Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hrabashi, Ngõ số 4.

Sau khi lấy được thư mời tham gia cuộc đấu giá nộ lệ dưới lòng đất Hrabashi từ tên cướp biển, Yoko thành công tìm được lối vào cuộc đấu giá mà không cần tốn nhiều công sức.

Đó là một nhà hàng trông khá tầm thường có tên là Nhà hàng Lava.

Mặc dù trên tấm biển đã có dấu hiệu bong tróc nhưng Yoko vẫn có thể nhìn thấy rõ biểu tượng ngọn núi lửa nhỏ trên tấm biển – nó giống như biểu tượng ở phía dưới bên trái của thư mời, có vẻ như đây chính là điểm đến mà cô đang tìm.

Không nói một lời, cô nâng mặt nạ lên, đẩy cửa nhà hàng rồi chậm rãi bước vào.

Khi chuông cửa vang lên, một mùi thuốc lá khó chịu xộc thẳng vào mũi , khiến Yoko bất giác nghĩ đến Lian ở đảo Enshi, North Blue, anh ta luôn thích đốt các loại hương khác nhau trong cửa hàng đồ cổ của mình, cô từng ngửi thấy mùi gì đó tương tự như mùi này trước đây.

Loại hương thơm này sẽ bình thường nếu như ở trong một cửa hàng đồ cổ. Nhưng nếu ở nhà hàng thì hơi quá ,phải không?

Hơn nữa, người quản lý của nhà hàng Lava này, đứng cạnh quầy bar, rõ ràng không có vẻ gì là đang tiếp khách.

Mặc dù...cô đến đây cũng không phải để ăn.

Yoko thận trọng đảo mắt ... Một, hai, ba, bốn, thực tế có bốn nhóm người không rõ nguồn gốc và vũ khí trên người trong nhà hàng nhỏ này. Mỗi người đứng trong góc nói chuyện với nhân viên mặc đồng phục nhà hàng, sau khi mọi người lấy thiệp mời ra, họ được nhân viên dẫn vào phòng bếp.

Nhà bếp...lối vào ở đâu?

Yoko cúi đầu, chiếc mũ tre chỉ che đi đôi mày của cô, khiến người khác không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

"...Mời lấy thư mời ra." Yoko đang chờ đợi một giọng nói vang lên, cô ngước mắt lên thản nhiên đưa lá thư ở trong túi ra. Và cô nhìn thấy người đàn ông thản nhiên lấy bật lửa ra, châm lửa đốt nhanh trên tờ giấy , trên tấm thư liền xuất hiện một số hoa văn bí ẩn.

"Được rồi, vào đi." Nhân viên bán hàng mặt không biểu tình nói, giống như những gì Yoko nhìn thấy trước đó, nhân viên dẫn cô vào phòng bếp của nhà hàng Lava, Yoko hơi ngẩng đầu lên nhìn căn phòng này , nhưng nó thực sự chỉ là một nhà bếp. Tất cả các loại bộ đồ ăn và dụng cụ nhà bếp được sắp xếp ngay ngắn trên bàn nấu ăn. Điều kỳ lạ duy nhất trong căn bếp này là bốn viên gạch đã được di chuyển khỏi sàn nhà và những viên gạch lộ ra bên trong một căn hầm bí mật.

"Từ đây không cần người dẫn đường nữa, ngài có thệ tự đi xuống." Nhân viên xoay người rời đi, trong khi Yoko khẽ gật đầu, bình tĩnh đi xuống lối đi ngầm được bố trí trong bếp.

Sau khi đi qua cầu thang ngoằn ngoèo và lối đi đơn khoảng mười phút, Yoko theo những âm thanh ồn ào và đến một đại sảnh mới toanh, sáng sủa.

Hơi nâng cằm lên, đôi mắt xanh của cô lại đánh giá xung quanh.

...Mặc dù nằm dưới lòng đất nhưng sảnh này lớn bằng một nửa đấu trường tiêu chuẩn được trang trí lộng lẫy. Ngoài ra, ở đây mọi ngóc ngách đều có người đứng, một số người khiến Yoko thực sự ngạc nhiên.

Hóa ra vừa rồi có rất nhiều người ở Jade Bar đều muốn tham gia vào các hoạt động đấu giá này.

Yoko rúc mình suy xét, từ mười phút đi bộ, cô không còn ở dưới lòng đất tại Nhà hàng Lava nữa mà được đưa đến một nơi khác trên đảo Hrabashi thông qua lối đi dưới bếp.

Theo kinh nghiệm của cô thì khu đấu giá kiểu này này không thể nào chỉ có một lối vào, chẳng lẽ trên đảo Hrabashi hiện tại còn có cửa hàng nào khác đã bí mật liên thủ với nhà đấu giá?

...Chà,nó cũng không quan trọng lắm.

Miễn là cô có sự chuẩn bị tốt.

---Trước đó cô đã rút toàn bộ phần thưởng đánh bại Youmu của Lian, số tiền này đủ để cô mua một hoặc thậm chí là hai đứa trẻ từ viện nghiên cứu. Còn nếu gặp phải mấy tên bất hảo... cô cũng sẵn sàng tiếp đón.

Còn một giờ nữa cho đến khi cuộc đấu giá bắt đầu.

Cô có nên...muốn đi mua sắm ở nơi khác không? Suy cho cùng mục đích đến đây là tìm ra manh mối mới và bắt giữ nhân sự của viện... Hôm nay để vận chuyển M3 tới đây, bọn họ cũng phải phái một số nhân viên có vũ trang.

Đầu của Yoko nhanh chóng tính toán các phương án khác nhau, dùng mắt ghi nhớ địa hình của nhà đấu giá, để hòa nhập với nơi này cô cởi chiếc mũ tre ra ném đi với vẻ mặt bình tĩnh rồi đi đến góc - cô không sợ có ai ở đây sẽ nhận ra mình. Suy cho cùng, ở cái nơi vô pháp này,làm gì có ai có tư cách tố cáo nhau. Với cả cô không nghĩ sẽ có người cố tình gây rắc rối trong nhà đấu giá nô lệ dưới lòng đất bất hợp pháp như này....Vì du sao thì kẻ đứng đầu quản lý những nơi như này thường không tầm thường, nếu không thì sẽ không thể giữ trật tự cho một nhà đấu giá đầy tội ác như vậy ..

Chỉ là......

"...Bah! Đây không phải là thành viên của băng hải tặc Spade sao? Tao không ngờ lại gặp mày ở đây!"

...Chỉ là trên thế giới vẫn còn có rất nhiều người có KY nhưng thiếu IQ.

(世界上KY且缺乏智商的人还是比比皆是的 ở đây tôi không hiểu KY là cái gì nên để nguyên nhé)

...

Ngay khi Yoko còn đang khoanh tay đứng trong góc định nghỉ ngơi một lúc, thì một người đàn ông to lớn vạm vỡ đột nhiên tiến đến gần và nhổ nước bọt trước mặt cô.

Còn Yoko, cảm thấy nơi mình đang đứng bị bao phủ bởi bóng đen, nhướng mày không hài lòng, nhìn nước bọt vừa làm bẩn giày của mình, trợn đôi mắt xanh nhìn lên .....Khóa chặt tên đàn ông trước mặt này.

Hắn ta cao khoảng 2m, trên cánh tay đầy cơ bắp và hình xăm—có lẽ vì cánh tay quá nặng nên tư thế đứng của hắn có vẻ hơi khom lưng.

Dù thế nào đi nữa, đối với một người đàn ông tầm vóc như anh đứng trước mặt Yoko, đó là một sự tương phản rất mạnh mẽ.

"Thưa ngài, ngài nhận nhầm người rồi." Yoko trong lòng trợn mắt, không hề coi trọng người đàn ông này chút nào - cô cũng không nói dối, bởi vì mặc dù Hải quân xếp cô vào chung băng với Ace nhưng cô chưa bao giờ tham gia.

Có nên rời đi không? Cô không muốn dây vào rắc rối.

Dù người đàn ông này có thù hận gì với Ace thì lúc này cũng không nên trút giận lên cô, đối với cô mà nói, còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Nghĩ vậy, Yoko quay người định rời đi, Nhưng cô vừa quay đi được một giây thì có tiếng động vang lên từ bức tường phía trên đầu cô - ngay lập tức. Có một lỗ lớn trên bức tường phía trên đầu cô, và gạch trên tường bị đập vỡ thành từng mảnh. Bột vôi và mảnh ngói vương vãi trên đầu Yoko, tạo thêm rất nhiều tro trắng cho mái tóc dài màu bạc của cô.

Giữa đống vỡ vụn trắng xóa, Yoko cau mày nhận thấy những người chờ đợi ở sảnh bắt đầu hướng mắt về đây. Nhận ra rằng việc trốn thoát của mình sẽ chỉ gây ra rắc rối và làm mọi việc diễn ra theo hương tồi tệ hơn, Yoko không còn cách nào khác ngoài việc dừng lại và lạnh lùng đối mặt.

"Cuối cùng cũng dừng lại rồi?!" Người đàn ông không nói một lời xé ống tay áo ném xuống đất, xương nắm tay kêu răng rắc: "Tao nói cho mày biết , buổi đấu giá hôm nay thế nào cũng sẽ thành công, nhưng tao....hôm nay sẽ dạy cho băng hải tặc Spade chúng mày một bài học!"

"Giữa ngươi và băng hải tặc Spade có mối thù gì?" Yoko bình tĩnh vỗ nhẹ bột vôi trên đầu và vai, nhìn tên đó với ánh mắt thiếu kiên nhẫn -khi Yoko nhìn như vậy, cô nhận ra cánh tay trái của người đàn ông trước mặt đầy những vết sẹo xấu xí do lửa đốt.

"Là Ace làm?"

Yoko nhìn kỹ hơn, trong lúc cô còn đang nghi ngờ, nắm đấm khổng lồ của người đàn ông đó đã bay thẳng vào mặt Yoko một cách không thương tiếc!

Mà Yoko chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, lùi lại mấy bước, rũ mắt xuống, nhắc nhở lần nữa: "Tôi không có quan hệ gì với băng hải tặc Spade cả."

"Ý mày là Chính Phủ Thế Giới đưa tin sai ?Dù mày có ở băng nào , thì giờ đây cả thế giới đều coi mày là thành viên của băng hải tặc Ace - điều này không thể sai được!" Lúc này, Yoko nhận thấy những vết bỏng trên cơ thể người đàn ông không chỉ nằm ở cánh tay mà còn ở toàn bộ bên trái cơ thể hắn ta.

Tên ngốc Ace ,ra tay cũng ác đấy.

Yoko nhếch khóe miệng khinh thường, nhưng không có ý định trách móc Ace cả - thay vào đó, cô cúi xuống để tránh cú đấm thứ hai của tên đàn ông, và đứng vững tại chỗ, không có ý định đánh với tên này.

"Chỉ biết tránh thôi sao ?! Hay... mày khác với thằng đội trưởng của mày ,là một đưa hàn nhát à?!"

"Tôi không phải thuyền viên của băng hải tặc Spade."

"Vậy sao? Không đúng... Chờ tao xé quần áo của mày ra xem ngươi có hình xăm đó hay không nhé!"

"Từ bỏ đi."

Yoko dễ dàng né được những cú đấm ngẫu nhiên của người đàn ông, có lẽ là do hắn ta tức giận vì bại trận dưới tay Ace , thực tế là hắn ta không thể giành được bất kỳ lợi thế nào từ Yoko vào lúc này cả , phải không? Tên đàn ông trở nên lo lắng và bắt đầu xúc phạm kẻ thù của mình: "Thằng cháu trai Ace! Một tên rác rưởi dùng được lửa thì hay lắm sao?! Theo tao thấy, đứa không biết trời cao đất rộng như nó rồi sẽ phải hối hận vì sự ngang ngược của mình!"

Người đàn ông lớn tiếng chửi rủa, nhưng Yoko đang né tránh nghe những lời chửi rủa không thể chịu nổi, khuôn mặt tươi cười của Ace hiện lên trong đầu cô, cậu ấy luôn đứng dưới ánh nắng chói chang như thế và chuộc lỗi bằng nụ cười của mình.

"...Ace, ngươi kích động như vậy từ khi nào vậy ?" Nghĩ đến đây, Yoko cụp mắt xuống, bất lực thở dài. Giọng nói của cô nhẹ đến mức tên hải tặc thậm chí còn không nghe thấy những gì cô nói.

Ngược lại, tên hải tặc đó vẫn hét lên: "Thằng rác rưởi! Quá lãng phí - hả!?!"

Ngay khi tên đó còn đang giận dữ chửi rủa, nắm đấm của hắn bất ngờ bị Yoko bắt lại ,Yoko , một cô gái nhỏ nhắn, dùng tay trái bắt lấy nắm đấm phải của hắn ta, chẳng mấy chốc, cô duỗi tay phải ra đang bọc nắm đấm của tên hải tặc trong tay mình ra: "...chúng ta hãy bắt tay và làm hòa nhé? Tôi thực sự không phải là thanh viên của băng Ace."

"Haha?!Mày đang đùa cái gì vậy......ahhhhhhhh!" Chưa kịp nói hết câu, hắn ta đã nghe thấy tiếng xương gãy từ cánh tay phải của mình, Cơn đau dữ dội bùng nổ từ cánh tay của hắn ta, cơn đau khiến hắn ngã xuống đất và lăn lộn, hét lên bằng tất cả sức lực.

Về phầnYoko , cô lạnh lùng đá hắn ta, giẫm lên vai hắn, kéo lại tay phải của hắn lên: "...Đứng dậy đi chứ , tôi chỉ định bắt tay với ngài thôi mà."

"A! A! A!" Tên hải tặc đau đớn tuyệt vọng cầu xin.

"Ace để lại vết sẹo ở bên trái nhỉ?" Yoko vẻ mặt không thay đổi kéo hắn đứng lên, ánh mắt lạnh lùng: "Vậy để tôi cho ngài một vài cái sẹo bên phải nhé, có được không? ...... Nhớ cho kỹ, tôi không có liên quan gì cả đến Ace."

Cô dùng thân hình nhỏ nhắn của mình dễ dàng ném thẳng tên hải tặc đó qua vai mình, thân thể hắn to lớn trực tiếp lăn lộn trên không, lưng đập mạnh vào tường, cô chỉ cảm thấy tay phải và phần lưng có chút đau nhức, còn tên chủ động gây sự thì lại ngất đi.

Còn Yoko , Khi mọi người còn đang nói chuyện khác nhau, cô bước đến chỗ tên hải tặc đó bằng những bước đi bình tĩnh. Cô ngay ngắn ngồi xổm xuống, sau đó từ từ tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp và trắng trẻo.

"...Bất tỉnh rồi sao, tôi còn đang có ý định cho ngài biết tên và nhớ mặt tôi đấy, ngài hải tặc?" Đôi mắt cô lạnh lùng, lời thì thầm như ma quỷ của cô lọt vào tai tên cướp biển, nhưng rốt cuộc hắn vẫn ngất đi vì quá đau đớn. Còn không thể không được nghe được tên của cô như Yoko muốn .

Một cảm giác thương hại chân thành hiếm có xuất hiện từ Yoko nham hiểm cô rời mắt khỏi tên hải tặc xấu số đang ngất xỉu, phủi bụi lần nữa rồi đứng dậy khỏi mặt đất, Nhận thấy tiền sảnh này không khác gì chợ sao bỗng nhiên trở nên yên tĩnh khác lạ?

Vì thế Yoko quay lại , lại bất ngờ chạm mắt với một tên đàn ông tóc vàng cao ba mét đeo kính râm mặc áo khoác lông vũ màu hồng rực rỡ.

Tên này không biết đứng đây từ lúc nào rồi, là lúc cô đang đám nhau với bọn hải tặc?

Chỉ biết tên đàn ông trước mặt này , bỗng dưng nở một nụ cười nham hiểm.

Tính khí nguy hiểm của hắn ta hệt như những gì cô từng đọc trên báo.

"...Fufufu, vậy có thể cho ta biết tên của cô được không, cô bé?"

——Yoko thực sự không bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp gỡ với tên đàn ông này sẽ diễn ra dưới tình huống này.

Người đàn dộng đậy ngón tay đã cố định cơ thể của Yoko tại chỗ, sau đó dần dần tiếp cận cô.

"...Cô bé tóc bạc ."

——Don Quixote...Doflamingo?

Trong mắt Yoko tràn ngập sự khó tin và kinh ngạc.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro