Chap 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Minh Tranh, Phó Nhiễm không giật mình lắm.

" Không cần đoán cũng biết là em ở đây!!"

Lúc trước hắn đi tìm Phó Nhiễm, hoặc là cô ở phòng làm việc, hoặc là ra quán trà sữa gọi đồ ăn cho nhân viên.

Ánh mắt Phó Nhiễm do dự, chạm phải ánh mắt u ám của hắn, cô vội vàng tránh né. Phó Nhiễm biết đúng là hắn có tiền, nhưng ba trăm vạn không phải là con số nhỏ. Minh Tranh nhất định sẽ hỏi rõ ràng việc này, cô lại không muốn thêm người thứ tư biết tấm ảnh kia.

Trong lòng th tính toán, chỉ còn cách báo cảnh sát.

" Thế nào? Sao mặt mày u sầu vậy?"

Minh Tranh lấy ly trà sữa trong túi ra, cắm ống hút đưa tới trước mặt Phó Nhiễm.

Cô sờ sờ mặt, tỏ ra kinh ngạc.

" Nhìn thấy như vậy sao?"

" Tiểu Nhiễm, em có chuyện gì giấu anh sao?"

Phó Nhiễm không khỏi khâm phục ánh mắt như ‘hỏa nhãn kim tinh’ của Minh Tranh.

( Ying: ‘Hỏa nhãn kim tinh’ ý nói như mắt thần, nhìn thấy hết tất cả )

" Không có gì!! Chỉ là hôm qua mất ngủ".

Minh Tranh nhìn cô như mất hồn, đối diện với ánh mắt sắc bén này trong lòng Phó Nhiễm sợ hãi.

" Anh gần đây rảnh rỗi sao? Giờ này lại ở bên ngoài?"

" Giải quyết xong việc vay nợ, anh rảnh rỗi một vài ngày. Hơn nữa ở công ty đã có Eve".

Cô uống trà sữa, không biết đang rất nóng, vất vả nuốt xuống, vội lấy khen giấy che miệng.

" Anh cố tình hại tôi phải không?’’

Minh Tranh nhún vai, xoè hai tay.

" Nói trong lòng em đang có chuyện lại không thừa nhận, đồ nóng như vậy lại có thể nuốt trôi sao?"

Phó Nhiễm không mở miệng, tránh nói nhiều có thể sẽ s

Minh Tranh giương nhẹ cằm dưới , ánh mắt xẹt qua cái trán trơn nhẵn của Phó Nhiễm, cô nhìn di động đặt trên bàn suy nghĩ như mất hồn.

Minh Tranh đưa tay.

“ Để anh xem bên trong cất giấu bí mật gì??”

Phó Nhiễm vội vàng hất tay hắn ra, một tay lấy di động thả vào trong túi xách.

"Có gì đâu.”

Đôi mắt hẹp dài của Minh Tranh hơi nhíu lại, gương mặt nhu hòa tuấn tú từ từ căng thẳng.

"Tiểu Nhiễm, em đang đợi điện thoại của ai?”

Phó Nhiễm không quan tâm trả lời.

"Không có! Tôi phải về công ty đây!!”

Minh Tranh thấy cô cầm túi xách mở cửa ra ngoài, để quên trên bàn túi đóng gói vật gì đó.
Phó Nhiễm lo lắng đi qua đi lại, không tới một giờ, Minh Tranh chạy tới đây.

Ba trăm vạn được xếp trong ba vali, Minh Tranh tiến vào bên trong. Liếc nhìn qua một căn phòng khác thấy Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu bị nhốt trong đó.

Tên này kiểm tra đơn giản vali tiền, xác định không có gì khác với lúc Minh Tranh mang tới, lúc này mới ném di động về phía Minh Tranh.

“ Hai bên giao dịch tiền xong, phim ảnh ở bên trong, tao đảm bảo không có sao chép trước”.

Minh Tranh cười lạnh đưa tay.

"Đợi đã nào...!"

Phó Nhiễm lao ra khỏi gian phòng, hai tên đứng canh cửa không ngăn cô nữa, thấy Minh Tranh tiến lên đoạt lấy di động. Cô quay lưng lại kiểm tra, không biết ảnh chụp được đưa vào album lúc nào, vội vàng bấm phím xóa.

“ Làm sao tôi tin được các người không có sao chép ảnh trước?”

"Chúng tao lấy được tiền sẽ ở lại đây luôn. Yên tâm đi! Rời khỏi thị trấn Nghênh An sẽ không quay lại nữa”.

Phó Nhiễm biết rõ không tin cũng phải tin, cô nắm chặt điện thoại di động, Minh Tranh tiến lên dùng sức nắm chặt

"Đi!"

Phó Nhiễm bị Minh Tranh dùng sức kéo ra ngoài, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào. Cô thật vất vả mới theo kịp bước chân của hắn, thấy gương mặt tuấn tú căng thẳng, ánh mắt lạnh như băng. Bàn tay nắm chặt cổ tay làm Phó Nhiễm thấy đau như bị kim loại kẹp phải.

Hắn mở cửa xe, dùng sức ép cô vào.

Minh Tranh khởi động xe, nhanh chóng quay đầu bánh xe tiếp xúc với mặt đường tạo ra âm thanh lộp độp. Thân thể Phó Nhiễm cũng lắc lư theo xe, nhìn qua thấy Minh Thành Hữu lúc này mới ra khỏi cửa.

Hai tay Minh Tranh nắm chặt tay lái, đốt ngon tay vì dùng sức mà kêu răng rắc.

Phó Nhiễm mím chặt môi không lên tiếng, hai tay cầm chặt di động.

Lái xe hướng ra đường lớn, Minh Tranh bật nhạc lên mới phá vỡ không khí trầm mặc này.

"Ngày hôm qua em không yên lòng chính là vì chuyện này?"

"Ừ."

"Tại sao phải tìm hắn?"

Giọng điệu Minh Tranh tức giận.

Lời đến khóe miệng lại bị Phó Nhiễm nuốt về.

"Ca ca, cám ơn anh”.

Hơi thở của Minh Tranh nặng nề, giống như đang cố gắng kìm chế. Lúc sau nghe hơi thở hắn đều đều trở lại.

"Là bởi vì hình có liên quan đến hắn?"

Tâm trạng Phó Nhiễm rối loạn, chống t lên cằm, xuyên qua kính chiếu hậu vẫn chưa thấy có xe ở đằng sau.

Sự im lặng của cô đã cho Minh Tranh câu trả lời.

"Tiểu Nhiễm, anh cho là em có chuyện ít nhất sẽ tới tìm anh.”

Hắn lái xe thật nhanh.

“ Tôi không muốn anh bị liên lụy”.

Minh Tranh đập tay lên tay lái.

“ Anh cũng vậy, không muốn em với hắn liên quan tới nhau. Nếu em có chuyện sao không nói anh biết. Anh sẽ giúp em giải quyết”.

Nhớ tới lúc miệng bọn hắn nói ảnh khiêu dâm, Minh Tranh có thể tưởng tượng ra nội dung, cơn tức giận còn sót lại thêm mấy phần phiền não. Tầm mắt nhìn qua chiếc di động Phó Nhiễm đang cầm.

“ Xóa ảnh chụp chưa?”

"Xóa rồi."

Minh Tranh đoạt lấy điện thoại di động trong tay cô.

"Ca ca, anh làm gì vậy?”

Minh Tranh quay kiếng xe xuống, ném điện thoại di động ra ngoài, Phó Nhiễm không nghĩ động tác của hắn nhanh như vậy.

“ Tôi còn tưởng anh sẽ báo cảnh sát..”

"Sau đó để cho người khác nhìn thấy bộ dáng của em sao?”

Minh Tranh trừng mắt, ánh mắt lạnh lùng làm Phó Nhiễm cảm thấy như xa lạ.ntury Schoolbook">“ Ca Ca, vẫn câu nói trước. Anh có thể tới, tôi rất cảm ơn anh. Nhưng trong chuyện này không ai có thể tự chuốc khổ vào mình.”

Phó Nhiễm không muốn người ngoài nhắc nhở, cô không muốn thấy khó chịu như thế.

Minh Tranh im lặng một hồi lâu, Phó Nhiễm quay mặt ra ngoài cửa sổ.

“ Để anh đưa em về”.

Hắn giống như đã thỏa thuận xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro