Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Như hoa yêu gió, như gió yêu hoa" - Đó là tình yêu tôi dành cho người

"Nhưng gió và hoa mãi mãi không đến được với nhau" - Người đã đáp lại như vậy -"Gió chẳng qua là chút vô tình lướt qua, bên hoa cả đời đến cuối cùng chỉ có mặt đất lạnh mà thôi"

Hai con người, hai số phận

"Thật khác nhưng cũng thật giống"

Vốn dĩ sinh ra là dành cho nhau cớ sao lại thành một đoạn nghiệt duyên

"Ta thích ngươi"

"Tôi đã có người mình thích rồi, thật xin lỗi ngài"

"Dù rằng người ấy đối với ngươi, một chút tình cũng không có"

"Xin lỗi ngài"

Tốt thôi, ngay từ đầu là ta tự mình đa tình
___________________________________________

"Ngươi chắc chưa?"

"Chắc chắn"

Coi như là chút nhân từ cuối cùng ta dành cho tình cảm này đi

" Tại sao phải đến mức này? "

" Vì đau "

" Chẳng lẽ tự tay cắt đứt đoạn tơ hồng lại không đau sao? "

Y không trả lời, siết chặt lọ dược trong tay đưa lên một ngụm uống sạch

" Đau chứ "

Nhưng rồi sẽ trôi vào dĩ vãng nhanh thôi, phải không?

Y nào biết nơi trang viên ấy có một bóng hình đợi y trở lại

Đến lúc quyết định quay đầu, liền đã quá muộn chăng? Để rồi nhận lấy phía sau là bóng tối lạnh lẽo, hưu quạnh

" Ngài Joseph, tôi yêu ngài " - Bông hồng vàng rực rỡ hướng tới vị quý tộc trước mắt mang theo sự hy vọng nhỏ nhoi cùng biết bao lòng chân thành

Nhưng những gì nhận lại

" Cậu Carl, trò đùa này có hơi quá "

" Tôi không đùa "

" Không! Cậu đang đùa! Norton sẽ hiểu lầm đấy, ta không muốn hai bên khó xử "

Tấm chân tình không được hồi đáp, liên tục tổn thương nhau. Tưởng chừng như đã không thể cứu vãn....
___________________________________________

" Ngươi đã làm gì hả Carl!? "

" Chỉ là cho hắn ngủ một giấc thôi "

" Tại sao? "

" Hắn đã cướp ngài khỏi tôi, tôi lấy lại thứ thuộc về mình là sai sao? "

" Ngươi.....điên rồi"

" Phải, tôi điên rồi, vì yêu ngài "

" Ngài là của một mình tôi "

Vĩnh viễn chỉ một mình tôi
___________________________________________

" Tôi và ngài tựa như hoa và gió vậy, ngài có nghĩ vậy không? "

" Hoa và gió không thể bên nhau "

" Chúng sinh ra không phải để dành cho nhau sao? Hà cớ gì lại không thể bên nhau "

"Vì chúng là hoa và gió, dù sinh ra là dành cho nhau nhưng vốn khác biệt. Ngươi nói xem, sao chúng có thể bên nhau được đây? Bên gió là trời, là mây, là những vùng đất mới, bên hoa quanh năm suốt tháng chỉ có mặt đất mà thôi"

" Ngài sai rồi "

Hoa và gió sinh ra là để dành cho nhau, dù cho hoa chỉ có thể ở bên đất nhưng nào phải là vĩnh viễn, đến cuối cùng vẫn về với gió thôi

Không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro