Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng...! Nàng rốt cuộc vì sao không chịu gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của cô đây? Cô thủy chung nghĩ không ra điểm này, bởi vì nàng rõ ràng chính là để ý cô, yêu cô không phải sao? Cô không tin tất cả chỉ là mình tự đa tình.

"Em xong rồi, có thể đi thôi." Ngu Thư Hân đeo túi da lên nói với cô.

"Nghĩ ra muốn ăn cái gì chưa?" Cô hỏi nàng, vươn tay tiếp nhận túi da của nàng đeo lên vai mình, tay kia thì tự nhiên mà cầm tay nàng.

"Chị chưa nghĩ ra sao?" Nàng ngạc nhiên nhìn cô.

"Nghĩ một đống, nhưng muốn đem quyền quyết định lưu cho em."

"Nêu ví dụ thuyết minh chị muốn đến đâu xem?"

"Món kho buổi tối khiến cho chị phát hiện một chuyện, em thích ăn cay đúng hay không?"

Nàng gật gật đầu, lập tức nhịn không được hỏi: "Vị món kho buổi tối rất cay sao?"

"Vừa vặn chị cũng thích ăn cay." Cô lắc đầu: "Cho nên, muốn đi ăn lẩu cay hay không? Chị biết có một quán lẩu cay ăn rất ngon."

"Thật vậy?" Hai mắt nàng nhất thời sáng lên, lộ ra vẻ mặt chờ mong.

"Xem ra chị không cần nói nữa, đã chọn được đúng rồi phải không?" Cô liếc xéo nàng một cái, cười hỏi.

"Đúng." Nàng dùng sức gật đầu, khẩn cấp kéo cô bước đi nhanh hơn: "Chị nói quán kia ở đâu? Chúng ta mau đi."

Triệu Tiểu Đường cười theo nàng bước nhanh hơn đến chỗ cô đậu xe, sau đó ngồi lên xe, khởi động máy, chuẩn bị đi về phía quán lẩu cay cô nói ăn ngon.

Đột nhiên, di động trong túi của Ngu Thư Hân vang lên đến.

"Em tiếp điện thoại." Nàng nói với cô, sau đó từ trong túi lấy điện thoại di động ra, thấy tên người hiển thị trên điện thoại thì cả người liền cứng lại.

"Sao vậy?" Thấy nàng cầm chiếc điện thoại rung rung vang vang nửa ngày, cũng không thấy nàng tiếp điện thoại, cô nghi hoặc hỏi nàng.

Ngu Thư Hân nhanh chóng lắc lắc đầu, nhịn không được cắn môi dưới mới ấn nút trò chuyện.

"Alo?"

"Ngu Thư Hân, mang mười vạn đồng đến Kim Tiễn Hổ."

Tuy sớm đã quen cũng có sẵn tâm lí chuẩn bị, Ngu Thư Hân vẫn bị mấy chữ mười vạn đồng lớn như vậy dọa tới, liều mình muốn giả bộ làm vẻ mặt bình tĩnh trước mặt Triệu Tiểu Đường, cũng trong nháy mắt âm trầm xuống. Nàng không có lên tiếng trả lời.

"Con mẹ nó, lời anh nói cô không nghe thấy sao?" Ngu Quan Kiệt ở đầu bên kia giận dữ kêu lên.

"Tôi không có tiền." Nàng không tự chủ được nắm chặt di động, cắn răng trả lời.

Trước kia mỗi lần mở miệng muốn nàng đưa hai vạn, ba vạn, năm vạn, đối với nàng vừa phải lo cuộc sống vừa phải chăm sóc Tiểu Dịch mà nói đã là cố hết sức. Lúc này anh ta lại muốn nàng đưa mười vạn, hơn nữa khoảng cách lần trước chẳng mới gần hai tháng - không bao gồm ba vạn lần trước nàng không đưa cho anh ta, anh ta thật là càng lúc càng quá đáng. Thực nghĩ đến Tiểu Dịch ở trong tay anh ta, anh ta có thể muốn làm gì thì làm, há to miệng như sư tử sao? Lần trước nàng không có tiền đưa cho anh ta, chẳng lẽ không thể khiến anh ta ngộ ra được một chuyện, đó là nàng sẽ không ngoan ngoãn chịu sự uy hiếp của anh ta nữa sao?

"Không có tiền thì không biết đường đi mượn sao! Trong vòng một giờ mang tiền tới, nghe rõ chưa?"

"Tôi sẽ không đến." Còn mặc anh ta đòi lấy tuỳ tiện như vậy, sẽ là hại anh ta không ít, ngay cả nàng cùng Tiểu Dịch cũng không có tương lai.

"Con mẹ nó cô dám không đến thử xem xem!" Đầu điện thoại kia truyền đến tiếng rít gào rống giận.

Nàng mím chặt miệng.

"Cô không đến phải không? Được thôi, không quan hệ, dù sao anh còn có một gốc cây rụng tiền có thể bán."

Ngu Thư Hân gắt gao nắm di động, gấp tới toàn thân đều run rẩy. Mặt nàng không còn chút máu, giận không thể át nói cho mình không cần sợ uy hiếp của anh ta nữa, cự tuyệt anh ta, kêu anh ta không cần gọi điện thoại đến đây nữa, về sau nàng nhất định sẽ mặc kệ.

"Muốn bán cứ bán." Nàng nghe chính mình lạnh lùng mở miệng nói, tuyệt đối không thể thỏa hiệp với anh ta.

Đầu điện thoại kia hơi tạm dừng một chút, tiếp theo là một trận cười lạnh: "Cô có biết anh hiện tại đang ở nơi nào không? Kim Tiễn Hổ. Người trong này thực thích xin cậu nhóc nhu thuận nhỏ bé lại xinh đẹp. Anh nhớ rõ lần trước có người nói với anh muốn cho anh bao nhiêu tiền nha, hình như là mười lăm hay là hai mươi vạn..."

"Anh đừng có quá đáng!" Ngu Thư Hân rốt cuộc át chế không được cắn răng nói.

"Anh nói cái gì quá đáng sao?" Ác ma cười lạnh nói.

Nàng nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại, phát hiện mình rốt cuộc không thể tiếp tục giả bộ thờ ơ, bởi vì Kim Tiễn Hổ không chỉ là một khách sạn, còn là sòng bạc. Những người xuất hiện ở đây, căn bản không có khả năng là người chính trực hoặc bình thường lỡ như Tiểu Dịch thực sự bị bán...

"Tôi không có nhiều tiền như vậy." Nàng mở miệng nói: "Cho dù có cầm điện thoại cũng chỉ có nhiều nhất là sáu vạn, tôi không có biện pháp -"

"Đó là vấn đề của cô." Anh ta đánh gãy lời cô: "Đêm nay tôi muốn mười vạn đồng, một đồng cũng không cho thiếu nghe chưa?"

"Chờ một chút!" Nghe giọng nói anh ta giống như muốn cắt đứt điện thoại, nàng vội vàng kêu lên.

"Làm gì? Còn có lời vô nghĩa gì muốn nói?"

"Anh phải đem Tiểu Dịch giao cho tôi, tối hôm nay tôi muốn dẫn nó đi."

"Có thể, vậy thì mang nhiều thêm một cái mười vạn đồng đến." Nói xong, cắt đứt điện thoại.

Ngu Thư Hân gắt gao nắm di động trong tay, chặt tới mức tay thấy đau, tâm càng đau hơn. Anh trai của nàng vì sao lại biến thành như vậy? Vì sao lại mất đi nhân tính tới bước này?

Muốn hai mươi vạn mới có thể đem Tiểu Dịch từ người anh ta mang đi. Nàng phải đi đâu lấy hai mươi vạn này đây? Đừng nói hai mươi vạn, ngay cả mười vạn nàng cũng đều gom góp không nổi, nàng nên làm sao bây giờ?

"Cần bao nhiêu tiền?"

Thanh âm thình lình vang lên khiến Ngu Thư Hân đột nhiên nhớ tới Triệu Tiểu Đường tồn tại. Vẻ mặt nàng bất lực quay đầu nhìn cô, lúc này mới phát hiện xe chẳng biết từ khi nào đã dừng lại ven đường. Cô đối diện với nàng, vẻ mặt cô nghiêm túc, tựa hồ còn mang theo một mặt tức giận.

Nàng không muốn nói. Nhưng trừ cô ra, hiện tại nàng căn bản không còn cửa nào cầu giúp.

"Mười vạn đồng." Nàng cúi đầu, thanh âm giống như ở trong cổ họng.

"Chờ chị một chút."

Có ý tứ gì? Ngu Thư Hân ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đẩy cửa xe ra đi xuống. Nàng khó hiểu nhìn cô lướt qua dòng xe phía trước, đi lên đường cho người đi bộ, sau đó đẩy một cánh cửa thuỷ tinh đi vào. Nàng thấy phía trên cửa thuỷ tinh có chữ, liền ngẩng đầu nhìn xem.

"Ngân hàng Phú Bang Đài Bắc" Sáu chữ to rõ ràng sáng ngời nằm ngang ở trước mặt khiến hốc mắt nàng nhất thời nóng rực lên.

Trong chốc lát, cô kéo cửa thủy tinh đi ra, theo đường cũ trở lại trên xe, sau đó tiện tay đưa một xấp tiền mặt đến trước mặt nàng.

"Em đếm xem có phải là mười vạn không." Cô nói.

Nàng tiếp nhận xấp tiền nặng kia, cảm kích đến cơ hồ nói không nên lời.

"Chị không hỏi em muốn lấy số tiền này làm cái gì sao?" Nàng nhìn cô, khàn khàn hỏi.

"Nếu em muốn nói, tự nhiên sẽ nói với chị." Một chút sau, cô hỏi vấn đề khiến cô không thể hiểu: "Tiểu Dịch là ai?"

"Là con trai của anh em." Ngu Thư Hân cúi thấp đầu trả lời.

"Anh em kết hôn?"

"Ừ."

"Cho nên đứa nhỏ của anh em đến giờ đều là em chiếu cố? Cho nên em mới có thể liều mạng làm việc kiếm tiền như vậy, bởi vì có một đứa nhỏ phải nuôi?"

Ngu Thư Hân không biết nên nói đúng, hay là không đúng.

"Anh của em đâu?" Triệu Tiểu Đường hỏi nàng.

Đối cô cười gượng một chút, nàng lựa chọn trầm mặc không nói.
Nàng nên nói cái gì đây? Nói chưa chắc cô một lát nữa có thể gặp lại anh ta sao?

❤🍬🐟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro