3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đến giờ ra về, quang anh tung tăng đi một mình dưới sân trường. em cắm đầu xuống đất mà đi, chẳng dám ngước mặt lên vì sợ sẽ đụng trúng ánh mắt của ai đó nhìn em như ngày nhỏ

" quang anhh " duy một tay cầm mấy bịch bánh, miệng cười cười lao tới phía em. quang anh ngại ngùng rụt người lại, duy thì tranh thủ vòng tay qua ôm eo quang anh

" anh mua bánh cho quang anh này "

" t-thôi, anh giữ ăn đi " quang anh nhìn là bánh mình thích thì sáng mắt, nhưng vẫn ngại ngùng từ chối vì sợ tốn tiền người ta

" bánh này quang anh thích mà, sao lại không ăn " duy khó hiểu nhìn em, rõ là thanh an bảo quang anh thích ăn bánh này từ nhỏ đến lớn còn gì

" sao anh duy biết em thích " em ngơ mặt ngước lên nhìn anh, tiên hay gì mà biết vậy trời

" không cần quan tâm, quang anh giữ ăn đi, hết anh mua cho tiếp "

" em xin ạ " quang anh bị duy nhét cả đống bánh vào tay, không có cơ hội từ chối nên mỉm cười cảm ơn

" quang anh cứ cười như thế anh chết mất thôi " anh ôm tim, sao em cười lên lại đáng yêu như thế được nhờ, xinh quá thể đáng luôn đấy

" ơ, thế em hong cười nữa "

" thôi cười đi, anh duy chịu được "

quang anh nhìn cái người khó hiểu trước mặt, cười cũng không được mà không cười cũng không xong là sao nhể ??

" duy mới về à con, lại còn chở thêm em quang anh thế " mẹ hà khó hiểu nhìn duy với quang anh đang ngay ngắn trên yên xe, quái lạ thật. đó giờ duy có chở ai đâu, đến cô còn chưa được nó chở bao giờ cơ

" quang anh không có xe, từ nay về sau con sẽ chở em đi ạ "

" ơ, em tưởng anh duy chở em hôm nay thôi mà " quang anh nhướn lên nói với duy, mặt ngơ ngác

" thôi quang anh, không có xe cứ để anh chở đi. té xe cô đánh nó, không phải sợ "

" đấy, mẹ anh cũng cho còn gì "

" v-vâng ạ " quang anh ngại ngùng, thật là em chưa gặp tình cảnh này bao giờ đấy

" duy, con đưa cái này sang cho em quang anh đi, rồi về ăn cơm "

" đưa gì ạ " duy đứng dậy đi vào bếp

" ít trái cây, mẹ thấy em quang anh xanh xao nhìn thương " mẹ hà đưa một dĩa trái cây cho duy, vừa nói vừa biểu cảm trông kiểu xót

" vâng "

duy bê dĩa trái cây sang, đứng trước cửa nhà quang anh rồi bấm chuông inh ỏi như gấp gáp lắm

" anh duy ạ " quang anh bị tiếng chuông um xùm đập vào tai, liền chạy ra mở chứ thêm chút nữa thì hư chuông mất

" cho anh vào nhà với "

" ơ ơ " quang anh chưa kịp đồng ý, duy đã luồn qua bên rồi đi sộc vào nhà

" mẹ anh cho em ít trái cây, ăn đi nhá "

" em cảm ơn ạ "

" em không ăn cơm à " duy đưa mắt sang nhìn vào bàn bếp, sách vở mở ra, ly mì kế bên

" em hong, ăn mì cho tiết kiệm hì " quang anh ngại ngùng gãi đầu, tiết kiệm là thượng sách mà

" rồi còn vừa ăn vừa học, có mà ngất ra đấy không ai hay " duy nhăn mặt, cọc thật đấy. đã ốm rồi mà còn không biết chăm sóc cho bản thân cơ

cạch

" duy ơi sao lâu thế con " mẹ hà thấy lâu quá nên chạy sang xem sao, sợ duy lại làm hại con người ta thì có mà chết

" cháu chào cô " quang anh lễ phép gật đầu chào

" mẹ xem quang anh này, đã ăn mì tôm rồi còn vừa ăn vừa học " duy nhân cơ hội có mẹ hà liền mách hết, biết mẹ hà xót quang anh mà

" ôi, thế có mà kiệt sức đấy. qua nhà ăn cơm với cô cho vui " cô xót xa đi lại ôm quang anh, thủ thỉ nói với em

" cháu không sao ạ, cháu ăn mì tôm no mất rồi " quang anh thú thật là rất đói, rất rất đói

" đừng có chối, cô biết hết đấy. duy dẫn em qua nhà ăn cơm đi nhé, mẹ về bới cơm rồi ăn "

" vâng ạ "

" nhưng m- "

" đi quang anh, em không có quyền từ chối đâu "

dứt lời, duy kéo tay quang anh qua nhà anh, mặc kệ em đi đằng sau luôn miệng từ chối

" cơm ngon không quang anh " mẹ hà thấy em ăn ngon miệng thì vui lắm, mỉm cười nhìn cái cục bông trước mặt đang ăn

" ngon lắm ạ, cháu cảm ơn cô "

" ừm, ăn hết cô lấy tiếp cho "

" quang anh ăn đi này " duy gắp ngay cái đùi gà bự nhất để vào bát quang anh, bản thân thì đi gắp miếng cánh gà ăn

" ơ, anh duy hong ăn đùi gà hỏ "

" anh không, quang anh ăn đi "

" vâng ạ "

" cô cho quang anh này, ăn đi nhé " cô nhét vào tay quang anh hộp bánh ngọt, không ngừng khuyên quang anh ăn uống đầy đủ

" vâng ạ, cháu cảm ơn cô "

" ừm "

xong, quang anh cầm hộp bánh ngọt về nhà, mắt rơm rớm nước vì xúc động. em làm nốt bài tập rồi tắt đèn, đi vào phòng đắp chăn ngủ

nửa đêm bỗng quang anh thức giấc, bụng em cồn cào, đói !!

quang anh đi ra lục thử xem có gì ăn không, nhưng mà mì thì em chưa mua, gạo vào rau củ thì chắc chắn lại càng không có. bánh ngọt cô hà cho em quý lắm, chưa muốn ăn đâu. sau một hồi đấu tranh, quang anh quyết định sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi. em vớ vỏn vẹn vài tờ tiền em có sau đó xỏ dép đi ra ngoài

" ơ quang anh, đêm rồi còn đi đâu đây " duy vừa bước ra khỏi cổng, thấy quang anh cũng bước ra từ kế bên liền mở miệng hỏi

" e-em đói, nhà em hong có đồ ăn "

" tính đi cửa hàng tiện lợi đúng không, anh cũng tính đi này, lên xe anh chở "

" thôi, em tự đi được mà "

" giờ này đi nguy hiểm lắm, lên xe siêu anh hùng chở em đi "

vì đêm lạnh, kèm theo việc xe của duy đi siêu nhanh nên em nhỏ không chịu được mà ôm người lại, miệng thủ thỉ bảo người trước đi chậm

" a-anh duy ơi, em lạnh, anh đi chậm thui được hong "

" à, anh xin lỗi, để anh chạy chậm lại "

duy cũng chiều ý em nhỏ, đi chậm lại chứ không gấp gáp đánh võng bốc đầu nữa

vào tới cửa hàng tiện lợi, hơi máy lạnh phà vào người làm quang anh co quắp lại, hai tay ôm thân bé nhỏ để giữ ấm

" quang anh mặc đi " duy cởi cái áo khoác trên người ra, đưa cho em đang đứng phía sau ôm người

" thui, lạnh lắm á, anh duy mặc đi "

" anh chịu lạnh được, áo thun em mỏng lét như thế có mà ốm chết đấy "

quang anh ngoan ngoãn nghe lời duy, cầm chiếc áo rồi mặc vào. cả người em bơi trong chiếc hoodie đen, hai mắt long lanh ngước lên nhìn duy

duy biết yêu rồi !!

tim duy đập loạn xạ, không giữ lại khéo tim anh nhảy qua bên cạnh tim của quang anh bầu bạn mất

" em ăn ít thế, bảo đói cơ mà " duy nhìn quang anh cầm vỏn vẹn một gói mì định đi thanh toán. duy kể cả no cũng phải ăn hai gói, lúc đói thì ba gói cơ. quang anh thì rõ ăn ít, người gầy mà hai má lại tròn vo

" em ăn thế này là đủ no ùi "

kết thúc buổi ăn đêm của cả hai, quang anh được duy đèo về với cái bụng no làm em siêu thoải mái

" em cảm ơn anh duy ạ "

" sao lại cảm ơn anh "

" thì anh duy chở em đi học nè, xong mua bánh cho em ăn nựa, nãy anh duy còn trả tiền cho em nữa "

" có sao đâu, mốt kiểu gì em chả là vợ anh, chăm trước thôi mà hì hì "

" sao ạ ? " tiếng gió lấn át đi giọng nói của duy, quang anh không nghe rõ nên liền chồm người lên hỏi

" à...không có gì "

rồi cũng sẽ làm vợ duy thôi !
_____________________
vote ikkk
fic này như cái coin card
tui tính xoá sổ bộ này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro