Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

×××

......

North Blue –Đảo Enshi.

Đã đúng một tuần kể từ khi Yoko nhận nuôi Law.

Sau khi được Yoko chăm sóc và nghỉ ngơi, vết thương và bệnh của Law gần như đã khỏi hoàn toàn .Theo như Yoko thấy thì, cậu ta thất giống một con Tiểu Cường bất khả chiến bại.

"Bây giờ cậu đã khỏe rồi, đi làm việc đi."

"Cô là ác quỷ à?!"

"Cậu nghĩ cậu đã ăn bao nhiêu thức ăn của tôi rồi?"

"..."

Law không thể phản bác, trong khoảng thời gian này, vì trên người tê cóng và lạnh buốt, anh đã nằm trong nhà Yoko hơn một tuần, mỗi ngày hầu như không làm gì ngoài việc ăn uống và nghỉ ngơi.

Nhân tiện, cậu ta quan sát quan sát Yoko . Rốt cuộc, từ đó đến nay cậu không biết gì về cô ngoại trừ tên của cô.

Theo quan sát của Law, Yoko luôn mang bộ mặt vô cảm, cô sống một mình trong ngôi nhà khổng lồ này, trong nhà không có nhiều đồ đạc và quần áo, chỉ có vài vũ khí và dụng cụ săn bắn đơn giản. Yoko không bao giờ chủ động nói chuyện. , là một người độc lập và độc đoán cậu không thể hiểu được cô ta đang nghĩ gì.

Và , Yoko rất thích ngủ, ban ngày cô ta hầu như không bao giờ thức, chỉ đến trưa làm bữa trưa cho cậu , cô mới mới từ từ chuẩn bị dụng cụ và quần áo để đi ra ngoài.

Cô ấy luôn cầm ô ra ngoài từ hai đến ba giờ chiều và trở về với thức ăn và một số đồ dùng sau khi hoàng hôn xuống. Mặc dù Yoko đã dùng sức mạnh đáng kinh ngạc áp chế cậu trong đêm đầu tiên, nhưng cơ thể của cô thực sự rất gầy và mảnh khảnh, đặc biệt là mái tóc dài màu xám bạc mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn , thanh tú, làn da trắng ngần và sạch sẽ. Nếu chuyện xảy ra đêm đó không xảy ra , Law hẳn sẽ coi cô như một cô gái bình thường.

Đặc biệt là Yoko nhìn bề ngoài cũng tầm tuổi cậu , chỉ cao hơn một chút....Nhưng Yoko khác hoàn toàn với vẻ ngoài của cô ấy, có vẻ cô là một người rất mạnh mẽ. Và tính khí của cô ấy cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa.

"...Còn không đi ra ngoài đi ?" Nhìn thấy thằng nhóc thấp hơn mình nửa cái đầu này nhìn chằm chằm mình không nói một lời, Yoko mặt không biểu tình đứng trước mặt cậu, sau đó quay người nhặt chiếc ô đặt trong góc lên, giọng cô ấy rõ ràng nói: "Tùy ngươi..."

"Đi chứ ! Tôi khi nào nói không thể ra ngoài!" Law có chút điên cuồng, sau đó tức giận mang giày tuyết Yoko đã chuẩn bị cho cậu vào, nhìn thấy cô cầm ô lại đi ra ngoài, hắn trừng mắt nhìn Nhìn cô bối rối hồi lâu, anh ngơ ngác nói: "Ngoài trời tối đen thế này sao cô còn mang theo ô?"

"Ngay cả khi không nhìn thấy mặt trời thì vẫn có tia cực tím."

"Phụ nữ đúng là luôn qua tâm đến tiểu tiết ."

"..." Yoko im lặng rời khỏi nhà gỗ không nói lời nào, chậm rãi mở ô, bình tĩnh đi về phía bờ biển.

"Chúng ta sẽ làm gì?"

"Hôm qua, tôi nhận được yêu cầu từ dân làng giúp đánh bại Hải Vương ."

" Hải Vương?" Law mở to mắt: "Hai người chúng ta đi á? Đầu óc cô có ổn không?"

"Tôi đi một mình, việc của cậu là giúp tôi lấy khoai tây từ địa chỉ này."

"???????" Law chưa kịp trả lời thì một mảnh giấy trắng đã được nhét vào tay câu ta, trên đó có ghi địa chỉ bằng chữ viết, anh còn chưa kịp phản ứng thì Yoko đã anh lặng lẽ rời đi , Cô ấy còn nói : "Nếu trước hoàng hôn tôi không về, cậu có thể tự nấu ăn và ăn. Nhớ để lại một phần cho tôi ."

Law:? ? ? ?

Để một người phụ nữ đi chiến đấu chống lại Hải Vương trong khi mình thì đi lấy khoai tây? ? ?

Không ngừng nghĩ về nó ! Law cau mày, nhét lại tờ giấy vào túi, đi theo bóng dáng của Yoko mà không nói một lời.

======================================================

Hắn mặt dày đi theo cô , không ngờ Yoko phải núp sau hòn đảo nhỏ cả buổi chiều mới có thể tấn công con Hải Vương được . Trưa nay Law chỉ ăn có một chút, một lát sau đã đói rồi.

Nhưng con Hải Vương mà Yoko đang chờ đợi lại không hề có động thái gì.

Law ở bên cạnh Yoko ngáp dài, nhìn thấy cô đang dùng cành cây đào thứ gì đó dưới đất bên cạnh.

"Cô đang làm gì thế?"

"Hình như như tôi tìm thấy khoai lang."

"Bây giờ đang là mùa đông, làm sao có khoai lang được?"

Yoko không nói gì, đột nhiên ném vài vật nặng vào tay Law, Law cúi đầu xuống nhìn và thấy , mặc dù chúng nhỏ hơn một chút, nhưng nó thực sự là khoai lang.

Law: "..."

Yoko : "Tiếp tục đào đi, chỗ này hình như còn nữa."

Law: "..."

Nhìn ánh mắt bình tĩnh kiên cường của cô gái, cậu đành phải chạy đi đào khoai.

Cô nói gì thì cậu ta cũng phải nghe theo , khiến cậu ta vô cùng tức giận.

Còn Yoko cụp mắt xuống nhìn bộ dáng phẫn nộ của đứa trẻ đội mũ đốm, rồi đứng dậy nhìn vùng vịnh yên tĩnh, trời thì xanh mây thì trắng, biển tĩnh lặng...

Sau đó, Yoko ngửi thấy ngửi thấy bất hòa trong gió biển.

Lông mày hơi cau lại. "... Law, tiếp tục đào." Đột nhiên, Yoko lại nói.

"Gì ? Tôi đang đào , không cần cô nhắc..." Law mở miệng phàn nàn, nhưng chưa kịp nói xong, đã cảm thấy một làn gió lướt qua gần má mình, Yoko bên cạnh đã biến mất và Bất ngờ xuất hiện trên bãi biển, Law giật mình, cậu nhìn bóng cô từ xa, chưa kịp mở miệng gọi , khoảnh khắc tiếp theo, một con cua khổng lồ đột nhiên đứng dậy từ dưới biển!

Tiếng lách cách phát ra từ móng và chân khổng lồ của cua, cái càng khổng lồ của nó thực sự đang kẹp một con cá mập! Law choáng váng vì sợ hãi và muốn chạy về phía Yoko , nhưng chân không thể cử động.

"Cô ngốc à?!" Law hoảng sợ gọi cô, thấy cô đứng bất động trên vịnh, bất động đối đầu những con cua, như thể cô không hề sợ nguy hiểm——

"Yoko !" Law cuối cùng không nhịn được vứt xuống củ khoai lang, chạy về phía trước, mặc dù biết mình không thể giúp được gì, nhưng chắc chắn không thể bỏ lại cô gái cùng tuổi với mình!

Nhưng hắn không ngờ, Yoko bên kia cũng không hề quay đầu lại nhìn cậu, cô đột nhiên dồn sức từ bắp chân, từ trên bãi biển nhảy lên, cô nhảy rất cao, thân hình hòa vào ánh nắng chói chang, Luo chỉ cảm thấy chóng mặt Cô ấy đã lật người một cách chính xác và nhảy lên bầu trời phía trên con cua.

Cả con cua và cậu đều phản ứng, trong nháy mắt, Yoko lăn mấy vòng trên không trung và giẫm thẳng lên cơ thể con cua!

Một tiếng động lớn vang lên, trên vỏ cua xuất hiện vô số vết nứt và vết lõm, con cua bị Yoko đá trở lại biển, vô số tia nước trong nháy mắt dâng lên, bắn tung tóe khắp người Law!

"Yo..." Law bị sức mạnh của Yoko làm cho choáng váng, mặc dù cậu ta muốn nói gì đó , nhưng vì đã ăn trái ác quỷ nên cơ thể anh không thể chạm vào nước biển, vậy nên khi bị nước biển bắn tung tóe, anh chỉ có thể mềm nhũn, ngã xuống đất. Yoko quay đầu nhìn, nhận ra Law có gì đó không đúng,lại cau mày : "Không phải tôi bảo cậu tiếp tục đào sao?"

"Chết tiệt, sao tôi có thể bỏ cô ở lại..." Luo cố gắng đứng dậy từ mặt đất.

"...Câm miệng , lùi lại!" Cảm thấy trên mặt biển vẫn còn có chút động tĩnh, Yoko lập tức cau mày, đưa tay ra hiệu cho Law dừng lại, đổi ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bong bóng trên mặt nước mặt biển, sẵn sàng chiến đấu .

Chưa chết? Chắc một đòn không thể có thể quyết được con cua! Vỏ cứng quá!

Âm thanh bắn tung tóe cường điệu lại phát ra từ mặt nước, Yoko cau mày tránh khỏi khi con cua ngoi lên khỏi mặt nước và phản công bằng những chiếc càng khổng lồ của nó .Ngay lập tức, đưa tay ra và nắm lấy càng của nó .Sau đó cô nhấc nó lên hoàn toàn và ném nó qua vai.

Một tiếng gầm vang lên, bụi bay khắp nơi, bụng con cua cuối cùng cũng lộ ra, Yoko cau mày không bỏ lỡ cơ hội này, ngược lại giơ dù, nhảy lên, cắm dù vào trong bụng cua, dùng sức giết chết nó trong một đòn!

Sau đó, chỉ có một tiếng nổ, và những chiếc càng khổng lồ của con cua rơi xuống đất mà không hề chống cự.

"...Cuối cùng cũng chết rồi à?"

Yoko liếc nhìn con cua, sau đó rút chiếc ô ra khỏi bụng của nó , sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi con cua, cầm ô quay lại chỗ Law. Cô kiểm tra làn da của mình và lắc đầu lần nữa.

Trong trận chiến, cô đã đóng ô lại để đón chút nắng, và giờ đây làn da của cô đang kêu gào.

Quên đi, nhiêu đây chắc sẽ sớm hồi phục.

"...Công việc xong rồi, chúng ta trở về đi." Yoko lại đem sự chú ý hướng về Law ướt át, nói được nửa chừng, nhận thấy vẻ mặt không tốt của cậu, lại hỏi : "... Cậu sao vậy? ?"

Sự khó chịu dường như bắt đầu khi cậu ta bị nước biển làm ướt, Yoko nhìn chằm chằm vào cậu ta, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh nhận ra hóa ra anh là cũng là một người có năng lực đặc biệt?

Trên thế giới này, chỉ có những người ăn trái ác quỷ mới không thể thích nghi được với nước biển. Biển cả khước từ những người mới sử dụng Trái Ác quỷ, và khiến họ không thể làm gì được khi ở dưới nước. Nói đúng hơn là người sở hữu sức mạnh này sẽ mất khả năng bơi lội. Chỉ cần một phần cơ thể của họ ngập trong nước, họ không thể sử dụng năng lực của Trái Ác quỷ.

Nghĩ tới đây, Yoko lại nhẹ nhàng thở dài, nghiêm túc nói: "Không phải bạo câu nên ở nhà đi sao , lẽ ra không nên cùng tôi tới đây."

Nói xong, cô quỳ xuống cõng cậu ta lên mà không nói một lời, sau đó quay lại kéo thân cua khổng lồ vào gần bờ, buộc lại, nhặt củ khoai lang lên rồi từ từ trở về nhà.

"Thả tôi xuống..." Law dựa vào lưng Yoko , nhìn cô cõng cậu trên lưng bằng sức mạnh kỳ lạ đang kéo con cua, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy không muốn bị coi thường.

"Đừng gây rắc rối cho tôi. Cậu không thể đi được, hay là muốn tôi bỏ cậu lại đây cho chó ăn?"

"..." Law cau mày, muốn phàn nàn, nhưng lại chọn cách im lặng.

Những gì Yoko nói là đúng, bây giờ cậu ta chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng. Sau khi rời khỏi lâu đài của Doflamingo và bắt đầu lại như một người bình thường, cậu ta không biết cách tự chăm sóc bản thân, trước đây chỉ biết phá hủy và phá hủy, chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu sống như thế nào bây giờ.

Nếu bị tách khỏi Yoko, cậu ta sẽ không biết làm thế nào để sống sót trên đảo.

Mấy ngày trước hắn còn đang mơ mộng báo thù, bây giờ vừa bị con Hải Vương hắt nước biển lên, cậu ta đã trở nên yếu ớt rồi.Mà thậm chí còn không thể đánh bại được cô gái trước mặt, như vậy thực sự thì cậu ta chẳng khác gì rác rưởi.

Nghĩ như vậy, cậu ta thực sự đã gây ra rất nhiều phiền toái cho Yoko.

Nghĩ tới đây, Law lại ngơ ngác nói: "Này."

"..."

"Xin lỗi." Cậu ta xin lỗi.

"Lần sau đừng tùy tiện chạy ra ngoài." Yoko cụp mắt xuống, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời xin lỗi của thằng nhóc kiêu ngạo này, có chút ngạc nhiên , nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

"Sao cô lại mạnh thế?" Law dựa vào lưng Yoko, cau mày.

"...Tôi là Night Rabit , tôi sinh ra đã khác với cậu." Yoko bình tĩnh trả lời. Cô mạnh hơn cậu ta, và ý chí chiến đấu của cô tự nhiên tốt hơn cậu ta. Đừng nói đến việc đối phó với Hải Vương, cho dù đó là một con rồng quỷ, cô ấy chắc chắn có thể giết nó chỉ với một chút sức lực.

Vì thế giữa anh và cô không có sự so sánh nào cả.

" Night Rabit là gì? Cô không phải là con người?" Thỏ? Đó chẳng phải phải là một loại thuộc bộ lông thú? Trên thế giới này có quá nhiều chủng tộc kỳ quái, không có gì ngạc nhiên khi Yoko trước mặt căn bản không phải là con người, nhưng cô ấy nhìn thế nào cũng không giống một con thỏ? Night Rabit cũng là chủng tộc đầu tiên anh nghe nói đến.

"Tôi không phải con người." Cô nhẹ nhàng trả lời.

"Trông cô giống hệt con người."

"..." Yoko không biết phải trả lời câu hỏi của Law như thế nào, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Điều đó không quan trọng."

Night Rabit đều có vẻ ngoài giống con người, nhưng nó không phải là sự lựa chọn của cô ấy mà là một quy luật sắt đá do gen quy định nên việc thảo luận về vấn đề này không hữu ích cũng như không quan trọng.

Law im lặng, nghe Yoko nói , cậu không biết phải tiếp tục nói chuyện như thế nào, nhưng cậu biết mình sẽ phải sống với cô ta cả đời, có một số chuyện phải đợi sau này mới biết được. Vì vậy, điều cậu muốn biết hơn về Yoko lại là một chuyện khác.

"...Này, cô có thể dạy tôi cách trở nên mạnh mẽ hơn không? Có một người mà tôi muốn giết bằng mọi giá."

"Được thôi , Rất sẵn lòng ."

Giọng điệu của cô rất chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro