Chap 1. Lễ Khai Giảng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi tên Hạnh - Dương Thái Hạnh

Tôi tự nhận mình là một học sinh xuất sắc. Tôi đã thi đỗ vào một ngôi trường cấp 3 danh tiếng mang tên '' Minh Trí '' - Nơi mà chỉ những đứa học hành như '' thú '' mới vào được. Điều đáng nói ở đây là tôi đậu Thủ Khoa làm cho ba mẹ nở mày nở mặt với bà con, chòm xóm khiến họ nhìn tôi bằng con mắt đầy ngưỡng mộ. Vậy là tôi vào lớp 10CT1 ( lớp chuyên Toán ) cái môn mà tôi yêu nhất, yêu một cách tha thiết, nồng nhiệt. Tôi tự hứa với mình rằng sẽ học thật nhiều, thật giỏi hơn nữa.

---------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường cũng là ngày Lễ Khai Giảng đầu năm học, đầu năm cấp 3, một ngày quan trọng như thế mà tôi lại dậy trễ. Tối hôm qua trước khi leo lên giường và thẳng giấc, tôi nhớ rõ ràng là mình đã cài báo thức lúc 5h dậy thật sớm để chuẩn bị kĩ càng. Nào ngờ lúc thức dậy thì đã 6h40, tôi giật mình hoang mang. Kì thực tôi không nghe tiếng chuông báo thức và cũng chẳng biết nó reo lên bao giờ.

Tôi luống cuống đánh răng rửa mặt một cách nhanh nhất có thể. Được khoác lên mình chiếc áo trường Minh Trí tôi tự hào và vui sướng... nói chung là '' tự sướng '' đấy. Thật không uổng công năm lớp 9 tôi vùi đầu vào học như điên dại, những ngày gần thi tôi quên ăn, quên uống, thiếu ngủ trầm trọng, lúc đấy ba mẹ tôi lo sốt vó, năn nỉ tôi hết lời bảo phải biết chăm sóc bản thân. Bây giờ nhìn chính bản thân trong gương tôi thấy mình gầy gò đi nhiều, đúng là được cái này mất cái kia. Không sao vì giờ đây tôi có thể tự do ăn uống, ngủ nghỉ để bù đắp những tháng ngày cực khổ đã qua.

Tôi bay xuống nhà chào ba mẹ rồi dông thẳng ra đường đi mất hút, vọng lại đằng sau lưng tôi một giọng nói :

_ '' Cố lên con nhé! '' - Tôi đoán ngay đó là ba.

Tôi bất giác mỉm cười về sự lo lắng thái quá ấy, chẳng lẽ ba không tin đứa con gái bé bỏng mà tài năng này sao?

Vừa đến trường cũng là lúc ông bảo vệ vừa khép cánh cổng lại. Tôi sốc nặng, thật sự rất nặng. Trời ơi sao số tôi nó đen đủi thế này, tôi nhớ mình hiền từ với cả nhân hậu, ăn ở cũng tốt lắm cơ, có hại ai bao giờ. Sao ông trời nở tàn nhẫn không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Đã đi trễ lại còn không được vào. Nếu tình hình cứ như thế này thì buổi lễ sẽ bắt đầu mất còn đâu.

Từ xa xa, tôi thấy thấp thoáng một cậu nhóc chạy tới trường, trông cậu ta cũng lúng ta lúng túng vì đi trễ như tôi. Vừa đến trường cậu thở dốc, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mồ hôi ướt đẫm, nhễ nhại thấm qua lớp áo mỏng màu trắng. Tôi hồi hộp chờ xem cậu ta định làm gì tiếp theo.

3s sau, cậu đã leo rào trèo vào trong và tiếp đất an toàn, cậu chạy thật nhanh vào sân trường mặc cho ông bảo vệ vừa đuổi theo vừa la hét ỏm tỏi cả lên.

Mà nói sao nhỉ, cái tên đó tóc nhuộm màu vàng vàng nâu nâu, cái kiểu tóc mà người ta vẫn hay gọi là Hai - Lai ấy trông mới thật '' bá dơ '' làm sao. Nhưng phải nói hắn đẹp trai thật, chỉ mới nhìn sơ qua thôi mà tôi đã thấy đôi mắt màu nâu hút hồn người, cái mũi dọc dừa cao thanh tú, còn làn da thì trắng muốt như bị bạch tạng thời kì cuối, nhìn chung thì hắn cũng '' sáng sủa '' .

_ '' Cái cô kia sao đi học trễ vậy? '' - Tiếng gọi của ông bảo vệ cắt ngang dòng suy nghĩ có phần mơ hồ của tôi.

_ '' Dạ con bị tai nạn. '' - Tôi làm khuôn mặt đáng thương.

_ '' Tai nạn gì mà nghiêm trọng đến nỗi phải đi học trễ trong ngày Lễ Khai Giảng ? '' - Ông ta dò hỏi kĩ càng, người gì đâu mà khó thấy ớn, tôi đã đăm lao thì phải theo lao :

_ '' Dạ để con kể chú nghe, hồi sáng này nè, con ra đường thì gặp tụi du côn nó chặn đầu tống tiền lúc đầu con đâu có chịu đưa, tụi nó kéo con vào con hẻm rồi đánh tơi bời, túi bụi luôn. Đã đời, con phải van xin lạy lục dữ dội rồi còn đưa tiền, tụi nó mới chịu thả con đi đó chú! '' - Tôi nói luôn một tràng dài làm cho ông ta chóng mặt, nhưng nó dường như chẳng có tác dụng gì với loại người như ông ấy, ông ta gân cổ lên hỏi tôi :

_ '' Vậy vết thương đâu? Bị cả bọn côn đồ đánh luôn cơ mà, đưa vết thương tôi xem! '' - Cái giọng nhừa nhựa mà nghe phát ghét.

_ '' Chú ơi cho con vô làm lễ đi mà! '' - Tôi xuống nước năn nỉ

_ '' Không được. '' - Ông ta ngoan cố

_ '' Đi mà chú! '' - Tôi tiếp tục bài ca khóc thương

_ '' Không '' - Ông bảo vệ kiên quyết. Chẳng lẽ công sức nãy giờ của tôi đổ sông đổ biển hết sao, không thể nào. Haiz, là ông ta đã đẩy tôi vào bức đường cùng, đến nước này thì tôi không khoan nhượng nữa mà phải thật quyết liệt.

Một giọt...

Hai giọt...

Ba giọt...

Tôi cố gắng để làm mình rơi nước mắt. Hihi kiểu này thì thể nào ông ta cũng phải xiêu lòng thôi. Ông ta trông thấy thì lắp ba lắp bắp :

_ '' Ờ ... ờ... vô đi nè '' - Vừa nói ông bảo vệ vừa mở cổng ra.

Còn chờ gì nữa, tôi dốc sức chạy thật nhanh vào trong, nhanh như tốc độ ánh sáng ngay cả đến Vận Động Viên Điền Kinh Nguyễn Văn Lai còn phải cúi đầu ngưỡng mộ. Vào đến sân trường, tôi nhanh chóng tìm ra lớp mình rồi len lõi chui vào. Lúc này mọi người đang hát Quốc Ca, tôi cũng chen vào hát theo cho giống với người ta.

Đứng cạnh tôi là một cậu bạn cao ráo có khuôn mặt tuấn tú. Cậu đột nhiên nhìn sang tôi tồi bất giác quay lưng đi, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong thoáng chốc, tôi thấy cậu ta đưa tay lên bụm miệng lại, quai hàm bạnh ra, bờ vai rung rung lên từng đợt chứng tỏ cậu ấy đang cười. Tôi bỗng cảm thấy bức xúc vì hành động quá đáng đó, tôi hét lên :

_ '' Này cậu kia, tôi có gì đáng cười chứ. Đồ bất lịch sự! '' - Tôi cáu tiết.

Cậu ta không cười cũng không dám cười nữa mà lại quay sang tôi :

_ '' Xin lỗi cậu. Tên mình là Trần Thiên Phúc, rất vui được làm quen với cậu. '' - Cậu ta vừa mới cười tôi xong thì lại nói lời mật ngọt đó, thay đổi 360 độ, có Thánh mới tin.

_ '' Mình là Hạnh. Sao cậu lại cười mình? '' - Tôi thẳng thắn hỏi vào vấn đề.

_ '' Vì... Vì... '' - Phúc lắp ba lắp bắp khiến tôi phát bực

_ '' Vì sao? '' - Tôi hỏi lại.

_ '' Vì váy cậu bị... rách. '' - Cuối cùng Phúc cũng chịu nói, nhưng tôi thì lại đỏ mặt nhìn xuống chiếc váy mình đang mặc, rách một lỗ to đùng. Tôi như chết lặng không biết phải làm gì, nếu có cái lỗ nào ở đây thì tôi nhất định sẽ chui vào cho bớt xấu hổ. Nhưng rồi Phúc lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ ngớ ngẩn của tôi :

_ '' Hay... Hay là thế này nhé. Tôi sẽ cho cậu mượn áo khoác buộc vào hông, như vậy sẽ không ai thấy được. Ngày mai đi học cậu nhớ đem trả mình áo khoác là được rồi. '' - Phúc thật tình góp ý.

_ '' Hả, thật không? Cảm ơn cậu nha! '' - Tôi đưa tay đón lấy chiếc áo khoác của Phúc rồi buộc vào eo mình.

Nhưng hình như có điều gì đó còn ngờ vực, Phúc quay sang tôi :

_ '' À mà khi nãy cậu nói cậu tên gì? ''

_ '' Tôi tên Hạnh, họ tên đầy đủ là Dương Thái Hạnh. '' - Tôi hùng hồn trả lời, mặt ngước lên trên đầy tự hào.

_ '' Cái gì? thật không? Có phải cậu là Thủ Khoa của trường mình không? '' - Cậu hét lên trong sự ngạc nhiên làm kinh động cả trường. Ngay lập tức họ ném vào chúng tôi những cái nhìn hiếu kỳ. Tôi vội lấy tay che miệng Phúc :

_ '' Trời đất! Sao cậu to tiếng thế chứ. '' - Tôi nói khe khẽ bên tai Phúc, âm thanh chỉ đủ mình cậu nghe.

_ '' Ơ, mình xin lỗi. Tại được đứng cạnh người nổi tiếng, vui quá nên... '' - Phúc cố đưa ra lý do mà không biết rằng tôi đang muốn ngất đi vì vui sướng.

Cậu ấy vừa mới gọi mình là gì nhỉ? '' Người nổi tiếng '' sao, ôi thật không thể tin được. Tôi phồng mũi tự hào, kiểu này thì phải lập một cái '' Hội Những Người Hâm Mộ Tôi '' . Haha chỉ mới nghỉ tới thôi mà tôi đã hạnh phúc đến chết rồi.

Sau bài Quốc Ca, Đội Ca cả trường tôi chìm đắm trong sự yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía sân khấu.

Nói thật Lễ Khai Giảng thật sự rất nhàm chán. Chẳng có một tiết mục văn nghệ nào được diễn ra để chào mừng học sinh mới như chúng tôi. Cũng không phổ biến chuyện học hành đại loại như là nội quy thế nào, rồi phương pháp học tập ra sao, tham gia phong trào đoàn đội thế nào... Chỉ thấy toàn là bà cô M.C đứng trên bục giảng nói những chuyện trên trời dưới đất, rồng rắn lên mây mà chẳng ai hiểu nỗi. Điển hình là bộ óc siêu vĩ đại với chỉ số IQ cao vời vợi như tôi đây còn phải bó tay trước từng lời, từng chữ của bà ta, đúng là thời đại bây giờ nhiều người có trình độ văn chương đa dạng, phong phú gớm nhỉ.

Tôi chán chường nhét earphone vào tai mình để đỡ bị choáng váng với những lời nói có 1 - 0 - 2 của bà M.C. Tôi gần như hòa mình luôn vào âm nhạc, tôi thích cảm giác lơ lửng, bay bổng thế này vì thế mà mỗi lần tôi mệt mỏi, cách giảm stress nhanh nhất chính là nghe nhạc. Nghe nhạc để thư giản thả hồn vào từng câu ca từ, nghe nhạc để xoa dịu sự bức tức trong tôi, nghe nhạc để làm mờ đi nỗi đau...

Tôi đang mơ màng giữa những âm thanh ngọt ngào. Tôi thật sự sẽ cảm thấy thoải mái và yêu đời biết bao nếu như không có tiếng nói đó vang lên :

_ '' Sau đây tôi xin mời Thủ Khoa của trường chúng ta phát biểu cảm nghĩ. Em Dương Thái Hạnh lớp 10CT1 '' - Cái giọng cứ oang oang lên mặc dù tôi đang nghe nhạc và chỉnh âm lượng hết lốc nhưng vẫn nghe thấy cái tiếng nói đó. Vì nó quá lớn hay vì tôi thấy nhột khi có người sướng tên mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro