Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Thorson, vách đá phía sau ngọn núi.

Chấp nhận lời thách đấu của Law và đặt ra thời hạn là năm phút, Yoko cùng anh tại chỗ vách đá tách ra chóng di chuyển đến phía đối diện bắt đầu hái số thảo dược quý.

Nói đây là một cuộc thi bình thường, nhưng , trên thực tế trong quá trình hái vẫn cần có sự thận trọng và năng lực cao, dù sao số dược thảo này là để chế tạo thuốc giải độc cho bọn trẻ, nếu Yoko còn áp dụng những phương pháp trong quá khứ một cách đơn giản và thô thiển thì chẳng khác nào là phá hoại cho nên số thảo dược thu được chỉ là đồ bỏ đi.

Vì vậy, để đánh bại Law, người sỡ hữu ngăng lực trái ác quỷ, cô cố tình tránh xa nơi Law hái thảo dược, cô lập tức quay lại vung người xuống đáy vách đá dựng đứng.Xác định vị trí các loại thảo mộc trong hang động.

Về phần Law, anh rất thông minh, anh ta đã sử dụng khả năng Room của trái phẫu thuật dùng chính xác những vật thể không liên quan xung quanh và hoán đổi vị trí với các loại thảo mộc, chẳng bao lâu xung quanh anh đã chất đống một núi nhỏ thảo dược.

Đối mặt với thử thách bất ngờ này, hai người đều đổ mồ hôi trán.

"Yoko, em vẫn như cũ , không chịu nhận thất bại --"

Law nhìn Yoko, người nhanh chóng đưa tay ra trên vách đá như một con thỏ và nhanh nhẹn nhảy xung quanh để săn thú ở mọi ngóc ngách, nhìn những động tác đẹp mắt và gọn gàng của cô, nhếch mép trêu chọc cô.

"Thừa nhận thất bại? Anh đã bao giờ thắng tôi lần nào đâu nhỉ?"

Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Yoko chỉ dừng lại trên khuôn mặt Law trong giây lát rồi đặt những loại thảo mộc mới hái bên cạnh ngọn núi nhỏ của Law, thoạt nhìn có kém hơn Law một chút.

Thế rồi, cô lại quay lại tìm điểm đến mới và Law cũng không dừng việc mình đang làm.

Lúc này, thân ảnh mặc áo choàng của hai người trên vách đá có phần giống với vẻ mặt khi săn thú rừng ở sau núi hay lúc tấn công hải vương trong vịnh.

Đúng vậy, Law đã thích cá cược với Yoko từ rất lâu rồi - đôi khi anh đặt cược vào việc rửa bát vào ban đêm, đôi khi là việc nấu ăn, hoặc là việc dọn dẹp trong một tuần hoặc những thứ khác ... Tóm lại, có quá nhiều nhiệm vụ trong cuộc đời hai người cần phải chăm sóc lẫn nhau hoặc thay phiên nhau, mỗi khi đối mặt với việc không muốn làm việc nhà, Law sẽ nói với Yoko:

--Này Yoko, phân thắng bại đi! Người thua phải nghe theo yêu cầu của người thắng!

Khi đó anh đội một chiếc mũ đốm có phần hơi to, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm Yoko, Yoko người đi phía trước, liếc nhìn thiếu niên tóc đen đang cầm vũ khí không hề do dự một chút nào. Cô khá bình tĩnh chấp nhận thử thách anh đưa ra.

Sau đó, có hai người chạy quanh núi tìm kiếm con mồi.

Ban đầu, lời thách đấu rất đơn thuần nhưng không hiểu vì lý do gì mà cuối mọi chuyện luôn biến thành cuộc chiến giữa hai người.

... Giống như bây giờ.

Sau khi hái hết Địa Tinh Thảo mọc ở những địa điểm xa xôi, Yoko không còn cách nào khác là phải quay trở lại rìa vách đá và tranh giành Địa Tinh Thảo trong phạm vi của anh , nhanh chóng tập trung vào một mảng cỏ dày đặc dưới một cái cây lớn nào đó. Bàn tay của hai người chạm vào nhau, cặp mắt của hai kẻ "săn mồi" đối chọi nhau, giây tiếp theo, họ chuyển mục tiêu từ thảo dược... sang địch thủ.

Khoảnh khắc tiếp theo, cuộc giao lưu bằng nắm đấm bắt đầu!

Yoko rút vũ khí từ chiếc ô treo trên lưng ra và chiến đấu với Law đang cầm Kikoku, sau khi nhiều lần chặn đòn tấn công của anh, quay lại cầm chiếc ô sang tay phải, nhảy lên cao, rồi nhắm mục tiêu vào Kikoku của Law rồi từ không tung đánh nó rơi xuống!

Mà Law cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, biết rằng sẽ khó đỡ được một đòn của Yoko, trước tiên anh dùng Room để đổi mình với một hòn đá, sức mạnh của Yoko dồn vào chiêu thức đánh vào hòn đá, trong nháy mắt nó vỡ thành từng mảnh Hậu quả còn lại của cuộc tấn công là nó rơi xuống vách đá.

Trong phút chốc, toàn bộ vách đá dường như rung chuyển nhẹ, Địa Tinh Thảo mà hai người đặt trên mặt đất đã bị tác động từ đòn tấn công của Yoko cuốn lên, và rơi xuống vách núi.

Yoko hoảng sợ đứng đó, nhìn đám cỏ mà cô đã phá hủy, sợ rằng cuộc chiến thô bạo của mình sẽ phá hủy tất cả các loại thảo mộc quan trọng mà cô và Law đã lấy được.

Law dường như nhận ra lúc này lương tâm của Yoko đang rất cắn rứt ,anh đơn giản giơ ngón tay phải lên bao phủ toàn bộ vách đá bằng khả năng của Room, vô số loại thảo mộc trôi nổi trong nháy mắt đông cứng lại trong không trung và đi theo một quỹ đạo kỳ lạ.

Anh lập tức bước tới cầm đao đối đầu với Yoko một lần nữa.

"Yoko——!"

"Tốt thôi!"

Vũ khí của hai người nhanh chóng chạm trên không trung, phát ra những tiếng leng keng, vô số sóng xung kích phá vỡ không gian rồi trở lại bình thường.

Yoko, người đặc biệt không thích dựa vào vũ khí để chiến đấu, đã bị Law quen với thói quen tấn công của mình, không biết bao nhiêu lần chặn lại, anh chỉ đơn giản ném toàn bộ chiếc ô sang một bên , nắm chặt nắm tay được băng bó của mình, khéo léo né tránh đòn tấn công của Law, rồi sử dụng kỹ năng cận chiến đấu xuất sắc của mình đấu tay đôi với anh ấy.

"Kỹ năng của anh đã mạnh lên rất nhiều rồi đấy !."

Yoko né tránh một đợt tấn công từ Law, động tác của anh ấy tốt hơn rất nhiều so với lúc nhỏ, bỏ qua các động tác thừ thãi, rút kiếm và chém nhanh đến mức Yoko không thể đoán trước được—

Ngược lại là cô, bởi vì mấy năm nay không cố gắng luyện tập, Law đã sớm tính toán kỹ lưỡng kiểu tấn công nhất quán* của cô, khiến cho một số đợt tấn công của cô đã bị khả năng của anh ngăn chặn một cách khéo léo.

(一贯: Nhất quán: trước sau như một (tư tưởng, tác phong...) )

Phải nói rằng chàng trai trẻ trước mặt có một cái đầu rất thông minh!

"...Tôi đã nói điều này bao nhiêu lần rồi nhỉ?"

Nghe được lời nói cô với ánh mắt thờ ơ, Law trong mắt dữ tợn mà sắc bén, lóe lên một loại ánh sáng tà ác nào đó khiên người khác rùng mình, né tránh nắm đấm của Yoko , lập tức linh hoạt đổi vị trí với mảnh vụn lơ lửng trên không rồi chém mạnh vào lưng Yoko.

"Nếu em còn cho rằng tôi vẫn như trước, tôi sẽ khóc mất!"

Một tia sáng bạc xuyên qua bầu trời, Yoko không thể tránh khỏi đòn tấn công của Law, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa tay ra chặn nó, tuy nhiên, dưới khả năng của Room, tay phải của Yoko trực tiếp bị Law cắt đứt ra bay lơ lửng trong không gian!

......Đây là lần đầu tiên Law sử dụng thành công khả năng của mình để hạ gục Yoko!

Không hề đau đớn, cánh tay phải của cô cứ vậy mà bị cắt đứt!

Yoko hoài nghi nhìn cánh tay phải trống rỗng của mình, rồi nhìn Law với vẻ kiêu hãnh trước mặt kia.

"Không ngờ tôi bây giờ lại có thể chém được em..."

Law ánh mắt trêu chọc nhếch mép cười nhìn Yoko trước mặt, nhìn mái tóc bạc tung bay trong không trung mong chờ phản ứng tiếp theo của cô.

Yoko lúc này ánh mắt cô cùng anh giao nhau trong giây lát, trong mắt cô bấy giờ hiện lên nụ cười cùng sự tự tin, là sự phấn khích, sự phấn khích khi nhìn thấy người đệ tử mà cô đã theo dõi từ khi nhỏ đã thành công trong học tập.

Điều này khiến Yoko háo hức muốn tiếp tục đấu với Law.

"Làm tốt lắm......"

Nhẹ nhàng khen ngợi Law, bởi vì cô vẫn muốn kiểm tra chiều cao năng lực của anh, Yoko hoàn toàn không thèm để ý đến cánh tay phải đã mất của mình mà nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, sau đó giống như bay lên— —

Sau đó, cô duỗi ra đôi chân dài và khỏe ra đá thẳng vào mặt Law!

Law dùng mu bàn tay của mình để chặn lại và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Yoko vào thời điểm tấn công——

Sau đó...

......

"Bleple bleple bleple."

" Bleplelelelel ,bleplelelelel,..."

Tiếng con sên truyền tin nhiều lần vang lên, một lời nhắc nhở hoàn hảo cho cả hai người đang chiến đấu kia quên mất rằng thời gian được trước đó đã trôi qua.

Yoko kiềm chế ý định tiếp tục tấn công Law nữa, Law tự nhiên bỏ cánh tay của mình ra, lắc lắc bàn tay bị đau đớn và bầm tím bị Yoko đá- anh nghĩ, lúc nãy nếu không kịp triển khai room thì đã sớm bị Yoko đá văng trong cú vừa rồi rồi.

Quả nhiên là một nữ nhân đủ tàn nhẫn ,tàn nhẫn đến đáng sợ, Law bất lực mỉm cười, điều khiển tay điều khiển tay phải của cô kết nối chỗ tay phải cong trống kia, quan sát cách cô ấy lắc cánh tay để thích nghi, sau đó búng ngón tay để đưa đám cỏ trở lại mặt đất.

Vì trận chiến mà ngọn núi nhỏ thảo dược mà hai người thu thập được đã biến mất, ai thắng ai thua khó mà phân biệt.

Law nhìn vách đá hỗn loạn, đang suy nghĩ làm sao nói cho Yoko biết chuyện này, thì con thỏ cái ương ngạnh đã đi tới trước mặt anh, bình tĩnh nói: "Tôi thua rồi, cứ nói thẳng ra lag được rồi."

Với đôi mắt xanh lam tỏ ra bình tĩnh cô nói điều đó rất thản nhiên,.

"Trước khi bị gián đoạn, số thuốc anh hái được vốn đã cao hơn."

Cô nói rất nghiêm túc, Law đôi mắt mở to một chút, không ngờ rằng mình thực sự sẽ thắng Yoko, anh ấy cười khẩy rồi thở dài: "Hiếm khi em thành thật như vậy nhỉ?."

"Tôi chưa bao giờ quỵt nợ." Yoko nhún vai,thua là thua , thất bại còn không phải là do bản thân tự kém cỏi ,không phải à? Cô đưa tay vuốt mái tóc bạc rối bù của mình ra sau tai, lấy một túi vải lanh bắt đầu thu dọn những dược liệu quý giá rải rác ở hiện trường, không quên hỏi: "Yêu cầu là gì?"

"Tôi đã suy nghĩ ra yêu cầu rồi." Law đứng ở nơi đó, đem Kikoku tra lại vào vỏ, cúi đầu nhìn Yoko, sau đó chậm rãi nhếch lên khóe miệng.

"Tôi muốn đến viện nghiên cứu đó cùng em."

Giọng điệu của anh rất kiên quyết lại độc đoán, như thể Yoko không có chỗ để từ chối. Tay Yoko khựng lại, sau đó ngẩng đầu cau mày nói: "Việc của viện không liên quan gì đến anh mà? Anh chẳng phải còn rất nhiều việc phải xử lý sao?"

"Việc của em sao có thể không liên quan đến tôi?" Law bước lại gần Yoko, ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay nhéo cằm cô, ép cô phải nhìn anh: "Việc của tôi, kể cả tôi cũng sẽ giải quyết. phải giải quyết chuyện của mình."

Giọng điệu và tư thế của anh ấy đều nghiêm túc, đôi mắt dưới vành mũ luôn như vũng nước đọng lúc này lại tỏa ra ánh sáng nghiêm túc đến lạ lùng, Yoko bị thu hút bởi đôi mắt tự tin của anh , dần dần mất đi khả năng từ chối, thậm chí thái độ dịu dàng hơn, cô đưa ra một câu trả lời mà trước đây cô chưa bao giờ chọn.

"......Được thôi."

Nói xong, Yoko lại đứng dậy, cảm thấy khó chịu, tránh né ánh mắt như thiêu như đốt của Law, nếu đã thua cược, cô sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào mà anh ấy đưa ra, đây là luật chơi mà cô và Law đã định từ nhỏ , ;úc này cô không thể nuốt lời được.

Law, anh ấy đã quyết tâm với lại sức mạnh cũng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều rồi.

Nếu anh ấy vẫn nhất quyết muốn đi theo, cô sẽ không từ chối nữa.

Nhưng tại sao, mặc dù Law đã đưa ra một yêu cầu khiến cô rất lo lắng, nhưng giờ phút này quyết định đó lại làm cho cô cảm thấy vui mừng và cảm động không thể tả được?

Chuyện của cô cũng là chuyện của anh ấy sao...

Sao anh ấy dám nói thế, tên đàn ông kiêu ngạo đó!

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro