giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"thôi xin lỗi mò" quang anh chu môi, đầu dựa vào vai của đức duy xin lỗi

"không, anh không thương em gì hết, không là không" cậu cương quyết không hết giận đâu, quang anh mê trai thế này thì có ngày bị lấy đi mất thôi

"thui cho bé xin loiiiiii" anh hết cách chỉ còn biết hạ giọng mình xuống năn nỉ, ừ thì tại anh sai thiệt huhu

nhưng mà ai hỏng biết anh giỡn, anh đây chỉ yêu mình hoàng đức duy thôi

"hứ" cậu chẳng thèm chả lời anh nữa, cũng chẳng bận tâm phải thay đồ, nằm hẳn xuống giường, quay mặt vào tường không thèm nhìn anh

"nói thích thì ai anh cũng nói được, chứ nói yêu anh yêu mỗi mình duy màa~" anh không bỏ cuộc, ngồi xếp bằng sau lưng duy đang nằm lay lay cánh tay duy

"thôi thôi, anh yêu duy thì hay lắm. duy nào cũng yêu cơ, trước mặt em anh còn như thế thì ai biết anh nói yêu với ai sau lưng emmmmmm" nhấn mạnh chữ cuối cùng, đức duy biết mình đang trên cơ rồi

"ơ nào, lỡ mồm thui mò, nói thế anh giận đấyyy" tuy là anh lỡ nói thích với hơi nhiều anh đẹp trai 6 múi khác, nhưng mà nói thế quang anh dỗi thật đấy

"không biết không nghe không thấy gì hết, anh giỏi rồi anh làm gì thì làm" cậu nghĩ cậu vẫn đang trên cơ, nhưng cậu quên cậu nằm trên

đợi được 2-3 phút, cậu chỉ nghe được tiếng lạch cạch của cửa phòng vệ sinh, chết rồi chả lẽ anh bỏ cậu đi thật ?

với bộ não over linh tinh của cậu thì, cậu nghĩ chắc anh đang đứng cuối giường đợi cậu xoay ra để bắt tại trận, thôi thì dỗi thêm vài phút nữa

mà dm được gần 5 phút rồi, anh vẫn im lặng, aaaaaaa

thôi được rồi, cái tôi cao thì sẽ mất anh thôi, chắc duy phải ngưng cái trò trẩu này lại đi kiếm anh, cậu thở dài bật khỏi giường đến trước cửa nhà vệ sinh

ậm ừ một xíu rồi đưa tay lên định gõ cửa hỏi anh như nào, sợ anh nhà khóc thuii

thế mà anh bước ra khỏi cửa trước cả cậu

"oh damn" đéo hiểu sao đéo hiểu sao đéo hiểu sao aaaaaaa nguyễn quang anh mặc áo sơ mi màu đen của cậu

"ơ tưởng giận ?" quang anh vừa bước ra thì đập hẳn cả người vào lòng ngực của của đức duy, đáng ra bình thường cậu đã nhảy đong đỏng lên đòi anh hun hun rồi

đức duy có nghe được câu nói của quang anh đó, nhưng mà mắt của cậu đã chiếm lấy sự ổn định trong cậu rồi, cái này trong tâm lý người ta gọi là tâm thần

"đức duy ? hoàng đức duy ?" anh lên tiếng gọi cậu 2-3 lần, chỉ thấy cậu đứng đờ đó dù nhín anh thôi !? biến thái vãi

"anh ơi ..." quang anh đứng chịu trận được một chút, may mà đức duy bình thường lại được một tí rồi

"anh đây" quang anh thở dài, bình thường cũng không bình thường mấy đâu mà

"giờ em phải làm sao nhỉ ?" đôi mắt cậu từ nãy tới giờ vẫn chưa ngừng rời khỏi cổ áo của anh

"anh nghĩ là, chúng ta vào giường được không ? em đứng ở đây được 15 phút rồi" quang anh định dỗ cậu bằng cách dâng mỡ lên miệng mèo, nhưng con mèo này có vấn đề rồi hay sao á

"vâng ạ" miệng cậu gật đầu nhưng chân cậu thì hóa đá, mắt cậu vẫn chăm chăm nhìn vào miệng áo anh

"fuck" quang anh yêu nhầm cái loại gì đây này ? sao ban đầu yêu không nói ra là bị khùng đi, yêu được vài tháng là phát bệnh hả !?

"nguyễn quang anhh" đức duy vẫn đứng yên ở đó, cho tới khi anh đặt tay của ảnh lên cơ ngực của cậu

"hửm ? kêu anh cái gì ?" đè cậu vào góc tường, quang anh nghênh mặt lên nói, chân đè cậu vào tường cho cậu khỏi thoát nhé

"anh làm gì thế ạ ?" tuy bị đè rồi nhưng đức duy vẫn ráng nhìn vào cổ áo anh

"này, biến thái thì phải có chừng mực thôi được không ?" quang anh nói thì thế thôi chứ nhìn ảnh đi kìa, tay đang cởi từng nút áo sơ mi rộng rãi làm lộ phần ngực trắng trẻo

đức duy âm thầm nuốt nước bọt, tình cảnh này thì phải làm sao nhỉ, đù ra đẹ luôn không ?

"anh ơi" cất tiếng một lần nữa, đức duy gọi quang anh

lần này anh không đáp, chỉ lẳng lặng đưa tay lên sờ từng cơ ngực rắn rỏi qua lớp áo thun trắng mỏng tang

"anh quang anh" đức duy hai tay đặt lên eo anh, vẫn gắng gượng cất tiếng gọi dù bên trong tim đã đập loạn cả lên

"fuck" hoàng đức duy thấy nguyễn quang anh vô tình hất lấy tay cậu ra, thẳng thắn mà quỳ xuống chân cậu, ngước lên nhếch mép rồi tuột dần quần cậu ra !?

"n-nào a-anh~ ah.." còn chưa kịp gặng hỏi anh định làm gì, thì chính xác quang anh đã nắm vào cự vật đang bán cương của cậu

"nín" mệnh lệnh của trái tim đấy

quang anh di chuyển những ngón tay nhỏ nhỏ cưng cưng lên cự vật đang chuyển màu hơi tím, tay quang anh di chuyển đến đâu đức duy thở hắt tới đó, cậu sắp nứng hóa rồ rồi

lời rên vụn vặt từ đức duy được thốt ra khỏi miệng, tay cậu loạng choạng chẳng biết đặt đâu, đặt tạm lên vai anh thôiii

quang anh ở dưới biết thừa đức duy muốn chạm lấy anh lắm, anh ngon mà. nhưng chắc khó rồi, miết nhẹ từ bao quy đầu xuống dần phần thân, chạm vào phần gốc của cậu rồi anh đứng dậy, bỏ nó đang dựng thẳng đứng muốn được yêu yêu

"ơ~" đức duy thấy anh đứng dần dậy, chu môi ra biểu tình, tại sao aaaaaa

"lên giường" anh vừa thốt ra câu nói, đã thấy đức duy nhảy thót lên giường, chẳng thèm kéo quần lên cơ ...

cười khẩy một tiếng, đầu trên dỗi cỡ nào cũng phải thua khi đầu dưới biểu tình thôi, anh chậm rãi bước gần lại giường, ngồi xuống phần nền lạnh lẽo, đối dưới với cự vật cậu lần nữa

"anh đừng bỏ em nữa nha" đức duy thở hắt từng hơi, khó khăn khi cảm nhận được anh bắt đầu chạm dần vào cự vật hơi chuyển sang tím, cố lên một chút thôi duy ạ, không hư được đâu

"hư thì cắt luôn" quang anh bĩu môi, cắt hết cắt tất. đưa thử lưỡi ra dò hỏi em bé này, trong thế mà oai lắm cơ, dựng thẳng đứng, cứng như đá thế mà

"nào nào ah~ không đ-được thế... đ-đâu ưm-" cậu nghe xong mà choáng váng hết cả đầu, cắt thì hôm sau dùng cái gì !! may mà anh cũng còn cưng cậu, bắt đầu bú rồi đây này, cổ họng đức duy cũng trở nên gắt nhẹ

đầu khấc thô to chạm được đến sâu trong vòm họng anh, tay quang anh cũng bận rộn hơn khi phải chăm sóc cho phần thân quá cỡ với hai viên bi bên dưới, mệt thật đấy

má của anh hóp lại, đầu cũng hoạt động năng suất hơn, hai tay đức duy cũng loạng choạng đặt lên đỉnh đầu anh, giúp gia tăng tốc độ đó

đức duy ngửa cổ về sau, mắt díu lại, cơ thể cũng nóng bừng lên, địt mẹ quang anh trong tinh quái vãi

"fuck, bitch~" đức duy cảm nhận được quang anh xoay lưỡi vài vòng trên đỉnh đầu cậu, rồi lại xoáy mạnh vào lỗ nhỏ trên đó, không kiềm được phát ra vài câu

"hư" anh nghe đức duy nói từ được đề cập đến, có chút bức bối mà đập nhẹ vào phần thân, biến thái thay đức duy không thấy đau mà lại sướng vl, được lúc sau anh lại thấy sai sai mà vuốt lên xuống nhẹ nhàng như lời xin lỗi

đầu trên hư sao lại phạt đầu dưới được

"damn, anh xinh- ah... như t-thế thì chết e-em~" góc nhìn triệu đô, đức duy thấy rõ được ti hồng lấp ló sau lớp vải đen mỏng rũ, khóe miệng còn vương chút dịch của cậu, hai tay thoăn thoắt chỉ cố khiến cậu ra thật nhanh, mông tròn đầy được đặt tĩnh lặng xuống nền nhà che giấu mờ ảo

quang anh cảm giác đức duy đang không chú tâm, ghét bỏ mà há răng ra cà nhẹ vào đỉnh tinh khí của cậu, hành động đó cũng vô tình khiến cậu kiềm không được mà bắn thẳng vào miệng quang anh

"đáng ghét nàyyyy" không một lời nhắc nhở, đức duy bắn vào vòm họng của quang anh, khiến anh cảm giác hơi nhợn rồi sau đó cũng nuốt hết

"bé yêu xinh quá" vài giọt tinh không ngoan ngoãn chui vào họng anh bị vương vãi ra ngoài, chảy xuống từ cổ rồi dính vào áo đen

continue...

•JusT•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro