Cấp yêu đích ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỆ NHẤT CHƯƠNG

          Hắn đứng trước đống lửa, người trần truồng, thân thể cân xứng kiện mỹ màu đồng trên bức họa đồ hồng sắc. Tiết tấu tiếng trống đánh ra đầy gấp gáp, mồ hôi vì động tác mạnh mẽ mà theo không trung bay lượn trong bầu không khí cực nóng, hắn tựa như phượng hoàng được sinh ra lần nữa, mỗi nơi trên cơ thể đều tỏa ra một loại sinh khí mới, tràn ngập cả không gian. Đây là vũ đạo của nhân tài.

            “Ba!”

            Màn hình Bravia chuyển sang màu đen, Tịch Dật miễn cưỡng tựa vào sô pha, đôi mắt dài nhỏ xếch lên nhìn đối phương: “Ta nói, người sống ngươi lại không nhìn, nhìn DVD sẽ nhìn ra cọng lông nào a?”

            Kỳ Vĩnh Thanh đẩy Tịch Dật ra một chút, trêu đùa: “Ta đang buồn bực a! Sao có thể nói là cùng môt người, hoàn toàn là hai người khác nhau a, hoàn toàn khác nhau một trời một vực a…”

            Lời còn chưa dứt, liền bị Tịch Dật vô tình vỗ một cái, “Ngươi đang nói gì a! Tiểu tử thối…”

            Hai người vui cười thành một đoàn, trên sô pha đùa giỡn nhưng một lát sau thì đã ở trên mặt đất.

            Cười đến mức phải thở dốc, sau trận đùa sống chết hai người liền ngồi an tĩnh lại, ngồi dưới đất, tựa người vào sôpha, Kỳ Vĩnh Thanh uống một ngụm rượu rồi than thở: “Sau khi tốt nghiệp, cả bọn chúng ta, đại khái cũng chỉ có ngươi có thể tu thành chính quả a!”

            Tịch Dật ngửa đầu tựa lên đệm, nhìn đèn treo trên trần nhà: “Ta thế nhưng cũng phải qua hai năm mới ổn định… Khi đó mọi người đã có người mua được nhà a…”

            “…”

            Một lúc sau, Kỳ Vĩnh Thanh chậm rãi nói: “Thật không nghĩ tới, khi đó cả bọn có lời thề son sắc, nhưng mà người kiên trì đến cuối cùng không thể nghĩ tới đó lại là ngươi… Một người không có mộng tưởng, một sinh vật đơn giản như ngươi cũng có thể sống sót a, thật không hiểu.”

            “A!” Tịch Dật từ chối cho ý kiến, cười cười, không trang điểm, hắn tuyệt đối không phải là nam tử xinh đẹp, tương phản, rất anh tuấn, thích sạch sẽ, cười rộ lên cũng phi thường lưu loát, có khí chất khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, di chuyển ly rượu, đem cả khối băng cùng với chất lỏng đó nuốt xuống.

            “Bất quá, yên ổn cũng không hẳn là xấu a!” Kỳ Vĩnh Thanh cũng cười theo, “Ta cũng sắp có gia đình! Ngươi bận quá nên ta nói trước cho ngươi biết, ta sắp đính hôn a…”

            Thân thể rõ ràng cứng đờ, Tịch Dật cầm lấy chén rượu trống không.

            “Nàng là nữ tử rất tốt a! Rất ôn nhu, cũng rất dựa vào ta, là giáo viên nhà trẻ a. Ha hả, lần đầu gặp nhau ta đã cảm nhận được nàng sẽ là người cùng ta chung sống suốt cuộc đời. Tất cả mọi người cũng đã kết hôn rồi, ta cũng coi như vượt qua một ải!” Kỳ Vĩnh Thanh giọng điệu nhẹ nhàng, có vẻ như rất may mắn, rất hạnh phúc.

            Chợt biến sắc, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, Tịch Dật áp chế tất cả giận dữ cùng thất vọng, tùy tiện hỏi: “Vậy a… Khi nào thì cử hành hôn lễ?”

            “Mùa xuân năm sau! Là do cha nàng quyết định, là bằng hữu của lão bản chúng tôi. Là người rất có tiền, bất quá cũng phải chờ sau này mới biết rõ được…”

            Kỳ Vĩnh Thanh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy biểu tình nhàn nhạt không hề phản ứng của Tịch Dật, hắn cũng thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, “Thật kỳ quái! Vì cái gì ta nói chuyện này với người bạn là ngươi, trái lại ngươi lại thấy khó chịu a? Rõ ràng đây là chuyện vui mà, đúng không… ?”

            “Đúng vậy…” Tịch Dật buông ly rượu xuống, lắc lắc đầu tự giễu.

            Khi nghe Tịch Dật đáp lại, vì cái gì bản thân lại cảm thấy rầu rĩ a. Không chờ Kỳ Vĩnh Thanh ngẫm nghĩ, hắn bỗng nhiên bị ôm lấy, là cái ôm đã dùng hết sức, giống như muốn đem tất cả xương cốt của hắn bóp nát ra, thanh tỉnh một lát mới phát hiện người ôm mình có một chút điểm… , nhưng mà hắn không đẩy ra, trái lại vỗ nhẹ vai Tịch Dật, nhẹ giọng ôn nhu hỏi: “Xảy ra chuyện gì a? Trong công việc xảy ra chuyện gì? Ha hả, ngươi rất ít như vậy a!”

            Thân thể bị đầy mạnh ra, Tịch Dật nắm lấy vai Kỳ Vĩnh Thanh, “Tại sao ngươi lại không hiểu rõ a…”

            “?” Giật mình nhìn thái độ khác thường của đối phương, bóng đen hướng gần tới khuôn mặt mình, Kỳ Vĩnh Thanh còn tưởng rằng giống như bình thường chỉ là một cái nắm tay, không nghĩ tới…

            Hảo mềm a! Là cái gì a… lắp đầy đôi môi, còn nhẹ nhàng đi vào, liếm nhẹ đầu lưỡi, còn đang mút vào. Thật thoải mái… Đại não mất một lúc sau mới nảy sinh phản ứng, cuối cùng cũng lấy lại ý thức, lúc này mình hôn môi thế nhưng lại là với Tịch Dật! Nhưng phản kháng cũng vô dụng! Hai cánh tay bị nam nhân vững vàng nắm lấy, đầu lưỡi mềm mại còn đang không ngừng trêu ghẹo, Tịch Dật không để ý mọi thứ nhắm chặt lấy đôi mắt, Kỳ Vĩnh Thanh cũng chậm chạp nhắm mắt lại… Thật đúng là rất thoải mái… Cùng nam nhân hôn môi nóng bỏng, đúng, rất nóng a! Kỳ thực cũng không muốn ngăn cản… Đại não mất tác dụng lâm vào một mảnh hỗn độn sắc hồng.

            Vì cái gì cậu lại không hiểu…

            Tịch Dật giống như đang trút giận cứ thế mà khiêu khích làm cho Kỳ Vĩnh Thanh mê hồn loạn trí, thoát y phục của đối phương, nhìn chằm chằm vào thân thể mình đã quá quen thuộc, làn da màu trắng cùng với vân da như được phác thảo một cách hoàn hảo, đã bao lâu a… Chỉ có mình Tịch Dật biết hắn đã từng nhìn trộm thân thể này bao nhiêu lần, cứ im lặng mà nhìn, giả vờ vô tình cùng hắn đùa giỡn, thậm chí cùng tắm ở nhà tắm công cộng, chỉ có nước lạnh mới có thể khống chế được dục vọng của hắn. cứ như vậy từ nhiều năm trước cho đến nay, tất cả tình cảm đều là bí mật, yên lặng bảo hộ đối phương, đã từng nghĩ rằng đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ nói rõ. Nhưng ngay lúc Kỳ Vĩnh Thanh nói sắp kết hôn cũng là lúc hắn bộc phát… Hắn có thể chờ đợi nhẫn nại, nhưng không cách nào tha thứ đối phương yêu người khác!

            Không có gel bôi trơn, chỉ có thể dùng rượu từng chút từng chút mở rộng huyệt khẩu, cảm giác băng lạnh từ rượu kích thích bộ vị mẫn cảm. Dục vọng của Kỳ Vĩnh Thanh đã bành trướng dựng thẳng lên, sương mù che mờ đôi mắt, cái gì cũng không nhìn thấy. Tịch Dật cũng vô pháp kiềm chế cùng nhẫn nại với dục vọng đang khô nóng, không chịu được đau nhức, chậm rãi ngồi xuống bộ phận đang cương cứng của nam nhân.

            Đã từng nghĩ tới vô số lần về lần đầu tiên, nhưng không bao giờ ngờ tới lại là hoàn cảnh như thế này. Không cần kết hôn! Ái thượng ta a! cùng ta một chỗ! Hô hấp loạn trong ngực, thân thể như đang cầu xin nam nhân làm tình, chính mình không ngờ lại như vậy, thực sự làm cho chán ghét! Tịch Dật nhíu mày, ngậm chặt miệng không cho phép mình vì đau nhức mà rên rỉ.

            Mà nam nhân phía dưới vô pháp cảm nhân được thống khổ vì khó chịu của đối phương, chỉ cảm thấy được bản thân càng thêm khát khao không nhịn được, Kỳ Vịnh Thanh nắm lấy vòng eo đối phương, cố gắng đẩy thân thể đối phương càng áp sát xuống…

            “Ách a… !”

            Tiếng la đột ngột thảm thiết khôi phục lại một điểm thần trí của Kỳ Vĩnh Thanh, nhìn rõ người đang ở phía trên, khuôn mặt đầy đau đớn chính là Tịch Dật, đối phương phi thường khả ái, cứ giống như trong giấc mộng của bản thân hắn đã vô số lần xuất hiện, có đúng hay không đang nằm mơ a? giấc mộng chính là không nên tỉnh lại! Đại não giống như bị thôi miên, chỉ vì hắn rất tham luyến lại chưa bao giờ có loại cảm giác này… Hảo sảng…

            Phía dưới đang chảy máu, sau khi thét lên tiếng la đó, Tịch Dật liền cắn chặt lấy đôi môi, cho dù cắn nát cũng không cho phép bản thân rên rỉ, gần như tự ban hình phạt cho chính mình, nhưng mà giống như tự mình dâng hiến thân thể. Hắn như đang sợ làm chuyện xấu nhưng vô pháp kiềm chế được.

            Hai người giống như bị cơn thủy triều mang tên vui vẻ cuốn lấy, hai thân thể giao cấu cũng trở nên ăn ý, đánh, bao dung, tái thâm nhập, tái căng thẳng, lửa nóng mồ hôi chảy xuôi trên thân thể, nhưng lại cảm thấy không đủ, tốc độ nhanh hơn, ma sát mạnh hơn…

            Tịch Dật ôm chặt Kỳ Vĩnh Thanh, hai chân mở rộng thật lớn, nhượng cự bổng nhét vào chỗ sâu nhất trong thân thể, va chạm vào điểm G thần kì. Bạo phát trong chốc lát, hai người tựa như hợp lại làm một thể…

            Cậu không hiểu sao… Mặc kệ bẩm sinh cũng tốt, bản năng cũng được, tôi chính là xương sườn của cậu, chúng ta mới là một thể, tôi làm tất cả đều là vì yêu cậu.

ĐỆ NHỊ CHƯƠNG

           Ly khai ngày đó đến nay đã được 4 tháng, khí trời nóng bức mùa hạ đã thay bằng mùa thu cô quạnh, mát mẻ hơn nhiều, mà rất nhiều ký ức càng thêm khắc sâu đột ngột hiện ra, biến thành một bộ phận của thân thể. Có đôi khi là một bóng lưng nào đó, một câu nói, thậm chí là một giọng điệu giống nhau cũng có thể nhượng đại não lập tức nhớ về thời gian cùng chung sống với nhau. Chỉ cảm thấy tại ảo cảnh của kí ức, người nọ luôn dùng ánh mắt nóng rực, bất quá là một chuyện hết sức bình thường, nhưng nhượng người không thể không để tâm. Là từ thời gian nào bắt đầu ni? Không rõ, không rõ ràng, không có cách nào quên đi được.

         “Vĩnh Thanh, anh lại thẩn thờ!” Vị hôn thê Nhuế Lâm bất mãn cọ cọ bộ ngực trơn truột.

          Lấy lại tinh thần, ôm cánh tay Nhuế Lâm, nhìn khuôn mặt vị hôn thê tỏ ra thần tình bất mãn, Kỳ Vĩnh Thanh cười cười giải thích: “Anh đang suy nghĩ đến công việc a…” Khi cùng người khác hoan ái, cũng vô pháp khống chế về hồi ức tiêu hồn đãng phách đêm đó, cuối cùng ngay lúc cao trào lại hiện ra khuôn mặt của Tịnh Dật, rõ ràng bản thân không phải là GAY. Đêm đó, tính toán gì chứ? Bọn họ chỉ là cùng nhau chơi một trò chơi? Tự nhiên là vậy mà, Tịnh Dật với mình bất đồng giới tính.

          “… Nhớ đến việc này lại một mực tưởng nhớ…” Nhỏ giọng thì thầm, không  để ý đến nữ nhân bởi vì mệt mỏi mà rã rời ngủ say, Kỳ Vĩnh Thanh không ngủ, khắp phòng tản mát quang mang trắng noãn của tiểu dạ đăng, giống như đang nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sạch sẽ lưu loát của Tịnh Dật, bất luận thế nào, hắn đều là một hảo bằng hữu tốt.

          Vào thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng nhìn thấy tiêu đề ngay trang đầu của tạp chí, “Ảnh đế Tịch Dật mắc bệnh tuyên bố rời khỏi giới an dưỡng, ngày quay về không rõ…”, vốn tưởng tin tức bát quái, lật xem các quyển tạp chí sau đó, mơ hồ cảm thấy có đều không đúng, không có lửa làm sao có khói. Nhớ lại từ ngày đó đến nay mình chưa hề gặp qua đối phương, mà đối phương cũng không liên lạc điện thoại với mình. Tuy rằng vốn công tác hai người tuy không phi thường thân thiết, nửa năm không gặp qua cũng không quá ngạc nhiên, thế nhưng… Lại hội rất lưu ý…

          Kì lạ, điện thoại di động lại reo.

          “Uy?” Uể oải, giọng nói khàn khàn, tựa hồ có điểm không giống…

          “A! Tịch Dật, là ngươi phải không?” Giả vờ dò hỏi như không có việc gì.

          “… Vĩnh Thanh…” Tuy có cảm giác xa lạ nhưng đây xác thực là thanh âm của Tịnh Dật.

          “Ngươi làm sao vậy? Ta đã xem qua tạp chí cũng rất lo…”

          “… Buổi tối hôm đó… Ngươi nghĩ như thế nào…” Tịch Dật suy tư một lúc rồi nói, giống như hài tử đang cắn lấy ngón tay…

          Như vậy mà chấp vấn… Là ý gì đây? Suy nghĩ như thế nào ư? Đúng là nghĩ nhớ  đến hắn thì sao, nhớ buổi tối hôm đó thì sao. Là muốn giải thích rõ ràng buổi tối hôm đó sao, hay là muốn tìm một lối thoát… Kỳ Vĩnh Thanh phá lệ cẩn cẩn dực dực nói: “Ngày đó a… Chúng ta chúng ta không phải đều say khướt sao, ừ, ta minh bạch ý tứ của ngươi a! Ta sẽ nhanh chóng kết hôn, ha hả, chuyện này chúng ta hãy quên đi!” Nhắc đến chính là Tịnh Dật chủ động, hắn chỉ vui đùa một chút, hai nam nhân làm sao có khả năng…

          “…” Thật lâu không có hồi âm.

          “Uy? Uy? Tịch Dật? Uy? Tịch Dật?” Không ai trả lời, ngược lại phát ra thanh âm treo máy, Kỳ Vĩnh Thanh buồn bực nhìn điện thoại di động, mới nhớ đến Tịnh Dật còn chưa trả lời, “Bị bệnh lãnh đạm sao” … Thật kỳ quái…

          Tắt điện thoại di động, bàn tay chậm rãi xoa xoa vùng bụng hở hang, sắc mặt Tịnh Dật tiều tụy nằm trên giường bệnh, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, u buồn nhìn dáng người không thích hợp do cốt nhục của chính mình, trong bụng thai nhi đang cử động. Đợi điện thoại, hắn vốn chờ người kia hiểu rõ mọi chuyện, sẽ đem tin tức này nói cho hắn biết, đến cuối cùng cũng là: ” Ta sẽ nhanh chóng kết hôn, ha hả, chuyện này chúng ta hãy quên đi!” Trả lời thuyết phục như thế, kết hôn sao, tin tức này cũng không thể coi là một tin tốt.

          Hài tử này thì tính toán sao đây? Chứng cứ ràng buộc? Tịnh Dật chỉ hy vọng hài tử được người yêu thương, không muốn đem nó để đạt được mục đích của mình.

          Đã định trước sẽ thất bại! Như vậy nhiều năm, sao có khả năng không biết chứ, Kỳ Vĩnh Thanh đối với đồng tính luyến chưa từng có hứng thú, đêm điên cuồng đó trong mắt hắn, chỉ là một ngôi sao phóng đãng không kiềm chế chính mình thôi. Hắn không hề minh bạch, nếu hiểu rõ, hắn hội đính hôn… Dù cho đối với chính mình có chút tình cảm đặc thù cũng sẽ không hời hợt mà nói quên đi đêm đó.

          Sớm đã đoán được tất cả mọi chuyện, nhưng chính mình vẫn chưa từ bỏ ý định dò thám thử, rồi cũng quay trở lại cảm giác cô đơn, tịch mịch mà thôi. Biết là không có khả năng cùng một chỗ, cũng không có khả năng ái thượng ai khác, vì vậy khi biết chính mình mang thai mới có thể mạo hiểm lưu lại hài tử này. Nam nhân sinh tử, rất kỳ quái đi, Tịnh Dật cũng không biết bản thân mình có năng lực như vậy, hắn buông tha hết thải sự nghiệp để dưỡng thai cũng là xuất phát từ chấp niệm này.

          Không muốn nghĩ đến, nếu không nghe hắn nói, bản thân sẽ hội tịch mịch.

          Hắn nói người không có mộng tưởng cũng có thể sống sót như động vật, đúng là như vậy có thể.

ĐỆ TAM CHƯƠNG

Cho dù không có gióng trống khua chiêng, hôn lễ vẫn như cũ rất náo nhiệt, đây đương nhiên là nhờ phúc của phụ thân Lâm Nhuệ.

          Đã hơn nữa năm Kỳ Vĩnh Thanh mới gặp lạiTĩnh Dật, hắn phi thường kinh ngạc. Mặc dù đối phương mặc áo khoát lớn thâm sắc, lại còn đeo kính râm, không khiến cho người khác chú ý, nhưng lại dể dàng bị ánh mắt Kỳ Vĩnh Thanh nhìn thấy… hắn cư nhiên lại tới tham gia hôn lễ!

          Tịch Dật đi về hướng tân nương cùng sóng vai nghênh đón khách nhân với Kỳ Vĩnh Thanh, cử chỉ khéo léo chúc mừng hàn huyên, đôi mắt bị kính râm che khuất, thấy không rõ tâm tình hiện tại của hắn như thế nào. Tân nương từ Nhuế Lâm trang phục mĩ lệ động lòng người, thấy đại ảnh đế đang cáo ốm cư nhiên xuất hiện tại hôn lễ, mừng rỡ, thân thiết trách cứ Kỳ Vĩnh Thanh không sớm nói rõ có một người bạn học như thế.. Nhìn thấy cảnh này, Tịch Dật đối hai người miễn cưỡng cười cười đi vào bên trong lễ đường, Kỳ Vĩnh Thanh dẫn đường, vì hắn tìm một vị trí hẻo lánh.

          Tháng ba khí trời trong thành phố còn hơi lạnh, bất quá vào trong cũng không cần phải … Vẫn phủ áo khoát… Hai mắt Kỳ Vĩnh Thanh chăm chú nhìn Tịnh Dật đang đi bên cạnh, tiếp theo càng nghĩ có nhiều điểm kì quái, Tịch Dật luôn luôn tiêu sái giờ đi lại có điểm mất tự nhiên, nói không rõ ràng, so với trước đây đi lại chậm hơn, tựa hồ rất thận trọng. Hơn nữa, thân thể Tịch Dật cơ hồ xảy ra biến hóa, ngoại nhân có thể không hội chú ý, nhưng Kỳ Vĩnh Thanh thế nhung lại phát giác, thắt lưng Tịnh Dật có điểm phồng lên, tuy rằng bị áo khoát che phủ nhưng xác thực có điểm rất không thỏa đáng… Đang muốn hỏi, nhưng truyền đến âm thanh Nhuế Lâm gọi to, thì ra là thủ trưởng của mình đến, Kỳ Vĩnh Thanh chỉ có thể vội vội vàng vàng chạy ra tiếp đón.

          Kéo một vị trí ngồi xuống, sắc mặt Tịch Dật có điểm tái nhợt, hắn âm thầm trấn an bụng, tiểu hài tử mấy hôm trước cơ hờ có điểm không an phận. Hắn là từ vùng ngoại thành trung tâm an dưỡng tư nhân trốn ra, thai nhi tám tháng yêu cầu cần phải tĩnh dưỡng, nhưng cảm giác tuyệt vọng khi vĩnh viễn mất đi Kỳ Vĩnh Thanh làm tâm can hắn dày vò không yên.  Hắn không cam lòng a… Yêu, thì ra là như thế này, bất luận nghịch cảnh như thế nào, cũng có thể tìm ra một khe hở nhỏ để sinh trưởng, rồi nở hoa. Vào thời khắc cuối cùng, thời khắc cuối cùng cũng đến, hắn gần như điên cuồng giãy dụa , hắn không thể buông tay, hắn không cam lòng. Cho dù thất bại, hắn cũng muốn chứng kiến nó. Sở dĩ hắn tới đây, đi đến hơn hai tiếng, chịu đủ sự đau đớn quỷ dị do động thai khí, thậm chí đau đớn đến rút gân, tình trạng rất ư là nguy hiểm để đi được đến địa phương này… hôn nhân này đối với hắn mà nói chính là phần mộ ái tình.

          Kỳ thực, Kỳ Vĩnh Thanh mấy ngày hôm nay phi thường khó chịu, ngày đó điện thoại vô tình tắt đi, gây cho hắn một sự ép buộc hồi tưởng, làm hắn không ngừng nằm mộng, mộng cảnh thời gian trước đây cùng một chỗ Tịch Dật, mộng thấy nước lửa giao hòa, mộng rất nhiều cảnh dâm loạn quái dị, thậm chí hắn nằm mộng Tịnh Dật hoài sinh một tiểu gia khỏa mập mạp. Mà cảm giác trong mộng, dĩ nhiên là… Rất khoái hoạt, rất hạnh phúc…

          Mộng tỉnh, liền cảm thấy hổ thẹn, một bên trách cứ bản thân, một bên trở về chỗ cũ đợi Nhuế Lâm lần thứ hai, lần thứ hai hoan ái, trong đầu cũng là hiện lên thân hình cương nhu tinh tế của người kia. Kỳ Vĩnh Thanh tự suy xét lại những ý niệm kinh khủng trong đầu, cố ý không nghĩ đến nữa, không liên hệ với đối phương nữa. Đến khi lần thứ hai thấy Tịnh Dật thì, những nổ lực trước kia tựa như uổng phí, hắn tha thiết muốn cùng người kia tiếp cận, ánh mắt không tự chủ được truy tìm thân ảnh của người kia… Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ do ảnh hưởng của một đêm kia? Tại sao lại làm thay đổi toàn bộ đến như vậy?

          Rốt cuộc tại sao như vậy?

          Hôn lễ bắt đầu thẳng đến lúc kính rượu, một khắc kia bận rộn đến các bàn tiệc nhưng trong lúc đó Kỳ Vĩnh Thanh vẫn đang âm thầm tự hỏi các vấn đề này. Nếu như không phải do ánh mắt quá nóng rực, Kỳ Vĩnh Thanh hầu như hoàn không ý thức được đã đến bàn tiệc của Tịnh Dật. Ánh mắt hắn chằm chằm nhìn về phía đối phương, mới giật mình phát giác ánh mắt Tịch Dật có điểm không ổn, ở đây đều là những người lớn tuổi cho nên đối với Đại Minh tinh cũng không quan tâm đặc biệt, mà Kỳ Vĩnh Thanh lại nhạy cảm phát hiện trán Tịnh Dật xuất hiện những giọt mồ hôi… Hắn xảy ra chuyện gì? Bỏ mặc tân nương bị mọi người trêu đùa, nội tâm Kỳ Vĩnh Thanh hoàn toàn bị Tịch Dật chiếm lấy…

          Sau khi kính rượu xong, Nhuế Lâm trở lại hậu thất thay đổi trang phục, lưu lại tân lang một mình ứng phó mọi người. Kỳ Vĩnh Thanh vốn nghĩ đến hỏi thăm Tịnh Dật xem hắn xảy ra chuyện gì… đương nhiên xuất phát từ hảo ý quan tâm của bằng hữu. Nhưng nhìn về phía bàn kia ngoài ý muốn không tìm được người, nhìn xem xung quanh, đột nhiên cánh tay bị bắt lấy, dùng hết sức mà nắm lấy.

          “Đi theo ta…”

          Kỳ Vĩnh Thanh chưa từng nghe qua thanh âm Tịnh Dật khàn đến như vậy, cái loại này hình như là áp lực trong người gây nên, nhượng hắn không tự chủ được nghe theo ly khai ghế ngồi. Đại sảnh náo nhiệt, tân lang ly khai có thể là muốn đến WC, có lẽ đến nhìn tân nương, vì vậy mọi người cũng không hội lưu ý.

ĐỆ TỨ CHƯƠNG 

                  Tịch Dật đi phía trước, bước đi rất nhanh. Đây là một khách sạn cao cấp, một khu lớn tổ chức tiệc cưới, còn bên ngoài là khu vực tiếp đãi, nghĩ ngơi, hôn lễ đang được tiến hành vì thế khu nghĩ dưỡng không có ai, có vẻ dị thường an tĩnh. Kỳ Vĩnh Thanh nhìn Tịch Dật tại nơi này bắt đầu có điểm bất ổn, gấp gáp thở dốc, ngồi xuống tựa hồ rất cật lực, sau đó hắn cũng ngồi xuống phía đối diện sôpha, vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua con người đang khó chịu kia: “Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tin tức ngươi nhiễm bệnh là thật?”

          “Ta yêu ngươi…” Tịch Dật chán chường tựa vào sôpha, phần eo đau nhứt không gì sánh được, hắn không còn khí lựa để duy trì nữa, rất đau… Vùng bụng đau đớn càng ngày càng lớn, hắn một thân mồ hôi, mơ hồ cảm giác được điều gì, vì vậy không thể không nói, nếu không nói sẽ không còn kịp nữa.

          “Cái gì… ?” Kỳ Vĩnh Thanh trong lúc nhất quên mất phản ứng.

          “Ta yêu ngươi… Ta có tình yêu đồng tính với ngươi… Ta… Không muốn ngươi cùng người khác kết hôn… Ngươi có hiểu không? Ta tới nơi này, không muốn để ngươi kết hôn… Ta không muốn người mình yêu kết hôn cùng người khác!” Tịch Dật kiềm nén bản thân không cho phát ra tiếng rên rĩ, mồ hôi từ trán chảy xuống chóp mũi, tay bất giác bảo vệ vùng bụng.

          “Ngươi… Ngươi xảy ra chuyện gì?”. Vốn muốn nói: “Ngươi biết chính mình đang nói gì không?”, nhưng nhìn dáng vẻ thống khổ của Tịnh Dật, Kỳ Vĩnh Thanh không nhịn được đứng lên tới gần hắn…

          Nắm lấy tay Kỳ Vĩnh Thanh, mồ hôi thấm ướt mi thượng làm đường nhìn không rõ ràng: “Không nên kết hôn… Ngươi không hề có tình yêu… Ta nhìn ra được… Không nên kết hôn…” Ngữ điệu cầu khẩn trở nên run rẫy…

          “Điều này không có khả năng… Vô luận ngực đang túng quẩn , Kỳ Vĩnh Thanh cũng không hành động theo cảm tính, “Ngươi muốn hay không đến bệnh viện?”

          Tịch Dật lắc đầu, cắn môi bỏ mặc cơn đau, vẫn như cũ không buông tay Kỳ Vĩnh Thanh, gian nan nói từng chữ một: “Ngươi… Yêu… Ta… Không?”

          Yêu? Yêu là sao? Cái loại nhớ tới sẽ có cảm giác chua xót, là yêu sao? Một nam nhân chân chính sẽ không sản sinh tình cảm như vậy? Không phải là yêu… Cho dù là vậy, Kỳ Vĩnh Thanh cũng không có dũng khí đối mặt, do đó… : “Không yêu. Ta với ngươi chỉ là hảo bằng hữu…”

          Ánh mắt cực nóng xuyên qua thấu kính cũng cảm giác được đã mờ nhạt đi, Tịch Dật chậm rãi thả ra tay Kỳ Vĩnh Thanh: “Ngươi đi đi…”

          “Không! Ngươi cần gặp bác sĩ! Ta đưa ngươi đến bệnh viện?” Hắn đang mang trọng bệnh, Kỳ Vĩnh Thanh không yên tâm rời đi.

          “Ta bảo ngươi cút đi! Ngươi đi làm tân lang của ngươi đi! Cút!” Dùng sức hét lớn, bởi vì một thời gian dài chịu áp lực mà thanh âm trở nên khàn đi, trên mặt cũng không còn loại cảm giác ôn hòa sạch sẽ, mà dường như biểu tình bi thương của dã thú, cuồng nộ suy yếu không cho phép kẻ khác xâm nhập lãnh địa.

          Kinh ngạc, bị loại ngữ khí chưa từng có này gây kinh hách, Kỳ Vĩnh Thanh xoay người rời đi, từng bước một, rời khỏi người đang ngồi trên sô pha.

          Dáng vẻ hắn mỉm cười, dáng vẻ phức tạp, dáng vẻ hồ đồ cùng tình nồng mật ý… Trong đầu không ngừng xuất hiện các hình ảnh làm bản thân vô pháp khống chế, nhượng tâm tư như bị axit sunfurit từ từ ăn mòn, sinh ra cực lực đau đớn… Sau đó chợt minh bạch, chính mình cự tuyệt đã gây cho đối phương nỗi thống khổ mãnh liệt, không thể bước tiếp, hắn không muốn thấy biểu tình tuyệt vọng đó, hắn muốn Tịnh Dật cười, nụ cười vân đạm khinh phong, nụ cười ấm áp như mùa xuân.

          Vì vậy ngừng lại, nhịn không được xoay người nhìn.

          “Tịch Dật? ! !” Kỳ Vĩnh Thanh hai mắt mở to thất thanh gọi.

          Chỉ thấy Tịnh Dật té trên mặt đất, ngũ quan không thể che dấu sự thống khổ, Kỳ Vĩnh Thanh phảng phất bị gì đó đụng trúng, tâm càng ngày càng lạnh, thân thể tựa hồ cảm giác được gì đó không ngăn được sự rung rẫy, không thể bỏ mặc! Đại não nhận biết có chuyện bất thường, Kỳ Vĩnh Thanh bước nhanh trở về, ôm chặt người té trên mặt đất, bốn phía cực kì an tĩnh, chỉ nghe tiếng Tịnh Dật ồ ồ thở dốc: “Uy! Nói cho ta biết! Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì! ?”

          Vùng bụng phát sinh cơn đau càng ngày càng lớn, nói cho hắn biết hài tử quả nhiên muốn sinh ra, huyệt khẩu hình như phân bố ra gì đấy, khiến cho phía dưới ướt sũng, Tịnh Dật khẩn trương vạn phần, hiểu rõ nếu không muốn nhiều người phát hiện cũng chỉ có thể cho phụ thân của hài tử biết chuyện, dù sao hiện tại cũng chỉ có Kỳ Vĩnh Thanh giúp được thôi. Trước kia hắn không hy vọng dùng hài tử làm công cụ trao đổi tình cảm, đau đớn sinh sản làm cơ thể hắn thiếu dưỡng khí, Tịnh Dật suy yếu nói: “Hài tử… Muốn đi ra…”

          “Chuyện… Chuyện gì? ? ?” Kỳ Vĩnh Thanh không hiểu chuyện gì, vẻ mặt ngốc lăng, kinh ngạc không tin tưởng.

          Tịch Dật xuất hiện cảm giác vô lực, cũng may lúc này cơn đau có điểm nhẹ, hắn dựa theo lời bác sĩ trước tiên điều chỉnh đích hô hấp, người bên cạnh không biết tình trạng ngu ngốc của mình đặt tay lên trên bụng hắn.

          “Giá…” Bàn tay hiếu kì đặt vào trong áo khoát, xuyên qua áo lông dê mò mẫm, kinh ngạc nhìn vùng bụng hở hang, thật lớn, tiểu đông tây bên trong đang kịch liệt cử động, vùng bụng hết sức phập phồng, Kỳ Vĩnh Thanh trợn mắt há hốc mồm cảm thụ sự chân thực của thai nhi, “Hài tử? Ngươi…” Tịch Dật sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi rã rời, tái nhợt đến Kỳ Vĩnh Thanh không hỏi ra nghi vấn gì?

          “Đây là… Hài tử của ngươi… Nếu như… Không muốn… muốn ta chết… Thì… Đừng lộ ra…” Tịch Dật cũng lười giải thích nhiều, từ nơi này đến trại an dưỡng cũng trải qua mấy giờ đi đường, chỉ có thể tại chỗ này…”Mang ta đi… tìm một gian phòng không có người… Ân…”

          Vùng bụng kêu gào lần thứ hai co rút lại, Tịch Dật nắm chặt vạt áo… Sau đó hắn cảm thấy bị người bế lên, phi thường bất ổn mà ôm lấy… Cảm giác run rẫy làm hắn phi thường khó chịu, , hắn cảm giác đối phương nhẫn nại buông xuống chính mình.

          Kỳ Vĩnh Thanh nghẹn đến đỏ mặt, cuối cùng phải thừa nhận một chuyện, hắn không thể động đậy được, người mang thai, thể trọng thật lớn. Hắn chỉ có thể đỡ nam nhân tựa trên người mình: “Ở tiệc rượu này, khách sạn còn có các phòng trống, cách nơi này không xa, chúng ta đi thôi…”

          Nhận biết Kỳ Vĩnh Thanh bất động, Tịch Dật không hy vọng xa vời hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt của nam nhân kia, từ từ đứng lên. Toàn bộ sức lực trên cơ thể dựa hết vào người đối phương nhưng không tài nào giảm sức nặng và trướng ở bụng, nâng lên bụng, thân thể đã cân đối một ít, nhịn xuống cơn đau đang quấy phá, Tịnh Dật nghiến răng nghiến lợi bước bước đầu tiên…

ĐỆ NGŨ CHƯƠNG

>.< Chương này khó dịch quá đi… ta toàn dịch theo ý mình thôi, có lỗi gì các bạn góp ý dùm…>.<

          Kỳ Vĩnh Thanh hoàn toàn quên hiện tại chính mình là tân lang, chỉ biết bồi bên cạnh Tịch Dật. Kỳ thực khi nhìn Tịch Dật thống khổ vì hài tử hắn không còn biết gì cả, rất nhanh nhớ đến hình ảnh Ảnh đế cáo ốm, nghĩ đến cú điện thoại kia, nghĩ đến đêm tiêu hồn đó, hắn nghĩ đến rất nhiều việc, trong đầu đầy rẫy những điều mê loạn, như những mảnh nhỏ giống nhau đang chậm rãi ráp lại, Kỳ Vĩnh Thanh đau khổ trước đây tại sao không biết nỗi lòng Tịch Dật chứ, rất đau.

          Căn phòng xác thực không xa, nhưng thời gian đến đó lại cảm giác rất lâu. Đến cửa, Tịch Dật đau nhứt hét lên, thân thể ngã xuống, Kỳ Vĩnh Thanh chịu không được chỉ có thể tùy ý sản phụ bán quỳ trên mặt đất. Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, phía dưới thảm tích một bãi nước lớn, tản mát ra mùi vị kì dị.

          “Ngô… A…” Tử cung kịch liệt co rút như có một bàn tay vô hình kéo vùng bụng xuống phía dưới, mồ hôi chậm rãi rơi xuống: “Nước ối… Bị vỡ… Nhanh… Mau vào trong…”

          Kỳ Vĩnh Thanh nghe giọng nói khàn khàn suy yếu, đầu ong ong vang lên thanh âm đạp mạnh vào cửa, một tay ôm lấy Tịch Dật vào phòng, nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường. Mồ hôi tuôn ra không hề ít hơn Tịch Dật, nhớ lại các tài liệu đã từng xem qua, nước ối bị vỡ hình như hài tử sắp đi ra, lau đi mồ hôi của Tịch Dật, như một sản khoa đầy kinh nghiệm bất an dò hỏi: “Ta phải giúp ngươi như thế nào? Ta phải làm sao?”

          Đệm giường mềm mại làm thân thể thư thái một chút, vừa rồi di chuyển làm hài tử di chuyển xuống phái dưới, dừng lại trước sản huyệt, dổng thời không ngừng lướt qua khung xương chậu cứng rắn, Tịch Dật giãy dụa trong đau đớn: “Cửa… Đóng… Lại… Ngô… Còn có… Quần…”

          Bên kia, Nhuế lâm cùng mọi người vì vị tân lang đột nhiên mất tích mà lo lắng vạn phần…

          Hệ thống lò sưởi rất lớn, Tịch Dật rất nhanh mồ hôi đầm đìa, vài sợi tóc ướt đẫm vướng trên khuôn mặt, khiến hắn tựa hồ vô cùng chật vật, hắn không nói gì, không có tinh lực cũng không có tâm tình, sinh sản là chuyện thực khó khăn, hắn chưa chuẩn bị tốt để nghênh đoán sinh mệnh mới này, sự khẩn trương cùng cơn đau sắp sinh mang đến cũng không thể xua đi nỗi bi thương trong tâm hồn. Dù hô hấp theo như những lời bác sĩ chỉ dẫn Tịch Dật vẫn cảm thấy hô hấp không thông, ngoài sự bất an còn mang theo sự xấu hổ vì bên trong khố gian, những cơn đau do thời kì sinh sản mang đến tựa hồ sản sinh ra hormone hưng phấn làm tính khí chẫm rãi đứng lến. Sự ma sát vô tình như gãi không trúng chỗ ngứa, cơn đau cùng dục vọng bên trong cơ thể càng ngày càng trầm trọng, thở dốc  không phải do thư sướng nhưng lại mang vài phần mị hoặc.

          Nhưng cảm giác không chỉ có một mình sản phu…

          Giải khai thắt lưng Tịch Dật cùng chiếc quần cực lớn vây khốn, đồng dạn nội khố thực dài rộng để dung nạp thai nhi trong bụng, Kỳ Vĩnh Thanh kinh ngạc phát hiện tính khí bị vải vóc bao vây cư nhiên trong trạng thái hưng phấn, mà địa phương bên dưới thấp thành một mảnh, đũng quần bị dịch thể thấm ướt thâm sắc, dịch thể màu vàng hòa cùng sắc đỏ của sàng đan.

          Kỳ Vĩnh Thanh vô thức nuốt nước bọt, xấu hổ phát hiện hạ thể chính mình cũng trướng lên, giống nhau cởi bỏ nội khố, kế tiếp nhìn nơi kia, làm Kỳ Vĩnh Thanh có ý nghĩ tạp giao: hậu đình cơ bản thích chặt kia đang hé ra hợp lại, dịch thể bởi vì bị tiếng rên rĩ mà tràn ra, mà ở phía trên, màu đen bao trùm trên đầu, tính khí thâm sắc ma sát với vùng bụng, một hồi đảo hướng, lại trở về trạng thái cương cứng thật tiến thoái lưỡng nan. Kỳ Vĩnh Thanh toàn thân nóng rực, tiểu phúc lại nổi lên ngọn lửa nho nhỏ, vào thời điểm này cư nhiên có thể…

          Hài tử tự nhiên không bởi vì dục vọng của hai vị phụ thân mà chờ đợi, đến thế giới với sự hưng phấn cùng chờ mong là bản năng tối nguyên thủy của mỗi sinh mệch, thai nhi hướng đến thế giới chân chính không ngừng đi ra. Làm đại giới, đối với cơ thể  người mẹ không chút yêu thương mà tàn phá, đối với phụ nữ có thể dựa vào thiên phú trời ban, mà nam nhân, lại là một diễn viên xuất sắc, Tịch Dật đương nhiên không cho chính mình bày ra tư thái đó, điều này làm cho hắn gặp trắc trở khi hoàn thành sứ mệnh.

          “Ách… A… A… Đau quá… Ngô… ! !”

          Sinh sản đến một lúc nào đó thì đau đớn dâng lên, rất lớn, lớn đến nỗi không thể trầm trọng hơn được nữa, cơ thể mở ra nổ lực đẩy mạnh liền gặp cực khổ, thắt lưng nguyên bản hoàn mỹ giờ này thay đổi hoàn toàn hình dạng, cái mông tựa hồ bị thể tích của thai nhi làm lớn một vòng, hai chân giải khai đến mức tận cùng, ngũ quan sạch sẽ nhăn thành một khối, khàn giọng gầm nhẹ nước mắt không ngừng tuôn rơi… Rất đau nhứt…

          Kỳ Vĩnh Thanh bị nỗi thống khổ nặng nề của Tịch Dật đánh vào mặt, hắn cảm thấy, Tịch Dật tồn tại một cách hoàn mỹ, phong độ và tài hoa hơn người, tuy rằng hắn đạm bạc nhưng luôn kiên trì với cái mình thích. Giá như đây là giấc mộng, giấc mộng trong hiện thực, cuối cùng chỉ có Tịch Dật là người thực hiện. Cho dù là một bằng hữu tốt, tựa hồ chính mình mong muốn vĩnh viễn không xa rời… Cảm giác mờ mịt này không cam lòng…

          Kỳ Vĩnh Thanh chưa từng nghĩ tới, Tịch Dật lại yêu thương đồng tính, chưa từng nghĩ tới, hắn bản chất thanh cao lại chấp nhận mang thai sinh con, nghĩ đến Tịch Dật thống khổ giãy dụa vì tiểu sinh mệnh lại chính là cốt nhục của mình, nội tâm Kỳ Vĩnh Thanh cảm thấy bao la ấm áp làm hắn vô lực nghĩ điều gì khác… Chỉ có cảm xúc ấm áp rõ ràng đó làm hắn không thể dứt bỏ. Tuy rằng quá khứ không thể nhận rõ cảm xúc này là gì, nhưng như cũ khi nhìn đối phương thống khổ trái tim sẽ tự giác co quắp, dường như đã sớm trở thành ràng buộc.

          Nhìn những giọt nước mắt trong suốt kia, nội tâm Kỳ Vĩnh Thanh đổ nát, trước khi ý thức được, hắn đã ôn nhu ôm lấy Tịch Dật. Khuôn mặt trắng bệch tiều tụy thấm ướt mồ hôi làm Kỳ Vịnh Thanh yêu thương nhịn không được run rẫy: “Rất đau sao… Xin lỗi… Xin lỗi… Tịch Dật… Xin lỗi…”, không biết vì sao, nhưng chỉ có thể nói như vậy, hình như nhiều sự tình bị mình bỏ quên đi, rất nhiều, đến nỗi làm hắn một mình, đến nỗi khi sinh nở vẫn như cũ lộ ra biểu tình cô độc.

          Bị ôm lấy thân thể tìm được một điểm chống đỡ, lời thì thầm xin lỗi không ngừng gián đoạn bên tai, Tịch Dật suyễn khí, trong lòng mắng to Kỳ Vĩnh Thanh là kẻ ngu ngốc! Bất quá, nếu nói mình vì vậy mà khóc tựa hồ có điểm mất mặt… Cho dù sinh sản, vẫn cẩn cẩn dực dực phán đoán ý tứ của Kỳ Vĩnh Thanh, hắn không đến tham gia hôn lễ, hắn bồi bên cạnh mình, hắn không ngừng xin lỗi, hắn hôn lên cái trán ướt sủng… Tịch Dật mệt mỏi… Những hành động này có hay không hàm xúc điều gì, có đúng hay không có hàm ý… Tự tôn cũng tốt, cố chấp cũng được, tựa hồ không có phán đoán nho nhỏ này chính mình sẽ thu được điều gì?

          Ta có đúng hay không cũng yêu ngươi?

          Kỳ Vĩnh Thanh nhẹ nhàng hôn Tịch Dật, tựa hồ muốn dùng nó xua đi sự thống khổ cùng tịnh mịch của hắn, ta có đúng hay không yêu ngươi… Trong lòng không ngừng hiện lên vấn đề tình cảm này… Ta có đúng hay không cũng yêu ngươi? Nếu không, sao thấy ngươi thống khổ ta lại đau lòng, ta hận mình không thể thay ngươi gánh lấy?

          Cơn đau bén nhọn như thân thể bị đâm thủng làm Tịch Dật căng thẳng không ngừng dụng lực xuống phía dưới, thai nhi cuối cùng cũng di chuyển xuống phía dưới một ít, cảm giác khí lực hao hết nhượng hắn phải kìm trụ bụng phụ trợ sinh sản, chua xót mở rộng hai chân, miễn cưỡng kiềm chế sự run rẫy, co quắp, tự hành hạ bản thân, mỗi lần cơn đau kéo đến là mỗi lần hắn dùng lực đẩy thai nhi, đổi lấy sự đau đớn lớn hơn…”A… ” Tịch Dật rên rĩ gào thét, hắn sắp kiệt lực.

          Cổ tay bị nắm chặt hiện ra ấn ký hồng hồng, cái loại đau đớn này làm hắn hiểu rõ đối phương rốt cuộc đã phi thường đau đớn như thế nào, mà hắn chỉ có thể làm một người vô tâm, hắn sợ, thời gian càng dài hắn lại càng sợ, hắn sợ Tịch Dật kiên trì không đến bệnh viện sẽ dẫn đến sơ xuất… hắn không dám nghĩ đến nữa, bởi vì… Nỗi sợ hãi này quá băng lãnh.

          Thời gian trôi qua không biết bao lâu, hôn lễ gián đoạn vì tân lang “Có việc gấp ly khai”, tân nương sai người thông báo nguyên nhân. Đêm động phòng hoa chúc, Nhuế Lâm nan kham khoài nghi, chẳng lẽ đó là người yêu của Kỳ Vĩnh Thanh! Cho dù dự cảm rất nhỏ, nhưng sao lại cùng một thời gian… ( Tiểu Mộc: Cô ả đang nghi Tịch Dật là người yêu của Vĩnh Thanh >.<//// trực giác của phụ nữ thật đáng sợ… mới nhìn sơ đã nhận ra cả hai có gian tình…)

          Trong “Phòng sinh” hai người không rãnh bận tâm chuyện gì khác, thai nhi từ từ di chuyển đến sản huyệt, đầu hài tử quá lớn so với sản huyệt làm Tịch Dật vô cùng thống khổ, hắn hét chói tay, một tay nắm chặt tay áo Kỳ Vĩnh Thanh nhưng nói không ra lời, chỉ có thể nhìn đối phương cầu cứu…

          Kỳ Vĩnh Thanh lưu ý vội vã đặt Tịch Dật lên giường, đi tới thân dưới của sản phụ… Khi đó bên trong khố gian đã lộ ra nửa cái đầu tròn tròn hắc sắc, bụng Tịch Dật phập phòng lên xuống đã chậm rãi thay đổi hình dạng, cảm giác được thai nhi đang điều chỉnh tư thế, theo đó là âm thanh rên rĩ trầm thấp, cơ thể run rẫy, Tịch Dật dùng toàn lực. Cõi lòng đầy kinh hỉ, Kỳ Vĩnh Thanh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu hài tử, mềm mại ẩm ướt, tiếp đến là đôi vai nhỏ gầy, sau đó toàn bộ trượt ra, thân thể nho nhỏ của hài tử thoát ly cơ thể mẹ…

          “Oa… Oa…”

          Hài tử vừa sinh ra phi thường có tinh thần chủ động khóc lớn, Kỳ Vĩnh Thanh ôm lấy vật nhỏ liên tục lộn xộn đưa đến cho Tịch Dật. Là một nam hài… Tịch Dật im lặng ngưng mắt nhìn tiểu hài tử đáng yêu sinh trưởng tám tháng trong bụng mình… Là như vậy lẳng lặng nhìn, sau đó từ từ nhắm mắt, lâm vào trạng thái hôn mê… Thân dưới xích lõa chậm rãi chảy ra máu đỏ thẫm.

HOÀN CHÍNH VĂN

VỸ THANH

       Ba năm trong quá khứ trôi qua, mỗi khi nhìn thấy nhi tử thân sinh của mình đứa nhỏ mập mạp to tròn đô đô dễ thương, Kỳ Vĩnh Thanh thường cảm thán tạo hóa khiến cho hai người hoàn toàn bất đồng hòa hợp về thân thể, lại tạo ra được một sinh mệnh. Cái gì cũng có lý do? Như vậy, cuối cùng cũng có thể sống bên cạnh nhau, khiến hai người có thể thẳn thắng bày tỏ tình cảm, bọn hắn phải vượt qua một khoảng thời gian rất gian nan, để mà hôm nay có một cuộc sống hạnh phúc như vậy. Con người không cần mộng tưởng cũng có thể sống tốt, nhưng nhất định không thể không có ái tình. Kỳ Vĩnh Thanh đến nay khó có thể tưởng tượng, nếu như lúc đó chính mình không nghĩ ra, lại là trì độn, tất cả hôm nay rốt cục sẽ biến thành cái gì…

          “Quân nhân đào ngũ ~! Đang suy nghĩ gì a?” Tịch Dật không còn có vẻ chật vật nữa, tu dưỡng điều trị một năm liền có thể khôi phục khỏe mạnh, ảnh đế bây giờ vẫn lưu loát cao cao tại thượng, trong ánh mắt thế nhưng lại có thêm một tia cố ý mê hoặc, rất bất đồng với nữ tử, nhưng lại mang thêm vài phần bá đạo.

          “Ta chỉ là đang nghĩ… Quân nhân đào ngũ, đã không còn là vấn đề a?” Tịch Dật hôn lên cổ Kỳ Vĩnh Thanh, nhìn chăm chú vào tiểu nam hài đang xem màn hình Bravia, trên màn hình tinh thể cực đại, một nam nhân đứng trong đám lửa, người trần truồng, thân thể cân xứng màu đồng như một bức đồ đằng hồng sắc, đây là vũ đạo của nhân tài…

          “Lẽ nào diễn viên làm phụ thân cũng ảnh hưởng tới nghề nghiệp a?” Tịch Dật xoay người đem Kỳ Vĩnh Thanh đặt dưới thân, “Huống chi, giá bộ phim nhựa cũng không thấp a? Lẽ nào ngươi quên …” Ngón tay mị hoặc mặc sức chọc ghẹo…

          “Ân… Ân…… Ta, ta sao lại quên… Đêm đó… A…” Một ngón tay không hề báo trước tùy ý xỏ xiên, Kỳ Vĩnh Thanh thanh âm thay đổi, “Hôm trước không phải đã làm… Ách… A dừng tay… Tịch Dật… Hài tử a… Ách…”

          Khuôn mặt của Tịch Dật chính là tà tà cười, trùm kín chăn rồi tiếp tục , “Ta xem ngươi không muốn nhớ cũng không được… Ta muốn cho ngươi ấn tượng sâu sắc a…”

          Phía sau động tĩnh quá lớn, Kỳ Quân Ái có chút hoang mang quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên giường có một đống lộn xộn thật lớn, bên trong không ngừng cuồn cuộn, song song đó vô ý phát ra thanh âm… Ánh mắt to đen mở ra nghĩ nghĩ, xoay người, Tiểu Quân Ái tiếp tục nhìn nam nhân mĩ lệ trên màn hình…

          Sao lại quên… Một đêm kia, cho ta yêu ngươi, ngươi là của ta, lễ vật thật lớn a…

HOÀN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro