Chương 4: dựa vào bản lĩnh của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Hạ Tùng ở dưới lầu lấy đá trong tủ lạnh làm thành túi chườm, đặt ở trên cổ chân Úc Tuyết Nhi.

Mới vừa bị thương không thể lập tức mát xa, bởi vì nếu động tác không tốt có thể gây tổn thương thêm, mà chườm lạnh có thể làm tê, giảm bớt sưng và đau.

Úc Tuyết Nhi còn chưa mặc quần lót vào, cảm giác dính nhớp ban sáng càng khiến cô khó chịu hơn.

Cô muốn cử động chân thử, kết quả mới vừa động hai cái đã bị Hạ Tùng đè lại cẳng chân, cậu một tay cầm túi chườm đá lạnh một tay ấn chân, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, "Đừng lộn xộn."

Úc Tuyết Nhi bất ngờ bị dọa, tức khắc cảm thấy uất ức, hốc mắt đảo một chút liền đỏ.

Cảnh Hình thuận tay xoa xoa tóc cô, tầm mắt xẹt qua bàn tay đang ấn cẳng chân của Hạ Tùng, ngữ khí nhạt nhẽo nói: "Chân bị trẹo không thể lộn xộn, nghe lời, muốn làm cái gì thì nói với với anh, anh giúp em."

Úc Tuyết Nhi hít hít cái mũi hừ một tiếng, bởi vì lúc trước đã khóc nên giọng nói có mang theo chút nấc nhẹ, "Nếu các anh không đột nhiên đi lên dọa đến em, em có thể trẹo chân sao! Đều tại hai anh."

Hạ Tùng liên tục gật đầu, "Lỗi tụi anh, về sau tụi anh ở dưới lầu chờ em, sẽ không tùy tiện lên đây."

Bọn họ với Úc Tuyết Nhi quen biết từ thời còn ở nhà trẻ, lại ở gần nhà, hơn nữa ba người tuổi xấp xỉ nhau, rất nhanh liền trở thành bạn bè.

Trước kia hai anh em bọn họ thường xuyên tới cửa tìm Úc Tuyết Nhi cùng nhau đi học, thậm chí lúc cô ngủ nướng còn muốn đem cô kéo lên, vẫn là tuổi có chút lớn nên biết khác biệt giữa nam nữ, cũng là lúc ấy phát hiện tâm tư của cả hai anh em đối với  Úc Tuyết Nhi không đơn thuần.

Lần này lên lầu cũng không muốn vào trong chỉ là không nghĩ tới cách cửa dọa đến cô, cái sai này chỉ có thể bóp mũi nhận.

Úc Tuyết Nhi nghe bọn họ nói xong cũng không vui vẻ gì mấy, cô cảm thấy hôm nay rất mất mặt, thiếu chút nữa đã bị nhìn thấy hết, thật sự không biết làm sao để đối mặt với bọn họ.

"Cũng không có gì lớn, các anh bây giờ đi ra ngoài đi." Hốc mắt Úc Tuyết Nhi hồng hồng ra vẻ hung tợn nói.

Phía dưới cô thật sự khó chịu đến không chịu được, bây giờ nhất định phải đi rửa sạch sau đó thay một cái quần lót mới.

"Em muốn lấy cái gì sao? Anh giúp em." Cảnh Hình nhíu mày lại, có chút lo lắng, "Chân em không thể cử động nhiều."

"Chỉ là trẹo một chút mà thôi, hai người không cần làm lớn như vậy." Úc Tuyết Nhi nói.

Cảnh Hình và Hạ Tùng lập tức lộ ra biểu tình không tán thành. 

Úc Tuyết Nhi bất đắc dĩ, "Em muốn đi tắm! Em muốn thay quần! Các anh ở đây thì em làm như thế nào? Chẳng lẽ các anh muốn giúp em tắm, rồi còn muốn giúp em thay quần hả !"

Nói xong lời cuối cùng Úc Tuyết Nhi quả thực tức muốn hộc máu, "Mau đi ra! Em làm xong liền xuống."

Cảnh Hình: "......"

Hạ Tùng: "A......"

"Vậy em có việc gì thì kêu bọn anh." Hạ Tùng buông túi đá trên tay xuống, xác định cổ chân không còn sưng, mới từ mép giường đứng lên.

Cuối cùng cũng có thể đem cặp song sinh này đuổi ra, Úc Tuyết Nhi căng chặt thần kinh lúc này mới thả lỏng lại.

"Ôi...... Thiếu chút nữa là dính vào khăn trải giường rồi." Úc Tuyết Nhi xốc lên chăn, chăm chú nhìn khăn trải giường, sau đó què chân một chút một chút cà nhắc vào phòng tắm.

Ngoài cửa hai nam sinh cao lớn nhìn nhau liếc mắt một cái, Cảnh Hình mở đầu, tông giọng lạnh lẽo thốt lên, "Cẳng chân sờ đã không?"

Lông mày Hạ Tùng nhíu lại, "Làm như anh không sờ tóc em ấy vậy, hơn nữa em là không muốn em ấy lộn xộn."

Cảnh Hình cười nhạt một tiếng, "Đừng nghĩ là anh không biết tâm tư của em đối với em ấy."

Hạ Tùng gật đầu, "A đúng đúng, tâm tư của anh với cô ấy thế nào, thì em y như vậy đấy, có vấn đề sao?"

Hạ Tùng dựa vào tường, hai chân tùy ý bắt chéo nhau, cằm khẽ nâng, "Anh à, em và anh không có gì khác nhau đâu."

Tầm mắt của Cảnh Hình chuyển dần lên mặt thằng em trai mình, anh trầm thấp cười một tiếng, nói: "Vậy thì dựa vào bản lĩnh của mỗi người đi."
------------
Nhấn sao đi nàoooo. Mai đăng tiếp~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro