Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải quyết xong hậu sự của mẹ, Đức Duy đưa em trai đi Hà Nội, về tới chỗ ở thì trời đã sầm tối.

"Em đi tắm trước đi, lát nữa anh sẽ đưa em đi ăn tối, tiện thể mua thêm ít đồ dùng hằng ngày." Anh lấy khăn bông, bàn chải mới, chỉ tay vào một góc: "Phòng tắm ở kia, có vấn đề gì thì gọi anh."

Cậu vừa quay người vào nhà tắm, điện thoại liền reo vang.

"Đức Duy, cuối cùng cậu cũng ở nhà rồi! Mấy ngày nay cậu chết ở đâu vậy hả? Điện thoại cũng không thèm nghe!" Vừa nhận điện thoại, giọng của Tiến Dũng đã oang oang vọng tới từ đầu bên kia.

Anh đưa ống nghe ra xa một chút, tránh bị điếc tai.

"Này! Này! Đức Duy, cậu còn sống không?"

"Cảm ơn cái miệng quạ của cậu!" Anh khó chịu. "Nhà có chút việc, tôi về quê một chuyến, cậu tìm tôi có việc gì?"

"Chính là muốn hỏi cậu, đi đâu sao không nhắn lại một tiếng? Thùy Dung tìm cậu không được, lo lắng gần chết, liền chạy tới nhờ tôi hỏi thăm cậu đấy!"

Đức Duy nhìn chăm chú xuống nền nhà, khẽ nói: "Tôi và cậu ấy chẳng là gì của nhau, sao phải nhắn cho cậu ấy?"

"Đức Duy! Cậu có còn là con người không hả? Thùy Dung đối với cậu tốt biết bao, chỉ cần không phải là tên ngốc thì nhìn ra được ngay."

"Tôi không cần cậu ấy tốt với tôi."

"Cậu...." Tiến Dũng lấy hết sức hít vài hơi. "Thùy Dung cần khuôn mặt có khuôn mặt, cần thân hình có thân hình, cần tính cách có tính cách, cái khó kiếm nhất là mấy năm nay cậu ấy trước sau đều một lòng một dạ với cậu, chỉ cần là đàn ông thì nên cảm động mà dập đầu tạ ơn, rốt cuộc cậu không vừa lòng cái gì?"

"Không phải là tôi không vừa lòng, chỉ là..." Anh thở dài. "Cậu không hiểu đâu."

Bỏ đi! Chẳng buồn nhiều lời với cậu ta. Tiến Dũng đổi chủ đề: "Hôm nay là sinh nhật Thùy Dung, tôi đã hẹn nhóm bạn chúng ta đi nhà hàng chúc mừng sinh nhật cô ấy, có muốn đi cùng không?"

"Không, dù sao cũng đông đủ mọi người rồi, chỉ thiếu mình tôi thôi mà."

"Người đông không quan trọng, cậu mới là người mà cậu ấy muốn gặp nhất."

Đức Duy không nói gì...

"Hỏi cậu một câu, rốt cuộc có đến hay không?" Thái độ này thể hiện rõ nếu anh dám nói không, sẽ có người đích thân tới nhà áp tải anh ra khỏi cửa.

"Thực sự không được, em trai tôi ở đây, tôi không thể để thằng nhóc lại một mình."

"Vậy thì có vấn đề gì đâu, đưa cả cậu ấy theo! Lâu lắm rồi tôi không gặp cậu ấy"

"Không được, Quang Anh không quen mấy người đó, thằng bé sẽ không tự nhiên." Anh lắc đầu.

Tiến Dũng khẽ lẩm bẩm, chưa sẵn sàng bỏ cuộc: "Không đến thật à?"

"Tôi đã bao giờ nói hai lời chưa?" Anh cúp máy, quay đầu, phát hiện Quang Anh đang đứng đằng sau: "Sao thế? Còn thiếu gì à?"

Cậu lắc đầu: "Anh có việc thì đi đi! Em không sao đâu."

"Không có gì đâu, em đừng nghĩ nhiều!" Cầm máy sấy tóc lên, anh ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, "Qua đây, anh sấy tóc cho em."

Cậu chầm chậm bước lên phía trước, khẽ nói: "Em có thể tự sấy..."

"Được, vậy em tự làm nhé, anh đi tắm, đúng mười phút nữa chúng ta sẽ ra ngoài."

"Anh..."

Anh quay đầu trước cửa phòng tắm, thấy cậu định nói gì nhưng lại thôi.

"Sao vậy?"

"Em tới đây... có quấy rầy cuộc sống của anh không?"

Đức Duy dừng lại một lát, nhìn thấu nỗi sợ hãi trong sâu thẳm trái tim cậu, đổi sắc mặt, nói: "Quang Anh, anh hy vọng em nhớ một điều, trên thế gian này, em chỉ còn lại anh, người thân duy nhất có thể dựa dẫm, với anh mà nói, chẳng phải cũng như vậy ư? Chúng ta là anh em, là hai người thân thiết nhất trên đời này, chẳng ai có thể thay đổi sự thật đó. Anh đã đồng ý với cha, chỉ cần anh còn một hơi thở thì sẽ chăm sóc em cho tới khi em không cần anh nữa, em hiểu không?"

"Vâng." Cậu cười, gật đầu lia lịa.

Đức Duy lập tức dọn dẹp thư phòng một lượt, lục ra một cái chăn để cậu dùng tạm, sau này rảnh thì thu xếp lại sau, nhờ Tiến Dũng luôn mặt dày tới quấy rầy nên những thứ cần thiết đều không thiếu.

Đã quá mười hai giờ, Đức Duy vẫn chưa buồn ngủ. Anh trở mình, chăm chú nhìn đồng hồ báo thức sáng như đom đóm trên bàn.

"Anh..." Tiếng gọi khe khẽ vang lên.

Đức Duy ngồi dậy: "Sao vẫn chưa ngủ, lại lạ giường à?" Từ nhỏ Quang Anh đã như vậy, lần đầu tới nơi lạ sẽ có cảm giác không an toàn.

Cửa hé mở, Quang Anh ôm chăn đứng ở cửa: "Anh, em có thể qua đây ngủ cùng anh không?"

Anh không đáp lời, chỉ chìa tay ra với cậu. Cậu thở phào một cái, lao như bay lên giường, hai tay ôm chặt anh, nép vào lòng anh, yên tâm nhắm mắt.

"Em ấy à, lớn thế này rồi, còn không sửa tật đó đi! Thế nhỡ phải thay đổi môi trường, chẳng lẽ cả đêm em không cần ngủ à?"

"Có vấn đề gì chứ? Trước đây anh đều ôm em ngủ..."

"Vấn đề là bây giờ em lớn rồi!"

"Lớn hơn cũng vẫn là em trai anh mà!" Cậu nói một cách đương nhiên.

Anh cười: "Đúng, lớn hơn nữa cũng vẫn là em trai anh." Anh em họ luôn giúp đỡ nhau, không rời xa, đây là lời anh đã đồng ý với cha.

Đức Duy ôm cậu vỗ về, che chở cậu vào giấc ngủ.

Đợi bao năm rồi, cuối cùng cậu lại được trở về bên anh, Quang Anh mãn nguyện thở phào trong lòng.

Cho dù chỉ làm anh em cũng được, ít nhất cậu cũng được nhìn thấy anh, chạm vào anh, không còn mỗi đêm mơ về anh mà không thể đến gần, sau khi tỉnh giác thì tràn ngập cảm giác sợ hãi, không yên...

Trước khi đi vào giấc ngủ, cậu vô thức hỏi khẽ: "Anh, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, đúng không?"

"Ừ, không bao giờ xa nhau nữa..." Anh thở dài, nhìn chăm chú gương mặt buồn ngủ ngọt ngào ngây thơ khẽ cười, trong ngực vừa chua vừa ngọt, gần như cảm giác hạnh phúc và nỗi đau...

Anh sẽ dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ cậu, không bao giờ để cậu phải chịu khổ sở, có điều, cả đời này anh mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh cậu với thân phận anh trai.

Mãi mãi.

Đức Duy đánh thêm một chùm chìa khóa cho cậu, nói sơ qua về những địa điểm gần nhà, sau khi thu xếp ổn thỏa, dặn cậu có việc gì thì đợi anh tan làm rồi nói.

Cậu biết, trước khi đi làm anh sẽ không đi nổi vì lo lắng cậu sống không quen...

Thực ra anh lo hơi quá! Mấy năm nay không có anh ở bên, cậu trưởng thành hơn rất nhiều, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều. Anh đã quá vất vả vì bận rộn với cậung việc rồi, cậu sẽ cho anh thấy sự trưởng thành của cậu, không cần anh phải phân tâm lo lắng.

Vì vậy, trong lúc anh không ở nhà, cậu không chỉ giặt quần áo, quét nhà, lau cửa sổ, dọn dẹp lại căn phòng mà còn tìm được đường tới chợ, mua thức ăn, chuẩn bị làm cho anh một bữa tối thơm phức, coi như đền đáp một ngày lao động vất vả của anh.

Buổi trưa, anh không yên tâm về cậu, vội tranh thủ thời gian gọi điện hỏi cậu ăn cơm chưa, có gặp vấn đề gì không, còn nói, chiều về anh sẽ đưa cậu ra ngoài ăn tối, muốn cậu nghĩ trước sẽ ăn gì...

Cậu nhìn chỗ thức ăn nóng hổi trên bàn, mỉm cười mãn nguyện.

Tuy chỉ có hai, ba món ăn đơn giản, chẳng hấp dẫn chút nào, nhưng khi anh nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui, vì đó là bữa cơm đầu tiên cậu làm cho anh.

Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cậu nhảy lên, vui vẻ chạy ra đón.

"Anh, hoan nghênh anh trở về nhà!" Cậu cười ngọt ngào, chào đón anh trở về.

Đức Duy đón nhận cái ôm nồng nhiệt của cậu, cười nói: "Hôm nay vẫn ổn chứ?"

"Rất ổn ạ! Em đã giặt quần áo, lau bàn, quét nhà, dọn dẹp phòng khách, còn giúp anh đính cúc áo nữa!" Cậu ngẩng đầu, giơ ngón tay lên, tỉ mỉ đếm.

"Giỏi thế cơ à?" Vẻ mặt anh tò mò. "Vậy còn mùi thơm anh đang ngửi thấy là gì?"

"Đó là cơm tối em làm, anh mau đi rửa tay rồi ra ăn!"

"Chẳng trách anh đói bụng rồi, nào, để anh xem em nấu những món gì nào." Đức Duy ôm vai cậu, bước vào bếp.

"Mấy món đơn giản thường ngày ấy mà, chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ có hai chúng ta thôi, tha hồ ăn." Cậu xới cơm đưa anh.

Đức Duy nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng.

Chỉ là vài động tác cực kỳ đơn giản, vài món ăn cực kỳ bình thường, nhưng lại khiến anh có cảm giác khó nói nên lời...

Vì có cậu, anh lại một lần nữa cảm nhận được không khí gia đình và sự ấm áp khi có người chờ đợi, trái tim chết lặng từ lâu sống lại trong ngực, nóng hổi.

Vừa bưng bát lên định ăn, chuông cửa reo, họ đưa mắt nhìn nhau.

"Em ăn trước đi, anh ra xem là ai."

Anh buông bát đũa, đứng dậy. Cửa vừa mở, Tiến Dũng lập tức nhảy vào: "Ông già Noel mang quà tới nè!"

Đức Duy trợn mắt nhìn anh ta: "Thần kinh!" Còn lâu mới tới Noel.

Lưu Thùy Dung ở đằng sau giơ cao hộp thức ăn trong tay, dịu dàng giải thích: "Hôm qua nghe Tiến Dũng nói em trai anh đến, bình thường anh không chú trọng vào cơm nước, chắc cũng bắt Quang Anh ăn linh tinh cùng anh, vì vậy em với Tiến Dũng mua chút đồ qua đây."

"Không cần, Quang Anh nấu rồi." Anh lạnh nhạt nói, quay vào tiếp tục ăn cơm.

Lưu Thùy Dung bối rối, sững người tại chỗ, nhất thời không biết nên làm thế nào. Quang Anh nghe thấy, vội vàng ra mặt hóa giải sự lúng túng này, cầm vài cái đĩa tới: "May quá, bọn em có thêm thức ăn rồi, nếu không ngại, mọi người cùng ăn nhé!"

"Vẫn là tiểu soái ca của chúng ta hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không giống như ai kia..." Tiến Dũng dừng lại đúng lúc, liếc sang một hướng nào đó, ý tứ rất rõ ràng.

Đức Duy vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn làm lơ.

Cả tối, anh dường như chỉ ăn thức ăn Quang Anh làm, nếu không phải Quang Anh chủ động gắp vào bát anh, chỉ e những món khác, anh chẳng thèm đụng đũa.

Sau bữa cơm, Quang Anh rửa bát trong bếp, Tiến Dũng buột miệng hỏi: "Lần này, cậu định giữ cậu ấy bao lâu?"

"Không biết."

"Không biết ư?" Thùy Dung không hiểu.

"Nghĩa là không có thời hạn nhất định." Đức Duy thản nhiên đáp, thuận tay lật đống báo chí xếp gọn gàng bên cạnh.

"Thật không?" Ký ức lần trước vẫn còn rõ mồn một, biểu hiện Quang Anh cảm của hai anh em này khiến người khác thật khó lý giải, Tiến Dũng cũng chẳng hy vọng hiểu được.

"Nhóc muốn đi cũng không có chỗ nào mà đi." Đức Duy nói rõ hơn.

"Hóa ra là vậy, chẳng trách cậu giữ cậu ấy lại."

Đức Duy nhíu mày: "Không phải vì không đuổi được thắng nhóc nên tôi mới giữ nó lại, cậu đừng nói những lời thừa thãi với Quang Anh."

Ôi, bây giờ lại là cục cưng rồi ư? Sao bọn họ lại không thấy như vậy?

Tiến Dũng nhướng mày: "Vậy lần trước là ai không quan tâm, đóng gói cậu ấy vứt lên tàu?"

"Tôi..." Đang định nói, ánh mắt anh bỗng liếc thấy mấy dòng chữ được gạch chân trên tờ báo, sự chú ý của anh lập tức thay đổi, nhìn chăm chú nội dung của mẩu tin tuyển dụng đó.

Lưu Thùy Dung tò mò ghé sát lại: "Ơ, Quang Anh muốn tìm việc à? Việc gì phải phiền phức đọc báo. Thử hỏi xem cậu ấy muốn tìm cậung việc gì? Em quen rất nhiều người, có thể thu xếp giúp cậu ấy."

"Ồ, ồ! Chi bằng để phòng Hành chính chỗ chúng tôi sắp xếp vị trí cho cậu ấy, bây giờ cạm bẫy việc làm nhiều đến thế, đẹp trai mà non nớt thế này, chưa bao giờ sống ở thành phố như Quang Anh rất dễ bị lừa, cậu làm anh phải lưu ý một chút..."

Lời còn chưa dứt, Đức Duy đã cầm phắt tờ báo lên, bước vào bếp.

"Quang Anh, cái gì đây?"

Quang Anh ngạc nhiên nhìn thứ anh đang giơ lên: "Báo ạ!"

"Anh muốn nói nội dung trong đó cơ! Em muốn tìm việc, sao không bàn với anh trước?"

"Có cần không? Ý em là, nếu em ra ngoài làm việc, có thể giảm bớt gánh nặng cho anh..." Đây là điều đương nhiên, cậu không hiểu vì sao anh phải tức giận.

"Ai cần em giảm bớt gánh nặng cho anh? Anh đã nói, em chỉ cần yên tâm ở đây là được, những thứ khác anh sẽ giải quyết, sao em không tin anh?"

"Quang Anh cũng là có ý tốt mà, anh đừng gắt lên với cậu ấy, bình tĩnh đã!"

Thấy Quang Anh cảnh căng thẳng, Lưu Thùy Dung vội vàng lên tiếng xoa dịu.

"Không phải là em không tin anh, em chỉ không muốn anh quá mệt, hơn nữa, cả ngày ở nhà em cũng chẳng có việc gì làm..."

"Ai nói em không có việc gì làm? Anh đã lên kế hoạch cả rồi, em chăm chỉ học cho anh, sang năm thi đại học, tiếp tục học cao lên."

"Em không muốn! Anh biết từ nhỏ em đã không thích học rồi mà, học nhiều cũng vô ích thôi!"

"Em không thích học ư? Có thật như vậy không? Quang Anh, em lừa ai cũng được nhưng đừng nghĩ lừa được anh. Em tưởng anh không biết, thực ra vì hoàn cảnh gia đình, muốn cha mẹ toàn tâm toàn ý vun đắp cho anh nên em mới không bao giờ để tâm vào việc học hành ư?"

"Không phải như vậy..." Cậu lên tiếng thanh minh.

"Có phải hay không, trong lòng anh biết rõ! Quang Anh, em gọi anh tiếng "anh trai" bao nhiêu năm rồi? Anh hiểu em còn hơn cả bản thân em rất nhiều, em thông minh không thua kém anh, anh có thể học tới đại học, vì sao em không thể chứ? Cho dù em không thích học, vậy còn hội họa thì sao? Từ nhỏ em đã thích vẽ nguệch ngoạc, khi anh tức giận, em còn có thể vẽ tranh chọc anh cười, lẽ nào đó không phải mơ ước của em ư? Nghe lời anh, đi thi vào khoa Mỹ thuật, em có thể vẽ thỏa thích."

"Em không muốn! Đó là ý kiến của anh, còn em chưa từng đồng ý. Em dốt như thế, nhất định sẽ không thi đỗ, anh đừng lãng phí tâm sức. Em ghét học!" Cậu cũng muốn đi học theo lời anh, nhưng học phí thì phải làm thế nào? Tuy anh trai nói rất nhẹ nhàng nhưng cậu không thể vô trí đến mức không biết đây là một gánh nặng rất lớn. Cậu không muốn anh vì cậu mà mệt mỏi.

"Em ép anh nặng lời phải không? Quang Anh, em có biết có một đứa em trai mới tốt nghiệp cấp ba thì mất mặt thế nào không? Nếu em không thi đỗ, ra ngoài đừng nói anh là anh trai em, mất thể diện lắm!"

"Đức Duy!"

"Đức Duy!" Hai giọng nói cùng lúc lên tiếng can ngăn. Lời nói này thực sự làm người khác tổn thương.

Quang Anh cắn môi, trong lòng đau đớn nhưng không dám khóc thành tiếng.

Anh trai nói... ghét cậu...

Không khí ngưng đọng trong ba phút, hai anh em trừng mắt nhìn nhau không ai chịu thỏa hiệp...

Như vậy có thể thuyết phục được cậu ấy không? Thằng nhóc cố chấp này...

Đức Duy thở dài, đầu hàng.

Anh bước lên phía trước, ôm cậu vào lòng, cuối cùng cũng nói ra những lời thật lòng: "Xin lỗi, anh không có ý nói những lời tệ hại làm tổn thương em, anh xin lỗi. Anh biết em đang nghĩ cho anh, nhưng Quang Anh à, em có từng nghĩ tới tâm trạng anh chưa? Vì không kịp thời phát hiện ra cảnh ngộ của em, khiến em sống vất vả sáu năm, anh đã rất tức giận với chính mình, cho nên anh hy vọng từ nay về sau có thể khiến em vui vẻ, được làm những việc bản thân em muốn làm. Nếu ngay cả việc ở bên cạnh anh cũng khiến em bị thiệt thòi, anh sẽ không thể nào tha thứ cho mình, em hiểu không? Nếu em thực sự vì anh thì nghe lời anh đi, được không?"

"Nhưng..." Cậu lưỡng lự. Đồng ý sẽ khiến anh vui hơn ư?

Cậu ngước mắt nhìn anh: "Vậy chi bằng mỗi người chúng ta lùi một bước..."

Anh vừa định mở miệng, cậu đã nói tiếp: "Coi như là để lấy kinh nghiệm, như vậy đâu có gì không tốt chứ!"

Lưu Thùy Dung nắm đúng thời cơ giảng hòa: "Được rồi, Đức Duy, em thấy nên quyết định như vậy đi! Chuyện công việc không có gì to tát ấy để em thu xếp, em sẽ giúp anh trông nom em trai, một sợi tóc cũng không thiếu, như vậy anh có thể yên tâm rồi chứ?"

Đức Duy nhíu mày nhìn Quang Anh chăm chú, trầm giọng nói: "Vậy em phải hứa với anh, có vấn đề gì nhất định phải nói với anh ngay lập tức, không được giấu giếm."

"Em hứa!" Quang Anh giơ bay ngón tay lên thề.

Đức Duy nắm chặt tay cậu: "Anh tin em."

"Vậy là tốt rồi. Nếu học thì cần phải có sách vở. Em nhớ em trai một người bạn của em mới thi xong năm ngoái, sách cấp ba chắc vẫn còn giữ, để em đi hỏi xem có thể mượn vài quyển không." Lưu Thùy Dung nghiêng đầu suy nghĩ.

"Như vậy sẽ không làm phiền chị Lưu chứ?"

"Không đâu!" Lưu Thùy Dung cười cười xua tay: "Em là em trai của Đức Duy, chị cũng coi như em trai mình, em có vấn đề gì cứ việc đến tìm chị, đừng khách sáo!"

Quang Anh ngước mắt nhìn anh, Đức Duy hắng giọng, không nhìn lại: "Quang Anh, em đi tắm trước đi! Những việc khác, sau khi bọn anh thảo luận xong sẽ cho em biết."

Cậu gật đầu, ngoan ngoãn vào bếp. Lưu Thùy Dung theo sau, anh đột nhiên gọi cậu...

"Thùy Dung, cảm ơn em."

Không đợi cậu đáp lại, anh đi vượt lên trước, còn người được cảm ơn phía sau vẫn sững sờ, chưa kịp hoàn hồn.

Quang Anh cảm sâu nặng cậu dành cho anh, bao việc cậu làm cho anh, anh chưa từng nói lời cảm ơn. Nhưng bây giờ, cậu chỉ giúp em trai anh chút việc, vậy mà anh lại dễ dàng mở miệng bày tỏ sự cảm kích đến thế.

Lẽ nào... đối với anh, em trai còn quan trọng hơn cả bản thân mình?

Tiến Dũng vỗ vỗ vai cậu: "Em nên quen với việc này!" Quang Anh có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Đức Duy, ba năm trước, anh đã từng chứng kiến.

Quang Anh tắm xong, ngồi xuống cạnh Đức Duy, tham gia cuôc thảo luận của họ. Anh nhìn cậu: "Mặc thêm áo vào đi, kẻo bị cảm lạnh."

"Không sao đâu." Cậu ngại đứng lên, tựa vào người anh. Một tay Đức Duy ôm cậu để truyền hơi ấm, một tay đưa bảng tiến độ vừa dự tính ra trước mặt cậu. "Anh nghĩ rồi, em tốt nghiệp đã lâu, muốn tự ôn cũng khá vất vả. Anh bận việc, không thể bao đồng tất cả, Dũng và Thùy Dung đồng ý làm gia sư giúp em. Tiến Dũng tuy nhìn có vẻ lưu manh nhưng môn Sử, Địa lại rất khá, môn Văn thì hỏi Thùy Dung, còn anh phụ trách môn Toán, Lý."

Quang Anh cẩn thận cầm bảng tiến độ: "Cảm ơn mọi người."

"Khách khí gì chứ! Anh đang nghĩ, vì em muốn ở đây lâu dài nên hôm nào đó anh sẽ đưa em đi dạo, giới thiệu vài người bạn cho em làm quen. Anh trai em bận việc, không thể việc gì cũng dựa vào cậu ấy, em cũng có cuộc sống của mình." Tiến Dũng cướp lời.

Quang Anh ngẩng đầu nhìn anh trai để hỏi ý.

Đức Duy suy nghĩ một lát, gật đầu: "Quen thêm vài người bạn, mở mang tầm nhìn cũng tốt." Sống trong môi trường xa lạ, ngoài anh ra, không còn ai khác nói chuyện với cậu ấy, khó tránh khỏi cậu đơn, để Tiến Dũng giải quyết vấn đề này là được. Tuy con người này có hình tượng rất cầm thú, nhưng về cơ bản, anh tin tưởng nhân cách phẩm hạnh của cậu ta, nếu không đã không trở thành bạn thân với cậu ta. Giao Quang Anh cho cậu ta, anh chẳng lo lắng điều gì.

"Những người bạn đó anh cũng quen à?" Cậu tò mò hỏi.

"Quen chứ! Đa số là bạn thời đại học, có người còn từng qua lại với anh trai em, đến bây giờ vẫn chưa quên Quang Anh cũ với cậu ta đấy!"

"Thật ư?" Cậu nghiêng đầu tìm sự chứng thực, Đức Duy nhắm mắt, vẻ không tự nhiên.

"Em đừng nghe cậu ta nói bậy!"

"Tôi nói bậy ư? Cậu tự vấn lương tâm của mình xem, Gia Nghi chẳng phải từng qua lại với cậu sao? Thái Thảo là bạn gái cũ thứ mấy của cậu? Còn nữa, lần trước gặp Uyển My, cậu ấy nói bây giờ nghĩ tới cậu vẫn còn đau lòng, đã từng yêu cậu thì rất khó rung động với người đàn ông khác. Tốc độ thay người yêu như thay áo của cậu chẳng ai sánh kịp, đã thế, mỗi người con gái cậu từng qua lại đều chỉ mãi nhớ nhung mà không hề oán giận cậu nữa chứ!"

Đức Duy ho sặc sụa: "Cậu nhất định phải nói những lời này trước mặt em trai tôi sao?"

Kỳ thật, vì sao mỗi lần nhắc tới Quang Anh sử phong lưu của cậu ta trước mặt Quang Anh, cậu ta liền có dáng vẻ đứng ngồi không yên? Biểu hiện chẳng tự nhiên chút nào...

"Đi không ngay thẳng, ngồi không đoan chính còn sợ người khác nói ư? Quang Anh, nói cho em biết, nhìn anh tuy có vẻ rất ăn chơi nhưng thực ra trong chuyện Quang Anh cảm lại thuần khiết đến tận xương tủy, nào giống anh trai em, bề ngoài là chính nhân quân tử nhưng sâu thẳm bên trong lại chơi bời dữ hơn bất kỳ ai. Đây gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!"

Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn Tiến Dũng đã tử trận rồi!

Không bịt được cái miệng này, anh thay đổi chủ đề: "Cũng không còn sớm nữa, Quang Anh, chẳng phải em nên ngủ rồi ư?"

"Em muốn nghe thêm chuyện của anh, vẫn chưa muốn ngủ."

"Những lời phát ra từ miệng tên này chẳng có gì bổ béo, không nghe cũng được."

"Vậy em nghe chị Lưu nói..."

"Quang Anh! Nghe lời anh đi!"

Quang Anh cam chịu ngậm miệng, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Sau khi tiễn khách, Đức Duy vào phòng xem xét, thấy vẻ mặt ngủ say của Quang Anh, anh liền nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, bước ra cạnh cửa sổ để châm điếu thuốc, từ từ rít vào rồi lại nhả ra.

Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc. Trước đây, khi áp lực học hành và áp lực cuộc sống quá lớn, anh cũng ít khi đụng tới. Anh không biết người khác vì sao hút thuốc, nhưng đối với anh, hút thuốc có thể khiến anh cảm thấy tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng...

"Anh..."

"Mùi thuốc làm em tỉnh à?" Anh vội vàng dập ánh lửa yếu ớt duy nhất trong bóng tối, mở cửa sổ hết cỡ, để gió đêm thổi bay mùi thuốc lá còn vương lại trong phòng.

Cậu lắc đầu: "Anh... Sao anh lại biết hút thuốc?"

"Thấy bạn bè bên cạnh hút nên tự nhiên biết thôi. Đó chỉ là một cách giải tỏa tâm lý, em yên tâm, anh ít khi hút lắm."

"Bây giờ tâm trạng anh không tốt à?"

"Không phải đâu, em ngủ đi!" Đức Duy vứt đầu mẩu thuốc lá, cầm quần áo vào phòng tắm.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn, chỗ trống cạnh cậu trên giường hơi lún xuống, mùi thơm nam tính sau khi tắm xong vấn vít bên mũi.

Sau khi im lặng một hồi, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Anh thực sự... qua lại với rất nhiều bạn gái ư?"

"Ừ."

"Vì sao?"

"Vì cô đơn, vì muốn có người ở bên." Vì sợ cảm giác bị thế giới vứt bỏ.

"Vậy còn anh có từng yêu bọn họ không?"

Yêu ư? Anh bị hỏi đến nỗi ngớ người ra.

"Anh không biết." Anh thực sự không biết đó có phải là yêu không, anh chỉ cần một người có thể ôm anh, lấy nhiệt độ cơ thể của loài người nguyên thủy an ủi lẫn nhau, xua tan cả một khoảng lớn lạnh lẽo, cậu độc tới phát hoảng trong nội tâm sâu thẳm...

Cậu không nói gì nữa.

Đức Duy nhắm mắt, lồng ngực đau thắt: "Quang Anh có cảm thấy anh rất thối nát không?" Đừng nói là cậu, ngay cả anh cũng phỉ nhổ hành vi lăng nhăng của mình!

Cậu đột nhiên quay người sang, ôm chặt anh: "Em cứ tưởng bị vứt bỏ là em, bây giờ mới biết hóa ra anh trai cũng bị vứt bỏ..."

Không ngờ cậu lại nói vậy, Đức Duy sững người, lập tức đau lòng ôm chặt cậu.

Cậu hiểu... hóa ra cậu hiểu.

Sáu năm vứt bỏ cậu, cũng là sáu năm anh vứt bỏ bản thân, lưu đày trái tim trong sự cậu đơn và giày vò ác độc. Đây là sự trừng phạt, anh chưa hề sống tốt hơn cậu.

"Chị Thùy Dung... thì khác à?" Câu nói không ngờ này làm anh sững sờ.

Anh lơi tay: "Sao em nói thế?"

"Em cảm thấy, đối với chị Thùy Dung, anh không phải hoàn toàn không quan tâm. Tại sao anh có thể qua lại với nhiều cậu gái đến thế, nhưng với chị Thùy Dung lại không thể tùy tiện? Với cá tính của anh, càng là người hay việc anh quan tâm, anh càng giấu trong lòng, suy tính quá nhiều, nhưng không dám giành lấy, em đoán đúng không?" Tim cậu nhâm nhẩm đau. Sáu năm... có thể thay đổi chừng nào? Có phải anh trai từ lâu đã không còn là của cậu nữa?

Anh nín lặng, không đáp nổi một câu.

Rất lâu, rất lâu sau, cậu khẽ giọng nói: "Anh, trong lòng anh rốt cuộc yêu ai?"

Trong lòng anh rốt cuộc yêu ai?

Câu hỏi yếu ớt, nhợt nhạt đưa ra trong màn đêm, lay động nội tâm bị chấn động, luẩn quẩn hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro