa người, toàn thân vô lực.

Mỗi một lần cọ xát, bộ phận sinh dục nhô lên giống như màn thầu, vừa lúc đánh vào cái mũi cao thẳng của Tiêu Kinh, truyền đến từng cơn rùng mình.

"A --"

Nữ nhân ngâm dài, đột nhiên trở nên rõ ràng du dương, không phải là âm thanh nghẹn ngào nghèn nghẹn kia nữa.

Tiêu Kinh rất nhanh cũng nhận ra việc này, có thời điểm trước kia, hắn cũng từng nghe được loại âm thanh này, là trong lúc nữ nhân vô ý thức mà phát ra.

Hắn mở to mắt, nhìn thoáng qua gương mặt mướt mồ hôi của nàng, đôi mắt đen dày đặc dục vọng làm cho người ta sợ hãi, đều bị hắn nặng nề mà ngăn chặn.

Tiêu Kinh muốn nghe lại tiếng ngâm của nữ nhân, rồi lại phân biệt không được tay, cũng không rút đầu lưỡi khỏi tiểu huyệt.

Hắn cúi đầu, tiến đến gần hơn, dùng đầu mũi cọ lên điểm nhô trên âm hộ của nữ nhân.

"Ô ô..."

Quả nhiên nữ nhân run rẩy càng thêm lợi hại, toàn thân mỗi một khối thịt mềm đều căng chặt, chính là tiếng kêu dâm đãng vừa rồi lại chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Tiêu Kinh không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn một chút một chút quay đầu, một mặt dùng sức hút vào, một mặt không ngừng cọ xát hoa đế.

Hoa đế của nữ nhân đặc biệt mẫn cảm, có một lần cao trào là bởi vì không cẩn thận chạm vào hoa đế, hiện giờ lại bị nghiền áp thường xuyên như vậy, hơn nữa đầu lưỡi trong tiểu huyệt, sau một lúc tỉ mỉ liếm láp, đã bắt đầu ra ra vào vào...

Khoái cảm kịch liệt, điên cuồng không ngừng.

A... Không cần... Mau dừng lại tới... Cầu ngươi...

Đáy lòng hò hét, không có ai nghe được, hết thảy đều chỉ là không làm nên chuyện gì.

Tiêu Kinh như cũ gắt gao mà ôm mông nàng, liếm láp, hút vào, kiểm tra... Chỉ cần đầu lưỡi có thể biến ra dạng nào, tất cả đều dùng tới.

Nữ nhân khó nhịn quay đầu, gương mặt ướt đẫm chìm sâu vào thác tóc đen dài, nước mắt chảy ra từ khóa mắt quyện vào cùng mồ hôi, biến mắt giữa những sợi tóc ở thái dương.

Vết sẹo kia, cũng không hề xấu xí, ở trên trán nàng giống như một đóa hoa, sáng lạn nở rộ.

A...

"Ô ô..."

Nàng càng không phát ra âm thanh, lực đạo trên miệng Tiêu Kinh càng thêm thô nặng.

Chóp mũi một lần lại một lần va chạm hoa đế, cặp mông trong tay hắn đột nhiên co rút liên tục run rẩy, ngay sau đó, một lượng lớn dâm thủy từ hoa huyệt chảy ra, tất cả đều trào dâng vào trong miệng hắn.

Tiêu Kinh từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, nhưng vẫn không kịp, giọt giọt chất lỏng ướt nóng theo hắn cằm chảy xuống.

Mà nữ nhân cũng rơi xuống vực sâu dục vọng, đến một đầu ngón tay tay cùng không nâng lên nổi, chỉ có thể nằm ở trên giường, bị Tiêu Kinh ôm chặt cái mông.

Ánh mắt nàng mê loạn, sương mù mênh mông một mảnh, tựa hồ ở giữa lúc cao trào đã mất đi thần trí, chỉ có ngực cùng một đôi đại nãi, là còn hô hấp theo bản năng, đang lúc lên lúc xuống.

Lúc này Tiêu Kinh mới đem nữ nhân nhẹ nhàng mà đặt xuống.

Khi tầm mắt đảo qua tiểu huyệt đỏ tươi kia, còn có chút luyến tiếc, cúi đầu, dùng đôi môi ẩm ướt hôn một cái chụt lên hoa đế.

"Ưm..."

Thân thể nữ nhân lại run lên, người lại không có tỉnh, dường như chỉ là phản ứng của thân thể.

Một đợt dư vị này, duy trì thật lâu thật lâu sau.

Lâu đến nỗi ánh trăng ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã tà tà sang Tây, lâu đến mức Tiêu Kinh đem khuôn mặt đào hồng cùng hoa huyệt, nhìn một lần lại một lần, thật sâu mà khắc vào trong đầu.

Nữ nhân lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nàng híp mắt, lông mi ẩm ướt run lên, cũng biết Tiêu Kinh đang nhìn mình, không dám mở mắt ra hoàn toàn, thậm chí kéo chăn cũng không dám, cứ để áo trong mở rộng như vậy, lộ ra đôi vú như muốn nhảy ra ngoài, cùng đôi chân dài trơn bóng, nhắm hai mắt lại.

Nữ nhân nghĩ thầm, dứt khoát mắt nhắm ngủ luôn, coi như cái gì cũng không biết.

Cố tình là mí mắt nàng vẫn luôn run run rẩy rẩy, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tiêu Kinh chăm chú nhìn một màn này, không tiếng động mà cong khóe miệng cười trộm, hắn thay đổi vị trí, xích tới nằm bên người nữ nhân.

Theo Tiêu Kinh tới gần, là hương vị dâm tao, tất cả đều là từ trên người nàng lây dính qua, làm hại nàng chỉ muốn đem chôn vùi gương mặt vào gối đầu, chỉ lộ vành tai đỏ rực ở bên ngoài.

"Tiểu huyệt còn khó chịu sao?" Tiêu Kinh ở bên tai nàng thấp giọng hỏi.

"..." Nữ nhân không rên một tiếng, giả bộ ngủ không nghe thấy gì.

"Còn ngứa hay không, có muốn ta lại giúp nàng liếm nữa không?" Tiêu Kinh cười càng thêm tươi, khóe môi kiều cao cao, rộng muốn đến lỗ tai.

"...Ô ô." Nữ nhân vội vàng lắc đầu.

"Không khó chịu, cũng không ngứa sao?" Tiêu Kinh lại hỏi, trong ánh mắt lóe lên tia tà khí khó thấy.

Nữ nhân tiếp tục lắc đầu.

"Không khó chịu, cũng không ngứa sao? Có lẽ ta liếm còn chưa sạch sẽ, ta dùng ngón tay giúp nàng lấy hết ra?" Tiêu Kinh làm bộ không thấy được nàng lắc đầu, tiếp tục hỏi cái vấn đề làm người ta thấy thẹn này.

Nữ nhân nhịn không được, cũng biết được là Tiêu Kinh cố ý.

Nàng xoay người, mở to đôi mắt đầy nước, gương mặt đỏ hồng, nhìn Tiêu Kinh, nghiêm túc mà lắc đầu.

Từ bỏ, nàng cái gì đều từ bỏ.

Lúc này Tiêu Kinh mới vừa lòng, kéo chăn lên cho nàng, mà hắn, lại nằm ở bên ngoài chăn, dây quần không biết đã mở ra từ lúc nào, dưới là một vật cứng cao cao dựng đứng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro