55. Bắn đến sảng khoái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng nữ nhân lúc này không hề gợn sóng, nhưng cảm nhận được chất lỏng trên tay thì ngực nàng vẫn nẩy lên.

Từng dòng từng dòng tinh dịch được phun ra, nhiều đến dọa người. Theo tay nàng chảy xuống, một giọt lại một giọt tất cả đều dừng ở trên thịt căn vừa mềm xuống vài phần.

Tiêu Kinh cuối cùng lại bắt lấy cái tay dính dính nhão của nữ nhân, loát động vài cái, đến khi bắn ra cỗ tinh dịch cuối cùng, mới xem như thật sự thoả mãn.

Hắn nằm thẳng xuống ổn định hơi thở, sau đó xuống giường mặc quần áo, nhưng không rửa sạch chính mình trước mà lại đi lấy khăn ướt, cầm tay dính tinh dịch của nữ nhân, tỉ mỉ lau khô, ở giữa những ngón tay cũng không bỏ qua.

"Ngủ đi, không làm phiền nàng nữa."

Hắn đem nữ nhân tay đặt lại trong chăn, coi nàng như trẻ con mà vỗ vỗ sau lưng nàng, dặn dò.

Nữ nhân vẫn luôn không có ngủ, từ đầu tới cuối Tiêu Kinh cũng đều biết, chỉ là không nói toạc ra, ngày tháng sau này còn dài, một ngày nào đó hắn có thể làm cho nữ nhân chủ động ngồi giữa háng hắn, lắc mông cùng hắn cầu hoan.

Suy nghĩ vừa động, côn thịt vừa mới bắn đến sảng khoái, lại nửa cứng lên.

Hắn cúi đầu duỗi tay vỗ vỗ, thấp giọng nói, "Ngươi liền thấy đủ đi."

Nữ nhân nhắm hai mắt nằm trên giường, có thể nghe được tiếng nước ngoài phòng, là Tiêu Kinh đi tắm rửa lại.

Không có nam nhân, không có hơi thở làm cho người ta sợ hãi kia, cũng không có người nói những lời không đứng đắn, càng không ai buộc nàng phải làm những sự việc dâm đãng, nàng lại mệt như vậy, trong đầu một mảnh tối tăm, vốn dĩ nhắm mắt một cái là có thể ngủ liền mới đúng, cố tình là trong lúc mơ mơ màng màng, nàng lại ngủ không được.

Lúc sau, Tiêu Kinh lên giường, nằm vào trong chăn đợi một lúc, đợi lạnh lẽo trên người tan đi, mới thò tay kéo nữ nhân qua ôm vào người, gắt gao ôm chặt ở trước ngực.

Bị nhiệt độ trên người nam nhân vây quanh, nữ nhân cảm thấy thật phiền, nhíu nhíu mày, trong nháy mắt lại chìm vào giấc ngủ rồi.

Náo loạn một đêm, hai người đều ngủ rất sâu.

Thân thể nữ nhân mệt mỏi, sẽ không dễ dàng tỉnh lạinhư vậy , nhưng bên tai lại nghe được tiếng nước xôn xao.

Nàng đối thanh âm này vừa kinh vừa sợ, lại thẹn lại bực, đại khái là có chút phản ứng sinh lý, khốn đốn mở to đôi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Ngoài phòng, sắc trời xám xịt, chỉ mới ló ra vài tia sáng mà thôi.

Phòng trong, Tiêu Kinh đã không còn trên giường, chỉ lưu lại nhiệt độ của hắn.

Nữ nhân chống cánh tay, hơi hơi đứng dậy, đẩy cửa sổ ra một chút.

Trong không gian mơ hồ, nàng nhìn thấy Tiêu Kinh ở trong sân, bên cạnh hắn là một bộ đòn gánh cùng hai cái thùng gỗ, hắn cầm một cái thùng gỗ chứa đầy nước, đổ nước vào lu, ngay sau đó lại gánh hai cái thùng gỗ đi ra ngoài.

Nàng nửa ngủ nửa mê, cũng không biết qua bao lâu, nhìn thấy Tiêu Kinh gánh thùng gỗ đầy nước trở về, tiếp tục đổ nước vào lu.

Hắn... vẫn còn ở nhà.

Nữ nhân đảo trở về trên giường, nghe tiếng nước xôn xao, lại ngủ rồi.

Hai canh giờ sau, nữ nhân đứng ở trong viện, sững sờ nhìn lu nước tràn đầy.

Nàng nhớ tới hình ảnh nàng thấy trong lúc mê mang sáng nay, Tiêu Kinh cùng hai cái thùng gỗ ra ra vào vào. Nàng cũng nghĩ đến hôm qua lúc Song Nương rời đi, có chút kỳ quái hỏi nàng một câu "Là Tiêu Kinh để muội ở trong sân giặt quần áo sao?".

Nữ nhân cau mày, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng.

Đây là một thôn xóm nhỏ, không như nhà nàng ở đô thành, từng nhà đều có giếng nước, không phải vất vả gánh từng đòn nước về, nước ở đây chỉ có thể dùng để nấu cơm uống nước, không ai phải tốn nhiều sức lực, còn nước để giặt quần áo, đi ra ngoài một đoạn đường, tìm một dòng suối nhỏ là có thể dễ dàng giải quyết.

Nhưng Tiêu Kinh, chưa từng nói tới chuyện này, hoặc là, hắn cố ý không nói.

Bởi vì hắn biết, nàng không muốn ra cửa.

Ngay từ đầu, nàng không muốn đi ra khỏi phòng, hiện tại, nàng không muốn đi ra khỏi cái rào tre ở sân này.

Dường như chỉ cần như vậy, nàng liền không cần phải đối mặt với hết thảy những chuyện trước mắt, cũng không cần đối mặt với việc sinh hoạt hoàn toàn bất đồng.

Vết thương trên người nàng đang tốt lên từng ngày, nhưng tâm của nàng lại vẫn còn sống trong quá khứ.

Tiêu Kinh cũng sẽ bức nàng làm một ít việc nàng không muốn, tỷ như giặt quần áo nấu cơm, làm không tốt cũng sẽ trừng phạt nàng, nhưng sau những biểu hiện ngang ngược vô lý đó, hắn lại...

Nữ nhân thò tay, nhẹ nhàng chạm chạm lu nước, ngón tay nhẹ điểm, mặt nước nhộn nhạo tạo ra từng vòng nước ôn nhu.

Một lu nước to như vậy, hắn cùng hai thùng gỗ, tới tới lui lui nhiều lần, huống chi trên vai khốn đốn còn có thương tích.

Trên mặt nước hiện lên khuôn mặt nữ nhân một cách rõ ràng, những sợi tóc loà xoà cũng không che được vết sẹo trên thái dương, xấu xí như vậy.

Cố tình nữ nhân vẫn nhớ rõ đêm hôm qua, đầu lưỡi Tiêu Kinh từng chút một mút vào hôn lên nó, mềm nhẹ dịu dàng tựa từng vòng nước trong lu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro