Chap 8 : Mãi là bạn thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Quay lại nhé, nó -> tôi).

*5h sáng tại nhà hắn*

Tôi bừng tỉnh, theo thường lệ, tôi vươn vai một cái rõ to. Lấy hai tay dụi mắt, toàn thân ê ẩm, tôi định bước xuống giường thì nhận ra có điều gì không ổn, tôi hét lên:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA !

Đây đâu phải là chiếc giường yêu dấu của tôi. Rõ ràng là hôm qua tôi đang rửa tay, sau đó ngất, tỉnh lại thì ở trong thư viện kia mà. Đây là đâu? Thôi chết, ba mẹ mà không thấy tôi thì sẽ cuống cuồng lên đi tìm cho mà xem. Tôi phải rời khỏi đây thôi trước khi quá muộn. - Tôi thầm nghĩ, nhấc chăn lên và AAAAAAAAAA! Một lần nữa tôi thấy điều bất ổn hơn. Hắn... tại sao hắn lại ở đây chứ? Nhưng mà khi ngủ, trông hắn đẹp trai nhỉ, cứ như thiên thần vậy. Nhìn hắn dễ thương quá đi mất, giống như trẻ con ấy. - Tôi mỉm cười nhìn hắn.

- Ư..m - Hắn thức giấc, nhìn tôi, hắn hỏi: "Cậu thức rồi à? Tôi biết là tôi đẹp nên cậu không cần phải nhìn tôi thế đâu". - Hắn cười vui vẻ.

Tôi đỏ mặt, ước gì bây giờ có cái lỗ và tôi sẽ chuồn ngay lập tức. Mất mặt quá đi được! Mặt tôi lúc này đỏ hơn bao giờ hết. Tôi nhìn hắn, giọng lí nhí:

- Sao cậu lại ở đây?

- Nhà tôi ở đây, tôi không ở đây thì ở đâu?

- Đúng rồi nhà cậu ở đây mà cậu không ở đây thì ở đâu? Ơ..NHÀ CẬU??!! - Tôi hốt hoảng.

- Tôi tìm thấy cậu trong thư viện, không biết phải làm gì với cái thay ma xấu xí của cậu nên tôi đem đại về nhà tôi, cậu yên tâm, tôi đã gọi cho Oanh rồi, về phía ba mẹ cậu chắc Oanh cũng biết cách. - Hắn trêu chọc.

- Hừ, cậu chết với tôi.

Nói xong, tôi liên tục ném gối vào người hắn, hắn la toáng lên nhưng cũng cười vui vẻ. Lần đầu tiên trông hắn cứ như trẻ con vậy, ước chi khoảnh khắc này sẽ không bao giờ tan biến để tôi được thấy bộ mặt nhăn nhó như khỉ đột này của hắn.

- Tôi cứu cậu, cậu còn không cảm ơn, ngược lại còn trách tôi nữa. - Hắn giận dỗi.

- Cảm ơn cậu, sao chổi hách dịch, được chưa hả? - Tôi gào rú.

- Tôi không thích.

- Nè nè tôi đã nhượng bộ lắm rồi nha. - Tôi bực mình nói.

- Kêu bằng ông xã yêu giống với cái thằng nhóc Duy Lâm ấy. - Hắn thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

Bộ dạng của hắn làm tôi buồn cười thật. Tôi phá lên cười như điên làm hắn bực mình. Nhìn tôi với ánh mắt đầy tia lửa điện. Tôi cười xuề xòa rồi nói:

- Được thôi. - Tôi quơ tay kêu hắn lại gần. - Cảm ơn nha, sao chổi hách dịch. - Tôi cười gian, nói nhỏ.

- Cậu...Đồ heo lai rùa chết bầm. - Hắn nhăn mặt.

- Tôi về nhà đây, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi. - Tôi mỉm cười.

Hắn gật đầu, mặt đỏ như quả gấc.

Nói rồi tôi phi như bay về nhà, nhà tôi cách nhà hắn chỉ 1 căn. Vào nhà, tôi cười chào ba mẹ rồi lên phòng thay đồ. Mặt tôi thoáng đỏ, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, thật buồn cười. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước xuống nhà. Ba nhìn tôi, giọng trêu chọc:

- Con gái của ba lại nhớ đến anh nào rồi phải không?

- Ba này. - Như nói trúng tim đen, tôi đỏ mặt nhưng rồi cố kìm nén, giọng pha chút giận dỗi nói.

- Hôm nay ăn sáng ở nhà đi con. - Mẹ tôi cười.

- Dạ.

Ăn sáng xong, tôi cúi đầu chào ba mẹ rồi đến trường. Đi ngang qua nhà hắn, tim tôi lại đập thình thịch, mặt đỏ lên, chết rồi, cứ kiểu này thì tôi phải mau vào bệnh viện khám xem có mắc bệnh tim không, nếu không tôi sẽ xuống dưới chầu diêm vương mất.

Đang mơ màng thì hắn từ nhà bước ra làm mặt tôi đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Lòng thầm nguyền rủa cái tên điên này chết quách đi cho xong. Tôi toan bước đi thì bị hắn kéo lại, tôi bực mình quát hắn:

- Làm gì đấy tên kia?

- Từ giờ tôi sẽ đi cùng cậu. - Hắn nhếch mép.

"Hừ, đúng là tên sao chổi đáng ghét, sao cứ tự ý làm theo ý mình thế chứ" - Tôi lầm bầm.

- Cậu lại lảm nhảm gì đó? - Hắn cười đểu.

- Tôi đang bực mình vì mới sáng sớm ra đã gặp cái tên điên cản đường tôi rồi. - Tôi cười gian.

Hắn bực mình kéo cổ tay tôi lôi đi một mạch làm tôi đau, la oai oái như con gà chết. Cái tên điên này bị thần kinh thì phải, lúc nào đi với hắn tôi cũng gặp rắc rối, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Từ nhà tôi cách trường không xa nên đi bộ 10 phút là tới. Vừa tới trường thì hắn rời tay tôi. Nguyên nhân là bị một đám nữ sinh (Fan cuồng) của hắn bu quanh và lôi đi một mạch, chẳng qua là muốn tặng quà thôi có gì mà làm ghê thế nhỉ? Tôi bực mình nhìn theo đám đông kia cười khổ.

Định bước đi thì lại bị một bàn tay khác giữ lại. Cứ thế này thì tay tôi sẽ đứt lìa khỏi cánh tay mất, sao mà số tôi nó đen như mực thế này. Tôi là "công cụ" để bọn người này giải trí hay sao ấy.

- Hôm qua bà xã đi đâu vậy, làm tao lo lắng quá. - Duy Lâm nhìn tôi.

- Nó qua nhà tao mà tao quên mất. - Ngay lúc tôi không biết nói gì hay nói đúng hơn là không thể biện minh trước ánh mắt sắc bén của Duy Lâm thì nhỏ tới, cứu nguy cho tôi.

- Thật không? - Duy Lâm dò xét tôi.

- Thật mà. - Tôi cười khổ.

Cả 3 chúng tôi vào lớp, vừa ngồi xuống, tôi liền giở "biệt tài" lanh kể chuyện cho Duy Lâm và nhỏ nghe :

- Hôm qua, tao tận mắt chứng kiến bà ba béo bán bánh bèo bên bờ biển bị bắt xong bán.

Duy Lâm và nhỏ cười nhìn tôi.

- Bả béo thế ma cũng không dám bắt nói chi là bán.

- Hìhì. - Tôi cười. - Tình bạn này sẽ kéo dài mãi chứ? - Tôi nhìn nhỏ và Duy Lâm, giọng nghiêm nghị.

- Không bao giờ đâu. - Duy Lâm nói. - Tao muốn tao và bà xã trên mức tình bạn. - Duy Lâm cười nhìn tôi.

- Này, mày tham lam quá đấy - Nhỏ cười nhìn Duy Lâm.

- Sao mà kéo dài được. - Nhỏ nhìn tôi cười khí thế.

- Quá đáng thiệt chứ. - Tôi ra vẻ giận dỗi.

- Rồi rồi thím, mãi mãi mà. - Nhỏ cười nhẹ nhìn tôi.

Đúng vậy, tình bạn chúng tôi sẽ mãi mãi. Vì chúng tôi là Best Friend Forever mà <3. Duy Lâm và nhỏ là người luôn làm tôi cười, chia sẻ, quan tâm tôi lúc buồn. Chỉ như vậy thôi là quá đủ cho tôi rồi! Tôi chỉ cần một tình bạn như thế, đơn giản, chân thành là đủ :).

- Cảm ơn. - Khóe mi tôi cay cay.

Nhỏ ôm chầm lấy tôi, cả hai chúng tôi ôm nhau, một cái ôm tượng trưng cho một tình bạn chân thành, và không có sự giả dối. Duy Lâm nhìn chúng tôi mỉm cười nhẹ.

(Trong đây viết sến súa vậy thôi chứ ở ngoài mà vậy thì nhìn như hai con dở ấy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro