Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Giấc mơ của Yoko thật buồn bã và nặng nề.

Law không nhớ mình đã đứng ở góc khuất đó nhìn chằm chằm vào cô ấy bao nhiêu lâu, anh chỉ nhớ đến ánh mắt cô đơn và tuyệt vọng của Yoko sau khi tự tay giết chết cha mình và cuộc gặp gỡ sau đó của cô với một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông mặc bộ đồ giống như của cô, khi người đàn ông dần dần đến gần nhà Yoko, Yoko không muốn để người đàn ông ấy đến gần cơ thể của cha mình, đã không ngần ngại tiếp cận người đàn ông vạm vỡ với mái tóc dài và liều mạng chiến đấu với ông ta.

Tuy nhiên, người đàn ông quá mạnh này hoàn toàn không để ý đến Yoko, chỉ bằng vài cú đấm, cồn ta thành công hất văngYoko đã nhiều ngày không ăn uống, trực tiếp ngã xuống bùn, gãy vài chiếc xương sườn trên cơ thể gầy gò , người đàn ông vạm vỡ chỉ nhìn một cái tình hình ở nhà Yoko rồi quyết định đưa Yoko đi.

"Ta là Dạ Vương Hosen, con thỏ nhỏ không nhà, ta rất thích nắm đấm của ngươi... Nếu ngươi không có nơi nào để đi, liền đi theo ta đi."

Người đàn ông tên Hosen với ánh mắt bình tĩnh nhìn Yoko, đưa tay nhéo nhẹ chiếc cằm gầy của cô, thấy cô không có phản ứng, ông ta đơn giản tóm lấy cô như thể cô đang cầm lên một miếng giẻ rách rồi đẩy cô lên con tàu vũ trụ có hình dạng kỳ lạ bước đi——

Về việc cô ấy gia nhập "Đội 7 của Hải tặc Không gian Harusame nơi đầy rẫy nhừng người cùng chung chủng tộc với mình. Nhóm có thể gọi là tổ chức giết chóc đó, Yoko gặp một chàng trai tóc cam cùng tuổi với cô, sau đó là nhiều người trong tộc khá thân thiện với cô.

Nhưng không điều nào trong số đó có thể làm thay đổi Yoko, ngược lại, cô càng ngày càng ít nói, cho đến một ngày, cô bị cuốn vào lỗ đen trong biển sao bao la trong lúc làm nhiệm vụ, rồi xuất hiện trên hòn đảo kỳ lạ kia——

Giấc mơ đột nhiên dừng lại ở đây, Law nằm trên chiếc giường êm ái tỉnh dậy, ngồi dậy khỏi giường, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

Kể từ khi đồng ý với đứa bé gái, anh nhanh chóng bất tỉnh và xuất hiện trong giấc mơ của Yoko như một người ngoài cuộc, chứng kiến ​​phần kinh hoàng nhất trong cuộc đời cô.

Rốt cuộc anh đã biết nguồn gốc của những vết sẹo trên cơ thể cô và lý do khiến cô không mỉm cười với người khác nữa.

Suy cho cùng, nếu anh có quá khứ giống cô, có lẽ anh sẽ không còn thể hiện sự dịu dàng với ai nữa.

Đậy cái chăn trên người sang một bên, đặt chân xuống đất, ý muốn đầu tiên sau khi tỉnh dậy là chạy đi tìm Yoko- nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vừa hoàn thành một cuộc phẫu thuật cho Yoko, đúng vậy, anh rất quan tâm đến kết quả của cuộc phẫu thuật đó...

Tuy nhiên, ngay khi Law đang chuẩn bị rời đi với mồ hôi lạnh trên trán thì căn phòng anh đang ở đã có người mở cửa, người bước vào chính là Yoko, mặc bộ sườn xám vẫn còn hư hỏng.

Mái tóc bạc của cô xõa ra sau đầu, ánh mắt không hề né tránh khi nhìn Law, đôi mắt xanh trong veo điềm tĩnh.

Khi Law nhìn vào mắt cô, anh cảm thấy tội lỗi trong giây lát.

......Anh đã xâm phạm vào quá khứ của Yoko mà không được bất kỳ sự cho phép nào từ cô ấy.

Quá khứ nhạt màu, buồn tẻ và đau buồn đó.

"Yoko..." Anh lẩm bẩm tên cô, giọng nói có lý chẳng sợ.

Nhưng cô ấy chỉ bình tĩnh nhìn anh, sau đó đặt thứ trong tay trước mặt anh, đó là mấy nắm cơm nướng được xếp ngay ngắn trên đĩa.

"Đó là phần tôi làm cho Sailor. Tôi sẽ làm thêm một phần cho anh ."

"Không, tôi ..."

"Tôi biết, mấy đứa nhỏ đã cho anh xem những thứ không cần thiết phải không? Những đứa trẻ đó là như vậy đó, chúng thật thích xen vào việc của người khác." Vẻ mặt của Yoko dường như không đặc biệt quan tâm lắm, nhưng lại nói , Law, người đã sống cùng cô ấy đã lâu, anh có thể thấy khuôn mặt cô ấy có chút hốc hác.

Biết rằng anh có thể nhìn thấy giấc mơ của Yoko chính xác là vì chính Yoko cũng tình cờ mơ thấy giấc mơ đó. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái, trùng hợp với hình ảnh trong đầu, mái tóc bạc chưa tới vai, người đang một mình đánh mộc nhân sắt dưới mưa.

Nhiều hình anhe mà anh chưa từng thấy trước đây xuất hiện trong giấc mơ .

Ví dụ như hình ảnh cô bị bóp cổ nhưng lại không có bất kỳ sự phản kháng nào và biểu cảm trên khuôn mặt cô khi bị đá đi... Bởi vì Yoko đã quá mạnh mẽ kể từ khi cô gặp anh, anh gần như chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy ngã xuống.

Vì vậy, tất cả vẻ ngoài yếu ớt của cô trong giấc mơ đều đã ảnh hưởng rất nhiều đến Law.

...Vậy thì đau lòng quá.

Anh thà rằng Yoko chưa bao giờ trải qua tuổi thơ như vậy.

Nghĩ đến đây, Law, người đã không ôm được cô bé trong mơ ấy, không để ý đến nắm cơm mà Yoko đưa, thay vào đó, anh duỗi tay ra khỏi giường ôm cô gái từ phía sau, sau đó kéo thẳng Yoko đang ngồi ở mép giường vào trong vòng tay mình.

Chóp mũi mơ hồ lướt qua cổ cô, cánh tay anh đặt trên eo và ngực cô.

Anh ôm toàn bộ cơ thể cô ấy trong vòng tay, khiến lưng cô và ngực anh ôm chặt.

Yoko chưa bao giờ được ai đó ôm từ phía sau như thế này, chỉ cảm thấy như có một bếp lò nóng hổi áp vào lưng mình, khoảng cách gần đến mức cô dường như cảm thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh ấy đập vào lưng mình.

Ánh mắt cô trở nên mờ mịt: "Law, anh đang thương hại tôi à?"

Anh ấy không trả lời mà chỉ siết chặt tay hơn một chút.

Yoko cau mày, muốn giơ tay lên để di chuyển khỏi——

"Tôi chỉ muốn ôm em, để tôi ôm em."

Tuy nhiên, giọng nói của Law nhanh hơn cô một bước đã làm dừng chuyển động của cô.

Yoko nghe giọng nói dịu dàng của anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của chàng trai trẻ vạm vỡ phía sau, vốn định đấu tranh với anh ấy, cuối cùng... nhắm mắt lại như cam chịu số phận.

Căn phòng yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau.

......

Sau đó, Law tỉnh lại, vừa ăn xong cơm nắm, không có tư cách nghỉ ngơi nên bị Yoko tóm đi làm.

Đó là lẽ tự nhiên, ban đầu họ không có ý định đưa đứa trẻ này đến đảo hoang rồi xong việc.

Rốt cuộc trong cơ thể bọn trẻ vẫn còn độc tố của viện, Law phải kiểm tra từng đứa trẻ rồi dùng loại thuốc mà anh đã nghiên cứu trước đó để loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể chúng.

Một số đứa có thể gặp các vấn đề về thể chất khác do tập luyện ở cường độ cao trong thời gian dài và những trẻ này cần được điều trị đặc biệt.

Giai đoạn này không liên quan gì đến Yoko nên cô ấy rời đi cùng Eddie trước.

...Nói đến, Eddie là đứa trẻ đầu tiên trong viện nghiên cứu đến được Sky Island, ngay từ khi còn ở trong gia đình Don Quixote, cô đã nghĩ ra cách để đến được Sky Island, cô đã nhờ sự giúp đỡ của Youmu, sử dụng các hiện tượng vụ nổ dưới nước, đưa những đứa trẻ được giải cứu từ viện nghiên cứu đến hòn đảo biệt lập nơi an toàn nhất.

Yoko lúc đó đã thương lượng với cư dân trên hòn đảo trống, may mắn thay, cư dân ở đây cũng rất thân thiện, chỉ cần Yoko giúp chi trả một số chi phí sinh hoạt và dạy cho cư dân trên đảo trống một số điều trên trái đất, họ sẽ giúp chăm sóc trẻ em, điều này khiến Yoko lúc này cảm thấy thoải mái.

"Chị ơi, đó là cái gì vậy!?"

Ngay lúc Yoko đang buồn chán cùng Eddie lang thang trên đường phố Sky Island , một cảnh tượng ngoạn mục với hàng trăm cư dân Sky Island cầm một cây cột vàng khổng lồ xuất hiện trước mặt Yoko, Yoko bị sốc đến mức nhanh ôm lấy nó nhảy lên trốn trên một cái cây nhìn người dân đuổi theo từ xa.

"Một chàng trai tóc đen mặc quần áo đỏ đội mũ rơm, một cô gái tóc cam, một kiếm sĩ tóc xanh, một đầu bếp tóc vàng..." Yoko lẩm bẩm khi ngồi trên cây ôm Eddie vẫn đang phấn khích, sau đó, một câu trả lời khác xuất hiện trong đầu cô.

---Đó không phải là băng Mũ Rơm sao? !

Hóa ra họ cũng đã đến Sky Island! Yoko nhìn những người đó chạy trốn khỏi hòn đảo, rồi nhìn những cư dân đang đuổi theo họ cầm cây cột vàng dừng lại với vẻ thất vọng trên khuôn mặt, rồi nhảy xuống từ trên cây ôm Eddie trong tay, tình cờ tìm thấy một cư dân và hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Ồ, bởi vì chúng tôi muốn cảm ơn họ vì đã thực sự đánh bại Thần Enel cho chúng tôi, chúng tôi muốn tặng họ cây cột vàng dùng để làm quà, nhưng họ lại bỏ chạy quá nhanh..."

"Có phải băng Mũ Rơm gặp phải chuyện gì khẩn cấp không..."

Dân làng ôm mặt đau khổ hỏi, trong khi Yoko ôm Eddie và nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt của băng Mũ Rơm vừa rồi, có lẽ đây không phải là vấn đề khẩn cấp gì đâu.

...Có lẽ đó chỉ là lương tâm cắn rứt mà thôi.

Yoko lắc đầu bất lực, trò chuyện với những người dân làng đã từ bỏ việc biếu vàng cho cướp biển- cô lắng nghe câu chuyện về những nỗ lực anh dũng của băng Mũ Rơm để đẩy lùi Enel biết rằng cô chính là một trong số họ. Mối đe dọa đáng lo ngại đã được loại bỏ nhờ sự giúp đỡ của những người khác, cô yên tâm trở về ngôi nhà nơi Law đang chờ.

......

Sau đó, một tháng trôi qua nhanh chóng.

Khi Yoko dần thích nghi với trái tim mới cơ thể dần trở lại bình thường, Yoko và Law chăm sóc bọn trẻ kiểm tra số chất độc còn sót lại trong cơ thể chúng, công việc nhanh chóng được hoàn thành, họ ở lại môth thời gian để quan sát. Thuốc không có bất kỳ tác dụng phụ nào và dạy cho những đứa trẻ cách sống sót hàng ngày trên hòn đảo trên trời.

Vì vậy, kể từ khi nhìn thấy những đứa trẻ khỏe mạnh tung tăng chạy loanh quanh hòn đảo hoang và được người dân ở đây chấp nhận và công nhận, Yoko biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành cô và anh phải trở lại trở lại Blue Sea.

Law đương nhiên phải quay trở lại băng hải tặc Heart.

Tất nhiên, anh đương nhiên muốn đưa Yoko, người đã hồi phục sức khỏe, trở lại con tàu cướp biển của mình.

Tuy nhiên, ngay khi Law nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể ra khơi chính thức với Yoko thì một số con hải âu đã mang đến một tin tức chấn động cho Yoko.

---Đó là tin tức về việc Hỏa Quyền Ace bị hải quân bắt giữ và chuẩn bị hành quyết ở Marineford ba ngày sau .

Yoko tay cầm tờ báo sững sờ đứng đó, cô không biết tại sao những sự việc trong trí nhớ của cô lại diễn ra nhanh hơn cô nhớ một chút, cô chỉ biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác...

Phại nhanh chóng hành động.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro