chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..."

11 giờ trưa, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng chuông giục giã, làm cho cô gái đêm qua bị mất ngủ nên giờ vẫn vùi vào giường ngủ mê mệt bỗng giật mình tỉnh giấc.

"Lạ thật! Sẽ là ai chứ?" Cuộn mình trong chiếc chăn mềm mại, Rein mơ mơ màng màng mà nghĩ không ra sẽ là ai tìm cô vào giờ này, vốn định mặc kệ nhưng...

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..." Rất rõ ràng, người bên ngoài không có dấu hiệu muốn bỏ qua, hơn nữa nhấn chuông càng gấp gáp...

Mẹ nó... vẫn chưa từ bỏ ý định sao!

Bị làm ồn không chịu nổi, rốt cuộc cô cũng đấu tranh dữ dội mà từ trong chăn bò xuống giường, chân nam đá chân chiêu mà đi đến trước cửa, đến gần mắt điện tử nhìn ra ngoài...

"Á... Sao lại là anh ta?" Khi khuôn mặt của người ngoài cửa đập vào mắt thì Rein kình hoàng mà hét lên, ý thức mơ màng giống như bị một chậu nước lạnh xối cho tỉnh lại, mấy con sâu ngủ chạy đâu mất tiêu trong nháy mắt, chỉ có thể ôm đầu đi lòng vòng bên trong.

"Sao tự nhiên anh ta lại chạy đến đây? Sao tự nhiên lại chạy đến..." Vẫn đang hét lên.

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..." Giống như là thúc giục, tiếng chuông cửa không hề ngừng nghỉ.

"Chờ chút... chờ một chút! Em mở cửa liền, chờ chút..." Nghĩ đến trên người mình còn mặc áo ngủ, cô vừa kêu lên vừa vội vã thay quần áo ở nhà, sau đó lại quơ lấy lược chải đại lên cái đầu như tổ chim vài cái, trong ba phút đã hoàn thành tất cả những công tác chuẩn bị một cách rất thần kỳ.

"Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong..." Tên đàn ông bên ngoài thật không biết tốt xấu, vẫn nhấn chuông không dứt.

"Đừng làm ồn nữa!" Bực bội gắt lên, Rein nhanh chóng mở cửa liền thấy hắn trừng mắt đứng ở cửa như hung thần, dọa cô tự nhiên hết hơi, không có chút khí phách mà lắp bắp hỏi: "Làm, làm gì?"

"Sao lâu vậy mới mở cửa, bên trong có giấu đàn ông sao?" Vẻ mặt không lương thiện, đôi mắt sắc bén của Shade quét thẳng vào trong phòng.

"Giấu đàn ông gì chứ?" Bị hỏi đến đỏ mặt, cô tức giận mắng: "Tự nhiên anh chạy đến đây, cũng không nói trước một tiếng, lẽ nào em không cần thời gian thay đồ rửa mặt sao?" 

"Cái gì mà tự nhiên? Anh là có lí do đàng hoàng! Nhân viên đột nhiên bỏ việc, lẽ nào anh không cần đến xem xem đã xảy ra chuyện gì sao?" Vẻ mặt rất hợp tình hợp lí, Shade liếc nhìn gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của cô, không nén được mà nheo mắt hỏi một cách nghi ngờ: "Em còn đang ngủ?"

Cô gái này cũng thật tốt số!

"Bị anh đánh thức rồi!" Bị mất ngủ cả đêm, khó khắn lắm mới ngủ được nhưng lại bị đánh thức, cơn tức của Rein rất lớn.

Coi lời lên án như gió thoảng ngoài tai, Shase chống nạnh, trợn mắt nhìn cô. "Em còn muốn anh đứng ngoài cửa bao lâu nữa? Có hiểu đạo đãi khách không hả?"

Trải qua sự nhắc nhở của hắn, lúc này Rein mới nhớ ra hai người vẫn đang đứng ngoài cửa đấu võ mồm, sau đó không khỏi cười xấu hổ, vội vã nghiêng người để hắn vào nhà, hoàn toàn quên mất tối qua mình vẫn đang phiền não làm sao đối mặt với hắn, động tác của hai người rất tự nhiên.

"Anh tự tìm chỗ ngồi đi, em đi đánh răng rửa mặt." Ném lại một câu, cô vội vội vàng vàng chui vào nhà tắm rửa mặt chải đầu.

Thấy bóng cô biến mất trong nhà tắm, Shade không vội vã ngồi xuống, trái lại nhìn quanh một vòng đánh giá cách bài trí xung quanh, sau khi xác định không có bất cứ dấu vết nào cho thấy có đàn ông ở lại mới hài lòng gật đầu, cuối cùng kéo ghế ra ngồi đợi. (Anh trai, anh là gì của người ta =_=)

10 phút sau, khi Rein tươi tỉnh từ trong nhà tắm bước ra thì Hắn nhanh chóng đứng dậy, kéo cô đi ra cửa.

"Ê?" Kinh nhạc mà kêu lên, cô bị kéo nên hét lớn: "Anh muốn lôi em đi đâu? Bắt cóc aaa..."

"Bắt cóc cái đầu em!" Tức giận mà liếc cô một cái, Shade cười mắng: "Bắt cóc em thì có thể đổi được bao nhiêu tiền? Đi ăn cơm!"

Ăn cơm?

Vội vàng nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã sắp 12 giờ rồi, Cô chỉ có thể nghe lời mà quơ lấy túi xách, mặc cho hắn lôi cô ra khỏi phòng.

"Muốn ăn gì?" Đi trên vỉa hè, Hắn nở nụ cười anh tuấn mà hỏi.

Hả... Cái tên này đột nhiên cười rạng rỡ thế để làm gì?

Suýt nữa là bị nụ cười như ánh dương ấy làm mù mắt, Cô có chút thất thần mà nhìn hắn, không biết tại sao, đột nhiên trở nên thẹn thùng. "Gì, gì cũng được!"

"Không có bán gì cũng được!" Nhìn nghiêng mà trêu ghẹo cô, phát hiện đôi má cô hơi hồng, làm cho lòng người cảm thấy nao nao.

Trời ạ! Cô mà cứ đáng yêu như thế nữa thì khó mà bảo đảm không kích thích thú tính của hắn, giữa ban ngày ban mặt sẽ "dán Salonpas" tiếp.

"Anh thật lôi thôi!" Biết hắn cố ý chọc mình, Cô nở nụ cười, "ngọc nữ thần chưởng" cũng không khách khí mà đánh lên người hắn.

Nghe một tiếng "bốp" đập vào da thịt, Hắn nghiến răng chịu đựng mà kháng nghị. "Này! Em có thể ra tay tàn nhẫn chút nữa đó!" Nghe thế, mắt cô lóe lên, cười hừ một tiếng. "Đời này em chưa từng nghe thấy yêu cầu kì lạ như vậy, nhưng em có thể thỏa mãn anh!" Nói xong, "ngọc nữ thần chưởng" lại tung ra.

"Ê! Em đánh nữa thật sao?" Trố mắt mà nhìn, thấy cô định vận công tung chưởng, cuối cùng Hắn không nhịn được nữa mà quay người bỏ chạy.

"Hừ... Có ngon thì đừng chạy!" Cười và nhanh chóng đuổi theo.

"Woa... Đây là Kill Bill phiên bản Đài Loan sao..." 

"Đúng! Nó có tên là Truy sát Trình khải ( Shade )..." 

Thoáng chốc, một đôi nam nữ đang trong tình trạng ám muội bắt đầu truy đuổi nhau ầm ĩ trên vỉa hè. Tiếng cười, tiếng tranh cãi bay trong gió, tình cảnh ngọt ngào giống như một vở kịch tình yêu lãng mạn, nhất là phía xa xa còn có còn có hai ba cánh chim đang chao liệng giữa trời...

Bộp!

Một tiếng động rất nhỏ vang lên, một "món quà từ trên trời" hoàn chỉnh được tặng tới đỉnh đầu của  Cô.

Không ~~ phải ~~ chứ~~

Trong nháy mắt cứng đờ như tượng đá, khi ý thức được mình lại bị "đánh bom tạc đạn", mặt cô biến thành màu xanh, không dám tin mình lại xui đến thế này! (n lần rùi, có gì mà không tin = =)

"Sao thế?" Không nghe thấy tiếng đuổi theo, Hắn lấy làm lạ mà quay đầu hỏi, nhìn thấy sắc mặt cô ảm đạm mà đứng yên bất động thì lập tức quay trở lại. Nhưng khi đến trước mặt cô thì rốt cuộc hắn đã hiểu!

"Tại sao? Tại sao chứ? Rõ ràng là bầu trời rộng lớn như thế, tại sao lần nào cũng phải bay qua đầu của em? Bay qua đầu của em thì thôi đi, tại sao còn phải cho em "trúng thưởng" nữa? Em cứ phải xui đến thế sao?" Nắm lấy hắn mà bi phẫn khóc lóc kể lể, Cô cực kỳ ai oán.

Hu hu... Chẳng qua chỉ nhất thời không chú ý có chim bay đến, không có làm công tác dự phòng mà thôi thì lập tức liền bị tập kích, đây là vận xui gì chứ?

"Xui xẻo là không có nói lí được. Anh hoàn toàn hiểu được sự đau khổ của em..." Hoàn toàn có thể cảm nhận được sự uất ức cùng cam chịu của cô, Hắn chỉ có thể nén cười mà vỗ vỗ vai cô, biểu thị sự an ủi.

"Anh cũng rất xui xẻo, tại sao chỉ có mình em trúng thưởng? Không công bằng!" Đồng thời với việc giận cá chém thớt, cô nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi xách được trang bị đầy đủ ra, kinh nghiệm hết sức phong phú rồi.

"Em là xui trong những việc nho nhỏ bình thường, anh xui là có tai nạn thấy máu, không thể so sánh được!" Nén cười mà tiếp lấy khăn giấy, cẩn thận lau đi "món quà" cho cô.

Tự động cúi đầu để hắn tiện làm việc, Cô càng nghĩ càng tức, nhất thời bất bình căm phẫn mà mắng lên: "Tại sao? Chúng ta sinh trúng giờ xui xẻo sao mà ông trời cứ phải trêu đùa chúng ta như vậy? Nếu như có mười người xui xẻo kiệt xuất, chắc chắn chúng ta sẽ trúng cử!"

Sinh vào giờ xui xẻo?

Bị cách nói hết sức sáng tạo của cô chọc làm cho phát ra tiếng cười nhẹ, Hắn không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng lau đi vật ô uế trên mái tóc mềm của cô.

Đang cúi đầu, nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ từ lọt vào tai mình, cảm nhận được cử chỉ dịu dàng hiếm thấy của hắn, không biết tại sao Cô bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, nhất thời hai má trở nên nóng đỏ không thể kìm chế...

"Shade..." Ánh mắt rũ xuống nhìn mũi giày của hắn, cô nhỏ giọng gọi.

"Hả?" Chuyên tâm lau sạch, thuận miệng mà đáp.

"Anh... sao hôm qua anh lại hôn người ta?" Mặc dù rất xấu hổ nhưng cô vẫn ngập ngừng hỏi ra, nhất định phải giải quyết nghi vấn trong lòng mới được.

"Ừhm..." không ngờ tới đột nhiên cô lại "nói vào trọng điểm", lần này đổi lại là Hắn đỏ mặt, cũng trở nên lắp bắp. "Bởi vì... bởi vì..."

Trời ạ! Bởi vì cả nửa ngày mà sao vẫn không thể nói ra được? Shade, mày là thằng đàn ông vô dụng, tao khinh bỉ mày!

"Bởi vì cái gì?" Cúi mặt càu nhàu, chờ hắn trả lời.

Không có lập tức trả lời, hắn tỉ mỉ lau sạch phân chim trên đầu cô xong mới hít một hơi thật sâu, nhìn cô mà thổ lộ. "Bởi vì anh thích em, muốn tìm hiểu em, em thấy sao?" Nói xong, nín thở, hồi hộp mà chờ cô trả lời.

Hắn... quả nhiên là có ý này!

Nhớ tới lời trêu chọc trong điện thoại của bạn mình tối qua, hôm nay lại chứng thực là hắn có ý tứ với mình, Cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, trong ngực đập thình thịch như có chú nai con đang chạy, hoàn toàn mất đi khả năng biểu đạt, trong nhất thời không nói nên lời.

Hả? Cư nhiên không trả lời?

Cả nửa ngày mà không nghe câu trả lời, Hắn trở nên căng thẳng, sau đó không nói gì mà nhanh chóng đưa tay nâng gương mặt đang sắp cúi tời sát đất lên. Nhưng khi nhìn thấy vẻ thẹn thùng đỏ mặt như say rượu thì hắn không khỏi ngẩn ngơ, chỉ có thể ngây người ra nhìn gương mặt e thẹn đáng yêu trước mắt.

"Anh, anh nhìn cái gì chứ?" Thẹn quá mà quát lên, mặt càng thêm đỏ bừng, xinh đẹp như áng mây ngũ sắc rực rỡ nhất phía trời xa.

"Em còn chưa trả lời anh!" Đột nhiên hoàn hồn, Hắn đỏ mặt mà nhắc nhở một cách ai oán.

Ngơ ngẩn mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Cô không khỏi nhớ tới lời nói đùa nửa thật nửa giả của bạn mình...

Anh ta là một con cá không tồi, nếu cậu có ý thì đừng bỏ qua...

Nếu... nếu cảm thấy con người hắn rất tốt, lúc ở chung rất vui vẻ, thích đấu võ mồm ầm ĩ với hắn, nhìn thấy hắn thì mặt vừa đỏ vừa nóng, tim đập hỗn loạn... những cảm giác kỳ quái đó chứng tỏ là có ý, vậy thì cô nghĩ...

Cô thật có ý với hắn.

Nghĩ đến đây, cô đã hiểu được lòng mình, sau đó nở một nụ cười thẹn thùng nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp tươi tắn, đang muốn mở miệng trả lời...

"Em..."

Reng reng reng... reng reng reng...

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt lời cô muốn nói, cũng khiến cho Hắn đang tràn đầy hi vọng trở nên xanh mặt.

Gì chứ! Tại sao cứ phải gọi điện thoại đến ngay giờ khắc quan trọng này?

Hung thủ là ai? Đi chết đi!

"A... điện thoại của em!" Sự chú ý đột nhiên bị di chuyển, Cô vội vã lục lấy điện thoại từ trong túi ra nghe: "Alô... A, chủ tịch Dư!"

Vừa nghe thấy ba chữ "chủ tịch Do", tai Hắn lập tức nhọn lên.

"Dạ... dạ... hả... bây giờ?" Quay đầu liếc nhìn tên đàn ông đang phùng mang trợn má bên cạnh, cô có chút xấu hổ. "Nhưng, nhưng mà... được, tạm biệt!"

Thấy cô nói xong và gập điện thoại lại, Hắn lập tức có vẻ mặt không hiền lành là bước lên ép hỏi: "Cái ông chủ tịch Do ấy gọi cho em làm gì?"

"Hả..." Rất dè dặt mà cười, Cô thành thật khai ra. "Mời em ăn cơm."

"Ăm cơm?" Nheo mắt lại, nhớ tới chủ tịch Do từng nói sẽ bảo con trai mời cơm tạ tội, không ngờ đến nhanh như vậy, Hắn tràn đầy khó chịu. "Em nhận lời rồi?"

"Nhận, nhận lời rồi!" Cô muốn sớm giải quyết chuyện của Doyoshi  một chút, nhưng đối mặt với sự chất vấn của hắn thì lại cảm thấy chột dạ.

"Khi nào?" Hung hăng tra hỏi.

"Bây, bây giờ!" Rụt cổ lại, chuẩn bị chịu oanh tạc. Ô hô... cũng không phải cô cố ý cho hắn leo cây, chỉ là muốn giải quyết chuyện phiền phức sớm một chút.

Nhưng rất bất ngờ, Hắn nghe thế lại không có giận dữ phản đối, ngược lại còn cười lạnh. "Rất tốt! Có người muốn mời chúng ta ăn cơm, không thể không đi. Đi thôi!" Lời vừa nói ra, liền kéo cô đi ngay.

"Người ta chỉ mời mình em thôi!" Cô há hốc mồm, vội vàng giải thích.

"Mặc kệ, dù sao anh đi chắc rồi!"

Này! Đây là anh đang ép người ta mời..."

"Đây không gọi là ép buộc mà là nể mặt anh ta..."

Trên vỉa hè, tiếng tranh cãi không ngừng. Cô gái vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn không chống lại được sức mạnh của chàng trai nên một mạch bị kéo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro