Chap 5. Buổi Đi Chơi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tôi thức dậy trong căn phòng nhỏ bé xinh xinh của mình trông ra bên ngoài, những tia nắng yếu ớt hắt qua khung cửa sổ bóng nhẵn, lấp la lấp lánh., những chậu oải hương trong vườn tươi tắn lạ thường, khung cảnh xinh đẹp gần như tuyệt vời này chỉ thiếu mỗi tiếng hót của chim. Tôi nhoài mình vươn vai cái ngồi dậy rời giường.

Hôm nay là chủ nhật.9h20...Tôi đang loay hoay, chật vật xử lí cái đống Chuyên Đề Toán 10 mà hôm qua bà chị họ gửi cho tôi. Vò đầu bứt tai đối phó với cái sấp giấy vô tình đó, không gian vô cùng yên lặng, tĩnh mịch, chợt tiếng điện thoại reo lên cái bài ca con cá vàng mà tôi cài làm nhạc chuông. Tôi giật mình suýt chút ngã bổ xuống đất, may là vẫn giữ bình tĩnh tôi trượt nhẹ vào màn hình rồi áp vào tai mình:'' Hạnh nghe. '' '' Tao Mỹ đây! '' - Cái giọng nó oang oang lên ở đầu dây bên kia.'' Chứ chẳng lẽ ma gọi tao? '' - Tôi cười cợt đáp lại lời giới thiệu quá ư là không cần thiết của nó.'' Haiz, khổ quá mới sáng sớm gọi mà đã nghe mày nói sốc rồi. '' '' À rồi, sao? Có chuyện gì mà gọi tao? '' '' Ừm... Hôm nay tụi mình đi chơi không? Tao vừa mới rũ cái Giang xong a lô cho mày liền đó! '''' Ờ, để tao coi. Cơ mà mấy giờ? Hẹn ở đâu? '' '' 9h40. Coffe Kim Anh đối diện trường mình. '' '' Ờm, được... '' '' Ừm. ''Sau cuộc gọi, tôi nhanh chóng thay đồ bởi còn tôi chỉ có 20 phút để chuẩn bị. Không cần làm gì nhiều, tôi nhanh chóng chải lại đầu tóc rồi thay bộ đồ thể dục, vai mang chiếc túi đeo chéo có thương hiệu '' MaBư ''. Điều này có vẻ hơi điên khùng và rồ dại nhưng thật sự là tôi cảm thấy rất, à không phải nói là rất rất rất thoải mái, dễ chịu. Đôi lúc tôi cũng thấy cách ăn mặc của mình qua loa, sơ xài quá độ, nhưng sự thật 100% rằng tôi không biết chăm chút, càng không biết làm đẹp như các cô gái ngoài kia. Vậy đấy! Tôi là một con người đơn giản, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Quay trở lại với tình hình hiện tại, tôi phóng xuống cầu thang như siêu anh hùng Iron Man trong bộ truyện tranh của hãng Marvel. '' Định đi đâu à? '' - Mẹ tôi ngạc nhiên về cái hành động quá khích của tôi.'' Dạ đi chơi ạ! '' - Tôi hào hứng đáp.'' Khi nào về? '' - Bố đang ngồi đọc báo ở sofa đột nhiên quay mặt lại nhìn tôi dò xét, ánh mắt có chút nghiêm nghị. '' Dạ đến trưa trưa ạ! '' '' Ừm. Nhớ về sớm kịp giờ ăn trưa. '' - Mẹ tôi gật đầu ra vẻ đồng ý bởi bà biết suốt cả một tuần tôi học hành miệt mài, cuối tuần có thời gian rãnh rỗi thì nên nghĩ xả hơi. Mẹ tôi còn sợ học nhiều quá sẽ bị thần kinh.Tôi đẩy cửa nhào ra bên ngoài, bắt Taxi đi đến Coffe Kim Anh.............Vừa đến nơi, tôi đã thấy hai con bạn thân đang đứng mai phục ngoài cửa, khuôn mặt không giấu nỗi vẻ nôn nóng. Hôm nay trong hai nàng ăn mặc đẹp phết, cả hai đều vận váy ngắn ngang đùi, hai vai quàng hai cái túi đeo chéo nhỏ nhắn trông rất cool. Tụi nó đưa mắt dò tìm xung quanh mà không biết rằng tôi đã đến tự bao giờ, tôi len lén bước chầm chậm ra sau lưng hai đứa nó rồi vỗ một cái thật mạnh vào bả vai. Ngay lập tức tiếng thét kinh hoàng vang lên, Giang và Mỹ quay mặt lại giương cặp mắt đỏ ngầu, long sòng sọc nhìn tôi.Tôi giật nẩy mình, không ngờ hành vi của mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi vội cười xòa xua tan đi cái đám mây đen đang làm mưa làm gió trên đầu hai đứa nó:'' Hà hà, xin chào hai chế! '' '' Chào cái gì mà chào, đau muốn chết luôn đây này! '' - Hoàn Mỹ vừa kêu rên vừa nhăn mặt xoa xoa bả vai. Tôi làm ra bộ mặt con mèo con đáng thương để mong nó sẽ mềm lòng mà tha cho tôi, nhỡ đâu nó nổi cơn điên xông đến cấu xé tấm thân ngọc ngà của tôi thành trăm mảnh thì sao. Tôi không muốn ngày mai khi thức dậy thấy mình nằm trong chiếc quan tài đen tối bên cạnh là tiếng nhạc và tiếng khóc thương đâu.'' Xin lỗi, xin lỗi. '' - Tôi giải thích '' Tại thấy hai đứa đứng vui quá nên lại đùa tí thôi. '' '' Ơ kìa mày ăn bận kiểu gì thế kia? '' - Mỹ liếc mắt nhìn bộ thể dục trên người tôi.'' Thì đi chơi với bạn bè không chứ có ai đâu mà phải ăn mặc đẹp đẽ làm chi? Mặc vầy thoải mái! '' - Tôi cười trừ.'' Thua mày luôn rồi! '' - Nó bất lực nhìn tôi ngán ngẩm.'' Thôi đủ rồi, hai bây cứ nói miết. Nào! Theo tao vào trong nào! '' - Cái Giang đứng bên cạnh huých tay giục tôi và Mỹ đi vào trong.----------------------'' Cái gì thế? '' -Tôi gào lên một cách không tự chủ khi thấy cái con người kia đang ngồi chễm chệ trước mắt mình. Ôi thánh thần ơi! tôi nghĩ là có một sự nhầm lẫn ở nào đó, làm sao, làm sao có thể như vậy được? Hắn sao có thể ở đây cơ chứ? '' À đó là Minh. '' - Mỹ lên tiếng trước.'' Tao biết! Nhưng sao hắn lại ở đây? '' - Tôi bức xúc nói to. '' Ờ thì tao với con Mỹ rủ chứ đâu! '' Giang nhìn tôi cười hì hì làm ra vẻ vô tội '' Mời được Hot Boy đi chơi là một kỳ tích đó nha mày! '' Trời đất xem nó nói kìa. Ôi, ôi cái đầu tôi đau quá sắp nổ tung luôn rồi đây. Hai cái đứa này sao mà mất dạy dữ thần, vì trai mà quên bạn. Sao tôi lại có hai con bạn biến thái như thế hả trời? Tôi mếu máo ráng gặn ra từng lời từng chữ:'' Tụi mày biết tao ghét hắn! '''' Ờ thì biết mày ghét, nhưng tụi tao thích. '' - Hai cái con bạn vừa nói vừa cười nhăn nhở chưa từng thấy. Tôi thật chỉ muốn đập đầu vào đá mà tự vẫn cho rồi.Đối với tôi thì hai đứa nó mất dạy kinh khủng nhưng đối với hắn thì ngọt ngào vô tận:'' Xin giới thiệu với Minh đây là Thái Hạnh - bạn mình. '' - Mỹ dịu dàng nhìn hắn rồi lừ mắt quay sang tôi làm tôi thấy rùng mình suýt chút té ghế. '' Mày cũng chào Minh một tiếng đi. '' Ơ hay cái con này từ bao giờ mà học cái cách liếc mắt kinh dị ấy. Nó đã nói vậy rồi thôi thì tôi cũng nên chào người ta một tiếng cho có cái lệ:'' Chào cậu, mình là Hạnh, rất vui được làm quen! '' - Tôi nở nụ cười tươi hơn cả chữ '' tươi '' cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhất, cứ như thể đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn vậy.Ánh mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó miệng nhếch lên cười giễu:'' Mình cũng rất hân hạnh. '' Tôi và hắn lừ mắt nhìn nhau như Hổ nhìn Cọp, khiến Giang với Mỹ ngồi bên cạnh đỗ mồ hôi hột vì cái không khí căng thẳng này. Một lúc lâu sau đó:'' Các em dùng gì? '' - Tiếng chị nhân viên lảnh lót, cắt ngang cuộc đấu mắt kinh hoàng và chủ đề dừng lại ở đó.Sau khi gọi nước xong, hai con bạn mê trai của tôi quay mặt sang hắn nói chuyện mà bỏ quên luôn tôi đang ngồi đây. Nói thật là tôi chỉ thấy Giang và Mỹ nói thôi chứ hắn thì ngồi im lâu lâu khẽ '' ừ '' một tiếng cho có. '' Minh à! Cậu đã có bạn gái chưa? '' - Hoàn Mỹ hồi hộp nhìn hắn.'' H... Hả? Chưa! '' - Hắn lắp ba lấp bắp vì cái câu hỏi hết sức củ chuối. Nghe được từ '' chưa '' tôi cũng có chút ngạc nhiên, người như hắn mà chưa có bạn gái thì đúng là khó tin thật. Cái Mỹ nghe hắn nói thế thì sung sướng cười tít cả mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh vô cùng, haiz vậy ra là nàng Hot Girl nhà ta thích hắn. Tôi thầm thương cho con bạn vì thích phải người như hắn, thiện tai, thiện tai.'' Mình không tin đâu, người như Minh chắc chắn đã có bạn gái rồi! '' - Con nhỏ giả vờ dỗi nhìn hắn, tôi biết trong lòng nó đang rất vui vì điều đó.Tôi chán ngẩm với mấy cái trò mèo vờn chuột này cũ rích, cũ đến nỗi không thể cũ hơn. Lười biếng đứng dậy:'' Mình đi WC một tí, mọi người cứ tự nhiên. '' - Vừa nói miệng tôi vừa nở nụ cười tươi rói ( giả tạo ). Tôi bước từng bước đến nhà vệ sinh nam, á nhầm, nhà vệ sinh nữ. '' Bộp '' Hình như tôi vừa va phải cái gì đó, cái gì đó rất cứng rắn, cứng đến nổi chân tôi loạng choạng ngã lùi mấy bước.Khẽ ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, không quên nói một câu: '' Xin lỗi! '' - Giọng nói lí nhí đủ mình tôi nghe. Tôi giật nẩy mình khi người đứng trước mặt mình lại chính là... là...Không phải chứ? Sao cậu ấy lại ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro