Chương 20: Cởi quần em ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Cả người Úc Tuyết Nhi rùng mình, dư vị cao trào làm cả đại não cô đều trống rỗng.

Cảnh Hình thong thả ung dung cách lớp quần xoa bóp hạ thể, làm khoái cảm vô hạn kéo dài.

Giờ phút này cơ thể Úc Tuyết Nhi như không có xương sống, mềm oặt ngã vào trong ngực Hạ Tùng, Hạ Tùng liếm liếm môi, nhìn nơi Cảnh Hình đang nắn bóp, nói: “Cởi quần em ấy đi.”

Từ tiếng nói Cảnh Hình phát ra ý vị không rõ hừ nhẹ, nâng mắt nhìn về phía Hạ Tùng, “Như thế nào, em muốn làm gì đó rồi?”

Này không phải quá vô nghĩa sao?

Hạ Tùng mới vừa bắn tinh nhưng côn thịt đã một lần nữa cứng lên, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, vừa rồi thao cái miệng nhỏ phía trên của người ta đến đỏ tê tê dại dại, chẳng được bao lâu liền nghĩ muốn thao miệng dưới.

Cảnh Hình lại trực tiếp duỗi tay đem Úc Tuyết Nhi từ trong ngực Hạ Tùng túm ra chuyển qua ngực mình.

Anh nắm chặt lấy cằm Úc Tuyết Nhi, nhướng mày đối Hạ Tùng nói: “Lần đầu của cái miệng nhỏ phía trên thuộc về em rồi, cho nên lần đầu của miệng nhỏ phía dưới chắc hẳn phải thuộc về anh.”

Hạ Tùng không dám tin tưởng mở to mắt, “Ha, anh chơi kiểu này sao?”

Cảnh Hình nghiêng đầu, “Em có ý kiến à?”

Rõ ràng là ngữ khí dò hỏi, nhưng ánh mắt kia lạnh lẽo như Hạ Tùng mà dám có ý kiến gì thì Cảnh Hình sẽ xử lý cậu tại chỗ.

Hạ Tùng không quan tâm việc lần đầu của Úc Tuyết Nhi có phải cho cậu không, chỉ là cậu cảm thấy quan hệ hiện tại của ba người bọn họ có chút kỳ quái.

“Ba người chúng ta như vậy.... Thích hợp chứ?”

Cảnh Hình không sao cả vuốt vuốt gương mặt Úc Tuyết Nhi, đem ngón tay cắm vào trong miệng cô bắt chước dương vật thọc vào rút ra, đùa giỡn đầu lưỡi.

“Nếu cảm thấy không thích hợp, em có thể đi ra ngoài.” Cảnh Hình nói.

Bây giờ mà ra ngoài thì có khác gì bỏ mất cơ hội quý.

“Mẹ nó phòng này là phòng em, muốn đi ra ngoài thì anh mới phải là người đi.”

“Vậy không còn vấn đề gì nữa.” Cảnh Hình cong cong môi.

Nụ hôn đầu và lần đầu khẩu giao của Úc Tuyết Nhi đều cho Hạ Tùng, anh sao có thể giao nộp luôn trinh tiết cho thằng em mình.

Cứ việc để trong lòng Hạ Tùng tức giận, dù gì cũng không còn biện pháp gì khác.

Mắt Hạ Tùng đỏ lên, tưởng tượng đến thời điểm Cảnh Hình muốn thao Úc Tuyết Nhi, sao có thể giữ vững cảm xúc không trở nên phát cuồng.

Cảnh Hình nhìn vẻ mặt thằng em mình thật sự cảm thấy thú vị, tuy rằng rất muốn tiếp tục trêu đùa cậu, nhưng cô gái trong ngực lại có chút hoảng sợ giãy giụa một chút.

“Anh... Anh muốn..... Cái kia sao?” Úc Tuyết Nhi có chút hoảng loạn hỏi, bởi vì trong miệng bị đùa bỡn nên lúc nói chuyện tràn ra rất nhiều nước miếng.

Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa thật sự có thể làm những việc này sao?

Giúp Hạ Tùng liếm cũng đã là giới hạn lớn nhất mà cô có thể nếm thử rồi, cô không muốn bị côn thịt của Cảnh Hình thao giống như trong AV.

Cảnh Hình rút ra ngón tay, đem nước miếng dính trên ngón tay hoành ở trước mặt cô, hỏi: “Miệng trên có nhiều nước như vậy, phía dưới hẳn là cũng không ít?”

Đến cả câu trả lời Úc Tuyết Nhi cũng không biết nói như thế nào.

Miệng và cái phía dưới kia có thể tính là một chuyện sao! Nếu tính là nam nhân bị nhéo đầu lưỡi như vậy thì lúc nói chuyện cũng sẽ chảy nước miếng!

Úc Tuyết Nhi căm giận dùng mu bàn tay lau miệng một phen, đem nước miếng tràn ra chà lau sạch sẽ.

Cảnh Hình lại thử đem ngón tay cắm đi vào.

“Không muốn bị thao thì bây giờ em phải ngoan ngoãn nghe lời.” Giọng nói của Cảnh Hình rất thấp.

Úc Tuyết Nhi lập tức thành thật.

“Tuyết Nhi còn chưa thành niên, làm sao anh bỏ mong được muốn hiện tại muốn chơi em đây.” Cảnh Hình ngậm lấy vành tai Úc Tuyết Nhi, hơi thở cực nóng đánh vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp truyền vào, “Nhưng anh muốn em phải ngoan ngoãn nghe lời nha~.”

Úc Tuyết Nhi thấy bây giờ Cảnh Hình như được mở ra cánh cửa hắc hóa, khác hoàn toàn với bộ dáng ôn hòa nhẹ nhàng lúc trước.

Vì cái gì? Bởi vì cô vừa mới ở cửa nhìn lén Hạ Tùng tự an ủi sao?

Tựa như từ thời khắc đó, Cảnh Hình đã thay đổi thành người khác, từng bước ép sát cô, buộc cô bước vào căn phòng này, tiếp đó lại dụ dỗ cô khẩu giao cho Hạ Tùng.

Rõ ràng người khiến cô thành như bây giờ là anh, tại sao ngược lại người hiện tại không cao hứng cũng là anh?

Úc Tuyết Nhi cảm thấy lòng Cảnh Hình thật sự quá khó đoán.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Úc Tuyết Nhi đáng thương hỏi: “Vậy rốt cuộc anh muốn em nghe lời như thế nào?”

Âm cuối run run, thật sự là đáng thương cực kỳ.

“Cởi quần em ra.” Cảnh Hình cười nhẹ nói, “Có lần nhìn thấy em chơi phía dưới, anh rất tò mò phong cảnh phía dưới ra sao đấy.”

Úc Tuyết Nhi tức khắc mở to mắt, “Cái gì...em chơi gì cơ...”

!!!

Anh làm sao mà biết được chuyện này!!??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro