Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là người mới, cô ta sẽ hầu hạ Hoàng Linh An. Cô ta có đặc quyền ra vào tự do phòng này. Còn nữa, cô ta bị câm lại không biết chữ nên sẽ khó khăn trong giao tiếp, mấy người đừng bắt nạt cô ta.

Một tên đàn em nghe Khoa nói xong xem xét Hòa vài lần rồi trưng ra bộ mặt tiếc nuối:

- Ai....Thực đáng tiếc, người xinh đẹp như vậy mà câm.

Từ đầu đến cuối, Hòa vẫn làm theo lời ông Minh dặn "vứt bỏ thái độ cùng tính cách của vệ sĩ, giả vờ yếu đuối, nhu nhược". Nghe những lời nói của tên đó, Hòa lẳng lặng cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi. Khoa thấy vậy, lãnh đạm nói:

- Cô không cần phải sợ. Chúng không dám làm gì cô đâu. Cô ở đây, chỉ cần hầu hạ cô gái trong phòng cho thật tốt là được.

Hòa gật đầu trong khi vẫn cúi. Khoa mở cửa cùng Hòa bước vào.

Nằm trên giường, một cô gái có vẻ đẹp nhu hòa tựa trăng. Làn da bạch ngọc có vẻ mong manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Mái tóc đen mượt xõa tùy tiện trên gối. Nắng ngày đông không ấm áp nhưng màu vàng nhàn nhạt của nó chiếu qua cửa kính làm cô giống như ảo ảnh. Rèm mắt cô dần nâng lên để lộ đôi đồng tử màu bạc lạnh lẽo. Đẹp! Quả thực rất đẹp! Hòa thầm cảm thán. Vẻ đẹp lạnh lẽo như ánh trăng trắng đục ngày Rằm, vẻ đẹp mềm mại tựa dòng nước êm đềm trôi. Dù không muốn thừa nhận nhưng Hòa cũng là con gái. Phàm là con gái ai cũng sẽ ghen tị với vẻ đẹp như vậy.

An đảo mắt qua cửa, là Khoa và một cô gái. Cô gái đó có vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên làm người ta sinh ra cảm giác thân thiện dễ gần. An có chút khó nhọc ngồi dậy. Khoa thấy vậy lập tức vươn tay ra toan tới đỡ lấy cô. Nhưng chưa đến 5s sau, theo sức cản của lý trí, cánh tay lạc lõng giữa không trung liền thu về, bàn tay nắm lại thành quyền. Hành động đó, hoàn toàn được thu vào mắt Hòa. Điều đầu tiên cô nghĩ đó là "Người này có thể lợi dụng được!"

An dựa lưng vào giường, lãnh đạm hỏi:

- Có việc gì?

Không vội trả lời An, Quân đảo mắt qua chỗ bát cháo:

- Còn chưa ăn??

- Không muốn ăn! - Nhìn sắc mặt Khoa trầm xuống, An tiếp tục - Làm sao tôi biết được các người có cho gì vào cháo hay không! Cho tôi uống thuốc, tống cho tôi bát cháo đơn giản vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng. Các người chẳng phải muốn hành hạ tôi hay sao? Biết đâu các người cho vào cháo loại thuốc làm tôi câm dở mù dở kia thì sao?

Càng nghe An nói sắc mặt Khoa càng khó coi. Thì ra thành ý của cậu trong mắt An lại biến thành thứ bẩn thủi, nhơ nhuốc đến thế. Không kìm được cậu nở một nụ cười có cả đau khổ, tự giễu cùng sầu bi. An nào biết lời nói của cô như con dao hung hăng găm phập vào tim Khoa. Cô lãnh đạm hỏi:

- Ai kia?

- Đây sẽ là người hầu của cô. Cô ta bị câm lại không biết chữ sẽ gây chút khó khăn trong giao tiếp.

Một bên khóe môi An nhếch lên đầy khinh miệt:

- Câm? Không biết chữ? Quả nhiên muốn hầu hạ tôi ở cái nơi này sẽ chỉ có những kẻ như vậy! Không sao hết! Tôi biết ngôn ngữ ký hiệu.

Khoa gật đầu, toan đi ra thì An nói:

- Chờ chút! Trước khi anh đi thì đổ bát cháo kia giùm.

Khoa cười. Cười thật chua xót. Cậu lại gần nhìn bát cháo cậu cất công nấu giờ đây nguội ngắt thậm chí thìa vẫn còn nguyên trên khay.

Dưới bếp, Khoa nhìn bát cháo thật lâu. Hai giọt nước từ đâu rơi xuống làm bề mặt cháo có chút trũng xuống. Hai giọt nước đó dần hòa tan cùng cháo chỉ để lại vết trũng nông. Khoa đau khổ ôm đầu. Em vẫn nhẫn tâm như vậy, trước giờ vẫn nhẫn tâm như vậy.

Từng dòng ký ức ùa về làm tim Khoa thắt lại.

Trước đây, cuộc sống của Khoa của thực như một đường hầm dơ bẩn không lối thoát. Đường hầm đó nhơ nhuốc đến nỗi nếu bất kỳ ai biết được thì chắc chắn sẽ ruồng bỏ cậu. Đó là lần đầu tiên cậu giết người. Năm 14 tuổi cậu đã giết người. Cậu vẫn nhớ khuôn mặt của người đàn ông đó. Khuôn mặt trung niên đẫm máu cầu xin cậu tha mạng. Ông ta nói ông ta còn con gái ở nhà, còn gái ông ta cũng tầm tuổi cậu không thể không có bố. Cậu đã sớm mủi lòng nhưng cậu thương ông ta ai thương cậu? Cậu tha cho ông ta vậy ai tha cho cậu? Cái ý nghĩ sẽ bị roi quật đến chảy máu, sẽ bị dao rạch lưng, sẽ bị búa đập vào tay, tứ chi sẽ bị kéo căng đến sắp đứt lìa, v.v....làm cậu không dám không ra tay. Cái ý nghĩ đó làm vết thương trên người cậu cả mới lẫn cũ đều đau nhức. Trong một cái nhà gỗ hoang rách nát cũ kỹ, một tiếng đoàng vang lên, một dòng máu tươi tràn ra làm không khí nhiễm mùi tanh tưởi, một mạng sống vừa bị mất đi, trong tay cậu. Căn nhà đó không bị cắt nước, cậu vội vàng chạy vào nhà tắm bốc mùi hôi thối mà kỳ thật sạch cả bàn tay dính đầy máu. Nhưng sao rửa mãi không đi, trong mắt cậu vẫn là sắc đỏ kinh dị ấy. Cậu bất lực ngồi thụp xuống sàn rồi khóc. Khoa biết cậu có mặt ở đất Mỹ này là để giết người, là để học cách giết người. Nhiều năm cậu được huấn luyện khắc khổ vì một mục đích giết người. Nhưng giờ thì người cũng đã giết, con đường cậu đang đi nhất định sẽ có nhiều người nữa chết dưới tay cậu. Cho đến sau này, Khoa mới ngộ ra rằng khuôn mặt người đàn ông đó là khuôn mặt duy nhất cậu có thể nhớ được trong số những kẻ cậu đã giết.

Khoa đi ra khỏi căn nhà, từ đó về thành phố cũng mất khoảng 30 phút đi bộ. Suốt quãng đường đó, trời nắng như thiếu đốt nhưng Khoa lại không cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ dây thần kinh của cậu đã không sức để cảm thấy mệt mỏi nữa. Khi vào nội thành, hòa trong dòng người đông đúc. Nhiều người đã giật mình quay lại nhìn Khoa. Người thiếu niên này đã gặp phải chuyện gì mà dáng vẻ như cái xác không hồn??

Khoa chỉ đi như một xác sống. Đôi mắt vô hồn hướng ra khoảng không vô định. Qua ánh mắt ấy không ai có thể biết cậu đang nghĩ gì. Chỉ có thể nói cậu đã gặp phải chuyện kinh khủng.

Bỗng cậu đâm sầm vào ai đó. Cậu ngã xuống và người đó cũng ngã theo. Ngồi trên nền đất bỏng rát, Khoa không hé ra một chút đau đớn hay bất mãn nào. Chỉ ngồi đó như một con búp bê vô tri. Ngươi kia cũng không kêu đau hay gì hết. Trên mặt chỉ là cái nhíu mày. Phủi tay đứng dậy, người đó nhìn Khoa thật lâu, sau đó cất tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:

- Đứng dậy đi! Tôi sẽ không đỡ cậu.

Lúc này, Khoa mới từ từ ngẩng đầu lên. Thật đẹp! Có lẽ từ "đẹp" chỉ dành cho những người trưởng thành nhưng vẻ đẹp của cô bé này hoàn toàn vượt qua giới hạn của "xinh xắn". Dưới cái nắng gay gắt của bang California, làn da cô bé lại trắng như bạch ngọc lại có vẻ mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn phơn phớt hồng. Mái tóc đen buộc lệch làm cô bé có vẻ nghịch ngợm. Nhưng đôi mắt lại tương phản với kiểu tóc. Đôi mắt bạc lạnh lẽo xoáy sâu vào tâm can cậu làm cậu có chút bối rối. Không hiểu tại sao cậu lại ngoan ngoãn đứng dậy, đối mặt với cô bé.

Thấy Khoa đã đứng dậy, An không nói không rằng thản nhiên đi qua cậu. Bỗng nhiên Khoa nắm tay kéo An lại. Cậu không biết tại sao cậu lại làm như thế. Chỉ là cậu muốn có chút dây dưa với cô bé này. An không quay người lại, chỉ lãnh đạm nói:

- Tôi chỉ không muốn người ta đi qua lại tưởng tôi bắt nạn cậu. Giờ thì cậu đã đứng lên rồi. Bỏ tay tôi ra!

Khoa vẫn không chịu buông tay. Nếu người ngoài không hiểu chuyện lại nghĩ đôi bạn trẻ này sắp sửa chia tay. An khó chịu nhíu mày:

- Cậu không hiểu tiếng anh??

- Tên em là gì? Tôi là Mike.

- Chỉ là người qua đường không cần thiết phải để lại tên tuổi. Nếu tôi và cậu gặp lại lần 2 thì tôi sẽ tự nói. Còn bây giờ buông tay tôi ra!

Khoa buông tay. An một thân ảnh le lỏi bước đi trên con phố dát nắng vàng gay gắt. Khi An đã khuất dạng trong dòng người tấp nập, trên môi Khoa hé lên một nụ cười. Dường như cái cảm giác hoang mang khi đã giết người kia tan biến hư không. Giờ đây trong đầu cậu chỉ còn duy nhất suy nghĩ đó là muốn tiếp cận cô bé này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro