Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ hè, Quang Anh có thói quen đi nhà bà ngoại.

Ông bà ngoại tuổi tác một năm lại một năm nhiều hơn, cũng may thân thể ngược lại còn rất khỏe mạnh, làm việc đồng áng vẫn còn rất nhanh nhẹn có tinh thần mười phần đủ mười.

Có hôm làm bài tập mệt mỏi, đang cùng biểu đệ Lâm Kỳ chơi đánh cờ, Lâm Kỳ hỏi cậu một câu: "Biểu ca, nguoif bạn Đức Duy kia của cậu đâu?"

"A?" Đột nhiên nghe được hai chữ "Hoàng Đức Duy", Quang Anh gần như không phản ứng gì, dừng một chút mới nói, "à, ở nhà hắn đi."

Lâm Kỳ cười hỏi: "Năm ngoái hắn nói năm nay còn muốn tới nữa, không biết có thể tới hay không?"

Quang Anh cúi đầu đẩy một nước cờ, "Sẽ không tới."

"A!" Lâm Kỳ nhìn cậu hạ cờ xuống, hưng phấn mà kêu lên, "Ha ha! Chờ mãi cậu mới hạ xuống đó! Đánh được con xe!"

Quang Anh lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà lại ngốc như vậy đưa con xe đến miệng hắn, vừa nãy cậu rõ ràng đã thấy được cái bẫy kia, lại bị Lâm Kỳ nói chuyện loạn tâm tư, vô thức mà đã đi một bước tệ như vậy.

Hắn thở dài, ném quân cờ.

"Ai ai, biểu ca cậu làm cái gì a, không chơi nữa? Không phải là chỉ mất một con xe thôi sao!"

"Mệt mỏi, không muốn chơi." Quang Anh day day ấn đường, "Tôi đi làm bài tập."

Lâm Kỳ nhìn bóng lưng cậu rời đi không hiểu ra sao: "Rõ ràng nói làm bài tập mệt mỏi mới ra đây đánh cờ, một lúc lại nói đánh cờ mệt mỏi phải về làm bài tập rồi! Thực rõ là không hiểu ra sao cả."

...

...

Bãi biển Hawaii ồn ào, mỹ nữ mặc bikini nơi nơi đều có thể nhìn thấy.

Hoàng Đức Duy thân trên để trần mặc một cái quần hoa bãi biển nằm ở ghế trên bãi biển đọc sách, ở trên ghế dựa bên cạnh hắn vắt một cái khăn tắm. Chỉ chốc lát sau, chủ nhân khăn tắm từ dưới ánh mặt trời chạy tới, đường cong cơ thể no đủ nở nang được bao bọc trong áo tắm nho nhỏ, theo động tác của nàng trên dưới nhấp nhô, một bộ dáng sinh động, có thể khiến cho người bên cạnh đều nhịn không được đem ánh mắt đều quay lại nhìn.

"Hắc, Hoàng Đức Duy, sao không xuống nước chơi một chút?" Mỹ nữ cười ngồi xuống ghế, cấm lấy khăn mặt vừa lau tóc ướt, vừa nhìn Hoàng Đức Duy.

Hoàng Đức Duy cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Các cậu chơi là được rồi."

Mỹ nữ buông khăn xuống, một phen đoạt lấy sách của Hoàng Đức Duy, cười duyên nói: "Ai u, đừng mất hứng như vậy, mọi người cùng nhau chơi đi!"

Hoàng Đức Duy nhìn nàng một cái, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười: "Được rồi."

...


 

...

   

Kỳ nghỉ hè buồn chán đã trôi qua, bọn họ từ lớp 10 lên tới lớp 11, trong lớp biến hóa cũng không lớn, tin tức lớn nhất đại khái chính là Sở Vũ trực tiếp từ 11 nhảy lên 12 đi.

   

Thầy chủ nhiệm thật sự cũng không hài lòng với chuyện này lắm, bởi vì hắn cảm thấy Sở Vũ cùng Hoàng Đức Duy lớp 2 đều rất có hy vọng cầm được danh hiệu trạng nguyên của tỉnh. Trạng nguyên của tỉnh đấy! ARM bọn họ đã nhiều năm rồi chưa có huy hoàng như thế, một khi xuất hiện trong lớp của hắn, vậy chính đại biểu cho tiền thưởng cùng vinh dự phiêu lượng "ào ào" a.....Nhưng đây là nguyện vọng của hiệu trưởng cùng bản thân học sinh, hắn cho dù không vui, cũng không có cách nào.

   

Vì thế hắn liền đem ánh mắt ném tới trên đầu Quang Anh, học kỳ trước Vật lý điểm tối đa, tổng điểm chỉ kém Sở Vũ 7 điểm, là thứ ba trong khối, cũng là một viên Trạng nguyên rất có hy vọng hạt giống tốt!

   

Thầy chủ nhiệm coi trọng cùng với thầy cô các môn yêu mến, những thứ này đối với Quang Anh mà nói thực ra đều không quan trọng.

   

Cuộc sống của cậu vẫn đơn điệu như vậy, cuộc sống hai điểm một đường tựa hồ vĩnh viễn đều không kết thúc.

   

Cậu đã quen độc lai độc vãng, quen một mình vùi đầu học tập, nếu như không bởi vì thỉnh thoảng còn có thể đánh bóng rổ, đá bóng, cậu gần như đã biến thành một con mọt sách trầm mặc ít nói tiêu chuẩn.

   

Mỗi năm một lần đại hội thể dục thể thao mùa thu vào ngày 1 tháng 10 không lâu sau sẽ bắt đầu. Trong lớp không ai bằng lòng chạy 3000 mét, cuối cùng dĩ nhiên vẫn là Quang Anh báo danh,ánh mắt chủ nhiệm cùng ủy viên thể dục nhìn cậu quả thật có thể dùng cảm động đến rơi nước mắt để hình dung.

   

Học sinh lớp thực nghiệm thành tích học tập dĩ nhiên là tốt, thế nhưng hoạt động thể thao cũng không tốt như mong muốn, lớp bọn họ cũng chỉ có mỗi một mình Quang Anh có thể chống đỡ giữ thể diện, những người khác, cơ bản đều là đánh nước tương

   

Nhưng Quang Anh kỳ thực đối với chạy cự ly dài cũng không phải là sở trường, đội viên trong đội bóng đá đều biết, đặc điểm của cậu là tăng tốc trong phạm vi nhỏ, sức bật mạnh mẽ, sức chịu đựng cũng rất kém, thể năng không tốt lắm. Một người như vậy, sao lại báo danh chạy 3000 m chứ?

   

Hồng Vân cùng phòng cảm thấy Quang Anh điên rồi, không ngừng một lần lại một lần hỏi cậu: "Ai, tôi nói, Quang Anh, cậu đó. Mẹ có đúng là có bệnh hay không a!? Người thể năng chỉ chịu được nửa trận bóng như cậu, cậu còn đi chạy cái gì 3000 m a?"

   

Quang Anh bịt lỗ tôii, không để ý đến hắn.

   

Giống như xưa, Quang Anh lại một lần nữa trở thành soái ca chơi nổi trên sân thể dục, cậu nhảy cao cùng nhảy xa vẫn tốt như trước, cho nên trước hôm bắt đầu chạy 3000 m, biết được Quang Anh cũng là một trong những người dự thi rất nhiều nữ sinh đều đã chạy tới vì hắn cổ vũ.

   

Hoàng Đức Duy bị kẹp trong đoàn người, muốn đi nhìn khuôn mặt của Quang Anh, lại cái gì cũng không thấy rõ lắm.

   

Tóc mái của cậu phảng phất như dài hơn so với trước đây, gần như đã che khuất con mắt.

   

"Quang Anh, phải cố gắng!" Lâm Linh đứng ở bên sân hưng phấn mà gọi cậu.

   

Quang Anh nghe được thanh âm, quay đầu nhìn cô ấy một cái,khẽ gật đầu một cái.

   

Lâm Linh thích Quang Anh, ngoại trừ bản thân Quang Anh ra, trong đội bóng không ai không nhìn ra được.

   

Có điều Quang Anh mặc dù không biết Lâm Linh thích cậu, nhưng thái độ của cậu đối với Lâm Linh cũng coi như là không tệ.

   

Suy cho cùng một người nếu như tồn tại tâm tư muốn khiến cho đối phương chú ý, bao giờ cũng sẽ có rất nhiều phương pháp, tỷ như chăm chút vẻ ngoài, tỷ như tập hợp những đề tài hắn cảm thấy hứng thú....Trong tất cả những chuyện tình đó, Lâm Linh đã làm được một việc tốt nhất chỉ sợ cũng là đã trở thành một sư tỷ tốt chân thành của Quang Anh, hơn nữa còn tuyệt đối là một sư tỷ sẽ không khiến người tôi phản cảm.

   

Tiếng súng vang lên, thi đấu 3000 m đã bắt đầu rồi.

   

Quang Anh một lòng một dạ mà chạy, chạy rồi lại chạy, cậu chỉ thở ra khí, không có lực để hít vào. Cậu chỉ cảm thấy ngực giống như bị nhét một đống bông vải, thanh âm bên tôii cái gì cũng không nghe thấy, giống như trên đường có ai đó cho cậu một chén nước, nhưng cậu căn bản không có khí lực tiếp lấy.

   

Trên thao trường trống trải, tất cả đều yên tĩnh, tiếng tim đập vô cùng dữ dội, giống như dạ mân côi nở rộ trong đêm tối. Thể lực cậu tiêu hao nghiêm trọng, nhưng ở sâu trong nội tâm lại ngược lại kỳ tích mà đạt tới một loại an tĩnh.

   

Giờ khắc này, cậu bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình của Hoàng Đức Duy đầu tháng ba năm ấy khi đột nhiên điên cuồng như vậy đi chạy 8000 m trong đại hội thể thao mùa xuân.

   

Có phải tất cả mọi người đều như vậy?

   

Bỗng nhiên trong lúc đó, cậu rơi lệ đầy mặt. Khoảnh khắc hướng tới điểm dừng cuối cùng kia, cậu gần như đã ngã xuống.

   

Trong tiếng động ầm ĩ có một bóng hình quen thuộc hướng tới ôm cổ cậu, kéo cậu vòng qua thao trường chậm rãi mà đi.

   

Qua một hồi lâu sau, cậu mới nhìn rõ người dìu mình là ai.

   

Cậu tưởng là Hoàng Đức Duy, thế nhưng, không phải, là bạn cùng phòng Hồng Vân.

   

"Tôi nói cậu đó. Mẹ thật rõ là điên rồi, chạy cái gì 3000 m, nhìn cậu cái dạng mèo chết trắng bệch như này...." Thanh âm huyên náo của Hồng Vân ở bên tôii vang lên, Quang Anh ở xung quanh tìm bóng dáng Hoàng Đức Duy, trong đoàn người nhốn nháo ồn ào, cậu không tìm được hắn.

   

Cậu đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, đẩy Hồng Vân mạnh một cái hướng về thùng rác bên cạnh liền nôn lên.

   

"Ai, Quang Anh, cậu làm sao rồi? Mau, súc miệng, như thế sẽ đỡ hơn một chút." Lâm Linh vẫn theo sát hai người nhanh chóng đưa chai nước trong tôiy mình lên.

   

Quang Anh nhận lấy, thở phì phò thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu ...."

   

Rốt cuộc vẫn là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mặc dù lực kiệt, nhưng di chứng của 3000 m gây cho cậu chỉ một buổi tối đã biến mất.

   

Cảm giác khó chịu cũng không kéo dài được lâu, nhưng cái loại thể nghiệm không ngừng vượt qua cực hạn của chính mình lại trợ giúp Quang Anh vượt qua một lần lại một lần những cửa ải gần như sụp đổ.

   

Thời gian là một thứ thật thần kỳ, nó có thể đem tất cả không bình thường đều trở lại bình thường.

   

Trên đời này có ai là thật sự không rời bỏ được ai đây? Năm đó cha mẹ ly hôn, nữ nhân mới kia vào cửa, cậu không phải đều như vậy cố gắng đối mặt hay sao? Hoàng Đức Duy rời khỏi cuộc sống của cậu, cậu tự nhiên cũng có thể thản nhiên tiếp nhận. Mặc kệ có bao nhiêu đau nhức, cuối cùng cậu đều có thể thản nhiên tiếp nhận.

   

Quang Anh thường tự an ủi bản thân như thế.

   

Cậu trở nên càng thêm trầm mặc hơn so với trước, thường thường sau khi Hồng Vân nói trên mười câu, cậu mới có thể đáp lại một câu, cho tới sau này, ngay cả Hồng Vân cũng đã lười cùng cậu nói chuyện.

   

Mà ở nhà, cậu càng một câu cũng không nói, ngay cả "cha" đều cũng rất ít khi mở miệng gọi. Giống như cậu trở về, chỉ là vì cầm chút tiền sinh hoạt phí ít ỏi mà thôi.

   

Có một lần, cậu về nhà, trong nhà không có một bóng người, người đàn bà kia mang theo Thùy Dung ra phố, chỉ để lại trên bàn hai tờ một trăm đồng, đây là sinh hoạt phí một tháng của cậu. Cậu thu hồi tiền, đang muốn đi ra ngoài, lúc này cha đã trở lại, mùi rượu đầy người, có vẻ đã uống không ít, thấy cậu muốn ra cửa, bỗng nhiên gọi cậu lại, "Con muốn đi đâu?"

   

"Quay về trường."

   

"Ách...." Mục lão ba nấc một cái, "Ngày mai không phải cuối tuần sao?"

   

Quang Anh "Ừm" một tiếng, không giải thích thêm gì, liền giật lại cánh cửa ra ngoài.

   

"Con đứng lại!" Cha đột nhiên rống to một tiếng, Quang Anh quay đầu lại nhìn hắn, chỉ cảm thấy con mắt hắn đỏ giống như mắt còn thỏ.

   

Cậu cứ như vậy đứng nhìn hắn, cũng không gọi hắn, cũng không nói gì.

   

"Con trai....Chúng ta tâm sự." Sau khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu,ông đột nhiên nói một câu như thế.

   

"Ừm." Một tay Quang Anh vẫn còn đặt ở trên cửa, một bộ dáng tùy thời đều có thể mở cửa rời đi.

   

"...Con trai, cậu có phải trong lòng không thoải mái hay không? Cậu có hận tôi hay không?"

   

Quang Anh trầm mặc một hồi, mới nói: "Không có." Nói xong lại muốn đi.

   

"Đứng lại!" Ông lại lần nữa lên tiếng quát cậu, sau khi hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Quang Anh rất lâu, đột nhiên khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Con vì sao cũng không cùng cha nói chuyện? Cha là cha con! Con có biết thấy con như thế này cha rất khó chịu hay không? Cha mỗi ngày khổ cực đi làm, thế nhưng về nhà con trai ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn một cái, con có biết ra có bao nhiêu khó chịu hay không...."

   

Cha lặp đi lặp lại mà nói "bản thân rất khó chịu", khóc đến giống như một tiểu hài tử, khóc đến cuối cùng đơn giản một phen tiến lên ôm lấy Quang Anh, nằm ở đầu vai cậu khóc nức nở.

   

Quang Anh không biết làm thế nào đứng ở tại chỗ, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua cha như thế này.

   

"Con trai, hôm nay ở lại nhà ngủ...."

 

Ông sau khi khóc một trận liền ngủ, Quang Anh đem hắn từ trên người kéo xuống, đưa tới trên giường, ngơ ngác đứng ở đầu giường nhìn hắn một hồi. Lúc này, cậu mới phát hiện, thì ra cha cậu thực sự già rồi, khi còn bé cảm thấy hình dáng cha rất to lớn, ngày hôm nay ôm lấy lại không có bao nhiêu phân lượng.

   

Cậu biết cha cậu hai năm nay đều nỗ lực xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ, nỗ lực sửa chữa vết rách giữa hai cha con. Nhưng là có chút tổn thương, một khi hình thành, cho dù đã chưa tốt, vết sẹo vẫn sẽ luôn lưu lại ở nơi này, nhắc nhở cậu, tất cả mọi đau khổ đã từng phát sinh.

   

Cậu không thể quên được năm đó cha vứt bỏ mẹ cậu kết hôn cùng người khác, cũng không thể quên tuổi ấu thơ u ám kia.

   

Có đôi khi cậu thậm chí đã nghĩ, có phải chính là bởi vì tuổi thơ của cậu xuất hiện nữ nhân đáng sợ kia cho nên hiện tại cậu mới có thể đối với các bạn nữ không có cảm giác gì như thế?

   

Bạn cùng phòng mỗi đêm tắt đèn thích nhất là nói đến đề tài nữ hài tử, nhưng cậu lại một điểm hứng thú cũng không có, mỗi lần bọn hắn trờ chuyện về nữ hài tử, trong đầu cậu lại hiện ra đều là Hoàng Đức Duy....Chỉ có Hoàng Đức Duy.

   

Trong lòng cậu nôn nóng, thế nhưng lại không có chỗ phát tiết để nói ra, chỉ có thể thật sâu áp dưới đáy lòng, thông qua lượng lớn bài tập dời đi sự chú ý. Cậu biết rõ hẳn là an toàn, bởi vì cậu luôn luôn đều ẩn dấu thật sâu, không ai biết được bí mật trong đáy lòng cậu.

   

Buổi tối hôm đó, cậu cuối cùng cũng không ở lại nhà.

   

Cha cùng Hoàng Đức Duy giống nhau, đều là đau nhức trong đáy lòng cậu. Có đôi khi cậu cảm thấy cậu nhất định sẽ bị tình cảm trầm trọng đè cho suy sụp, cậu nhất định sẽ chịu không nổi. Thế nhưng, cậu không hề, cậu vẫn như trước sống tốt vô cùng, vẫn như cũ có thể rõ ràng cảm giác được sự đau đớn,từ đau đớn lại đến chết lặng.

   

Ngay cả muốn làm một sinh vật mềm yếu cũng không được....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro