Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả đúng như dự đoán của An, khi cảm thấy cô chưa thấm thía được từ vụ bắt cóc, Hà Mai Linh sẽ tiếp tục đe dọa cô cho đến khi cô và Quân quên mặt nhau mới thôi.

*****

Sân thượng

Làn gió rét lạnh của mùa đông luồn qua mái tóc xõa của An làm nó bay mạnh sang một bên. Giống như lần trước, một mình cô đứng trước nhiều nữ sinh. Dù là con gái nhưng An cũng phải công nhận rất nhiều người giống hổ cái một cách hoàn hảo. An đứng yên nhìn chúng, ánh mắt có phần mỉa mai và kiêu ngạo. Hà Mai Linh vẫn là người đứng đầu, cô ta lên tiếng trước:

- Nghe nói mày bị bắt cóc.

- Ồ! Mày nghe ai nói thế? Tao xin nghỉ ốm cơ mà nhỉ!

- Không vòng vo nhiều, mày biết tao là người băt mày rồi đúng không? Vậy thì cứ nói thẳng vấn đề đi. Hình như mày chưa thấm được nhỉ?

- Người chưa thấm là mày! Tao cá chỉ khoảng 5 - 10 phút nữa thôi, cuộc sống của mày-sẽ có biến. Hoặc là cuộc đời mày có bước ngoặt mới.....Hoặc là mày sẽ may mắn được nhà giàu nào đó bao dưỡng. - An kéo dài giọng vẻ thần bí

- Ha! - Linh cười khẩy - Có vẻ mày cập nhật thông tin rất kém. Mày biết Đỗ Hoa Giang chứ? Đó là mẹ tao. Mày biết tập đoàn dầu khí Mine chứ? Đó là của nhà tao.

- Đỗ Hoa Giang là nữ doanh nhân nổi tiếng sắc sảo, một mình nuôi hai con đồng thời đưa tập đoàn Mine lên cao đó sao? Không ngờ đó là mẹ mày nhưng sắp rồi. Cái tập đoàn đáng tự hào của mày sắp có biến. Theo tao biết, Mine làm ăn khá trong sạch nên yên tâm, nó sẽ không phá sản.

Linh không hiểu An nói gì định hỏi lại thì một đứa con gái hớt hải chạy đến. Vừa chạy vừa gọi chị. An nhận ra cô nàng tóc vic đó là Hà Bảo Yến - người đã đánh cô ngất đi. Linh nhíu mày:

- Gì thế?

- Bản tin kinh tế đang chiếu việc cổ phiếu của Mine đang xuống giá. Rất nhiều người bán ra. Cứ tình hình này Mine có nguy cơ phá sản mất.

Linh đờ người nhìn An chỉ thấy cô nở nụ cười nửa miệng.

- Mày là ai?

An không trả lời chỉ đứng yên nhìn Linh. Yến mở bản tin kinh tế đang phát trên điện thoại cho Linh xem. Tiếng nói ngọt ngào của phát thanh viên có phần gấp gáp

"Theo phóng viên của chúng tôi được biết, chủ tịch tập đoàn Mine - bà Đỗ Hoa Giang đang cố gắng kìm lại cổ phiếu đang xuống giá nhanh đến chóng mặt. Hiện giờ, cổ phiếu của Mine đã được tập đoàn J.A.M thu mua với giá rẻ. Có thể thấy chủ tịch tập đoàn J.A.M - ông Hoàng Anh Minh có ý định lợi dụng cơ hội này để trở thành cổ đông lớn nhất của Mine."

Linh nhìn An, hỏi lại câu ban nãy:

- Mày là ai? Tại sao mày biết mấy chuyện này?

- Tao chỉ là một học sinh lớp 10 mà thôi!

An đi ra đến cửa sân thượng thì Linh lại hỏi:

- Mày có quan hệ gì với J.A.M, à không, phải là với Hoàng Anh Minh chứ!

Nụ cười nửa miệng trên môi An lập tức khoét sâu:

- Mày nghĩ sao? - Nói rồi An đi xuống, bỏ mặc gương mặt chưa hết shock của Linh.

An vẫn như mọi ngày, xuống canteen nhâm nhi cốc capuchino, nổi hứng đọc cuốn sách về kinh tế mà trong tương lại không xa cô sẽ phải đọc. Bên tai vẫn là chiếc headphone trắng. Ánh nắng mùa đông không hề mang hơi ấm xuyên qua ô cửa kính vuốt ve bàn tay trắng ngà của An. Có nhiều người hỏi An làm thế nào mà giữ được làn da đó trong khi sống dưới cái nắng của bang California. Họ đâu hề biết rằng cô không hề giao du với bên ngoài trừ những lúc luyện võ. Thời gian của cô với bốn bức tường chiếm hầu như toàn bộ 3 năm.

Bỗng An dừng lại, tập trung toàn bộ tế bào và dây thần kinh để cảm nhận sự ấm áp nơi ánh nắng kia. Nhưng rốt cục vẫn là sự lạnh lẽo nơi bàn tay. An thích mùa đông, rất thích nhưng không có nghĩa là cô không thích nắng. Trước kia, cô tìm thấy nắng, một tia nắng ấm áp và ngọt ngào như cốc capuchino ngày đông. Nhưng tia nắng đó vụt đi rất nhanh, nhanh như một ngôi sao băng mang đến cho người ta hy vọng nhưng nó còn có tên gọi khác là sao chổi. Nó vụt nhanh đến mức khiến cô hoang mang vì không thể nắm bắt.

An cứ ngẩn ngơ nhìn màu vàng nhàn nhạt của nắng trên tay mình mà không để ý rằng Quân ngồi cạnh từ bao giờ:

- Em có thể kể cho tôi nghe chứ?

Lúc này, An mới giật mình nhìn Quân:

- Kể gì?

- Chẳng phải em có tâm sự sao?

- Không có gì! Anh không cần bận tâm đâu.

Quân nở nụ cười. Cậu thấy cô nàng này thật giống cậu quá đi mất:

- Giờ em có thể kể cho tôi ai bắt cóc em được chứ?

- Chỉ là một trong số chúng thôi.

- Cũng được. Tôi có thể giúp em tìm tên chủ mưu.

An gật đầu:

- Anh biết Hà Mai Linh chứ?

Quân gật đầu, An tiếp tục:

- Cô ta đã thừa nhận rồi. Nhưng còn có người đằng sau cô ta.

- Sao em biết?

- Trong lúc bị nhốt, dù tôi nhìn không rõ nhưng nhìn được mờ mờ. Tôi thấy một người đàn ông đứng cạnh cô ta nhưng khong hề nói gì.

- Nhỡ đó là thuộc hạ của cô ta.

An lắc đầu:

- Không, vì cô ta gọi hắn là thiếu gia đồng thời còn rất thân mật nữa.

- Đại gia bao dưỡng??

- Không, cô ta là con gái chủ tịch tập đoàn Mine nên không có lý do gì phải tìm người bao dưỡng. Nên họ là người yêu.

- Con gái tập đoàn Mine??

- Anh không biết sao?

- À ừ! - Sắc mặt của Quân có sự biến đổi nhỏ nhưng An lại không hề nhận ra.

- Anh có xem bản tin sáng nay không?

- Xem rồi. Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào cô ta sẽ biết em là ai sao?

An nhún vai:

- Vấn đề này không thể thay đổi quyết định của bố tôi được.

- Tôi sẽ giúp em vụ này.

An gật đầu.

Ở chiếc bàn gần đó nhất, một cô gái đang nói vào trong điện thoại:

- Tiểu thư, Anh Quân sẽ nhúm tay vào vụ này, rất có thể anh ấy đã biết đó là cô. Còn nữa, họ có nói gì đó liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Linh An. Em thấy có gì đó sâu xa hơn cơ.

- Hãy tiếp tục nghe cuộc nói chuyện của cô ta với nhưng người khác nữa. - Một giọng nói dịu dàng nhưng lại mang vẻ gì đó rất kiên quyết và đầy mưu mô.

- Vâng, em biết!

Sau đó cô gái liếc nhìn An gần đó rồi ánh mắt rơi xuống gầm bàn, nơi có máy nghe trộm giấu rất kín đáo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro