Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Vẫn ở nửa đầu của Gand Line, Quần đảo Neno.

Yoko ôm theo hai đứa trẻ trốn trong một con hẻm tối, thoáng nhìn thấy người đàn ông mặc áo len màu vàng và đội chiếc mũ lốm đốm trên đầu. Anh ấy thản nhiên đặt một thanh trường kiếm lên vai, đi theo sau ...... là một con gấu trắng to lớn với bộ lông xù xì và hai người đàn ông khác.

Là Bepo phải không? Bốn năm vắng bóng, giờ họ đã là hải tặc cả rồi nhỉ? Theo sau còn có Shachi và Penguin, cảnh tượng bốn người họ đi cùng nhau trông giống hệt bốn năm trước.

Yoko tựa lưng vào tường, hai đứa trẻ đang ôm eo cô trong áo choàng, ánh mắt Yoko rơi trên người Law, nhìn Law sau một thời gian dài không gặp , vốn định đi tới nhưng lại có chút rụt rè.

Bởi vì bốn năm đã trôi qua rồi, tính tình của Law rõ ràng đã thay đổi.

Anh ấy bớt đi sự phù phiếm và liều lĩnh của tuổi trẻ ,mà thay vào đó là sự u ám và tàn nhẫn khó hiểu. Bốn năm trôi qua, màu xanh đen dưới hốc mắt của anh ấy dường như đã trở nên nghiêm trọng hơn, đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm về phía trước một cách tàn nhẫn và thờ ơ, bầu không khí bí ẩn và xa lạ tỏa ra từ cơ thể anh ấy khiến mọi người không giám đến gần .

Trong tình huống này, những người duy nhất còn trò chuyện với anh ấy chỉ có ba người đàn ông phía sau anh. Họ dường như đang đi mua sắm, Bepo xách theo một chiếc túi gai dầu đi đến quầy rau củ, sau đó cùng bà chủ quầy ra củ thương lượng gì đó.

Nhưng Law không có hứng thú với kiểu mua sắm này nên khi Bepo bước đến cửa hàng thứ hai, anh ấy đã bước đi nơi khác với vẻ mặt chán nản. Cầm Kikoku, cụp mắt nhìn các quầy hàng trên đường, ánh mắt rơi vào một cửa hàng bán phụ kiện phong cách tối màu, chán nản ngồi xổm xuống.

Cơ thể anh tràn ngập một luồng khí cô đơn lạnh lẽo.

Yoko nhất thời không biết làm cách nào để tiếp cận anh, rõ ràng anh ấy là chàng trai trẻ duy nhất đã sống với cô hơn năm năm. Trước kia anh ấy luôn ở trong tầm tay, luôn tự động đi theo phía sau cô, nhưng bây giờ, phía sau cô chỉ còn lại một bóng người xa lạ...

Đột nhiên, Yoko không còn chút dũng khí nào để đuổi theo nữa.

Cô và Law có nên bỏ lỡ nó như thế này không? Cô có nên ngừng bước vào cuộc sống của anh mà không được phép và để anh ấy phải tiếp xúc với cô không? Yoko có chút do dự, nhìn chàng trai trẻ chưa từng để ý đến mình, trong lòng không ngừng dao động khiến cô cảm thấy choáng váng.

......

"... Captain, tôi đã mua hết rồi! Tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?"

"Các cậu mang đồ về thuyền trước đi."

Chàng trai trẻ ngồi xổm ở quán ven đường đứng dậy, không chút mong đợi nhìn thuyền viên vô dụng của mình, giơ ngón tay cái lên chỉ về hướng bến tàu.

"...Này, sao cậu không đi bộ từ đây đến bến tàu nữa!" Bepo và Shachi cùng nhau khóc, tại sao họ luôn cảm thấy thuyền trưởng vô tâm lạnh lùng đến thế!

"Còn nhớ lần trước tôi đã nói cái gì không?" Law dùng ánh mắt chết chóc nhìn ba thuyền viên trước mặt, giọng nói âm trầm kiên quyết: "Tôi đã nói, nếu còn làm mất thứ gì và khiến tôi phải tốn tiền mua nó hai lần, à không là lần thứ tám..."

"Anh sẽ lột da của tôi ra và đem đi bán, Lột trần Shachi và Penguin rồi treo lên boong tàu..."

"Không phải treo trên boong, mà thả xuống biển cho cá ăn." Law sửa lại.

Bepo thì rơm rớm nước mắt nhìn Law, thực sự không nghĩ ra lời nào để phản bác hay cầu xin - bởi vì sự việc đã xảy ra khi họ đi mua sắm, không chỉ hai lần mà là bảy lần trước đó ,số lượng tuy ít nhưng thuyền trưởng quả thực không phải là người có thể chịu đựng được những chuyện thiểu năng trí tuệ như vậy...

Nếu hôm nay là lần thứ tám... Ô ô ô, dù bến tàu có xa thì tốt nhất là nên quay về!

Bằng cách này, Bộ ba thua cuộc đạt được sự đồng thuận bằng cách nhìn nhau , biến mất trước mặt Law trong giây tiếp theo.

Nhóm ban đầu 4 người giờ chỉ còn mình Law đứng ở nơi đó.

Law, người vừa đảo Neno, nhìn về hướng bến tàu, lấy ra một chiếc la bàn từ trong túi áo len với vẻ mệt mỏi, có vẻ như anh ấy sẽ giờ trước khi ra khơi để ghi lại từ trường đến nơi tiếp theo. Trước đó, nên ở đâu là nơi tốt nhất để chờ đợi trên hòn đảo này?

Tốt nhất là tìm một chỗ để ngủ đi... Law nghĩ. Nhưng vừa lúc chuẩn bị quay người rời đi, trong lúc chơi đùa có mấy đứa trẻ đang chạy trên đường đụng phải hắn, chiếc la bàn trong tay hắn rơi ra, lăn xa trên mặt đất.

Law có chút không kiên nhẫn cau mày, xoay người tìm kiếm chiếc la bàn nhỏ lăn ở đâu đó trên đất, nhưng khi Law vừa cúi người về phía trước, hắn lại chú ý tới một người nào đó đang ở trong góc đường rồi lại nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

... là hải quân ? Hay sĩ quan tình báo?

Law giác quan nhạy bén lập tức ngẩng đầu lên, nhưng không cảm nhận được hơi thở còn sót lại trong con hẻm nữa, nhưng vừa rồi hắn cảm nhận được rõ ràng. Law nhíu mày, để tránh thông tin haie tặc đã đổ bộ lên đảo bị lộ ra ngoài, anh nhanh chóng nhặt la bàn âm từ dưới đất lên , xòe ra tay phải không chút do dự.

"ROOM!"

Law trầm và khàn giọng nói, một chiếc mặt nạ tròn trong suốt màu xanh nhạt xuất hiện từ tay phải của anh - sau đó búng ngón tay lần nữa, trực tiếp hoán đổi bản thân và một viên đá nhỏ trong không gian mà anh ta cảm nhận được anh biến mất ngay lập tức, và sau đó xuất hiện ngay trước mặt người đang chạy trốn.

Anh ta nói mà , chắc chắn có ai đó ở trong bóng tối.

Law nụ cười nham hiểm khơi dậy, ngay lúc đưa tay nâng vành mũ lên, chuẩn bị hỏi đối phương vì sao lại theo dõi hắn , nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là một khuôn mặt quen thuộc.

Mái tóc dài màu bạc, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đôi mắt xanh đầy vẻ kinh ngạc.

Thời gian trôi qua, không biết từ lúc nào anh đã cao hơn cô rất nhiều rồi, cúi đầu nhìn người con gái trước mặt này, đã bốn năm qua, nhưng dung mạo của cô hầu như không thay đổi, ngay cả sở thích ăn mặc và chiếc ô cô mang theo cũng giống hệt 4 năm trước.

Hồi lâu, anh lẩm bẩm:

"...Yo..ko?"

Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một cuộc hội ngộ như thế này, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bắt gặp cô trên hòn đảo xa lạ này, tất cả sự bình tĩnh và kiêu hãnh trước đây của Law chốc láđều đông cứng, không lâu sau, trong mắt anh tràn đầy sự hoài nghi, hoảng sợ, bối rối và phấn khích...

Anh muốn lao tới bắt lấy cô ngay lập tức, nhưng chỉ mới giơ tay phải lên đầu óc lại bị một suy nghĩ khác chiếm giữ - vừa rồi cô ấy đang cố trốn thoát phải không? Nếu không, anh đâu cần phải dùng năng lực của mình để đuổi kịp, nếu bây giờ lao tới kéo cô lại, liệu anh có bị cô tàn nhẫn đẩy ra nữa không?

Law không biết mình nên làm gì, chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó nhìn cô.

Còn cô nhìn anh ấy với một chút bối rối trong mắt.

Cô không ngờ rằng họ lại gặp nhau trong bộ dạng này, vừa rồi khi nhìn thấy anh sắp tìm được cô, cô đã vô thức hoảng sợ bỏ chạy, đây là lần đầu tiên Yoko trải qua loại cảm giác hụt ​​hẫng này. Cô lo lắng đứng bên cạnh Law, không biết để tay chân vào đâu.

Phải rất lâu cô mới biết gọi tên anh, trong mắt hiện lên vẻ bất lực và phiền muộn.

: "Đã lâu không gặp, Law."

Cô nên nói gì?

... xin lỗi ?

...Anh đã trưởng thành lên rất nhiều rồi?

......Có vẻ như anh đã thay đổi rồi?

...Cô đã gặp Doflamingo rồi , và hắn ta thực sự rất tệ?

Yoko lúc này không thể nói hết những điều cô muốn nói với Law, cô và anh chỉ đứng trong con hẻm chật hẹp mà nhìn nhau, không ai di chuyển dù chỉ nửa bước.

Cảm giác căng thẳng khiến Yoko gần như nghẹt thở.

Law nghiêm túc nhìn nàng, Yoko vẫn là Yoko trong ký ức của hắn, nhưng lúc này, cô đi cùng với hai đứa trẻ mặc quần áo bẩn thỉu, hai đứa nhỏ rụt rè trốn ở phía sau Yoko, Law không thể nhìn rõ đứa trẻ đó trông như thế nào.

Lại là cái gì nữa đây ? Tại sao hai đứa trẻ đó lại đi theo cô? Cô ấy đã làm cái quái gì trong suốt những năm qua vậy? Law tràn đầy nghi hoặc, khi gặp lại cô, Law không ngờ mình lại kích động lo lắng như vậy.

Nhưng hắn cảm thấy điều đó không quan trọng, dù hắn có nghĩ thế nào về chuyện năm đó thì đó cũng là sự phản bội của Yoko, nghĩ đến điều này, Law giấu đi sự phấn khích và yếu đuối trong mắt mình, ngược lại, khoác lên một mặt mỉa mai, nhẹ nhàng tặc lưỡi, nhìn Yoko bằng ánh mắt khinh thường: "... Nhiều năm không gặp, không ngờ cô vẫn hứng thú nuôi trẻ con như vậy chẳng hề thay đổi chút nào."

"Trong mắt cô, tôi và những đứa trẻ đó có khác biệt gì không?"

"Cô đã nói với chúng chưa? Rằng ngày nào đó chúng cũng sẽ bị cô bỏ rơi?"

Giọng điệu của Law có chút lười biếng và độc ác, những lời nói phát ra từ miệng anh ấy giống như những dây leo vô hình dần dần leo lên cơ thể Yoko, vô hình trói buộc cô tại chỗ, mạnh đến mức khiến cô đau đớn cô không thể cử động. 

Yoko không thể phản bác, đôi mắt xanh dần dần mờ đi.

"......Xin lỗi."

Cô nói một cách nghiêm túc, Yoko thực sự cảm thấy đươc những tổn thương của anh ấy khi tra hỏi cô bằng những lời lẽ gay gắt như vậy, nhưng cô không biết nên làm thế nào để anh cảm thấy dễ chịu bây giờ, cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

"Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của cô."

Tuy nhiên, sự chuộc tội nhỏ bé của Yoko nhanh chóng bị Law đạp vỡ, anh ác độc từ chối lời xin lỗi của cô, thay vào đó anh bước tới gần cô, đưa tay nhéo nhéo cằm nâng mặt cô lên.

Anh trịch thượng nhìn cô, trong lòng vang lên hai giọng nói đang hét lên: Một là sự căm ghét cho sự phản bội của cô năm đó, hai là... yêu cô, người rõ ràng đang bị tổn thương bởi lời nói của hắn vào lúc này.

Law vô cùng muốn biết, bây giờ anh trông như thế này, trong mắt cô, anh có phải là đàn ông không? Law muốn biết, muốn nhận được xác nhận từ cô, nhưng chưa kịp nghĩ ra lời nào để phá vỡ cục diện bế tắc này thì một luồng sát khí tàn nhẫn ập đến.

Cơ thể của anh và Yoko gần như cứng đờ, Law và Yoko đồng thời ngẩng đầu lên, trước khi kịp nhận ra bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, Yoko trước mặt đột nhiên ... kéo Law lên và trốn vào một điểm mù trong con hẻm.

Cô phản ứng nhanh, đẩy Law vào góc, nơi có mái che, lúc ở bên ngoài vô tình chặn Law và hai đứa trẻ ở bên trong, trông chừng đề phòng.

Cô ấy đang bảo vệ anh à? Tại sao cô phải bảo vệ? Law vô thức cảm thấy không hài lòng với sự sắp xếp này, nhưng Law vừa phát ra được một âm tiết, cô gái đột nhiên ép người về phía trước, đồng thời đưa bàn tay lạnh lẽo của mình ra che miệng Law.

Sức mạnh của cô vẫn kinh ngạc như những năm trước, dù chỉ đặt tay lên người Law, thân hình nhỏ nhắn đó vẫn khiến Law không thể cử động.

"Đừng cử động, đừng nói chuyện."

Cùng đôi mắt xanh chạm nhau, khiến Law nhìn kỹ hơn.

Law bị bịt miệng, đương nhiên mất đi quyền lên tiếng, chỉ có thể rên rỉ, bất mãn nhìn chằm chằm cô.

Mà Yoko cảm nhận được người đàn ông trước mặt đang dùng hết sức lực chống cự, sau khi suy nghĩ lại, cô lại lên tiếng, trong giọng điệu có chút hoảng sợ và cầu xin.

"Mặc dù tôi biết anh ghét tôi, nhưng bây giờ anh có thể giúp tôi một việc được không?"

"Hãy đưa tôi và hai đứa trẻ này về tàu của anh ngay lập tức..."

"Chúng ta cần phải sớm rời khỏi hòn đảo này càng sớm càng tốt."

"......ngay bây giờ!"

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro