Chương 57 + 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 57:

Lại một buổi sáng nữa bắt đầu khi những tia nắng ban mai chiếu xuyên qua những lỗ hổng trên trần nhà rọi thắng xuống mặt tôi đến lóa cả mắt. Tôi bực dọc xoay người để tránh những ánh nắng đó thì chợt phát hiện ra một điều động trời rằng mình không đơn thuần đang nằm trên nền đất.

Vậy tôi đang gối đầu trên vật gì mới được chứ? Theo tôi cảm nhận được nãy giờ thì nó mềm mềm, ấm ấm, lại còn rất mịn màng nữa, đây đích thị là da người rồi. Nhưng ở đây ngoài tôi ra thì còn có ai nữa nhỉ? Và rồi sau khi cảm nhận được mùi nước hoa quen thuộc mà hằng ngày tôi đều ngửi thấy thì chắc chắn một trăm phần công lực rằng đó chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang tựa lưng vào tường mà ngủ ngon lành để mặc cho cặp đùi mềm mại của mình làm gối nằm cho tôi.

Ngó thấy hai cánh tay giờ đây đang tự do buông xuống của Hoàng Mai thì tôi mới sựt nhớ ra sự việc đêm hôm trước. Nhờ có sự động viên của Hoàng Mai và những nổ lực không biết mệt mỏi của tôi thì cuối cùng sợi dây đang trói em cũng đã bị cắn đứt qua đó giải phóng hai tay của em khỏi sự ràn buộc khó chịu từ hôm trước đến giờ.

Nhìn sợi dây bị cắn đứt ở dưới đất sát chỗ em ngồi thì tôi mới nhớ ra được đêm qua răng mình đã hoạt động hết công suất như thế nào, đã có lúc tôi tưởng nó sắp gãy mất khi tôi cố nghiến thật mạnh sợi dây. Giờ đây sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi rồi thì nó vẫn còn nhức lắm, cứ mỗi lần cử động miệng là nó lại nhói lên đau như bị ai đấm phải, kiểu này chắc hết ăn gì được mất.

Và rồi tôi cố gắng ngồi dậy để giảm áp lực lên chiếc đùi bé bỏng của em nhưng rủi sao lại làm em giật mình thức giấc:

-Anh dậy rồi đó à? – Em chu mỏ dụi mắt.

-Ừ, anh ngủ quên mất, em có bị tê chân không?

-Không có đâu, hôm qua anh ngủ dưới đất, thấy tội quá nên cho mượn đó, mai mốt nhớ trả phí! – Em nheo mắt tinh nghịch.

-Ẹc, trả thế nào đây?

-Phải quan tâm, chăm sóc em nhiều hơn!

-Ờ hề hề, cái này là điều dĩ nhiên rồi! Sau khi thoát khỏi đây anh dẫn em đi làm giấy đăng kí kết hôn luôn!

-Dám không? Hay chỉ nói suông?

-Anh là anh gan lắm nhé! Chỉ sợ không đủ tuổi người ta không cho thôi!

-Nếu không cho thì có thể đến trước mặt mẹ em mà đăng kí! Chỉ cần mẹ em biết là được rồi!

-Ớ, việc này cần phải suy nghĩ lại, hề hề!

-Hứ, chồng ngốc dám nói không dám làm! – Em xoay người giận dỗi

-Ẹc, cái gì cũng phải từ từ chớ! Chưa gì hết mà!

-Nhưng mà Phong này, hình như trời đã sáng rồi, chúng ta có thoát được khỏi đây không?

Nghe em nói tôi mới chợt phát hiện ra trời đã sáng từ lúc nào rồi, những tia nắng chiếu từ lỗ hổng trên trần nhà đã vàng rực cả lên, sáng chói. Đêm qua sau khi cắn đứt sợi dây cho Hoàng Mai xong thì tôi đã ngủ quên lúc nào không hay. Giờ đây khi mặt trời đã tỏa ánh nắng vàng chói đến như thế rồi thì làm sao thoát được nữa chứ. Không khéo nếu như họ phát hiện ra sợi dây trói của Hoàng Mai đã bị cắn đứt thì thế nào em cũng bị trói lại thôi.

Ngó thấy trên mặt đất vẫn còn xót lại một sợi dây rút chưa bị cắn, tôi liền bảo Hoàng Mai ngay:

-Mai ơi, em lấy sợi dây rút còn nguyên trên mặt đất đó tự trói mình lại đi!

-Sao vậy, mới thoát ra được mà?

-Trói hơi hơi cho có thôi, để tránh bị bọn chúng phát hiện ra đó mà! Anh có cách khác thoát khỏi đây rồi!

-Cách thế nào?

-Em lại gần đây anh nói nhỏ cho!

Khi em nhích lại gần thì tôi bắt đầu trình bày kế hoạch đào tẩu của mình. Đây cũng chỉ là kế hoạch tôi mới nghĩ ra tất thì thôi nhưng xem ra cũng hợp lí lắm, chỉ có điều là sau khi nghe tôi trình bày kế hoạch xong rồi thì em bỗng xụ mặt buồn thiu:

-Hửm, sao thế? Tự nhiên buồn ngang vậy?

-Phong này, hứa với em một việc nha?

-Việc gì nói đi vợ yêu!

-Khi thực hiện kế hoạch thì anh đừng đánh nặng tay ba em quá nha!

-Ừ, anh biết rồi mà! Em yên tâm! Còn bây giờ nới lỏng dây trói của anh ra một tý đi

Đúng thật là Hoàng Mai vẫn còn thương ba mình lắm, đến nỗi khi ba em nhẫn tâm bắt cóc em thì em vẫn còn lo cho ông ấy nữa cơ mà. Lão già này đúng là không biết tốt xấu gì cả, có con gái ngoan hiền như thế mà không biết trân trọng lại còn dụ lợi, kiếm tiền từ chính con mình nữa chứ. Cứ cho đó là con riêng của vợ mình đi, nhưng Hoàng Mai có làm gì nên tội đâu, tại sao ba em lại nhẫn tâm đến như vậy nhỉ? Trên đời này quả thật có quá nhiều loại người mà...

Một lúc lâu sau khi chúng tôi bàn kế hoạch xong thì đám đàn em của ông ta bước vào, dựng hai chúng tôi dậy rồi áp giải đi:

-Này, mấy người đưa chúng tôi đi đâu thế?

-Đi trao đổi hàng!

-Là sao?

-Có người chịu bỏ tiền ra chuộc chúng mày rồi, sướng nhé!

-Là ai mới được chứ?

-Tao không biết, tốt nhất là tụi bây không nên nói nhiều, kẻo hại thân thì bọn tao không chịu trách nhiệm đâu!

Thực ra thì tôi thừa biết là ai sẽ đến chuộc bọn tôi rồi, nhưng vì muốn đánh lạc hướng nên tôi mới cố ý hỏi để bọn chúng không chú ý đến sợi dây trói của Hoàng Mai thôi. Bị chúng phát hiện giờ này coi như bao công sức đổ sống đổ bễ hết.

Mà mọi người có nghĩ ra là ai sẽ đến chuộc bọn tôi không? Chắc chắn sẽ có một số người đoán được rồi đúng không nào. Đương nhiên người đến chuộc bọn tôi không ai khác là mẹ của Hoàng Mai rồi, vì mục đích bắt cóc Hoàng Mai của ba em chỉ có thế thôi mà.

Bởi vậy mục đích của tôi hiện giờ là ngăn chặn âm mưu bắt cóc tống tiền của ông ấy, lẽ dĩ nhiên tôi sẽ không bây giờ để ông ta có được một xu nào cả. Người xấu sẽ không bao giờ có kết cục tốt và ông ta cũng không là ngoại lệ.

Nhưng ngặc một nỗi tôi đã lỡ hứa với Hoàng Mai là sẽ không nặng tay với ba em rồi. Như thế thì kế hoạch của tôi sẽ tiến hành khó khăn hơn rất nhiều, chưa kể nguy cơ thất bại của nó sẽ rất cao. Vậy nên tôi chỉ gật đầu hứa tạm với Hoàng Mai cho em an tâm thôi còn khi thực hiện kế hoạch tôi sẽ sử dụng hết sức của mình, có thế cơ hội thành công mới cao được. Tôi muốn mọi hành động trong kế hoạch của tôi phải thật chuẩn xác đến từng milimét và không được có bất cứ sai sót chí mệnh nào trong này cả.

Vậy nên chúng tôi vẫn cứ giả vờ bị bọn chúng áp giải đến chỗ trao đổi mà không một chút kháng cự. Rồi thế nào bọn chúng cũng sẽ bất ngờ với đòn hồi mã thương của tôi thôi.

Và rồi sau khi đi được chừng 50m đến ngôi nhà cũ kĩ nơi mà tôi đã đánh nhau với tên đàn em của lão ngày hôm qua, bọn chúng mới đè chúng tôi quỳ xuống đất trước mặt lão giờ đây đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế dựa bằng gỗ, chân gác lên đùi nhịp nhịp trông rất thứ thái và đểu cán.

Nhìn thấy chúng tôi, lão nhếch mép trêu đùa:

-Thế nào đêm qua ngủ ngon chứ hả, có bị quấy rầy gì không?

-Hừ, nhờ ông nên hôm qua bọn tôi ngủ ngon lắm, chả gặp trở ngại gì cả!

-Mày vẫn láo như ngày nào nhỉ? Nhìn mặt mày bây giờ tao muốn đấm cho một quả vào mặt lắm đấy!

-Ba à, suy nghĩ lại đi, đừng làm việc xấu nữa! – Hoàng Mai nhẹ giọng khuyên ngăn

-Mày im! Không có mày thì tao làm gì phải khổ như bây giờ chứ!

-Ba à!...

-Không được gọi tao là ba nghe rõ chưa! Còn kêu thêm một tiếng nào đừng trách tao ác!

-Hức,....! – Em cuối đầu kìm nén tiếng khóc.

-Hoàng Mai cũng không cần người cha tệ bạc như ông đâu mà làm cao! Chẳng qua là vì Mai muốn tốt cho ông thôi, ngây bây giờ ông rút lui thì còn kịp đấy!

-Nực cười chưa! Ở bên ngoài 2 thằng canh gác, ở đây 3 thằng áp giải tụi bây! Có tin gì là tụi tao biết ngay, chả sợ bố con thằng nào!

-Ông nhớ câu nói đấy nhé, đừng có hối hận đấy!

-Hề hề, con Mai theo một thằng hoang tưởng như mày quả thật là bất hạnh đấy nhóc con ạ!

-Ít ra Hoàng Mai vẫn sống vui vẻ, còn đỡ hơn phải sống với một người cha mất nhân tính như ông!

-Mày láo...chát... - Lão điên tiết giáng cho tôi một bạt tay cực mạnh.

-Phong, anh có sao không vậy? – Hoàng Mai toan vùng hai tay ra đỡ tôi nhưng tôi đã kịp ngăn cản.

-Đừng Mai, rán nhịn đi! Cơ hội sống còn đấy!

-Em sợ mình chịu không nổi mất!

-Đừng lo, vết thương này nhằm nhò gì!

-Hừm, bọn nhóc con này lắm lời thật, chả lẽ tao bịt mõm hay tụi bây lại nhỉ?

-Muốn thì cứ làm, đừng bày trò!

-Mịa nó, chọc tức tao chắc! Hôm nay mà không trao đổi hàng thì mày bị tao đánh ác rồi đấy!

Nói xong thì lão lò dò móc điện thoại trong túi quần ra, đi sang chỗ khác trả lời cuộc gọi trông có vẻ thần bí lắm. Rồi một lát sau quay lại, lão bắt đầu đốc thúc đàn em của mình dựng hai tụi tôi dậy phủi lại quần áo cho chỉnh tề rồi đặt xuống 2 chiếc ghế cạnh bên.

Như thế thì tôi cũng đủ hiểu nội dung cuộc gọi đó là gì rồi, chắc có lẽ người đến chuộc chúng tôi đã tới nơi nên lão mới chỉnh đốn chúng tôi lại cho đàng hoàng mới không bị mất giá đây mà. Cứ đợi đấy, rồi lão sẽ phải trả giá thôi.

Và quả thật, chừng mươi phút sau thì cái người đến chuộc chúng tôi cũng lấp ló bước vào nhà. Đó không ai khác chính là mẹ em đang kệ nệ ôm chặt chiếc vali vào người mình. Xem ra đây là chiếc vali đựng tiền rồi, mặc dù tôi không biết số tiền trong đó là bao nhiêu nhưng nhìn cái cách mà mẹ em ôm chiếc va li đi nặng trĩu là tôi biết số tiền đó không phải là nhỏ.

Chắc chắn để có được số tiền này có lẽ mẹ em đã gom hết tiền bạc trong nhà và thậm chí đi vay mượn từ bên ngoài nữa. Càng nghĩ lại càng tức cái lão già ác nhân đó, lão có biết là gia cảnh nhà Hoàng Mai đang khó khăn lắm rồi không mà còn làm như thế nữa. Nhất định tôi sẽ không tha cho ông ta đâu.

Và rồi theo sau mẹ của Hoàng Mai là một người mà tôi không bao giờ ngờ tới được. Người đó là một người con gái, cao cao, có đôi má mủm mỉm. Vâng! Đích thị đó chính là Lam Ngọc! Thật không ngờ rằng em cũng theo mẹ Hoàng Mai đến đây. Mặc dù tôi không biết lí do em đến đây làm gì và tại sao lại biết mẹ của Hoàng Mai nhưng tôi chắn chắc một điều rằng em có lẽ đang giận tôi lắm.

Phải! Tôi đã không nghe lời em mà cứ nhất quyết đến đây, tôi đã thất hứa với em rằng mình sẽ trở về. Tất cả những điều đó được thể hiện qua cái nhìn đầy dỗi hờn của em và cái thở dài đầy não nề theo sau đó khi em bắt gặp tôi.

"Nhưng Ngọc à em biết không? Nếu anh lúc đó không đến cứu Hoàng Mai thì bọn chúng sẽ còn làm những điều tồi tệ hơn nữa! Người cha của Mai đã mất hết bản tính rồi, ông ta có thể làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình. Vì thế hãy hiểu cho anh Ngọc nhé..."

Và sau khi mẹ Hoàng Mai và Lam Ngọc đã bước vào nhà, lão ta mới kệ nệ đứng lên mà nhoẽn miệng dò hỏi:

-Đã đem đủ số tiền tao yêu cầu chưa?

-Đủ hết rồi, hãy trả 2 tụi nhỏ cho chúng tôi đi! – Mẹ em giở chiếc vali ra với đầy ấp tiền trong ấy.

-Khà khà! Được thôi! Đẩy chiếc vali qua đây đi!

-Không được, hãy giao 2 người ra trước đi!

-Thế bây giờ bà muốn lãnh người hay là lãnh xác? – Lão móc con dao trong túi quần ra kề cổ Hoàng Mai.

-Được rồi! Chúng tôi sẽ làm theo! – Mẹ em thận trọng đẩy chiếc vali sang phía lão.

-Có thế chứ! – Lão cúi người toang nhặt chiếc vali lên.

Đây rồi, cơ hội lật ngược thế cờ đã đến, không còn cơ hội nào tốt hơn nữa cả. Khi lão vừa cúi xuống nhặt chiếc vali thì tôi dùng hết sức đẩy Hoàng Mai qua phía bên kia rồi đá tung chiếc vali văng thẳng vào góc tường.

Chứng kiến chiếc vali đựng tiền vụt bay khỏi tầm tay của mình, lão điên tiết lao đến tấn công tôi một cách điên cuồng với con dao trên tay. Vì lão có vũ khí nên tôi dè chừng không thể xông vào được. Nhưng lão cứ theo đà đó tấn công tôi tới tấp gây khó khăn cho tôi trong việc đỡ đòn.

Và rồi...

-Sựt... - Trong lúc đỡ đòn, tôi bất cẩn đã bị lão chém trúng cánh tay trái.

-Sao hả thằng nhóc...!

-Chưa xong đâu! – Tôi trợn mắt rít qua từng kẻ răng.

Lợi dụng lúc lão sơ hở, tôi thó lấy cánh tay của lão bẻ quặp rồi mỗ một đòn khớp ngón tay vào cổ tay của lão làm con dao rơi xuống sàn nhà. Liền đó tôi dấn thẳng ba đấm vào ngày giữa chấn thủy của lão rồi dùng song kích quyền tống lão bật ngược ra sau vài mét.

-Khốn nạn, bắt thằng đó lại cho tao! – Lão ôm bụng thét lớn.

Vừa dứt câu, cả 3 tên đàn em liền xông đến chỗ tôi nhanh như cắt. Nhưng giờ đây một tay tôi đã bị thương và đang rướm máu rồi không thể làm gì hơn ngoài né đòn và chống đỡ yếu ớt cả.

Và rồi đột nhiên một tên đàn em trong đó liền bay lên tung cước về phía tôi với tốc độ kinh hồn. Như mọi thường thì tôi có thể đưa hai tay lên đỡ đòn rồi nhưng hiện giờ một tay của tôi đang bị thương thì làm sao có thể thực hiện được điều đó chứ.

Vậy nên, tôi chỉ đành đưa một tay còn lại lên đỡ đòn vô vọng mà thôi, thế nào nó cũng sẽ bị gãy hoặc là trật khớp gì đó. Nhưng may sao trong tình cảnh nghiệt ngã đó thì một bóng đen đã lao đến từ sau lưng tôi tung cước đá triệt đi đòn chân của tên kia làm nó mất đà lui về sau mấy bước.

Cái bóng đen đó chính là Lam Ngọc, cuối cùng thì em cũng đã xuất chiêu rồi...

-Cánh tay của Phong có sao không? Để Ngọc xem nào!

-Không sao cả đâu, vết thương ngoài da ấy mà!

-Trời sâu như thế mà bảo vết thương ngoài da! – Rồi em quay sang Hoàng Mai – Mai, bạn có bông băng hoặc mảnh vải dài không?

-Mình không có!

-Đành vậy...xoẹt...! – Nhỏ lượm con dao dưới đất lên cắt đi 2 ống tay áo sơ mi của mình rồi bảo Hoàng Mai – bạn, lại đây băng vết thương cho Phong đi, tôi đi đối phó với bọn chúng.

Y theo lời Lam Ngọc, Hoàng Mai tức tốc chạy đến đón lấy hai ống tay áo của em rồi tỉ mỉ băng bó vết thương cho tôi. Nhìn hai ống tay áo giờ đây đã thắm đẫm màu máu, tôi càng quyết tâm phải kết thúc chuyện này cho bằng được để những chuyện không hay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Thế nên khi Hoàng Mai vừa băng xong thì tôi đã vùng dậy ngay:

-Phong, vết thương mới băng đó, không thể động mạnh được! – Hoàng Mai gọi với theo.

-Không có gì đâu! Thà đổ một chút máu mà mọi chuyện kết thúc! Cứ tin ở anh đi! – Tôi mỉm cười tự tin lao đến chỗ của Lam Ngọc.

Do bị áp chế số đông 3 đánh 1 nên em chỉ đỡ đòn rồi lùi ra xa chứ không thể nào áp sát tấn công tụi nó được. Hiểu được tình cảnh đó tôi liền sấn tới dùng liền hoàn tam quyền làm bất ngờ một tên trong số đó rồi nhanh tay thó chặt lấy hai tay của nó:

-Ngọc, lên đi! – Tôi thét lớn ra hiệu.

-Cúi xuống...! – Em lao đến thét lớn.

Khi tôi vừa hụp đầu xuống thì Lam Ngọc cũng vừa xoay hông tung một cú đá bằng gót chân vào ngay mặt của tên đó làm nó choáng váng đổ gục ngay tại chỗ.

Hai tên còn lại thấy nguy liền xông vào tôi một lượt nhằm lấy số đông uy hiếp đối phương. Nhưng khi vừa xông đến thì Lam Ngọc cũng đã kịp có mặt tại đó và giáng ngay một đòn tay mở vào ngực một tên làm nó bật lùi mấy bước. Tên còn lại vì bất ngờ nên chỉ kịp đánh trả Lam Ngọc một đòn rồi bị em dùng đòn uchi uke gạt tay qua một bên mà đấm một đòn mạnh vào ngay chấn thủy làm nó gục không kịp ngáp.

Bất ngờ từ đằng sau, tên bị đánh úp vào ngực lúc nãy toang vung tay đánh lén em. Thấy thế, tôi liền lao đến đánh bật tay của nó ra rồi sử "tứ chỉ" vào 4 vùng trọng yếu phía trước làm nó ôm bụng phòng ngự. Liền đó tôi nắm lấy hai vai của nó mà xuất sát chiêu xuyên phá cước đạp xoắn thẳng vào bụng khiến nó văng xa hết mấy mét rồi gục luôn tại chỗ.

Xong xuôi rồi, tất cả kẻ địch đã bị hạ gục, mặc dù gặp một chút ít khó khăn nhưng chung quy lại thì kế hoạch của tôi đã thành công rồi. Cả Hoàng Mai lẫn chiếc vali tiền đều được an toàn mà không bị mất mát gì, duy chỉ có cánh tay của tôi là bị thương chút đỉnh thôi. Quả thật là lúc bàn tính kế hoạch tôi không hề lường trước được lão lại có vũ khí nên mới gặp khó khăn đây mà.

Nhưng nhắc đến lão thì cả tôi lẫn Lam Ngọc đều giật mình vì lão đã không còn ở chỗ lúc nãy nữa. Bất giác xoay người ra sau theo linh tính mách bảo, thì đúng thật là lão bây giờ đang kề dao uy hiếp Hoàng Mai, còn mẹ em bây giờ đang nằm sõng soài dưới đất, trên mặt vẫn còn vết tích do bị đánh.

-Sao mà... - Tôi thất thần.

-Hề hề, nhất đẳng huyền đai không bằng dao phay chém lén đâu! Tụi bây làm sao mà qua mặt được tao chứ?

-Vậy bây giờ ông muốn gì đây?

-Đơn giản thôi, mày trói con nhỏ đó lại cho tao! – Lão chỉ ngay mặt Lam Ngọc.

-Nhưng dây trói chỗ nào chứ?

-Mày lấy miếng vải đang băng vết thương của mày kìa!

-Này, ông đừng có quá đáng! – Lam Ngọc gằn giọng.

-Giờ tụi bây có làm không, nếu không làm thì đổi mạng với con Mai đi!

-Được, tôi làm!

Thế nên tôi đành cắn răn đưa cánh tay cho Lam Ngọc cởi từng lớp băng vết thương ra. Do chỉ mới băng bó thủ công nên bây giờ cởi đến đâu, vết thương ứa máu đến đấy, đau không thể tả. Lam Ngọc vì mở băng quấn cho tôi nên bàn tay em cũng đã dính bê bết máu. Nhưng dù cho có dính máu đến đâu thì tôi vẫn nhận ra rằng, cánh tay của Lam Ngọc đang đổ mồ hôi rất nhiều, nói đúng hơn là khắp người của em đang đổ mồ hôi đầm đìa. Từng giọt từng giọt mồ hôi cứ lăn dài trên má em ướt đẫm như tắm, có phải em đang rung?

Đúng, em đang rung, em đang rất hoảng loạn khi thấy máu cứ ứa ra khỏi cánh tay của tôi. Có đôi lúc một thắt rút nhỏ của dải băng mà mọi thường chỉ cần kéo ra một tý là đã tháo được rồi ấy thế mà em với đôi bàn tay rung rẩy của mình phải chậc vậc lắm mới tháo ra được.

Thấy vẻ bối rối của Lam Ngọc như thế, tôi cũng cố gượng một nụ cười trấn an:

-Không sao đâu, Ngọc cứ nhanh tay đại đi!

-Phong có đau không, máu nhìu quá!

-Không hề đâu, con nhà võ mà!

-Này, chúng mày có nhanh lên không hả? – Lão sốt sắng gắt lớn.

Chương 58:

Cuối cùng thì tôi cũng đã trói xong Lam Ngọc. Nhưng đổi lại là cánh tay của tôi giờ đây nhuộm một màu đỏ ói từ chỗ vết thương trở xuống, tuy máu đã khô và đã ngừng chảy rồi nhưng nó vẫn còn mỏng lắm, chỉ cần cử động mạnh một tý thôi là máu sẽ chảy lại ngay.

Và rồi khi tôi thực hiện xong yêu cầu của lão thì lão tiếp tục ra thêm một yêu cầu khác nữa, và lần này là một yêu cầu tàn khốc:

-Mày,nằm sắp xuống, ngửa cánh tay lên cho tao!

-Để làm gì chứ?

-Không hỏi nhiều, cứ làm đi!

Không còn cách nào khác tôi đành làm theo lời yêu cầu của lão. Nhưng các bạn có biết tiếp theo sau đó lão đã làm gì không? Chắc có lẽ mọi người sẽ đoán là bỏ trốn cùng với số tiền đúng chứ?

Nhưng đó là một đáp án sai hoàn toàn, lão chẳng những không bỏ trốn mà còn thực hiện một hành động còn tàn bạo hơn đó chính là dẫm lên cánh tay bị thương của tôi. Vỗn dĩ nó đã lành lại rồi nhưng một cú đạp kinh hồn của lão đã làm mọi thứ trở về số 0 thậm chí còn âm nữa. Sau cú đạp đó cánh tay của tôi gần như tê dại. Từng bó cơ, từng sợi thịt cứ co giật liên hồi khiến cho cảm giác đau trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Máu bắt đầu ứa ra trở lại loang ra cả một vùng xung quanh vết thương.

Thấy tôi quằng quại, đau đớn dưới nên nhà với cánh tay rướm máu, Lam Ngọc tức tốc trườn đầu gối đến chỗ tôi rồi dùng 2 đùi kẹp cánh tay của tôi lại cố gắng cầm máu:

-Phong, cố lên! Rán chịu đau một tý đi!

-Ahhh, đau quá...! – Tôi rít nhỏ kìm nén đến đổ mồ hôi hột.

-Hức, cố lên đi anh! – Hoàng Mai cũng ứa nước mắt lo lắng nhìn tôi.

-Hề hề, đó là hình phạt cho cái tội dám chống đối với tao đấy! Còn bây giờ thì bye nhé mấy đứa! – Lão hất Hoàng Mai sang một bên rồi ôm chiếc va li tiền chạy thẳng ra ngoài.

Kết thúc rồi ư? Cả kế hoạch của tôi lẫn chuyện bắt cóc Hoàng Mai? Nhưng đây không phải là một kết thúc có hậu mà rõ ràng đó là một kết thúc cực kì tồi tệ. Kế hoạch của tôi đã hoạt động hoàn hảo ấy thế mà chỉ một sơ suất nhỏ thôi thì tôi đã phải trả giá bằng cả tinh thần lẫn thế xác.

Tôi cảm thấy sốc lắm, chỉ một chút xíu nữa thôi thì tôi đã thành công rồi ấy thế mà vẫn không thoát khỏi số phận nghiệt ngã đã an bài. Và cho đến khi Hoàng Mai đã lọ mọ mởi trói cho Lam Ngọc và băng bó lại vết thương cho tôi rồi thì tôi vẫn chẳng thể nào gượng dậy nỗi. Cơn đau nhói ở cánh tay lẫn cú sốc về tinh thần đã đánh gục tôi hoàn toàn rồi, chịu thua thôi...

-Phong, anh ngồi dậy đi! Mọi chuyện đã qua rồi mà! – Hoàng Mai ân cần đỡ tôi dậy.

-Kế hoạch đang tiến triển tốt thế mà! – Tôi tức tối đấm tay xuống đất.

-Lỗi tất cả là tại cô, cô không bảo vệ được Hoàng Mai! – Mẹ em nhích lại gần chúng tôi sau khi đã được sơ cứu.

-Không phải đâu cô ơi, lão ta to con thế mà!

-Ùm...!

Thế rồi tất cả lại chìm vào im lặng, mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ. Bởi lẽ tôi đâu ngờ rằng lão lại nhân lúc bọn tôi đang đối phó với lũ đàn em của lão mà đến uy hiếp Hoàng Mai kia chứ, đúng là trên đời này lắm chuyện xảy ra mà, cho dù mình có sắp đặt hoàn hảo đến mức nào rồi cũng có kẻ hở để người khác lợi dụng mà thôi.

Và rồi, trong lúc mọi người đang chìm vào im lặng thì một bóng người từ ngoài cửa từ từ bước vào. Bóng người này cao cao, hơi gầy một tý trông quen lắm, nhất định tôi đã gặp qua ở đâu đó rồi. Cố gắng mở to mắt nhìn kĩ hơn một chút xíu thì tôi mới kinh ngạc mà há hốc mồm khi bóng người đó chính là thằng Toàn.

-Sao mày lại ở đây? – Tôi sững sốt.

-Thì đến để giúp mọi người mà!

-Nếu đến để giúp thì đã qua muộn rồi đấy, ông ta đã chạy mất rồi! – Lam Ngọc cáu gắt.

-Uầy, mọi người bĩnh tĩnh đã! Bây giờ cứ đứng lên trước đi rồi đi ra ngoài với tui – Rồi nó chạy đến bên mẹ Hoàng Mai - Để con đỡ cô nhé!

Đến lúc này thì mọi người cũng chỉ còn cách làm theo lời nó thôi, dù gì cũng phải đi về mà, đâu thể ở lì trong cái khu giải tỏa mãi được. Thế nhưng vừa nối gót bước theo nó ra ngoài cửa thôi thì tôi và cả những người khác đã phải sửng sốt khi trước mặt chúng tôi bây giờ chính là lão già đó và lão bây giờ đang bị còng tay bởi những chú công an đang hiện diện trên khắp khu giải tỏa này, cả 2 thằng đàn em của lão canh cửa ở ngoài cũng không thể thoát khỏi số phận giống như đại ca của mình.

-Ch...chuyện gì thế mày? – Tôi há hốc.

-Thì tao nói là giúp mọi người rồi mà, thắc mắc gì nữa?

-Nhưng...

-Nhưng nhưng cái mế, ít ra nếu muốn tới một mình thì cũng nên báo cho công an mai phục ở ngoài chớ!

-Bây giờ ông đang dạy đời tôi đấy à Toàn! – Em Ngọc lườm nó cháy mắt.

-Ơ, hề hề! Đâu có gì đâu, chỉ là nhắc nhở thôi mà!

-Phải đấy! Sẵn đây cô cũng cám ơn mấy đứa đã nhiệt tình giúp đỡ bé Mai nhà cô, thiệt là cô chẳng biết phải đền đáp kiểu gì nữa!

-À, cô đừng nói thế tụi con ngại lắm! Sở thích của con là hay giúp người mà! – Toàn phởn được dịp tán phét.

-Ê, coi chừng...! – Bỗng dưng từ bên phía mấy chú công an phát ra tiếng thét lớn.

Ngay lập tức chúng tôi đều quay ra sau lưng theo phản xạ tự nhiên và hoảng hồn khi thấy lão đang lao đến chúng tôi nhanh như tên bắn với đôi tay bị còng:

-Chúng mày chết đi, dám phá đám tao à...?

-Mọi người coi chừng...! - Tôi thét lớn cảnh báo.

Trong cái giây phút nghẹt thở đó thì từ đâu một vệt đen vút ngang mặt tôi nhanh như chớp đến độ tôi chỉ kịp nghe tiếng gió cắt thì đã thấy lão bật ngửa ra sau mấy mét rồi.

Sau một lúc trấn tĩnh tinh thần thì tôi mới biết được nó là một đòn chân, chính xác hơn là một đòn đá tống ngang ngay cằm của đối phương với độ lực và tốc độ khiếp vía. Nhưng là ai đã tung đòn này ra mới được?

Hoàng Mai và mẹ em thì không thể rồi, hai người không có tý võ tự vệ nào hết mà. Vậy chỉ còn lại Lam Ngọc mà thôi, nhưng lúc nãy em đang đứng bên cạnh tôi thì khi tung đòn lí nào mà tôi không nhận ra được chứ. Nếu Lam Ngọc cũng không phải thì chỉ còn 1 người duy nhất thôi, đó chính là thằng Toàn, và xét lại tình huống lúc nãy thì chỉ có thằng Toàn là đứng sau lưng tôi thôi, có lẽ vì vậy nên tôi chỉ cảm nhận được hơi gió chứ không thấy hình đâu hết.

Mà ngặc một nỗi rằng thằng quỷ Toàn này có biết cóc khô gì về võ đâu, vả lại trông nó ốm yếu thế kia thì làm sao mà đá một đòn cao đến vậy được chứ.

Vậy nên đó là lý do mà cả tôi lẫn Lam Ngọc điều thắc mắc về nguốn gốc đòn đá của thằng cô hồn này:

-Mày học ở đâu ra cái kiểu đá đấy vậy?

-Ờ thì tao xem trên TV thấy hay nên tập thôi!

-Có thật không, tôi nghi ngờ lắm! – Lam Ngọc nhíu mày nghi hoặc.

-Bậy không! Nghi gì mà nghi, tui thời gian chơi còn không có huống chi là võ vẽ này kia!

-Nhưng rõ ràng cú đá lúc nãy không phải từ một người học võ phong trào đâu Toàn ạ!

-Uầy, đã bảo là tui xem trên TV rồi kiêng trì rèn luyện thôi mà! Chứ ngoài đòn đó ra tui có biết khỉ gì nữa đâu!

-Thôi được rồi, tạm tin ông lần này! Nhưng để tụi tôi biết được ông đang giấu chuyện gì đó mờ ám thì...đừng trách! – Đến 2 chữ cuối Lam Ngọc cố gằng giọng làm thằng Toàn sợ khiếp vía tái xanh mặt mày.

Thế rồi khi lão ta đã bị hạ gục thì mấy chú công an mới chạy đến hỏi han tình hình:

-Mấy con có sao không! Bọn chú tất trách quá!

-Dạ không sao đâu chú, nhờ thế mới biết bạn của tụi con giỏi cỡ nào! – Lam Ngọc vừa tiếp chuyện vừa đá đểu thằng Toàn.

-Vậy tụi con theo bọn chú về đồn để hợp tác điều tra nhé!

-Dạ, không thành vấn đề ạ!

Vậy là chuyện bắt cóc Hoàng Mai đến đây coi như đã kết thúc rồi. Qua sự việc lần này tôi đã rút ra nhiều bài học đáng quý dành cho mình đó là dù chuyện có lớn hay bé thì cũng không nên quát nạt con gái và điều quan trọng nhất là phải trân trọng những gì mình đang có, đừng để khi nó mất đi thì mình mới trận trọng thì lúc đó đã quá muộn màng rồi.

Còn về ba của Mai, đương nhiên là phải ở tù vì tội bắt cóc tống tiền rồi nhưng quan trọng nhất đó chính là đám đàn em của lão. Đúng như tôi nghi ngờ ở lúc ban đầu, đó chính là đám đàn em của thằng Vũ, điều này do đích thân Lam Ngọc xác nhận với tôi như thế. Vậy là trong vụ việc lần này thì thằng Vũ cũng có nhúng tay vào rồi, tiếc rằng không thể vạch tội được nó mà thôi. Nhưng hãy chờ đấy, cuộc chiến giữa tôi và thằng Vũ đang tiến dần đến hồi kết rồi, thắng thua sẽ phân định rõ ràng chỉ trong nay mai mà thôi.

Nhưng trước khi kết thúc chương này thì tôi cũng muốn các bạn biết sơ qua về thành tích học tập của của nhóm tôi một tý. Đó là lúc chúng tôi bước vào kì thi học kì 1 sắp tới đây. Nhưng trước đó tôi cũng đã bị cả lớp và cô giáo sạc cho một trận vì tội dám tự ý bỏ đi khi đang thi hái hoa học tập và kết cục là cả lớp tôi chỉ đứng hạng áp chót chung cuộc toàn trường thôi, một kết cục thảm hại trong lịch sử các các lớp chọn của trường. Quả là không còn gì nhục hơn.

Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi vì chẳng ai còn tâm trí để mà lo đến những chuyện đó nữa, tất cả giờ đây đều chú tâm vào kì thi học kì 1 hết rồi. Còn nhớ kì thì học kì 1 lúc đó cũng khá là sôi nổi, ít nhất là đối với đám choi choi mới lên cấp 3 như bọn tôi.

Và vì danh sách thí sinh dự thi được xếp theo thứ tự abc nên lớp tôi gần như chia ra ở các phòng khác nhau hết. Không biết bọn bạn tôi có được thì chung với ai cùng lớp không chứ riêng tôi, được thì chung với bé Phương cũng là một thuận lợi khá lớn rồi, bởi lẽ tên của tôi và bé Phương có cùng vần chữ P mà lị, hề hề.

Nhưng đừng tưởng thế là ngon đâu nhé, chỉ là cùng phòng thì hỏi bài trước khi thi được thôi chứ trong khi thi có thánh mới dám hó hé trước những giám thị mắt lúc nào cũng ngó láo lia như cú vọ như thế được. Nên trong kì thi lần này đa phần tự sức tôi là nhiều.

Rồi ngày thi đầu tiên cũng bắt đầu, trong ngày thi hôm nay tôi thi 2 môn Ngữ văn và Sinh học. Sinh học thì tôi cũng bình dân thôi nhưng có Ngữ văn là hơi ẹ một tý khi vừa mới bắt đầu câu 1 thôi đã đập vào mặt tôi câu: " Nêu những đặc điểm về nghệ thuật của văn học Việt Nam từ thế kỉ X đến hết thế kỉ XIX?" mà lại là câu 2 điểm mới ác. Nhưng may sao khi câu 2 là một câu hỏi dễ giúp tôi gỡ lại được 1 điểm đáng quý từ tay tử thần.

Đến phần làm văn, khi đọc qua câu hỏi thì trông cũng khá là dễ dàng: "Cảm nhận của anh (chị) về bài thơ "Nhàn" của Nguyễn Bỉnh khiêm?" Nhưng ngặc một nỗi là tôi quên khuấy đi bài thơ đó ra sao rồi, chỉ nhớ mang máng một mai, một cuốc hay xẻng gì đó thôi.

Bí cách tôi đành len lén hỏi thằng ngồi trước:

-À, bạn ơi! Có nhớ bài thơ "Nhàn" không?

-Mình cũng không nhớ nữa?

Rồi tôi lại cuống cuồng mà hỏi thằng đằng sau nhưng đáp án nhận được còn bá đạo hơn: "Mịa nó, trong đề cương có cho câu này đâu!"

Chết dở! Ngày đầu tiên gì mà xui thật, ngồi ngay hai 2 thằng chả biết gì, cơ mà mình có hơn gì tụi nó đâu. Ngó thấy Ngọc Phương đang cắm đầu cắm cổ làm bài như cái máy mà tôi lạnh cả sống lưng. Giá như tôi giỏi Văn được 1 phần 10 em thì hay biết mấy, ít ra còn nhớ được bài thơ để mà chém, đằng này lại chả nhớ được tẹo nào.

May sao tưởng chừng như đã thất bại ở câu làm văn thì tôi bắt gặp ngay một cô nàng ngồi ngay phía bên phải của tôi. Cô này cũng đang làm câu làm văn, mà hình như viết được một nửa trang giấy rồi, mà viết được một nửa trang như vậy tức là thuộc bài, mà thuộc bài thì tức là thuộc bài thơ. Âu trời ơi, cứu tinh đây rồi.

Chằng một chút ngại ngùng, tôi vội the thé kêu nhỏ ngay:

-Bạn ơi, có thuộc bài thơ Nhàn không chỉ mình với!

-Ừ có thuộc, bạn chờ mình tý! – Nói rồi nhỏ xé một mảnh giấy nhỏ chép hết nguyên bài thơ rồi đưa cho tôi.

Cầm mảnh giấy trong tay tôi sung sướng muốn ứa nước mắt, mảnh giấy này giờ đây có cả núi vàng tôi cũng không muốn đổi. Và mặc nhiên nhờ có nhỏ mà tôi đã hoàn thành câu số 3 của mình một cách trọn vẹn (tuy là chém). Chung quy thì tôi cũng đã mãn nguyện vào ngày thi đầu tiên rồi.

Bước sang ngày thứ 2, môn thi gồm có Toán và sử. Toán thì tôi chẳng lo gì, cũng là một môn tôi học khá trong lớp nên bài làm cũng không đến nỗi tệ. Duy chỉ có sử là hơi ẹ cũng như bài ngữ văn hôm trước thôi. nhưng dù sao môn sử cũng nhẹ hơn môn văn nhiều nên tôi cũng không quá khó khăn đến nỗi phải nhờ người khác trợ giúp. Nói chung thì ngày thì thứ 2 này tạm thời gọi là ổn.

Còn ngay thứ 3 thì sao? Với sự có mặt của môn anh văn vào ngay thứ 3 này thì không lí nào tôi không làm được chứ, hoản hảo nữa là đằng khác. Nhưng sẽ hoàn hảo hơn khi bỏ bớt môn lý ra khỏi ngày thi hôm nay bởi vì chính nó đã làm cho niềm vui sướng ở môn anh văn của tôi giảm đi một nửa với những câu hỏi còn khó hơn lên trời mà tôi chưa bao giờ thấy lần nào. Thế nên lý... lụi.

Chắc kể đến đây thì mọi người cũng đã mường tượng ra được toàn cảnh thi học kì 1 của tôi rồi phải không nào. Nhưng vẫn còn thấy thiêu thiếu nữa phải không? Chắc là tôi chưa kể những biểu hiện của mấy đứa trong nhóm của tôi sau khi thi xong phải không nào? Để tôi kể sơ qua nhé.

Tạm thời tôi bỏ qua bé Phương tý bởi vì ngày nào sau thi xong em cũng đều bước ra khỏi lớp với bộ mặt tươi tỉnh đến rùng mình, như thế cũng đủ hiểu kết qua ra sao rồi. Còn về phía những người khác.

Đầu tiên là thằng khanh khờ. Thằng quỷ này thuộc loại học lực trung bình trong lớp nên lúc nào mặt cũng xụ ra một đống là đều hiển nhiên, duy chỉ có một môn mà nó mỉm cười được khi thi xong đó là môn thể dục mà thôi.

Còn về Hoàng Mai, theo nhận xét riêng của tôi thì em cũng là một học sinh giỏi, và đặc biệt giỏi đều ở tất cả các môn nhưng so với thằng Toàn thì Hoàng Mai vẫn còn thua vài bậc nhưng so với tôi thì Hoàng Mai có lẽ hơn tôi gần chục bậc. Đều đó giải thích vì sao mà Hoàng Mai đa phần là cười tươi sau khi ra khỏi phòng thi mặc dù đôi khi cũng hơi buồn buồn. Nhưng theo cảm giác của tôi thì cô nàng chắc chỉ muồn vì bài làm không được kết quả không như mong đợi thôi chứ chả có bài nào lụi giống như tôi đâu.

Tiếp theo là đến Lam Ngọc. À mà thôi đi, lúc nào em cũng ra khỏi phòng thì với bộ mặt lạnh như băng thế kia thì có thánh mới đoán nổi là lụi hay trúng. Mà theo như tôi quan sát thì Lam Ngọc học cũng khá lắm, có thể xếp vào loại học sinh khá giỏi đấy chỉ có điều là còn thua Hoàng Mai một xíu thôi. Nhưng đối với dân nhà võ thì thành tích ấy cũng là đáng nể rồi.

Kế tiếp là đến Lan và thằng Toàn. Sở dĩ tôi xếp hai người nay vào chung một nhóm là vì theo cảm tính của tôi thì hai người này học cũng không chênh lệch nhau là bao. Thế nên sau khi thi xong thì mặt hai người này nhìn phơn phởn là điều hiển nhiên.

Và theo như trí nhớ của tôi lúc đó kết hợp với gọi điện hỏi thăm thì cũng đã tra ra điểm tổng kết học kì một năm đó cho mọi người coi rồi. cụ thể đây:

-Khanh khờ : 5.5, học lực trung bình.

-Lam Ngọc: 8.0 học lực khá, khống chế môn gì thì tôi không rõ.

-Hoàng Mai: 8.2 học lực giỏi.

-Lanna: 8.5 giỏi.

-Toàn phởn: 8.6 giỏi.

-Và đương kim quán quân cho đến hôm nay đó chính là: Ngọc Phương với số điểm cực khủng 9.1, một số điểm mà bất kì thằng học lớp chọn nào cũng phải ngao ngán

Đúng là một kết quả không tồi phải không nào duy chỉ có tôi với số điểm 7.9 là chả bằng ai cả, chắc có lẽ là hơn được thằng Khanh khờ , uầy thiệt là buồn quá đi mà.

Nhưng nghĩ lại thì cũng chả sao cả, miễn sao đừng bị khống chế là đủ rồi. Vả lại nếu để tâm thì còn tinh thần đâu mà ăn noel nữa chứ, sắp tới noel rồi mà. Bỏ hết thôi, thả ga nào...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro