Chap 3. Bị Ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi còn chưa kịp nhận thức thức chuyện gì đang diễn ra trước mắt tôi thì hắn đã quay mặt ra sau, ném cho tôi cái nhìn khinh bỉ nhất :

_ '' Đây là lần đầu cũng như lần cuối, tôi cảnh cáo cậu không được chạm vào người tôi. Sẽ không có lần hai đâu. '' - Hắn đã nói với tôi những lời đó, miệng nhếch lên tạo thành một đường cong kinh dị nhất mà tôi từng thấy.

Tôi như lặng câm trước toàn bộ câu nói đó, sao hắn lại nói chuyện nghe '' sóc óc '' như thế. Gì mà '' không có lần hai đâu'', rồi '' cậu không được chạm vào người tôi '' . Bộ hắn ở sạch lắm sao? Đúng là đã '' dơ '' mà còn tỏ ra nguy hiểm. Không được, tôi dù gì cũng là một Thủ Khoa, một thần đồng chói lọi, một thiên tài, tư chất ngời ngời thế này cơ mà, làm sao tôi có thể bỏ qua dễ dàng cho kẻ đã động chạm tới tôi chứ. Không thể nào tha thứ cho hắn được, không thể nào...

Hắn toan bước đi thì tôi vội nắm lấy cổ tay hắn và kéo lại :

_ '' Cậu tưởng cậu là ai? ''- Tôi vừa lên tiếng, ngay lập tức những con mắt hướng về nơi tôi và hắn đang đứng, họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn giễu cợt, tôi không hiểu cũng không muốn hiểu những con mắt đó có ý gì, bây giờ trước mặt tôi chỉ có sự tức giận, tức muốn xì khói bốc lửa luôn cơ.

_ '' Cậu làm gì vậy, buông tay tôi ra, mau! ''- Trông hắn có lúc này có vẻ đang rất xấu hổ vì bị tôi - một đứa con gái níu lại.

_ '' Tôi hỏi cậu tưởng cậu là ai? '' - Tôi lặp lại câu hỏi của mình.

_ '' Cái gì chứ? Câu đó phải để tôi hỏi cậu mới đúng. '' - Hắn gằn giọng nhìn tôi như thể tôi đã phạm phạm phải một điều gì đó rất lớn. Nhưng tôi chẳng thấy mình làm gì sai trái cả, tất cả là do hắn bắt đầu trước, chính hắn đã khiêu chiến với tôi.

_ '' Nhưng tôi mới là người hỏi cậu trước! '' - Tôi đáp lại lời hắn một cách quyết liệt.

_ '' Buông tay tôi ra. '' - Hắn như gào lên

_ '' Vậy thì hãy trã lời câu hỏi của tôi đi. ''

_ '' Được rồi, tôi không là ai cả. Và giờ thì buông tay tôi ra đi. '' - Giọng hắn đanh lại, vùng vẫy cánh tay đang bị tôi giữ chặt. Hắn đã nói đến vậy rồi thì tôi chẳng còn cái cớ gì mà giữ hắn ở lại, tôi trong phút chốc tôi buông tay hắn ra. Những con mắt đang nhìn chúng tôi cũng bắt đầu giãn ra, vài giây sau mọi người quay trở lại cuộc vui của mình và coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

_ '' Hạnh. Có chuyện gì vậy? '' - Tôi nhận ra ngay là Giang, nó ân cần chạy đến bên tôi.

_ '' Sao mày lại đi gây sự với một Hot boy kia chứ? '' - Hoàn Mỹ bắt đầu kể lể '' Không những vậy cái cậu ấy còn là một đại ca có băng đảng đàng hoàng đấy, bộ mày muốn chết lắm rồi sao? ''

_ '' Cái gì? Trường mình cũng chứa cái thể loại côn đồ như hắn nữa sao? Thật không thể tin được mà! '' - Tôi hét lên phẫn nộ.

_ '' Mày đúng là ngốc thật. Thời buổi này có tiền mua tiên cũng được, nhà hắn giàu có thì vào được trường này cũng là chuyện đương nhiên. '' - Giang bài xích '' À mà với lại nghe đâu hắn học cũng giỏi lắm, học lớp 10CA3 ( lớp chuyên anh ) luôn đó. ''

Chắc hai con bạn của tôi cũng tìm hiểu cái tên đó dữ dội lắm nên mới nói ra được những lời này, hai đứa nó dễ thương hết biết mà tội mỗi cái mê trai thôi.

-------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau tôi đến trường với cái bộ dạng thảm hơn cả chữ '' thảm '' . Đôi mắt ngọc ngà quý giá của tôi trở nên thăm đen như con gấu trúc trong phim Kungfu Panda, mặt tôi lờ đờ ngu ngu ngáo ngáo như mấy thằng nhiện thuốc, tay chân bủn rủn thiếu sức lực trầm trọng. Cả đêm qua tôi không thể ngủ được vì suy nghĩ. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang về cái trường Minh Trí mà tôi đang theo học, sao trường giỏi thế này mà lại đi chứa chấp cái hạng người lưu manh, côn đồ như hắn được. Trời ơi, tôi đã đặt cả niềm tin, cả hy vọng vào cái trường yêu quý này, thế mà sao lại, sao lại bị cái tên dở người đó phá tan thành mây khói hết. Đúng là cái đồ bất trị, cái đồ dã man, cái đồ trời đánh...

Hôm nay tiết đầu của lớp tôi là tiết thể dục. Vì sân trường tôi rộng rãi nên mỗi tiết là hai lớp tập thể dục chung. Tôi cùng lũ bạn chạy ùa ra sân trong trạng thái phấn khởi, tinh thần sảng khoái chưa chưa từng có.

Đùng một cái tôi thấy hai lớp tập trung ra sân, một bên là lớp tôi còn bên kia là lớp... của hắn. Tôi như muốn ngất xỉu khi thất hắn đang đứng sừng sững trước mặt mình, người ta oan gia ngõ hẹp còn tôi oan gia ngõ hẹp hẹp hẹp, hẹp ơi là hẹp. Sao đi đâu cũng gặp hắn vậy, đúng là cái gì mình mong muốn thì nó không chịu đến còn cái gì mà mình ghét bỏ thì nó tự nhiên tới ào ào, ông trời không công bằng gì cả.

Lớp tôi học thầy Dương còn lớp hắn học thầy Thành, hai lớp tuy học chung một tiết, chung một sân nhưng có chia ranh giới đàng hoàng đó nha.

'' Két... '' - Cả thầy Dương và thầy Thành huýt còi ra hiệu cho cả hai lớp chúng tôi vào sân chơi bóng rỗ. Hic hic, từ bé đến lớn tôi vốn không giỏi mấy môn vận động thể dục thể thao ngoại trừ môn chạy điền kinh - Sở trường của tôi, đặc biệt là cái trò bóng rỗ này thì tôi lại càng không giỏi. Mỗi lần chơi tôi đều đứng ở vị trí gần cuối để... không - làm - gì - cả bởi nếu tôi mà tham gia vào cuộc chơi thì y như rằng đội tôi sẽ thua thậm tệ, buồn thật đấy thế nên lũ bạn mới bảo tôi đứng im và đừng quậy phá. Thôi không sao, chắc có lẽ số trời sinh ra tôi đã như vậy rồi không thể làm khác được.

Suốt cả buổi tôi đứng trơ người xem chúng nó chơi vui vẻ, hào hứng chưa kìa, tôi bỗng cảm thấy mình thật ngu xuẩn làm sao, tự nhiên ra sân mà không chơi gì thì thà ngồi trên khán đài cho khỏe người, hà cớ gì phải chôn chân ở đây. Tôi vội bước đi thì

'' Bộp '' - Quả bóng không hẹn mà đến đáp thẳng vào bản mặt ngọc ngà của tôi. Tôi đau đớn ngã lăn ra đất ( mém xỉu ) ôm vừa ôm mặt vừa rú lên trong hoảng loạn :

_ '' Đứa nào to gan thế hả? '' - Mặc dù rất đau nhưng tôi vẫn cố gắng hét lên thật to, thật rõ. Ngay lập tức, Phúc chạy đến đỡ tôi dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cậu lấy tay phủi đất cát trên người tôi, hành động ấy ngay cả mẹ cũng còn chưa làm thế với tôi bao giờ, cậu ấy thật tốt bụng, rồi cậu ân cần hỏi thăm tôi :

_ '' Cậu có sao không vậy? '' - Giọng nói ấm áp truyền đến bên tai tôi làm tôi có chút cảm động.

_ '' Mình không sao đâu, cậu đừng lo hãy mau trở lại trận đấu đi nếu không sẽ thua đó! '' - Tôi mặc dù rất muốn giữ Phúc ở lại bên mình nhưng không thể ích kỷ như thế được, cậu đang chơi vui vẻ cơ mà, làm vậy chẳng khác nào làm phiền đến cậu ấy.

_ '' Trời ạ mặt cậu bầm tím lên rồi mà còn dám nói không sao, để mình dẫn cậu lên phòng y tế nha. '' - Phúc đưa ra ý kiến.

_ '' không, không cần làm vậy. '' - Tôi một mực từ chối, không thể lúc nào cũng nhờ vả cậu được.

_ '' Gì mà không cần chứ, đi theo mình. '' - Cậu nhẹ nhàng dìu tôi dậy rồi dắt tôi lên phòng y tế, vậy là tôi lại phải mang ơn cậu một lần nữa. Phúc định đưa tôi đi thì có một bàn tay giữ tôi lại, cả tôi và Phúc đều quay lại ngạc nhiên nhìn kẻ đó.

Thần linh ơi, hỡi thần linh ơi! Lại là hắn, sao hắn lại luôn ám tôi miết thế này. Hắn đột nhiên lên tiếng:

_ '' Tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế, dù gì mọi chuyện cũng là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. '' - Hắn nói mà tôi nghe không hiểu, cái gì mà '' là lỗi của tôi '' rồi '' tôi chịu trách nhiệm '' , hình như lời nói này không phải dành cho tôi mà là cho Phúc.

_ '' Gì vậy, buông tay tôi ra! '' - Tôi hét vào mặt hắn.

Hắn không nói không rằng lấy tay tôi từ Phúc rồi đưa thẳng lên phòng y tế, tôi ngoảnh mặt lại nhìn Phúc hét lên cầu cứu : '' Phúc! Phúc! '' nhưng dường như lời nói không được hồi âm, cậu ấy cũng không phản đối lại đành lòng để hắn kéo tôi đi như thế này, sao lại như vậy chứ?

Suốt cả quảng đường đi đến phòng y tế, tôi không biết mình đã gào thét, vũng vẫy bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn không phản ứng hay nói một lời nào. Bất lực tôi đành mặc xác hắn đem tôi đi đâu thì tùy. Đến một góc khuất hắn đột nhiên khựng lại, buông tay tôi ra :

_ '' Tôi xin lỗi. Quả bóng đó... là do tôi... cố tình. '' - Hắn nhìn tôi đầy chế nhạo miệng nhếch lên đầy thách thức, nhưng lúc này tôi không còn hứng để ý đến hành động đó nữa. Thì ra người ném bóng vào mặt tôi chính là hắn, chính là hắn, không thể nào tha thứ cho kẻ đã làm gương mặt quý giá của tôi bị đau, phải cho hắn biết đụng đến tôi thì đừng hòng yên thân.

Tôi nắm chặt lòng bàn tay rồi thẳng tay giáng vào '' khuôn mặt đáng thương '' của hắn một cú đấm rõ đau, rõ mạnh. Ngay lập tức, hắn ôm miệng đầy đau đớn, nhưng nói thật cú đấm này có là gì đâu chẳng qua chỉ dùng để gãi ngứa cho hắn thôi. Nhưng tôi không lại không thể nào ngờ được rằng trong miệng hắn lại trào ra một chất lỏng màu đỏ, nhơm nhớp, tanh tanh sặc mùi sát khí. Tôi không biết rằng cú đấm của mình lại mạnh mẽ đến vậy, đầy uy lực đến vậy.

Tôi sợ hãi lấy tay bụm miệng lại, tôi bắt đầu cảm thấy ghê sợ, ghê sợ chính bản thân mình, sao tôi lại có thể làm một việc bạo lực được chứ. Máu càng ngày càng trào ra nhiều hơn, hắn rút trong túi quần ra chiếc khăn giấy đưa lên miệng khẽ lau đi rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, phen này thì tôi không sống nỗi nữa rồi, chết tôi rồi, hắn sẽ giết tôi mất thôi.

_ '' Tôi không cố ý! '' - Tôi hét lên trong hoảng loạn.

Hắn hậm hực bước đến gần tôi, theo bản năng tôi giật lùi mấy bước, nhưng khoảng cách giữa tôi và hắn càng ngày càng ngắn dần, khuôn mặt hắn cận kề tôi, gần hơn, gần hơn nữa, gần đến mức tôi có thể nghe rõ từng hơi thở của hắn. Khi cả hai khuôn mặt cách nhau 2 xen - ti - mét, tôi đột nhiên nhắm híp mắt lại, cảm giác sợ hãi dấy lên, tim tôi đập thình thịch như trống đánh, chẳng lẽ hắn định làm trò '' đồi bại '' này ngay trong trường học sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro