Casino tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: Les, shoujo ai

http://www.hihihehe.com

Tác giả : Binunik

Nguồn truyện : Biunik

Xin chào mọi người tôi là Quách Việt Nghi.Tôi khá là ” đẹp trai ” .Tôi không tự nhận đâu.Là vợ tôi nói thế đấy.Nhưng các bạn đừng nói tôi đẹp trai mà hãy nói tôi xinh gái vì tôi là con gái mà.Vợ tôi đang ngồi bên cạnh nè.Chúng tôi đang xem lại cuốn phim về tình yêu của mình.Các bạn có muốn xem không.Nhưng tiếc là chúng tôi đã xem đến đoạn cuối rồi.Thôi thì mọi người hãy tự tua lại mà xem nhé.Chúng tôi phải đi ngủ rồi.

_ A nhô ! Nghi à.Ra ngoài cửa đợi Ngọc nhá

_ Uh được rồi.

Tôi ra ngoài ngồi trước thềm cửa đợi Ngọc.10 phút sau Ngọc trên chiếc mini tí hon được bố mẹ mua cho đạp đến trước cửa nhà tôi.Tôi cũng dắt chiếc xe đạp của tôi ra.Chiếc xe của tôi người lớn hơn của Ngọc vì nó có 2 bánh thôi,còn của Ngọc là xe 3 bánh.

_ Sao đi xe 3 bánh mà ngọc vẫn đội mũ bảo hiểm vậy ?

_ Mẹ kêu Nghi lúc nào cũng đội nên bắt Ngọc đội.Thôi mình đi !

Ngọc là bạn thân với tôi từ lúc lọt lòng mẹ đến giờ đã được 6 năm rồi.Ngọc rất là xinh gái và hiền dịu.Còn tôi thì sôi nổi và rất thích quanh quẩn bên Ngọc.Ngọc cũng thế.Hôm nay chúng tôi sẽ đạp xe ra cánh đồng bồ công anh.Tiết trời đang vào xuân.Sau kỳ lễ giáng sinh,đến hôm nay mới chờ được hoa bồ công anh nở.

_ Wow thích quá Nghi ơi.Nhiều bồ công anh chưa nè.Thổi đi

Tôi và Ngọc vứt xe đó chạy ào vào cánh đồng ngập tràn bồ công anh bay khắp nơi.Bao bọc quanh chúng tôi là những cánh hoa nhỏ xíu trắng mịn đang bay lên không gian.Tôi bứt 1 bông hoa bồ công anh thổi chúng vào mặt Ngọc.

_ Đẹp quá Nghi ơi ! Chúng mình giống cô dâu chú rể ghê.Mai mốt mình lớn lên Nghi lấy Ngọc làm vợ không ?

_ Có chứ ! Nghi thích Ngọc lắm.

Bất ngờ Ngọc hôn chụt vào môi tôi 1 cái làm mặt tôi đỏ bừng khí thế.Tôi đặt tay lên vai Ngọc hôn chụt 1 cái nữa đáp trả.

_ Chú rể tóc dài quá.Không được rồi, phải cắt thôi.

Ngọc và tôi nằm giữa cánh đồng hoa ngắm mây trời,đôi mắt 2 đứa mở to ngây thơ.Đến chiều tối tôi và Ngọc đạp xe về nhà tôi.Vì tối nay ba mẹ Ngọc sẽ qua dùng bữa tối với nhà tôi. 2 gia đình rất thân nhau,tôi và Ngọc cũng thế.

Về đến nhà nhìn thấy xe hơi của nhà Ngọc là tôi biết ba mẹ Ngọc đã đến.Mẹ tôi vừa thấy 2 đứa về,người dính đầy hoa bồ công anh thì mắng yêu.

_ 2 đứa mau đi tắm rửa nhanh rồi còn ăn tối.

Tôi với Ngọc nhảy ngay vào bồn tắm nghịch vịt cao su.Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào người tôi làm tôi khó chịu quay ra chỗ khác.

_ Sao Nghi với Ngọc nhìn giống nhau vậy ?

_ Cái đó lát hỏi mẹ đi !

_ Thế tụi mình có đám cưới được không ? Ngọc thích Nghi lắm.

_ Ơ…Nghi không biết.Lát hỏi mẹ đi.

Cả 2 gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn rộng rãi.Người lớn chỉ mải nói chuyện với nhau.Chỉ có tôi và Ngọc là không lo ăn mải ngịch.Tự nhiên Ngọc lên tiếng hỏi làm cắt ngang câu chuyện của mọi người.

_ Ba mẹ ơi ! Mai mốt cho con lấy Nghi làm chồng nhé ?

_ Phải rồi ! Con cũng thích Ngọc.Cho con lấy Ngọc làm vợ đi – tôi hào hứng không hề ngại ngùng.

Câu hỏi của Ngọc được trả lời bằng 1 tràng cười lớn của mọi người.Mẹ tôi giải thích

_ 2 đứa là con gái làm sao mà lấy nhau được.Mai mốt lớn lên 2 đứa sẽ lấy 1 người mà 2 đứa yêu thương,là 1 người khác phái giống như ba với mẹ đây nè.

_ Thích lấy nhau à.Cứ để 2 đứa lấy nhau.Miễn là chúng mày học giỏi – ba tôi và ba Ngọc hưởng ứng.

………..

Thời gian thấm thoát trôi qua đã 10 năm,tôi và Ngọc bây giờ đã trở thành thanh niên rồi.Chúng tôi luôn học cùng nhau từ bé đến giờ.Ngọc vẫn dành cho tôi tình cảm như lúc bé chỉ khác là giờ chúng tôi biết nhận ra tình cảm đó là gì.Tôi cũng vậy và chúng tôi yêu nhau.

_ Nghi à.Đang làm gì đấy.

_ Nghi đang chơi game.Ngày mai Nghi đi đấu Hiphop với tụi bên trường Farstar.Ngọc đi cổ vũ nhé.

_ Chắc chắn rồi.Ngọc đang học bài.Nhưng mà nhớ Nghi quá học không vô.Hay Nghi qua đây ngủ với Ngọc tối nay nhé.

_ Thôi cưng ! Muộn rồi.Để mai thắng tụi kia sẽ dẫn Ngọc đi chơi.

_ Nhớ nhé.Thôi Nghi chơi game đi.Ngọc học bài đây.Yêu Nghi nhiều lắm.

Cuộc nói chuyện của tôi và Ngọc đã bị mẹ của Ngọc nghe thấy.Và sau đó bác ấy đã đến nói chuyện với bố mẹ tôi.

Sau buổi thi đấu thắng lợi hoàn toàn tôi và Ngọc đi chơi thì nhận điện của mẹ tôi gọi về nhà có chuyện gấp.Về đến nhà tôi và Ngọc thấy ba mẹ 2 bên đang ngồi phòng khách im lìm và chỉ cất tiếng hỏi khi thấy chúng tôi.

_ Cái này là gì đây Ngọc ! – mẹ Ngọc vứt quyển nhật ký của Ngọc trên bàn.

_ Nhật ký của con ! Sao nó lại ở đây ?

_ Thật ra 2 đứa có quan hệ gì với nhau.Đơn thuần là bạn bè hay là….. – mẹ tôi hỏi.

_ Cháu yêu Nghi và Nghi cũng vậy – Ngọc thẳng thắn trả lời.

_ Đúng con yêu Ngọc.

Tôi quay về phía Ngọc và hôn say đắm trước mặt cả nhà.Ngọc cũng đáp trả lại không sợ sệt.

_ 2 đứa có dừng lại ngay không ? Buông nhau ra ngay – Mẹ tôi quát lên.

Chúng tôi dừng lại và mẹ Ngọc đứng lên kéo tay Ngọc đi về.Chỉ có ba tôi và ba Ngọc là không nói gì.Vì họ là đàn ông,họ đều là những doanh nhân lịch sự nhưng họ không biết giải quyết tình huống này thế nào nên chỉ im lặng là tốt nhất.

Tối đó tôi và Ngọc bị giam lỏng trong phòng.Tôi ngồi trong phòng nghe loáng thoáng thấy mẹ tôi đang nói chuyện điện thoại với mẹ Ngọc.Nói gì thì tôi không nghe rõ.Nhưng tôi đoán là họ đang tìm cách chia rẽ tôi và Ngọc.Tôi bấm số và gọi cho Ngọc

_ Ngọc à.Hay mình bỏ trốn nhé !

_ Nghi nói gì ? Bỏ trốn á ? Bằng cách nào ?

_ Ngày mai Nghi sẽ giả vờ đi thi đấu hiphop.Nghi đợi Ngọc ở cánh đồng hoa bồ công anh.

_ Được ! Vậy là chúng mình sẽ bỏ đi để cho ba mẹ phát hoảng và chấp nhận phải không ?

_ Đúng rồi.Ngày mai nhé.Không gặp không về.

Ngày hôm sau tôi đến chỗ hẹn trước đợi Ngọc.

_ Con đi đâu thế Ngọc.

_ Con đi mua quần áo ạ

_ Có cần mẹ đưa đi không ?

_ Dạ không ! Con đi lựa chọn lâu lắm.

_ Đừng đi lâu quá con nhé

_ Vâng !

Ngọc tức tốc đến chỗ hẹn với tôi.Đoạn đường đến cánh đồng hoa phải băng qua 1 con đường quốc lộ.Trong lúc băng qua đường Ngọc mải nhìn đồng hồ sợ trễ hẹn với tôi nên không chú ý 1 chiếc xe hơi đang phóng nhanh tới.

Biii…m Biiiii…..mmmmm.Chiếc xe không kịp phanh.Ánh đèn pha chiếu lóa đôi mắt Ngọc và…..uỳnh…..mọi vật tối sầm lại trước mắt Ngọc.

Tôi ngồi chờ Ngọc đã khá lâu.5 tiếng đồng hồ trôi qua.Trời đã xế chiều nhưng ánh sáng vẫn còn chói chang lắm vì ở đất nước chùng tôi mùa xuân trời rất lâu tối.Tôi cứ đợi mãi,đợi như vậy cả đêm đến tận sáng hôm sau,ánh mặt trời chói chang rọi xuống mặt tôi mới tỉnh dậy.Ngọc vẫn chưa đến chỗ hẹn. ” Tại sao vậy ? ” .Một câu hỏi trong tâm trí tôi.Tôi lại ngồi giữa cánh đồng hoa như thế.

1 tin nhắn tới máy của tôi. ” Đừng đợi Ngọc nữa,xin lỗi Ngọc không thể đi cùng Nghi ”.Bất chợt trời đổ cơn mưa.Sao trời lại mưa đúng lúc thế.Tôi thấy nước mưa hôm nay có vị mặn.Cánh đồng hoa bị mưa vùi dập tan nát hết,những cánh hoa ướt nhẹp không gượng dậy được như lòng tôi lúc này.Nhìn vào cơn mưa,tôi thì thầm

_ Mưa ơi ! Ngày hôm nay người ta bỏ tao rồi !

5 năm sau…..

Hôm nay là ngày tôi chính thức nhận chức vụ giám đốc ở công ty của ba tôi.Gia đình chúng tôi có 1 công ty lớn làm ăn về nghành thương mại điện tử.Ba tôi thì tin tưởng rất nhiều về năng lực làm việc của tôi.Mặc dù tôi còn rất trẻ.

_ Nghi nhanh lên con ! Buổi họp ra mắt không muộn được đâu – Mẹ tôi hối.

_ Con sắp xong rồi.

Tôi chỉnh lại bộ vét cho thẳng.Nhìn tôi trong gương thật lịch sự,khác xa với những bộ quần áo tôi mặc thường ngày.Tôi lúc này bắt đầu là 1 doanh nhân thực sự.

Ngồi trên xe hơi của mình tôi phóng đến công ty trước để mặc cho ba tôi lẹt đẹt đằng sau.Buổi họp bắt đầu với các cổ đông trong công ty.Toàn các ông già đến tuổi về vườn.Nhưng tôi luôn tỏ ra lịch sự và thể hiện mình sẽ là 1 giám đốc có triển vọng trong tương lai.

_ Xin chào tất cả các vị cổ đông.Tôi là Quách Việt Nghi,con gái của ông Quách Lương Bằng.Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ trở thành 1 nhân tố của công ty này.Nhưng không vì tôi là con gái của tổng giám đốc mà sẽ có sự khác biệt.Tôi sẽ làm việc bằng hết khả năng của mình.Xin cám ơn

Lời phát biểu của tôi nhanh nhẹn,dứt khoát.Các ông già cổ đông vỗ tay ầm ầm.Tôi chả hiểu các lão thiệt lòng hay đang nịnh bợ nữa.Tôi theo ba đến phòng làm việc của mình và giới thiệu tôi với các nhân viên.Họ đều nhìn tôi trầm trồ tán thưởng vì tôi còn quá trẻ.Bọn họ tươi cười với tôi nhưng tôi nghĩ trong lòng họ đang khinh thường 1 người còn trẻ như tôi.Chắc họ nghĩ tôi sẽ chẳng làm được trò chống gì.

1 ngày làm việc thật thoải mái vì công việc thật chẳng có gì khó khăn với tôi.Giờ tôi phải đi giải trí.

_ Duy Anh ! Tớ hết việc rồi.Tối nay đi giải trí ăn mừng tớ đi.

_ Ok ! 15 phút sau sẽ có mặt

Duy Anh là 1 anh chàng gay khá điển trai đồng thời cũng là bạn thân của tôi.Anh ta là nhân viên quản lý nhân sự của chi nhánh bán hàng thuộc công ty tôi.Đến giờ này tôi vẫn còn nhiều điều phải cám ơn anh chàng này……Chiếc xe Toyota đời ” napoleon cởi trần ” của Duy Anh đỗ cái phịch bên cạnh con mui trần của tôi.

_ Cậu còn đứng đó làm gì.Lên xe thôi !

_ Chúng ta đi đâu đây?

_ Đến chỗ này thú vị hơn là karaoke.

Tôi chẳng hiểu Duy Anh dẫn tôi đến đâu.Nhưng 1 lúc sau cậu ta dừng xe trước 1 nơi treo cái biển Casino to tướng.Chúng tôi vào bên trong.Thật là tôi đã từng đi chơi đủ nơi nhưng đây là lần đầu tiên đến nơi cờ bạc.

_ Sao tự dưng lại nổi máu cờ bạc thế Duy Anh ? Cậu thừa tiền à ?

_ Ăn uống hoài cũng chán.Bữa nay tới đây thử vận may 1 chút.Lại kia làm thẻ đi.

Tôi đến chỗ lễ tân làm thẻ ra vào Casino.Ngay giây phút bước đến cái bàn lễ tân tôi không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình có sự thay đổi lớn từ đây.

_ Tôi muốn làm 2 cái thẻ.

1 cô gái có nụ cười tươi,đôi môi mỏng nhìn thật khả ái bước đến hỏi chúng tôi.

_ 2 người muốn làm thẻ à.Xin chờ 1 chút tôi sẽ làm ngay.2 người điền vào đây.Và phí làm thẻ mỗi người là 200 $

_ Cái gì ! Làm 1 cái thẻ mà 200 $ á.Cô có nhầm lẫn gì không đấy – tôi gào toáng lên.

_ Thưa cô ! Không có nhầm lẫn gì hết.Đây là quy định của chúng tôi.Tôi chỉ là nhân viên làm theo thôi.

_ Thôi cậu.Chơi thì chịu.Thử 1 lần cho biết.

Tôi hậm hực vì mất 200 $ lãng phí,vừa định đi vào bên trong thì cô nhân viên vừa rồi lẩm bẩm 1 câu làm tôi lập tức quay lại hỏi cô ta ngay.

_ Rõ là tên bủn xỉn !

_ Cô vừa nói gì đấy ?

_ À…ờ tôi có nói gì đâu – cô ta bối rối

_ Cô tên gì ? Khả Khả phải không ? Tôi sẽ nhớ cái tên này – tôi nhìn vào biển tên trên áo cô ấy.

Cả buổi tối tôi chơi đủ các trò trong đó mà chẳng được gì,toàn thua.Đúng là cờ bạc là bác thằng bần,tôi chả hiểu cái trò đỏ đen này hay ho ở chỗ nào mà người ta cứ đâm đầu vào.Gần 3h sáng tôi và Duy Anh rời khỏi Casino.Khi đi qua bàn lễ tân tôi thấy cô gái tên Khả Khả vẫn đứng ở đó.Đang thua bạc lại nhìn cái bản mặt của người đã chửi đểu tôi càng làm tôi bực.Tôi liếc xéo cô ta 1 cái.Và cô ta cũng chẳng sợ mà còn nhìn theo ánh mắt của tôi.

Trên đường về Duy Anh mở lời với tôi.

_ Nghi nè.Cái cô gái lễ tân vừa rồi thật chẳng có kinh nghiệm ứng xử tí nào.Chắc cô ta là ” ma mới ”.Cậu có muốn trả thù cho hả hê không.

_ Trả thù cách nào ? Chẳng lẽ gọi giám đốc chỗ đó ra để đuổi việc cô ta à ?

_ Đó là 1 bước trong cái ý tưởng tớ vừa nghĩ ra cho cậu.Còn bước thứ 2 quan trọng hơn.Cậu có dám chơi 1 trò chơi với tớ không ?

_ Trò chơi gì ?

_ Trò chơi ái tình !

_ Ý cậu là sao ?

_ Tớ thách cậu tán đổ cô ta.Nếu cậu tán đổ cô ta,muốn tớ làm gì cũng được.

_ Cậu nhớ lời cậu nói đó – ý nghĩ trả đũa nảy sinh trong đầu tôi.

_ Ok ! Start Game !

Tôi và Duy Anh nhấn ga phóng nhanh hỉ hả với cái ý tưởng vừa vạch ra.

_ Ê cậu thấy giám đốc mới sao ?

_ Xinh gái, nhưng chắc kiểu tiểu thư chảnh chọe thôi.Không làm được việc gì đâu.

_ Ừ chắc cũng kiểu ham hố bố đưa con lên thôi !

_ Các cô không làm việc đứng đây thì thầm cái gì đấy hả ?

Ngày thứ 2 làm việc của tôi tại công ty tôi đã cho nhân viên của tôi biết đừng nhìn bề ngoài, tuổi tác của tôi mà đánh giá năng lực làm việc.Tôi chỉnh đốn lại cơ cấu làm việc dưới quyền của tôi lại 1 cách hoàn chỉnh.Trong lúc tôi còn làm giám đốc thì đừng nghĩ đến chuyện lơ tơ mơ.

Giờ nghỉ giải lao,tôi gặp Duy Anh.Chúng tôi ngồi trò chuyện và nhớ đến cái cô gái ở Casino.

_ Uy quyền của tân giám đốc trong ngày thứ 2 khiếp thật.Đi đâu cũng thấy mấy pà 8 buôn chuyện.

_ Kệ họ.Miễn là đừng làm tớ ngứa mắt.

_ Tối nay đến Casino đi.Tớ nghĩ ra cách đuổi việc cô gái kia rồi.Và bước thứ 2 là cậu nhảy vào.

_ Vì trả thù tớ mới đến chứ nhìn cái bản mặt cô ta đã thấy ghét rồi.Mà cậu nhớ lời hứa đấy.Tớ mà tán đổ cô ta thì bắt cậu làm trâu làm ngựa cũng phải làm đấy.

_ Quân tử nhất ngôn.

Sau giờ làm việc tôi về nhà tắm rửa thay quần áo lịch sự.Vì đến Casino người ta không thể cho tôi vào nếu như tôi mặc những bộ đồ bụi bặm thường ngày của tôi.Tôi và Duy Anh đến đó.Bước vào trong,đập ngay vào mắt tôi là bản mặt của cái cô Khả Khả đó,miệng cô ta đang cười khả ái với khách hàng còn tôi thì sao thấy nụ cười của cô ta thật khả ố .

Đúng theo kế hoạch đã ” thì thầm ”.Duy Anh vào bên trong chơi ở mấy cái máy tự động rồi cố tình gây rối loạn đến cái máy.Tiếp đó Duy Anh gọi cô ta vào để xem xét.Nhưng cô ta xem 1 hồi rồi trả lời là không biết xử lý,phải gọi nhân viên kỹ thuật.Đúng lúc này,Duy Anh giở trò vu oan giáo họa trơ trẽn ngoài mức tưởng tượng của tôi.

_ Này cô kia.Tôi chỉ hỏi cô 1 chút xíu thôi sao cô lại có thái độ bất lịc sự với khách thế hả.

_ Anh nói gì thế.Tôi đâu có nói gì.

_ Cô lại còn chối nữa.Rõ ràng cô vừa nói tôi là không biết chơi còn bày đặt vô đây.

_ Tôi…tôi….nè anh vừa phải thôi.Tôi đâu có nói thế.

Tôi thật không biết làm sao chỉ đứng tặc lưỡi nhìn thằng bạn diễn kịch.Đầu tiên nghĩ cũng tội cô ta nhưng mà cô ta dữ dằn thế kia thì cho đáng kiếp.Duy Anh đòi gặp giám đốc và hơn 30 phút giải quyết nhanh chóng,ông giám đốc phán cho cô ta 1 câu làm tôi hả dạ lắm.

_ Ngày mai cô đến thanh toán lương.Từ nay khỏi đến làm nữa.

Cô ta bặm môi không nói gì,trước khi bỏ đi cô ta lườm chúng tôi 1 cái mà cháy cả mặt.Tôi và Duy Anh đứng đợi cô ta ở ngoài để thực hiện bước thứ 2.Bước này dành cho tôi và là mấu chốt quan trọng của vấn đề.

_ Này cô kia – Duy Anh lên tiếng.

Cô ta đang đi thì dừng lại quay cái mặt rõ là đáng ghét vênh váo đối đáp khá ” lịch sự ”.

_ 2 người không cút ngay thì đừng có trách tôi.

_ Khả Khả, chúng tôi có ý muốn xin lỗi cô – tôi xuống xe.

_ Đừng có gọi tên tôi nghe chưa.

_ À thực ra chuyện vừa rồi là hiểu lầm thôi.Bạn tôi cũng không ngờ sự việc lại đến thế.Để chuộc lỗi.Bạn tôi sẽ đền cho cô 1 công việc khác.Đây là địa chỉ.Nếu cần thì đến đó nhé.

Cô Khả Khả này cũng có khí khái phết.Nhất định không chịu nhận tờ giấy của tôi.Nhưng tôi cố dúi vào túi xách cô ta,vẻ mặt đầy sự ăn năn.Sau khi cô ta đi mất dạng được 1 lúc tôi phá lên cười vì tôi không ngờ mình lại đóng kịch giỏi thể.

Cả đêm tôi nằm ngủ mà cứ cười khằng khặc 1 mình vì nghĩ lại cái vẻ mặt của tôi lúc đó.Làm cho ba mẹ tôi phải gõ cửa hỏi xem tôi có vấn đề gì không.

Hàng ngày tôi đi làm đều đặn và làm tốt công việc của mình.Chỉ trong 1 tuần các nhân viên của tôi đều nể tôi thấy rõ.Còn tôi thì đang sốt ruột chờ ” con mồi ” vào bẫy.Mà tại sao tôi phải sốt ruột thế nhỉ.Chắc tại vì tôi muốn chơi xỏ cô ta thôi.

_ Thưa giám đốc.Trưởng phòng quản lý nhân sự dưới chi nhánh muốn gặp giám đốc.

_ Để cậu ta vào đi.

Nói là dưới chi nhánh nghe có vẻ xa xôi chứ thực ra chúng tôi có mở 1 chi nhánh con ngay bên cạnh tổng công ty.Duy Anh vào với điệu bộ hớn hở

_ Tin mới đây.Con mồi ” khả ái ” đã tìm đến

_ Thế à. Như thế nào.Nói nhanh.

_ Sáng nay cô ta đến xin việc.Và nhân viên đưa cô ta đến gặp tớ.Cậu biết cái mặt cô ta lúc đó thế nào không.Bỡ ngỡ vô cùng.Vì cô ta nghĩ tớ chỉ là thằng nhân viên quèn.

_ Rồi sao nữa ?

_ Tớ cho cô ta cái hẹn bắt đầu làm việc từ ngày mai.

_ Tuyệt.Sắp có trò mới rồi đây.

Ý nghĩ bắt đầu tán tỉnh cô ta rồi đá cô ta 1 cái thật đau làm tôi mở cờ trong bụng.Tôi đến công ty khá sớm vào ngày hôm sau.Và hình như hôm nay soi mình trong gương tôi thấy da mặt mình dày thêm 2 cm,cái mặt tôi nó hiện chữ ĐỂU to tướng.

Tôi lái xe đến công ty nhưng không đi thẳng vào phòng làm việc như mọi hôm,hôm nay tôi rẽ xuống chi nhánh bán hàng bên cạnh công ty.Lâu lâu 1 vị giám đốc như tôi cũng phải khảo sát năng xuất bán hàng chứ nhỉ.

Tôi nhìn quanh 1 hồi để tìm Khả Khả.Tôi phải tập gọi tên cô ta cho quen,chứ ai lại đi tán tỉnh người ta mà gọi là cô này cô nọ.Kia rồi,tôi đã thấy Khả Khả ” đáng mến ”.Cô ta đang đảo 1 vòng xem có khách hàng cần giúp đỡ không.Có tôi đây chứ ai,cô ta nhàn rỗi thế kia mà,tôi làm việc thiện 1 chút chứ nhỉ.

_ Hi ! Nhận ra tôi không ?

_ Sao lại không ? Lần này là công việc mới của tôi.Đừng có mà phá hoại tôi.

_ Tất nhiên là không ! Tôi đến để mua đồ mà.Tôi tên là Việt Nghi.Quách Việt Nghi.

_ Tôi không có hứng thú muốn biết tên cô.Cô muốn mua gì thì nói rõ.Tôi sẽ tư vấn

_ Đừng gọi tôi là ” cô ”.Tôi đâu có già đến vậy. À….. ờm tôi muốn mua 1 cái gì đó để tặng cho người tôi yêu.

_ Tặng người yêu ư ? ” Con gái mà phải đi mua đồ tặng con trai à ”

_ Cô đang nghĩ gì thế.

_ À không.Tôi nghĩ là con trai họ sẽ thích được tặng 1 chiếc điện thoại di động.

_ Con trai á.Tôi đâu có nói tặng bạn trai.Nói nhỏ cô biết nhé.Tôi chỉ thích con gái thôi !

Đúng là tôi thích con gái cơ nhưng tôi đang nhịn cười không phải vì chuyện đó mà vì cái bản mặt của cô ta lúc này nhìn không khác gì 1 con vịt bị thôi miên.Lại còn thì thầm đối đáp cứ như tôi thân với cô ta lắm vậy.

_ Hả - cô ta há hốc mồm.

_ Sao thế.Tôi mua tặng bạn gái.Không được à – tôi thì thầm kiểu ám muội.

_ À….ơ….được….được….nhưng….như ng mà tôi nghĩ cô à không cậu nên mua hoa sẽ hay hơn.

_ Nhưng mà tôi nghĩ người tôi yêu chắc không thích hoa vì cô ấy đang làm việc ở đây cho nên nếu mà bán được sản phẩm chắc cô ấy vui hơn.

_ Người cô à nhầm,người mà cậu yêu làm ở đây à ? – cô ta nói còn nhỏ hơn tôi.

_ Đúng thế.Đây này !

_ Đâu !

_ Đang đứng trước mặt tôi !

_ Hả ! Cái gì ! Không ! – cô ta nói rõ to và cái mặt thì đần thối ra.

Tất cả mọi người quay về phía tôi.Tôi bình tĩnh quay lại trừng mắt 1 cái mà tất cả đều quay đi không dám nhìn nữa và làm việc với tốc độ nhanh hơn ban nãy.Còn cô ta thì mồ hôi lấm tấm trên mặt nhưng đã lấy lại bình tĩnh và lại vác cái bộ mặt vênh váo ra với tôi.Thực sự lúc này tôi chỉ ước mình có thể phóng ra sét để dạy cho cô ta 1 bài học là đừng có dùng bộ mặt đó với tôi

_ Tôi có thể bán hàng cho cậu nhưng tôi không có nhận món quà nào đâu.Tuyệt đối không !

_ Không sao tôi không có bỏ cuộc đâu.Tôi lấy cái máy kia.Và cô cứ giữ lấy nó.

Tôi nói sao làm vậy.Trả tiền rồi đi luôn.Vẻ mặt tươi cười với cô ta.Nhưng thật ra trong lòng tôi đang cú lắm.Dám từ chối lại còn vênh cái mặt lên.Cô ta đúng là cái đồ hấp,1 khuôn mặt mà thể hiện đến mấy trạng thái,Hình như càng ngày tôi càng ghét cô ta hơn và cái ý định phải trả đũa bằng được ngày càng dữ dội hơn ._

Sáng nay không khí có cái mùi mà tôi rất ghét.Tôi lập tức sửa soạn thật nhanh đến công ty.Đúng như tôi đoán.Tôi vừa bước chân vào văn phòng thì trời đổ cơn mưa rào.Nhìn mưa tôi lại thấy ngán ngẩm chẳng còn tinh thần làm việc.Tôi ngồi dựa đầu vào ghế và 1 chút suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.Tôi thoáng nhớ về cái ngày đó,5 năm trước để đến bây giờ nhìn mưa là tôi ghét.Không gì cả,không 1 bức thư,1 lời nhắn hay bất kỳ tin tức nào....

À phải rồi nói đến điều tôi ghét lại nhớ đến cái cô Khả Khả đó.Tôi chưa nghĩ ra được làm sao để tán đổ cô ta.Nhưng tôi lại cảm thấy hứng thú với cái điều tôi đang làm,nó như 1 trò giải trí mới trong cuộc sống buồn tẻ của tôi.

Đến giờ nghỉ trưa,tôi đi xuống chỗ cô ta làm.Lúc này trời đã nắng lại rồi.Thật là dễ chịu.Đang trên đường xuống thì tôi gặp cô ta đi ra ngoài ăn trưa.Hình như cô ta không ăn ở công ty và chỉ đi có 1 mình.Tôi theo sau cô ta đi vào 1 quán bán đồ ăn nhanh.

_ Hey Khả Khả ! Thật là tình cờ.Chúng ta lại gặp nhau rồi.

_ Lại là cậu à ? Không biết tình cờ hay cố tình đây ?

_ Tôi ngồi cùng bàn nhé ?

_ Đâu có ai đánh thuế chỗ ngồi - cô ta ngó lơ

_ Cô không sợ tôi à ?

_ Sợ gì ?

_ Sợ tôi tán cô !

_ Những điều tôi không quan tâm thì tôi không sợ - cô ta bình tĩnh,vẻ mặt khinh khỉnh.

Cô ta đối đáp làm tôi chán chả muốn nói.Không hiểu vừa rồi cô ta nhìn thấy gì mà lại cười.Tự nhiên trong 1 thoáng tôi thấy cô ta cười đẹp,vô tư chứ không khả ố như lần trước.Tôi hỏi

_ Cô vừa cười gì thế.

_ Không phải chuyện của cậu.

_ Nhưng tôi thấy cô cười rất đẹp - miệng khen nhưng lòng đang ức chế.

_ Cám ơn nhưng mấy cái câu nịnh nọt đó tôi không có thích.

Cô ta đứng dậy và trở về công việc.Tôi không đi theo,chỉ ngồi đó.Tôi nhạy cảm hay sao ấy mà tôi lại suy nghĩ về những câu nói của cô ta.Nó có vẻ không đơn giản là đối đáp bình thường.Sao tôi cứ thấy có gì đó đượm buồn trong giọng điệu cô ta.Chỉ 1 chút thôi.

Cuối giờ làm tôi chờ Khả Khả bên đường.Tôi đang tập gọi tên.Đã nhắc mình nhiều lần nhưng tôi toàn quên và gọi 2 chữ " cô ta " .Thấy Khả Khả tôi lái xe chậm theo và gọi.

_ Khả Khả ! Có cần tôi đưa về không ?

_ Không cần,tôi có chân mà.

Khả Khả quay lại trả lời như thế rồi đi thẳng,tôi tắt máy,xuống xe chạy bộ theo Khả Khả.

_ Tôi đang theo đuổi cô đấy.Cô có biết không ?

_ Biết ! Nhưng tôi không quan tâm.Tôi chỉ quan tâm đến công việc của tôi và cậu đừng tìm cách làm phiền tôi là được.

_ Nếu nói vậy là ngoài lúc cô làm việc.Tôi được phép theo đuổi cô hả ?

_ Tôi không có nói thế.

_ Không nói cũng có nghĩa là đồng ý đó ! Vậy quyết định thế nhé.Từ nay tôi sẽ theo đuổi cô đấy.

Khả Khả không đối đáp lại lời tôi nói và đi nhanh hơn.Tôi dừng lại và hét lớn.

_ Khả Khả ! Tôi thích cô đấy.

Cả quãng đường tấp nập người đi bộ,tất cả đều nhìn tôi và Khả Khả như vật thể lạ.Đúng như tôi nghĩ.Khả Khả dừng lại

_ Cậu....cậu có thôi ngay không ! Đứng yên đó ! Tốt nhất là tránh xa tôi 10m.

Tôi cười đắc ý sau khi Khả Khả đi khuất bóng.Đúng là con gái.Khi bị tán tỉnh dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không tránh khỏi sự bối rối.Đó là điểm yếu,là cái tâm để tôi bắn mũi tên trúng đích.

Một ngày của tôi diễn ra nhanh lắm.Tôi về nhà tắm rửa,ăn cơm rồi gọi điện cho Duy Anh kể về chuyện hôm nay.Thật là khó chịu với thằng em tôi,18t rồi mà nhõng nhẽo với tôi như 1 đứa con nít.Lằng nhằng mãi tôi mới đá nó ra khỏi phòng được.Trước khi đi ngủ tôi thường hay đứng soi gương xem nhan sắc mình có tàn tạ chút nào không.Tôi ngắm mình trong gương,vuốt nhẹ mái tóc nâu dài và chợt nghĩ đến cánh đồng bồ công anh,nơi tôi và Ngọc đã chơi trò cô dâu chú rể.

_ " Chú rể tóc dài quá,không được rồi,phải cắt thôi ".

Dù chẳng muốn tí nào nhưng tôi không tránh được cảm giác nhói đau bên trong lồng ngực với 1 chút xót xa khi nghĩ đến Ngọc.

Ngày mai là thứ 7 tôi không phải đến công ty.Tuy nhiên những nhân viên bán hàng như Khả Khả vẫn phải đi làm dù được về sớm.Tôi đặt mình xuống giường suy nghĩ mông lung trước khi ngủ.Suy nghĩ của tôi dừng ở Khả Khả,tôi đang nghĩ đến mái tóc của Khả Khả,nó ngắn,trông rất nghịch,hợp với gương mặt của cô ấy.Nếu mà cười lên sẽ đẹp.

Các bạn đừng hiểu lầm tôi yêu cô ấy.Chỉ là ,tôi thấy cô ấy cười không bao giờ thật lòng.Cảm nhận thế thôi.

_ Phù...phù....chị ơi nghỉ thôi ! Em mệt rồi.

_ Mệt thì về trước đi.Chị đi dạo 1 lúc nữa sẽ về.

_ Vâng ! Em về trước.

Thằng em tôi đó.Đàn ông mà thể chất tệ quá,mới chạy có chút xíu đã than mệt.Hôm nay tự dưng tôi chẳng biết làm gì.Tôi chán đến mấy chỗ vui chơi phóng túng với những đứa bạn thời Hiphop rồi.À phải rồi vẫn còn Khả Khả để tôi " giải trí ".Chạy vù về nhà thay quần áo,xong tôi phóng sẽ đến chỗ Khả Khả.

Vẫn còn mấy tiếng nữa mới hết giờ làm của Khả Khả,tôi vào tìm cô ấy,tiện thể coi cửa hàng làm ăn sao.Nếu có vấn đề thì thằng Duy Anh sẽ bị tôi kỷ luật đầu tiên.

_ Khá nhanh nhẹn đấy chứ nhỉ ! - tôi quan sát Khả Khả

_ Này ! Hôm nay cậu đến đây làm gì thế - Duy Anh xuất hiện ở đâu vỗ vai tôi.

_ Giật cả mình ! Đến tán Khả Khả chứ làm gì.

_ Cậu thích cô ta thật đấy à.

_ Điên mới thích cô ta.Vì đã đánh cược với cậu,vì phần thưởng và vì trả đũa.Thế được chưa.

_ Coi chừng tình giả thành thật đó.

_ Xời ! Mà cậu thấy Khả Khả làm việc thế nào.

_ Tốt ! Nhanh nhẹn,trung thực.Nói chung là cô ta không có gì đáng phàn nàn.Tự nhiên tớ có 1 chút áy náy vì đã làm mất việc ở Casino của cô ta.

Một hồi nói chuyện cũng hết giờ làm việc.Tôi lặng lẽ đi sau Khả Khả.Chờ đến khi đi được 1 quãng xa,thì tôi vòng đường khác và xuất hiện ngay trước mặt cô ấy giả bộ tình cờ gặp.

_ Hi lại gặp nữa rồi.Có vẻ chúng ta có duyên nhỉ !

_ Sao lúc nào tôi cũng gặp cậu thế.Cậu có ý đồ gì đây ?

_ Ý đồ gì thì cô biết rồi mà.

_ Tôi chẳng biết gì cả.

_ Có cần tôi hét lên lần nữa không ?

_ Im ngay.Cậu mà giở trò đó lần nữa thì đừng có trách tôi.

_ Ok ok.Đừng có nổi khùng lên thế.Cô đi đâu bây giờ thế.

_ Đến đồn cảnh sát

_ Làm gì vậy.

_ Báo có 1 tên lưu manh đi theo quấy rối.

_ Ai lưu manh ? Tôi ấy à ?

_ Đúng thế.Cái cách ăn mặc hôm nay của cậu nhìn hợp với cái mặt cậu hơn là những bộ đồ lịch sự đấy.

Haha tôi nghĩ bụng,hôm nay mới có người bảo tôi ăn mặc lưu manh và tỏ cái thái độ khinh khỉnh với tôi thế này.Hình như là cô ta thành thật hơn những người khác.À mà tôi cười cái gì thế nhỉ.Cô ta là " kẻ thù " của tôi cơ mà.

_ Tránh ra chỗ khác đi.Đừng đi theo tôi nữa.

_ Đường rộng thênh thang.Tôi đi đâu mặc tôi.Sao cô biết tôi đi theo cô.

Mặt tôi tỉnh bơ và có phần dày thêm vì cứ đi theo Khả Khả mà chẳng biết cô ấy đi đâu.Rồi cô ấy đứng đợi xe buýt,tôi cũng đứng đợi.Cô ấy lên xe buýt,tôi cũng lên.Cô ấy vội ngồi vào 1 cái ghế ở góc cuối xe buýt,tôi nhanh chân chạy đến hất tên thanh niên đang định ngồi xuống đó ra.Hắn nhìn tôi có vẻ bực bội.Tôi ngồi bên cạnh Khả Khả vẻ mặt rất hỉ hả.Không biết tôi có làm cho cô ta bực bội chút nào không ? Nhưng mà nếu cô ta bực bội thì tôi rất vui mừng đấy.Vì đã trả đũa được phần nào.

Xe buýt dừng,Khả Khả huých chân tôi để bước ra.Tôi vội đứng dậy đi theo xuống.Tôi đang đứng trước 1 khu chung cư hạng trung.Cô ấy sống ở cái chỗ này à ? Không mấy tiện nghi.Nhìn bên ngoài là biết.

_ Này ! Đừng nói là cậu định theo tôi lên trên nhé.

_ Đó là ý định của tôi đấy.

Nói xong câu đấy Khả Khả chạy rất nhanh vào bên trong mở cửa thang máy,chui tọt vào bên trong.Tôi bị bất ngờ nên phản ứng chậm hơn 1 chút.Nhưng chạy nhanh thế nào bằng tôi được.Pặc...tôi giơ chân chặn ngang cửa thang máy.Nó mở ra và tôi nhe răng cười khoái chí ung dung bước vào đứng cạnh Khả Khả.

Ting toong cửa thang máy mở ra.Tôi sợ lần này Khả Khả lại giở trò chạy trước nên tôi đi sát vào cô ấy.Cô ấy đi thật nhanh đến căn nhà phía trước,tôi cũng bước thật nhanh theo.Bất ngờ Khả Khả dừng khựng lại quay ra phía tôi làm tôi không kịp dừng.Trán cô ấy đối diện với mắt tôi bằng 1 khoảng cách gần không thể gần hơn.Tự nhiên tim nó lại rung bần bật,tôi lùi lại 1 bước.Khả Khả hình như định quay lại " gào " lên với tôi nhưng lại không nói gì quay đi mở cửa thật nhanh rồi đóng cũng thật nhanh.Tôi dùng hết vận tốc lao tới thò tay chặn cửa.Một điều ngu xuẩn hết mức.Sập....

_ Aaaaaaaaaaaaaaaaa cái tay của tôi.Mở...mở...mở cửa ra.

Khả Khả vội mở cửa nhanh

_ Cậu có điên không đấy.Sao lại thò tay vào cửa hả ?

_ Cô còn đứng đó nói nữa hả.Có cho tôi vào nhà không thì bảo ?

_ Ai la hét gì ngoài đó thế Khả Khả - có tiếng phụ nữ vọng ra.

_ Dạ không có gì đâu thím !

Nhìn tôi đau điếng nên Khả Khả phải để tôi vào nhà.Tôi vào trong nhìn xung quanh căn nhà có vẻ giản dị.

_ Ai thế Khả Khả ?

_ Dạ đây là....

_ Cháu tên Quách Việt Nghi.Là bạn rất thân của Khả Khả - tôi bắt tay người phụ nữ

_ À chào cháu.Cô là thím của Khả Khả.

_ Au - tôi xuýt xoa

_ Tay cháu bị sao thế ?

_ Dạ...cháu.Vừa rồi có 2 thằng lưu manh nó giật túi của Khả Khả,cháu đuổi theo lấy lại nên bị chúng nó dùng gậy đánh vào tay.

_ Cậu....cậu....

_ " Nói đi ! Nói là cô đóng cửa kẹp tay tôi đi ".

_ Thế 2 đứa có sao không ? Có mất mát gì không ?

_ Thím à.....

_ Dạ không ! Không mất gì cả.Chỉ có tay của cháu là bị đau 1 chút - tôi chen ngang chặn họng Khả Khả.

_ Khụ...khụ.... - có tiếng ho của 1 người đàn ông ở gian bên trong nhà.

_ Chú mày lại ho rồi đấy.Để thím vào coi sao.Cháu lấy dầu xoa bóp cho bạn đi.

_ Dạ cám ơn thím - tôi tươi cười.

Bà thím vừa đi khuất.Khả Khả đã quay sang liếc xéo tôi quắc mắt.Sau đó thì đi lấy dầu xoa bóp.Tôi ngồi xuống ghế đợi Khả Khả.

_ Èo cô xoa cho tôi cái gì mà mùi kinh thế.

_ Chưa ngửi bao giờ à - Khả Khả bóp mạnh tay tôi

_ Aaa cô định giết tôi đấy à !

_ Xong rồi ! Cậu về đi.

_ Không về - tôi nằm dài ra ghế.

_ Cậu có điên không đấy.Tôi không có mắc nợ cậu.Sao cứ bám theo ám tôi hoài vậy ?

_ Vì tôi thích cô. Nếu đi ăn tối với tôi thì tôi về.Còn không tôi nằm đây ăn vạ.Làm gì được tôi.

Khả Khả rất tức với cách trả lời trâng tráo của tôi,cô ấy giật mạnh cái túi xách đi ra cửa.

_ Cô đi đâu đấy ?

_ Đi ăn tối

_ Ê chờ tôi với - tôi bật dậy chạy theo.

Trong bụng tôi đang rạo rực lên đây.Tôi thề là không hiểu rạo rực vì cái gì nhé.Cái mặt của tôi thì không hề cười nhưng nhìn vào thì ai cũng biết là nó sắp nở bung bét ra đây.Tôi định rẽ vào 1 restauran thì Khả Khả lại rẽ sang cái tiệm bán đồ ăn bình thường bên đường.

_ Cô thích ăn ở đây à.

_ Phải ! Cậu không thích thì có thể đứng dậy.

_ Làm gì mà không ăn.

Khả Khả gọi vài món lạ hoắc mà tôi chắc là chưa bao giờ ăn.

_ Sao trông nó kỳ lạ thế.

_ Không ăn thì đừng có thắc mắc.Để yên tôi ăn cho ngon.

_ Xời ! Quên đi.

Tôi so đũa cái cạch xuống bàn,gắp 1 miếng rõ to nhai ngấu nghiến.Cảm giác thế nào nhỉ.Mùi vị lạ thật đấy.Tôi gắp và gắp nhiều hơn.Ăn liên tục,ăn hết phần của Khả Khả.Tôi gọi thêm vài đĩa nữa

_ Way ! Ăn vừa thôi.Tôi không có tiền trả đâu.

_ Ai nói cô phải trả !

_ À này.Cô sống với chú thím à.

_ Nhìn mà không biết à.

_ Thế ba mẹ đâu ?

_ Sao tôi phải trả lời cậu nhỉ - Khả Khả cáu

_ A thôi được.Sorry

_ Cô bao nhiêu tuổi rồi

_ 18

_ 18 sao không học đại học mà đi làm ?

_ Trí thông minh phá vỡ nền giáo dục nên học không nổi.

_ Tôi hơn tuổi cô cho nên tôi có đề nghị là cô nên xưng hô lễ phép hơn.Gọi tên tôi và xưng em đi.

_ Còn khuya !

Không gọi cũng không sao.Dù gì tôi cũng đâu quan trọng nhưng rồi Khả Khả sẽ phải tự nguyện thôi.Những gì tôi nói là tôi làm được.Trên đường đưa Khả Khả về tôi ghé qua 1 hiệu thuốc,mua loại thuốc trị ho tốt nhất đưa cho cô ấy.

_ Cái gì đây.

_ Cái này để cám ơn chai dầu xoa bóp.

_ Không cần !

_ Tôi đã mua rồi thì phải nhận.

Tôi dúi vào tay cô ấy và đi về trước không quên quay lại chào.

_ Hẹn gặp vào thứ 2.

Nhìn cái trần nhà đầy sao phát sáng mà thằng em tôi nó dính lên thật là hoa cả mắt.Nhưng cũng có ích vì hoa mắt sẽ dễ ngủ.Lại nghĩ đến Khả Khả.Hôm nay tôi nghĩ đến cô ấy hơi nhiều rồi đấy.Mà việc gì của Khả Khả cũng đâu liên quan đến tôi nhỉ.Sao tự nhiên lại hấp hơi đi mua thuốc ho cho chú cô ấy làm gì không biết.Tôi không tiếc tiền chỉ cảm thấy là mình làm 1 việc mà bình thường chẳng bao giờ làm.Khả Khả là trẻ mồ côi à.Ba mẹ cô ấy chết hay ly dị nhỉ.

Quan tâm làm gì thế,kẻ thù mà......Zzz....zz

........

_ Tôi muốn mua 1 bó hoa thể hiện tình yêu vừa chớm nở.

_ 1 bó hoa hồng phớt sẽ chinh phục mọi con tim - người bán hàng mỉm cười.

Ờ 1 bó hoa có lãng mạn quá không nhỉ ? Nhiều khi tôi tự thắc mắc những việc mình làm có thực sự phục vụ cho mục đích trả đũa không nữa.Vậy mà tôi cứ làm như thể tôi đang yêu Khả Khả ấy.

Tới công ty tôi gọi Duy Anh ra và kêu cậu ta trao tận tay bó hoa này cho Khả Khả.Duy Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc kiểu như tôi đang âm thầm làm điều gì tội lỗi ấy.

_ Chẳng có gì mà cậu phải nhìn thế cả.Tất cả nằm trong kế hoạch hết !

Duy Anh không hỏi gì thêm và đi về chỗ làm.Ngồi trong văn phòng tôi không tập trung mấy,lòng cứ thấp thỏm,không biết Khả Khả đã nhận được bó hoa chưa ? Phản ứng sẽ ra sao ?Nhưng tôi phải đợi thôi,nếu mà chạy xuống hỏi Duy Anh ngay thì không được hay lắm.

Chờ mãi,chờ mãi.Hình như đợi chờ luôn làm thời gian trở nên dài vô tận.Thật là vất vả mới hết giờ làm.Tôi bước đi như bay xuống chỗ Khả Khả thì gặp Duy Anh.

_ Cậu chuẩn bị về đấy hả.Sao không thấy thông báo tin tức cho tớ ?

_ Ôi thôi chết,quên mất.Chuyện bó hoa.Đã làm xong.Cô ấy nhận nhưng mà nhận vì tớ lấy cương vị trưởng phòng ra bắt nhận.

_ Vậy à.Cũng không sao.Thế cô ấy về chưa ?

_ Hình như đang kiểm hàng trong kho.Cô ấy về muộn nhất mà.Lúc nào cũng thế.Thế cậu về chưa ?

_ Chưa.Đợi cô ấy rồi về sau.

_ Vậy tớ về trước.Chúc kế hoạch thành công mĩ mãn !

Tôi đứng đợi bên ngoài kho chứa hàng 1 lúc,vẫn chưa thấy cô ấy ra.Đợi đến 30 phút rồi,vẫn chưa thấy ra.Tôi nghĩ bụng chắc cô ấy về rồi nên tôi cũng định về.Vừa đi được 3 bước thì tôi nghe có tiếng chuông điện thoại reo ở bên trong kho hàng.Tôi liền quay lại nghe ngóng.Chuông reo 1 hồi dài mà không ai cầm máy.Cảm thấy có gì không ổn tôi liền đạp cửa xông vào bên trong.Đèn tắt tối thui,tôi vội mở đèn thì thấy Khả Khả nằm bất tỉnh dưới đất,thân bị 1 thùng hàng đè lên.Tôi vội vàng hất cái thùng ra,ẵm cô ấy chạy đến bệnh viện ngay lập tức.

Lúc ẵm Khả Khả hình như tôi không thấy mệt,tôi cuống lên không biết chạy hướng nào.Tôi vừa chạy vừa nói lay động cô ấy.Lúc đó tôi không biết là Khả Khả đang nhìn tôi,đôi mắt đẫm nước.

_ Cám ơn cậu đã đưa tôi đến bệnh viện.Có dịp tôi sẽ đền ơn.

_Có gì mà đền ơn chứ.Cô chắc chưa hết đau đâu.Để tôi đưa cô về.

_ Không cần đâu.Tôi tự về được.

Tôi biết ngay là có hỏi thì cô ấy cũng sẽ có câu trả lời như vậy mà.Vì thế tốt nhất là không hỏi,cứ đi theo thôi.

_ Hôm nay cô có nhận được bó hoa của tôi không ?

_ Có ! Nhưng đừng có dùng quyền ép tôi phải nhận.

_ Tôi không bảo cậu ta làm thế.

_ Dù sao thì bó hoa đó tôi cũng vứt bỏ rồi !

_ Cô không thích nó à ?

_ Có thể nói vậy.Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.Nhưng tôi thì không có tình yêu cho nên tôi không thích nó.

Sao tôi cứ cảm thấy có điều gì khó hiểu ở cô ấy.Có lúc thì cô ấy thật đáng ghét.Bộ mặt vênh váo,luôn tỏ ra cứng cỏi nhưng đôi lúc trong từng lời nói của cô ấy đều ẩn chứa cái gì đó buồn,sự né tránh nữa.

Cô ấy dừng trước 1 cửa hàng bán đồ lưu niệm,ánh mắt hướng về 1 cái hộp nhạc có hình 1 cô bé ngồi trên xích đu.Tôi thấy Khả Khả nhìn nó rồi sờ hết túi này đến túi nọ.Chắc là cô ấy không đủ tiền.Khả Khả thở nhẹ 1 cái đi tiếp nhưng tôi cũng đủ nhận ra là cô ấy thích cái món đồ đó và thất vọng vì không mua được.

_ Khả Khả này.Bây giờ tôi không rảnh.Cô về trước nhé.Hẹn gặp lại

Cô ấy không nói gì đi thẳng.Tôi vào trong cửa hàng và mua món đồ đó.Trong lòng tôi mừng thầm.Chắc chắn Khả Khả sẽ rất vui và thích món quà đó lắm.Nhưng tôi đâu dễ dàng tặng ngay.Tôi sẽ dùng nó để trao đổi 1 điều kiện.

Ngay ngày hôm sau tôi nhờ thằng em đẹp trai của tôi bắt sóng với cô em họ đang sống cùng nhà với Khả Khả.Và thế là Profile của cô nàng nằm gọn trong tay tôi.Tôi cho thằng em ít tiền để trả công cho nó.Thằng này số đỏ,vừa được tiền lại vừa vớt được cô em họ của Khả Khả.Còn tôi thì tiền mất chỉ không biết là tật có mang không thôi.

_ Tèn té ten.Chào Khả Khả.

_ Gì nữa đây.Cậu không thể thôi cái việc ngày nào cũng lẵng nhẵng theo tôi được à.

_ Không được.Vì tôi thích cô mà.Phải theo đến cùng chứ.

_ Vậy mục đích hôm nay là gì đây.

_ Có món quà tặng cô.Nhìn đây.

Nhìn kìa,tôi đoán có sai đâu,nét mặt Khả Khả không dấu được niềm vui khi nhìn thấy cái hộp nhạc.

_ Tặng...tặng tôi cái này à ?

_ Sao ? Không thích à ? Không thích thì thôi tôi quăng đi.

_ Ai nói không chứ.Nhưng tôi sẽ trả tiền.Nói đi ! Bao nhiêu ?

_ Tôi không lấy tiền.Chỉ có 1 điều kiện trao đổi thôi.

_ Điều kiện gì ?

_ Cô làm bạn gái tôi nhé !

_ Vậy thì cậu cứ giữ lấy cái hộp nhạc đi.

_ Ây thôi được rồi.Không điều kiện.Cô giữ lấy cái hộp nhạc nhưng chiều nay đi ăn với tôi.

Buổi chiều tôi dẫn Khả Khả đến 1 quán bán há cảo nổi tiếng.Bước vào quán tôi gọi 2 đĩa há cảo chiên ròn.2 đĩa há cảo bưng ra,đặt trước mặt Khả Khả.Tôi nhìn rõ mặt cô ấy có 1 dấu hỏi chấm to đùng.

_ Ăn đi.Sao cô không ăn.

_ Làm sao cậu biết tôi thích ăn món này.

_ Ăn 1 miếng là tình cảm của tôi thay mẹ cô.1 miếng nữa thay ba cô.

Nói đến đây,mắt Khả Khả rưng rưng,cô ấy bắt đầu khóc.

_ Thôi,thôi nào.Tôi hơi vô ý.Đừng có khóc nữa.Mọi người đang nhìn cô đấy - tôi đưa khăn cho cô ấy thấm nước mắt.

_ Há cảo ở đây ngon thật - cô ấy nuốt từng miếng nghẹn ngào.

_ Ăn từ từ thôi.Còn nhiều mà.Ăn xong tôi dẫn cô đến 1 nơi.

Gương mặt của Khả Khả thay đổi hẳn sau khi ăn há cảo.Có lẽ từ lâu lắm rồi ba mẹ cô ấy không có cho cô ấy 1 lần hạnh phúc,dù chỉ là 1 đĩa há cảo.Tôi tự hỏi có cha mẹ nào thế không nhỉ.Tôi đưa Khả Khả đến công viên giải trí.Tôi dắt cô ấy đến chỗ đu quay ngựa.Tôi biết là nó hơi trẻ con nhưng đó là trò mà Khả Khả thích nhất.

Nhìn những vòng quay ngựa, Khả Khả cứ đứng ngây ra,lại thêm 1 bất ngờ.Chắc cô ấy không hiểu vì sao tôi lại biết những thứ cô ấy thích.Mặc dù rất ngại vì tôi đã 21 tuổi rồi nhưng tôi vẫn vào chơi,coi như thay ba mẹ Khả Khả bù đắp phần nào tình cảm mà cô ấy không có trong nhiều năm.

Tôi cùng Khả Khả lang thang dạo phố đêm trò chuyện 1 lúc trước khi ai về nhà nấy.

_ Cám ơn cậu vì tất cả trong hôm nay.

_ Có gì đâu mà cám ơn !

_ Ba mẹ tôi ly dị từ lúc tôi còn nhỏ lắm.Họ nói là sau khi ly dị sẽ chăm sóc tôi.Nhưng chỉ sau 3 tháng thì họ có gia đình mới và chẳng ai ngó ngàng đến tôi.Vậy là tôi sống với chú thím.

_ Ờ ! Chuyện đó tôi biết.

_ Hử ? Làm sao cậu biết ?

_ Tôi có gián điệp mà - tôi thì thầm.

Nói xong tôi cười và chạy trước.

_ Thôi tôi về.Chuyện không vui thì đừng có nhớ đến nữa nhá.

Tối đó Khả Khả về nhà và truy hỏi cô em họ.

_ Vân ! Có phải em bán đứng chị không ?

_ Em đâu có bán đứng.Em chỉ thấy người ta nhiệt tình nên mới giúp đỡ thôi.

_ Em mà chịu làm việc không công à.Nói mau ! Được cái gì rồi hả.

_ Hì hì.Chị họ à.Đừng có giận mà.Chị phải vui cho em chứ vì em đã kua được 1 anh chàng đẹp trai.Là em trai của chị Nghi đó

_ To gan thật.Vì trai mà bán rẻ chị em hả !

_ Way.Chị đừng nói khó nghe thế chứ.Chứ không phải có người cảm động rơi nước mắt hả.Mà chị thích con gái thật đó hả.

_ Nói gì thế.Làm gì mà thích con gái được chứ.Chỉ là cảm kích thôi.

_ Oài lại tự nói dối kìa.Mà thích con gái thì cũng có sao đâu.Nếu chị nói là không có chút gì rung động với Nghi thì là nói dối.Vì chị có khóc bao giờ đâu.Nhưng đã khóc trước mặt Nghi 2 lần rồi.

_ Bậy ! Thôi không nói nữa.Chị đi ngủ.

Khả Khả chạy về phòng.Các bạn biết không.Lúc đó Khả Khả đang xấu hổ.Mặt cô ấy lúc đó đỏ như trái gấc vậy.

Đêm nay tôi lại thao thức.Có 1 cảm nhận mới.Sao thấy có gì đó rạo rực trong lòng.Hình như là tôi mong trời mau sáng.Để...để làm gì nhỉ ? Chắc là để gặp Khả Khả.Tôi làm sao ấy.Tự nhiên lại quên đi cái mục đích chính của mình.Giờ đầu óc nó mụ mị quá.Chỉ muốn nhớ đến cái lúc mà tôi thấy Khả Khả cười.Tự nhiên lúc đó thấy hơi ngượng 1 tí tẹo và tim rung bần bật trong vài giây.Tôi thề là Khả Khả cười thật lòng mình thì duyên hết sảy.

Chết tôi rồi.Đừng nói là tôi yêu Khả Khả nhé.Nếu không thì cái câu " cẩn thận tình giả thành thật " của Duy Anh sẽ thành sự thật mất.Nó sẽ cười vào mũi tôi cho mà xem.

Cứ nằm mà suy nghĩ mãi đến khi ánh mặt trời len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào mặt tôi mới biết trời đã sáng.Thế là mất toi 1 đêm trắng.Lại lục đục sửa soạn ăn uống rồi đi làm thôi.

_ Woap....chào buổi sáng chị yêu.

_ Uh.Buổi sáng vui vẻ.Ba mẹ đâu.

_ Thể dục hết rồi chị.Oài ! Chị soi gương nhìn cái mắt chị kìa.

Tôi chạy vội ra soi gương.

_ Aaaaaaa Trời ơi ! Sao cái mắt tôi lại như gấu trúc thế này.Làm sao đến công ty đây.Mọi người mà nhìn thấy cái mắt này chắc sẽ chết cười mất.Còn gì là thể diện của giám đốc.

_ Bình tĩnh đi nào.Chi vô bôi kem che vết thâm là được mà.Lần sau chị đừng có thức khuya làm việc nữa.

_ Thôi hôm nay chị mày không đi làm nữa.Có việc cần làm hơn.

Ung dung ở nhà chơi đã đời,ke giờ tôi đến chỗ Khả Khả đợi.Hôm nay tôi quyết định mở lời với Khả Khả.Nhưng tôi đang phân vân là mình bị " cảm nắng " với cô ấy hay là tôi vẫn đang trong cuộc chơi của mình.Tôi mua 1 cành hồng để tặng cô ấy.Đứng đợi bên đường tự nhiên thấy ruột gan nó cứ cuốn vào nhau.Tự dưng thấy không tự nhiên chút nào,không đủ tự tin trong trò chơi này nữa.Tôi bứt từng cánh hoa đếm.

_ Yêu - Không yêu - Yêu - Không yêu - ..... - Hình như là tình yêu.

Kia rồi Khả Khả đang từ bên đường chạy qua,tôi dấu vội cành hông sau lưng.Chạy đến chỗ Khả Khả với 1 gương mặt tươi không thể tươi hơn.Cô ấy thấy tôi và dừng lại.Hôm nay cô ấy đã không ngó lơ và đi thẳng mà dừng trước mặt tôi,miệng tủm tỉm cười.Đấy tôi nói có sai đâu.Cười lên xinh gái thế kia mà không cười thì uổng.

_ Hôm nay đợi tôi có chuyện gì thế ?

_ Cô đang có chuyện gì vui hả ?

_ Không ! Cũng bình thường thôi.

_ Khả Khả này.Tôi....tôi có cái chuyện này quan trọng lắm.Hôm nay thế nào tôi cũng nhất định phải nói.Khả Khả....làm bạn gái tôi đi ! - tôi nhắm tịt mắt giơ bông hoa hồng ra tặng cô ấy.

_ Hahaha.....háhaha

_ Cô cười cái gì thế ?

_ Cậu định tặng tôi cái này đấy à ? Hahaha

Thôi chết ! Sao cành hồng của tôi lại trụi lá thế này.Chỉ còn đúng cái cành trơ trọi.Thật là xấu hổ quá đi ! Chưa bao giờ tôi mất mặt thế này.Bây giờ có chỗ sửa ống cống nào gần nhất là tôi chui xuống ngay.

_ Còn nữa.Tôi không chỉ cười cái bông hoa đâu.Mà đôi mắt của cậu hôm nay....thật sự là rất giống Panda.

_ Cô đừng có cười nữa.Người ta để ý tôi bây giờ - tôi lấy tay bịt miệng Khả Khả.

Trong 1 lúc bịt miệng Khả Khả,lòng bàn tay tôi tiếp xúc với môi cô ấy,nó...nó làm cho tim tôi run bắn lên,lòng bàn tay ấm nóng vì hơi thở của cô ấy.Tôi vội bỏ tay ra ngay.

_ Thế cô có chịu làm bạn gái tôi không ?

Khả Khả không nói gì chỉ cười nhẹ rồi đi thẳng.Tôi lẽo đẽo đằng sau,lèo nhèo hỏi tới hỏi lui 1 câu đó.

_ Làm bạn gái tôi được không ? Hay là cô không thích tôi ?

_ Muốn tôi làm bạn gái hả ? - Khả Khả dừng lại.

_ Phải !

_ Vậy thì nếu cậu có thể làm tôi thăng chức thì tôi sẽ suy nghĩ lại - vẻ mặt Khả Khả đắc thắng vì tưởng điều kiện của cô ấy làm khó tôi.

_ Hả ? Tôi nghe không có nhầm chứ ? Cô nhắc lại xem nào !

_ Tôi - muốn - thăng - chức ! Nghe rõ chưa.Nếu làm được thì tôi sẽ suy nghĩ lại.Thôi bye ! Hẹn gặp lại vào 1 ngày xa xăm.

Khả Khả đi rồi tôi đứng 1 mình cười thật lớn.Lần này người được cười sẽ là tôi.

Ngày hôm sau lập tức Khả Khả được quyết định lên thay người trưởng nhóm bán hàng hiện thời.Nhưng tôi có thêm ưu đãi là tăng lương cho cô ấy nữa.Khả Khả vui hết cỡ và chạy đến gặp Duy Anh ngay.

_ Cám ơn trưởng phòng đã thăng chức cho tôi ! À mà thực ra chuyện tôi được thăng chức là do trưởng phòng nể bạn hay là có ý muốn...

_ Cô không phải cám ơn tôi đâu.Cô có năng lực làm việc thì thay thế cái tên kém cỏi kia thôi.Giờ cô lên trên công ty cám ơn giám đốc ấy.Đó là người thăng chức cho cô.Chứ tôi quyền hạn gì mà làm.

_ Giám đốc á.Sao giám đốc lại biết đến 1 nhân viên nhỏ như tôi nhỉ ?

10 phút sau Duy Anh dẫn Khả Khả đến gặp tôi.

_ Giám đốc ! Trưởng phòng nhân sự muốn gặp giám đốc !

_ Đi 1 mình hay dẫn theo ai ?

_ Dẫn theo 1 cô gái ạ.

_ Thế à .Cho họ vào đi.

Duy Anh mở cửa bước vào,theo sau là Khả Khả.Tôi đứng nấp sau cánh cửa lúc Duy Anh mở và nhẹ nhàng bước đến bịt mắt Khả Khả.

_ Ai đấy ? Ai chơi trò gì thế.Bỏ tay ra - cô ấy giằng mạnh tay tôi ra,mòng tay quạc vào tay tôi.

_ Á ! Cô làm gì mà dữ thế.

_ Sao...sao cậu lại ở đây.

_ Cô giám cào giám đốc hả.Có phải muốn bị kỷ luật không ?

_ Hả ? Giám đốc á ?

_ Đúng ! Tôi chính là giám đốc đây.Có cần phải đần thộn ra thế không. Qua đây nhìn cho kỹ đi - tôi kéo tay cô ấy nhìn cho rõ cái biển tên của tôi.

_ Chẹp.Tôi đã nói là gọi tên tôi đi mà.Cứng đầu hoài - tôi vuốt tóc Khả Khả.

_ Duy Anh cậu ra ngoài,tớ có chuyện nói với Khả Khả.

_ Ơ trưởng phòng ! Đừng đi. " Chết rồi,thế nào cái tên này cũng sẽ hỏi tội mình,trù mốc đầu mình cho coi "

_ Khả Khả !

_ Dạ ! Thưa giám đốc.

_ Cô có đồng ý làm bạn gái tôi chưa ?

Nói đến câu này tự nhiên cô ấy thay đổi thái độ,khác hẳn với sự khép nép vừa rồi.Bộ mặt chồn yêu lại hiện lên.Thế nào cô ấy cũng lại sẵng giọng với tôi.Mà những lúc thế thì uy quyền của giám đốc bay mất tiêu.

_ Tôi chỉ nói là sẽ xem xét thôi,chứ không có nói là đồng ý.Giám đốc nghe có rõ chưa.Dù sao cũng cám ơn vì đã thăng chức cho tôi.

Nói xong Khả Khả mở cửa đi thẳng.Trời ơi tôi pó tay thật rồi.Hình như cô ấy là khắc tinh của tôi hay sao ấy mà tôi không dám nói lời phản bác nào.

Tôi không thể chịu thua Khả Khả được.Tôi bây giờ không nghĩ cô ấy như 1 trò chơi nữa.Tôi đã có tình cảm với cô ấy.Nhưng tôi lại càng không ngờ là tình cảm này nó không nồng nàn lãng mạn như tôi vẫn nghĩ.Vì cô ấy rất ngang bướng.Tôi hay nghĩ mình sẽ yêu 1 người theo kiểu cực romantic cơ.Có lẽ tôi yêu Khả Khả vì tôi thích cái tính của cô ấy và nụ cười khả ái.Đẹp như cái tên của cô ấy

Có phải giống như kiểu film hàn quốc thế không nhỉ.Tự nhiên đi yêu 1 người mà mình ghét.Hình như đời nó là vậy.Tôi không tin là Khả Khả không hề thích tôi chút nào.Tôi sẽ có cách.

_ Khả Khả ! Nghi nó muốn gặp cô đấy.

_ Đang trong giờ làm mà trưởng phòng.

_ Không sao ! Đó là giám đốc.Cô dám cãi lại không.Tôi còn sợ nó nữa đó.

Vâng lời trưởng phòng.Khả Khả đến chỗ tôi hẹn và tôi thì tránh mặt đi chỉ để ở đó 1 con gấu bông và 1 tờ giấy.Khả Khả ngó xung quanh và cầm tờ giấy lên đọc.

_ " Khả Khả ! Nghi yêu em thật đó.Nếu em không thích thì từ nay Nghi không có làm phiền em nữa.Nhưng mà em đừng có vứt con gấu đó đi nhé.Coi như đó là Nghi ".

_ Đồ ngốc ! Ai nói là không thích chứ.Cái đồ hèn,chưa gì đã chạy mất tiêu rồi.Còn để lại con gấu làm cái gì.Nhìn thấy ghét.Đánh cho mày 1 trận.Đồ gấu hư.

_ Nếu có đánh thì đánh Nghi nè.Đừng có đánh con gấu.Tội nghiệp nó - tôi bước ra.

_ A thì ra là Nghi cố tình lừa tui hả ?

_ Còn tui với cậu gì nữa.Em hơi láo đó nha.Kém tuổi Nghi mà cứ bạn bè ngọt sớt - tôi nắm lấy ngón tay đang chỉ chỏ vào mặt tôi.

_ Bỏ tay tui ra.

_ Không bỏ.

_ Bỏ tay em ra.Đau !

_ Hehe có thế chứ.Nghi thương em rồi đó.Không có nói dối đâu.Em có thương Nghi không hả ?

_ Cái đó phải nói ra sao.

_ Thế thì ngày mai mình hẹn hò nhé.Em về làm đi.Tối sẽ gọi cho em.

Tôi đang bay nè.Bay cao lắm rồi.Có ai kéo tôi xuống không.Cứ lâng lâng thế này ngã vỡ mặt mất.Chuẩn bị hít 1 hơi dài bấm số và gọi cho tình yêu đây.

Hồi chuông vang lên 3 lần thì 3 lần tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực.Nhấc máy rồi

_ Alo !

_ Nghi đây.Em ăn tối chưa.

_ Uhm em ăn rồi.Thế còn Nghi ?

_ Ăn rồi.Muốn nhờ em 1 việc đây.

_ Việc gì thế ?

_ Ngày mai Nghi dọn nhà ra ở riêng,em qua dọn dẹp hộ nhé ^^!

_ Cuộc hẹn đầu tiên lãng mạn nhỉ !

_ Hihi Nghi chỉ nhờ em chọn giúp mấy món đồ cần thiết để chuyển qua nhà mới thôi.Ngày mai Nghi qua đón em.

Hôm sau tôi qua đón Khả Khả,chúng tôi vào nhà chọn mấy món đồ cần thiết và Khả Khả nhìn thấy cái xe đạp lúc nhỏ của tôi.

_ Cái xe đạp tí hon này của ai thế ?

_ Của Nghi đó.Xe đạp lúc còn nhỏ hay đi.

_ Trông nó có vẻ cũ kỹ nhưng sao nhìn quen quen.Hồi nhỏ em rất thích cái xe đạp kiểu này đấy.

_ Em thích thì lấy về làm kỷ niệm.

_ Kỷ niệm à.Em nhớ hồi còn nhỏ khi em ra cánh đồng bồ công anh chơi.Em nhìn thấy có 2 đứa lớn hơn em hay ra đó chơi.1 đứa đạp cái xe thế này.Hồi đó em mê tít cái xe nhưng nhìn mặt 2 đứa nó có vẻ con nhà giàu....À bữa nào dẫn Nghi đến cánh đồng hoa chơi.

_ Có phải cánh đồng bồ công anh băng qua 1 con đường quốc lộ không ?

_ Đúng rồi .Sao biết ?

_ Lúc nhỏ Nghi hay ra đó chơi lắm.Nhớ là hồi đó hay gặp 1 con nhóc đứng nhìn Nghi ở xa.Trông nó......Hả ? Chẳng lẽ cái con nhóc xấu xấu bẩn bẩn,răng sún,thò lò mũi xanh đó là em.

_ Bốp ! Bảo ai thò lò mũi xanh hả ? A thì ra cái đứa mặt mũi vênh váo đó là Nghi hả.

_ Cái đứa gì ! Lớn hơn em đó nha.Hì hì mà xin lỗi.Ai ngờ lớn lên lại xinh thế này - tôi sờ sờ má cô ấy.

Tôi lái xe chuyển đồ đến nhà mới.Tất nhiên là tôi không mang đồ vào ngay mà dẫn Khả Khả vào trong nhà trước.Tôi mở cửa từ từ và làm cho Khả Khả ngạc nhiên vì căn nhà ngập tràn các loại hoa.

_ Cái...cái này là sao ?

_ 1000 bông hoa này để tặng em đó ! Em có vui không ?

Khả Khả hình như là xúc động không nói lên lời hay sao mà chỉ quay ra ôm tôi.Tôi thấy vui quá.Khả Khả ôm tôi đó.Tôi cũng vòng tay ôm lấy cô ấy.Chúng tôi ngồi giữa đám hoa trò chuyện.Tôi hơi ngốc vì đã khai sự thật là cá cược với Duy Anh chơi xỏ cô ấy.Sao tôi lại ngu thế mới lần đầu tiên mà đã nói ra làm gì.Khả Khả đứng phắt dậy nhìn tôi trừng trừng

_ Nếu vậy thì Nghi làm những cái này cũng là vì mục đích của trò cá cược thôi phải không ?

_ Không không ! Không phải vậy mà.Nghi yêu em thiệt mà.Đừng có giận mà.Nghi yêu em rồi nên mới khai thật đó.

Cô ấy hít 1 hơi dài quay ra nói 1 câu rất hùng hồn.

_ Ngày mai chúng ta đi chơi......Nếu không làm được như thế thì we done !

Ngày hôm sau tôi làm đúng như lời Khả Khả chỉ định.Ôi lạy chúa ! Còn ai thảm thương hơn tôi không.Biết vậy tôi không nói ra làm gì.Giờ tôi đang đến nhà Khả Khả để đón cô ấy.Nhưng sao quãng đường nó dài thế.Từ nay tôi còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ.Có cần phải chứng minh tình yêu bằng cách này không.

Cót két...cót két cuối cùng đã đến nhà cô ấy.Tôi xách cái xe đạp bằng 1 tay lên nhà cô ấy luôn.

Tính toong !

_ Sao giờ này Nghi mới đến hả ?

_ Tại em đó.Nghi đã đi cái xe đạp đến theo yêu cầu của em rồi.Em có tin chưa.Xe bé tí nên người ta đạp hơi lâu.Cả quãng đường phải đeo khẩu trang.Ai cũng nhìn Nghi đó.

_ Vậy bây giờ đưa em đi đâu hả ?

_ Nghi chưa nghĩ ra.Vào nhà ngồi nghỉ cái đã.

_ Không vào.Em muốn đi luôn !

_ Em thật là độc ác !

Thế là chúng tôi dắt tay nhau đi chơi.Đi bộ thôi chứ đi cái xe đạp đó thì tan nát danh dự.Thường thì các cặp tình nhân khác sẽ dẫn nhau đi xem phim nhưng chúng tôi thì không.Tôi và Khả Khả đến hồ cầu nguyện.Tôi và cô ấy cùng nhau ném 1 đồng tiền vào hồ và cầu nguyện.

Tôi mua 2 cây kem và chúng tôi tung tăng vừa ăn kem vừa đạp xe đạp đôi vòng quanh công viên.Chơi chán tôi dắt cô ấy vào 1 trung tâm thương mại lớn ăn uống rồi mua đĩa phim về nhà

xem.Xem ở nhà thoải mái hơn ở rạp.Tôi thì không thích rạp chiếu phim mấy và Khả Khả cũng thế.Chúng tôi phát hiện ra có 1 số điểm tương đồng ở nhau.Trước khi về nhà xem phim tôi đi ngang qua 1 cửa hàng bán đồ thủy tinh rất đẹp.Tôi thấy 1 cái trái tim thủy tinh trong suốt bên trong có 1 chiếc chìa khóa.Tôi đã mua cái đó tặng Khả Khả.

_ Cái này tặng em.Giữ lấy nó và nghĩ về Nghi nhiều nhé.

_ Nó có ý nghĩa gì thế ?

_ Trái tim thủy tinh là em còn cái chìa khóa là Nghi.Chìa khóa lúc nào cũng nằm bên trong trái tim không bao giờ tách rời.Và nó sẽ giống Nghi không rời

xa em

Tôi và Khả Khả xem phim xong vác 2 cái ghế tựa ra ngoài sân nằm.

_ Mây kia sẽ trôi về đâu ? Nghi biết không ?

_ Về cuối trời chứ về đâu ! Mình hãy ngắm đám mây khác đi.Ngắm mãi đám đó thì khi nó trôi đi rồi,chạy theo cũng không được.Vì mình đâu có đi cùng mây được.

_Nếu em là mây trôi bồng bềnh thì Nghi có đuổi theo đến cuối trời không ?

_ Không ! Đôi chân người thì không thể đuổi theo mây được....

Khả Khả có vẻ buồn với câu trả lời đó của tôi

_ Nhưng Nghi sẽ tình nguyện là chân trời để đón mây bay về !

_ Ghét ! Cứ chọc người ta hoài.

_ Nghi thích mây trời,cây cối và thiên nhiên.Còn em ?

_ Em chỉ thích cánh đồng hoa bồ công anh thôi.Thích nhất những hôm có gió,cánh hoa tung bay khắp trời.Nghi có muốn đến đó bây giờ không ?

_ Không ! Em có thể thích đến bất kỳ nơi nào Nghi cũng đưa em đến.Nhưng riêng chỗ đó thì không bao giờ muốn đến nữa.

_ Tại sao vậy ?

_ Vì bây giờ Nghi sống với hiện tại là em và không muốn trở về với quá khứ nữa.Không muốn nhớ đến cái ngày tan tác đó nữa.

_ Chuyện.......!! ?

Có lẽ lúc đó Khả Khả định hỏi tôi cái gì nhưng lại thôi không nói nữa.Tôi thật sự không thích nhắc đến chuyện cũ với Khả Khả.Trong lòng tôi như còn vướng vất cái gì đó.Chỉ nghĩ đến ngày xưa đó là lòng tôi nhói đau.Tôi cố xua cái ý nghĩ về Ngọc.Tất cả đã hết rồi.Giờ tôi yêu Khả Khả.Mỗi ngày trôi qua,tình yêu của tôi dành cho cô ấy nhiều hơn.Cô ấy vẫn thế,ngang bướng với nụ cười đẹp.Tôi là chỗ dựa tinh thần là thuốc hỗ trợ tình cảm cho cô ấy.Mỗi khi thấy cô ấy ngủ mơ về ba mẹ đã bỏ rơi cô ấy và khóc.Tôi lại thương cô ấy nhiều hơn nữa.Tôi lấy tay gạt những giọt nước mắt sũng đôi mi.Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thật dễ mến.Sao em phải đổ những giọt mồ hôi trộm thế này !Mỗi lần nằm cạnh cô ấy tôi thấy êm đềm.Cảm giác đang che chở cho 1 thiên thần bị thương.

Khả Khả đến sống với tôi,ba mẹ tôi rất quý cô ấy vì cô ấy thể hiện là 1 người con gái đảm đang.Tôi thấy Khả Khả càng ngày càng tuyệt vời.Có lẽ bây giờ không gì có thể làm lay chuyển tình cảm của tôi dành cho cô ấy.

Sáng nay tôi bật bài hát " Ngày trở về " .Đáng lẽ tôi không nên bật bài hát này.Vì nó đã làm cho tôi và Khả Khả buồn.Buồn vì 1 điều không nên sảy ra.Tôi lại đánh ván bài tình yêu 1 lần nữa.

Reeng reeng.....

_ Khả Khả em nghe điện đi !

_ Alo ....dạ...mẹ chờ con 1 chút.

_ Nghi à ! Mẹ có chuyện gặp nè !

_ Con đây !

_ " Lát nữa ba mẹ đến nhà con.Có khách nữa đấy.Con chuẩn bị tươm tất nhé "

_ Chuyện gì thế mẹ ? Sao khách của ba mẹ kéo đến nhà con làm gì ?

_ " Khách của con nữa.Chuẩn bị nhé ".

_ Mẹ kỳ quá nói mỗi thế cúp máy luôn rồi.Mình đi siêu thị mua đồ đi em !

_ Việc gì thế Nghi ?

_ Nghi không biết !

Tôi và Khả Khả đi mua đồ về nhà nấu nướng,vừa nấu vừa tâm sự.Không biết khách nào mà Vip thế.Phải để ba mẹ tôi gọi điện thì biết rồi đấy.

_ Mẹ gọi điện chắc là khách quan trọng rồi.Không biết em nấu đồ thế này có được không !

_ Oàm...nhoàm ngon lắm.Em nấu cực ngon.Không chê vào đâu được.

_ Cái tay ăn vụng nè.Hư quá !

Tính toong ....

_ Em ra mở cửa đi.Để Nghi dọn cơm.Chắc ba mẹ đấy.

Khả Khả ra mở cửa.Tôi nghe nhiều tiếng chân chắc là bạn của ba mẹ nữa.

_ Nghi ơi.Nghi có khách nè !

_ Con chào ba mẹ.Khách của con......

Tôi đang thấy ai đây.Ai đang đứng trước mặt tôi thế này.Tôi không còn tin vào mắt mình nữa.Là cô ấy.Là con người đã bỏ tôi không 1 lời từ biệt.Chỉ để lại 1 dòng tin chua xót.Sao lại đứng ở đây.Sao lại xuất hiện trước mặt tôi.Sao lại nhìn tôi như thế.Ánh mắt ngây thơ như không quen biết tôi vậy.

_ Nghi ! Hôm nay 2 bác đến có việc nhờ cháu...

_ Thôi ! Bác không cần nói.Nếu là việc làm ăn cháu sẽ nói chuyện.Còn nếu có việc gì liên quan đến cô gái này thì đừng bảo cháu.

_ Nghi ! Để mẹ nói đã....

_ Không cần nói gì cả ! Ba mẹ làm gì thì tùy.Con không nghe !

Tôi không nói thêm lời nào bỏ về phòng đóng chặt cửa lại.Tôi thấy lồng ngực đè chặt vào tim.Tôi khó thở.Có cái gì như kim châm vào làm tim tôi nó cứ nhói lên.Tôi đã quên mất là Khả Khả đang đứng đó.Cô ấy như hiểu ra cô gái kia là ai.Tôi chưa bao giờ nói với Khả Khả về Ngọc.Tôi đang rối ren tâm trí chẳng thể nào để ý Khả Khả làm gì.

_ Mọi người vào ngồi đi đã.Để con gọi Nghi ra.

_ Cô là ai thế ? - Ngọc lên tiếng hỏi

_ Khả Khả con vào ngồi để ba mẹ nói rõ đầu đuôi câu chuyện rồi con khuyên Nghi nó ra để ba mẹ nói chuyện.

Tôi ngồi trong phòng thấy tiếng xì xào bên ngoài nhưng đầu óc rối rắm nên chẳng lọt vào tai câu nào.Chỉ thấy Khả Khả vâng vâng dạ dạ rồi có tiếng gõ cửa.

_ Em đây.Nghi mở cửa cho em đi.

Cạch

_ Họ nói gì với em thế ?

Tôi nhìn sắc mặt Khả Khả hơi khác.Hay là họ đã nói gì làm cô ấy buồn.Tôi vội ôm cô ấy ngay.

_ Em đang nghĩ gì thế ? Họ nói gì với em phải không ?

_ Sao lại dấu em chuyện của Ngọc.Nghi ra ngoài đi.Ngọc cần Nghi giúp đỡ.Cô ấy bị mất trí nhớ.

Không khí trong phòng im ắng đến ngạt thở.Bởi vì tôi,tôi không hề lên tiếng.Tôi đang ngồi đối diện với Ngọc,ánh mắt tôi nhìn thẳng vào cô ấy với vẻ căm hận.Nhưng tôi cảm nhận được cô ấy nhìn tôi như người xa lạ.Có lẽ cô ấy mất trí thật.

Nhưng mất trí thì sao ! Vì sao mà mất trí ? Mất trí thì đành tâm bỏ tôi đi mà không 1 lời từ biệt sao.Thậm chí còn không để tôi nhìn thấy lần cuối.

Tôi....trong lòng tôi rối bời lắm.Bao nhiêu năm tưởng đã quên.Giờ cô ấy lại xuất hiện,lại trở về.Dù không chắc rằng mình còn tình cảm gì với Ngọc không nhưng nhìn thấy cô ấy lại vẫn ùa về trong tôi 1 cảm giác dâng trào khó tả.Tôi đang kìm nén để dù là yêu thương hay tức giận cũng không bộc lộ ra bên ngoài.Khả Khả đang ngồi cạnh tôi,đang quan sát sắc mặt tôi.Vì cô ấy hiểu tôi nên tôi sợ cô ấy sẽ biết trong lòng tôi đang nghĩ gì.Mà nếu biết thì Khả Khả sẽ không vui.

_ Con nói gì đi chứ - ba tôi lên tiếng

_ Vậy bây giờ 2 bác muốn cháu giúp gì.

_ Tôi bị mất trí nhớ.Tôi muốn khôi phục trí nhớ.Mặc dù điều đó không cần thiết.Nhưng nó cứ đeo đuổi trong mỗi giấc mơ của tôi và tôi thấy khó chịu.Nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi - Ngọc lên tiếng.

_ Và sau mỗi giấc mơ là gì ?

_ Giấc mơ của tôi không rõ ràng nhưng khi nhìn thấy Nghi thì tôi chắc chắn người trong mơ của tôi là Nghi.

_ Thoát ra khỏi giấc mơ để về hiện thực à ?

_ Phải ! Tôi muốn sống với hiện thực nhưng tôi cần rõ ràng với quá khứ !

Cuộc đối thoại của tôi với Khả Khả giống như xung quanh chung tôi không có ai vậy.Bao trùm là một màu đen và chỉ có tôi với Ngọc là 2 điểm sáng duy nhất.Cô ấy đã khác nhiều.Cách nói chuyện chững chạc nhưng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng ngày xưa.Từ trước cô ấy vẫn luôn là 1 cô gái dịu dàng tâm lý.

Mất trí nhớ nhưng trong mỗi giấc mơ của cô ấy vẫn luôn có tôi.Điều này làm tôi vui.Nhưng sẽ làm 1 người buồn.

_ Được ! Nghi sẽ giúp Ngọc lấy lại ký ức.

Hình như tôi đã xưng hô quá thân mật sao bao nhiêu năm xa cách.Tôi cúi nhẹ đầu quay ra chỗ Khả Khả để xem cô ấy phản ứng ra sao.Nhưng cô ấy chỉ im lặng lắng nghe và còn tỏ ra ủng hộ việc tôi giúp Ngọc.Chắc có lẽ cô ấy nghĩ đó là 1 việc làm nhân đạo,giúp ích cho 1 người.

_ Vậy Ngọc sẽ được 1 phòng trong căn nhà của Nghi chứ ? Việc ở gần sẽ giúp quá trình hồi phục nhanh hơn.Bác sĩ nói phải tiếp xúc thường xuyện với những cái mình đã quên.

_ Nhà Nghi cũng đâu thiếu chỗ.Ngọc muốn ở phòng nào cũng được - tôi không từ chối.

Không từ chối nhưng đã chấp nhận quá vội vàng.Sao tôi lại xử sự cảm tính thế nhỉ.Tôi không biết là câu trả lời của tôi làm Khả Khả buồn à ?

Tối đó Ngọc ngủ cùng với Khả Khả còn tôi thì dọn qua phòng khác ngủ.Tôi cứ vểnh tai lên áp sát vào tường nghe lén họ nói chuyện.Nhưng mà chẳng có gì cả,hay là cái tường này dày quá nên không nghe thấy nhỉ ? " Thao thức vì em " suốt đêm nên sáng dậy mắt tôi lại như panda.

Tôi bước ra cửa phòng ngáp 1 cái dài và chạm chán 2 người cùng 1 lúc.Tự nhiên Ngọc bước đến vuốt viền mắt tôi.

_ Đêm qua thiếu ngủ hay sao mà mắt Nghi thâm quầng vậy ?

_ Hình như là sau 1 đêm Ngọc đã khôi phục trí nhớ hay sao vậy ? - Khả Khả hỏi

_ À không ! Chỉ là Ngọc cảm thấy Nghi rất thân thiết,không có gì xa lạ cả nên mới hỏi vậy thôi.

_ À Nghi muốn ăn sáng.Nhanh lên còn đi làm - tôi lên tiếng phá cái không khí có mùi chiến trường.

Ăn uống là cái tôi khoái nhất và bữa sáng là thứ quan trọng nhất.Mọi khi tôi ăn ngon lắm nhưng sáng nay ăn toàn bị nghẹn vì ăn mà cứ cảm thấy có sát khí,tóc gáy tôi rởn hết lên rồi.Cái sát khí đó nó phát ra từ Khả Khả,còn Ngọc làm tôi cảm giác tôi là thợ đốn củi đang gặp 1 con hồ ly tinh quyến rũ ấy.Vì cô ấy cứ nhìn chăm chú vào tôi.

Tôi giục Khả Khả lên xe không muộn làm.Đang đóng cửa xe thì Ngọc chặn lại.

_ Quên Ngọc rồi à ?

_ Nghi đi làm mà ? Ngọc không theo được !

_ Sao lại không ? Ngọc cũng đi làm mà.

_ Làm gì ?

Chả để tôi hỏi hết Ngọc đã ngồi vào sau xe.

_ Cứ đến công ty rồi biết !

Run quá run quá.Phải lái xe cho cẩn thận nếu không tôi đâm vào cột điện là cái chắc.Khả Khả hôm nay âu yếm tôi 1 cách lạ thường.Sướng quá Hehehe.

Đến công ty rồi.Tôi hôn Khả Khả chúc 1 ngày làm việc vui vẻ.Tôi lái xe vào bãi đậu và dắt Ngọc theo.Vừa đi Ngọc vừa hỏi

_ Hồi nhỏ chúng ta thường đi với nhau thế nào ?

_ Nắm tay tung tăng.Dạo phố linh tinh !

_ Vậy giờ Ngọc nắm tay Nghi được không ? Để có cảm giác về ký ức nhiều hơn - Ngọc nắm tay tôi

Tôi hơi ngại và bối rối như 1 người mới yêu.Nhưng tôi không giằng tay Ngọc ra mà cứ để im như vậy.Tôi dắt Ngọc lên văn phòng của mình.Công việc mà Ngọc nói coi bộ khá thoải mái.Chỉ việc ngồi chơi điện tử và thỉnh thoảng lấy cafe cho tôi.

_ Thế hiện tại Ngọc không làm gì à ?

_ Có chứ ! Ngọc đang viết luận án về 1 công trình khảo cổ học.

_ Vậy sao không đi làm việc đó đi.

_ Vì cái ký ức rỗng không rõ ràng làm ảnh hưởng.Vì thế Ngọc tạm gác chuyện đó lại để tìm lại ký ức.Ngọc là 1 nhà khảo cổ học mới vào nghề mà.

Tôi nghe Ngọc thuyết trình về công việc của cô ấy và tủm tỉm cười mãi.Tôi cứ nghĩ mấy cái việc khảo cổ nó sẽ khô khan và buồn tẻ cơ.

Ngọc hỏi tôi về 1 số chuyện trong quá khứ.Tôi kể tường tận cho Ngọc nghe nhưng khi kể đến cái lúc mà tôi đợi cô ấy ở cánh đồng hoa dưới cơn mưa là lòng lại có cảm giác khó chịu và ghét Ngọc 1 chút.Bây giờ thì tôi hiểu vì sao cô ấy đã không đến ngày hôm ấy.Tôi quay ra trách ba mẹ Ngọc đã hành động cảm tính để chia rẽ chúng tôi.Không trách Ngọc nữa vì nhìn gương mặt của cô ấy bây giờ có biết gì về quá khứ đâu mà trách.

_ Nghi phải gợi lại cho Ngọc tất cả những cảm giác mà Ngọc đã trải qua nhé !

_ Tất cả thì không.Vì bây giờ khác trước rồi.Nghi còn Khả Khả.Nghi không thể làm gì quá đáng cả.Không muốn Khả Khả buồn.

_ Nếu như Nghi chưa từng gặp Khả Khả và ngày hôm nay Ngọc quay về.Nghi sẽ yêu Ngọc và không giận Ngọc nữa chứ.

_ Nghi....Nghi không trả lời được.Vì không dám chắc về điều đó

_ Nếu Ngọc hồi phục ký ức và yêu Nghi thì sao ?

_ Thôi Ngọc đừng nếu và thì nữa.Thật sự Nghi không có câu trả lời.Và việc phải làm trước mắt là giúp Ngọc hồi phục ký ức.

Ngồi mấy tiếng đồng hồ để trả lời với Ngọc làm tôi căng thẳng vì Ngọc cứ tấn công tôi dồn dập bằng những câu hỏi khó trả lời.Đến giờ ăn trưa rồi.Tôi phải xuống đưa Khả Khả đi ăn.Ngọc đi kè kè theo tôi làm Khả Khả đang cười hớn hở liền hầm mặt lại.

_ Em muốn ra ngoài ăn !

_ Ừ mình ra ngoài ăn.

_ Ngọc muốn ăn trong công ty có được không ?

_ Vậy Ngọc cứ ăn đi.Tôi với Nghi ra ngoài ăn.

_ Nhưng mà Ngọc lạ lẫm lắm,sao tự đi ăn được.Nghi dẫn Ngọc đi đi - Ngọc kéo tay áo tôi.

_ Chúng tôi đã ăn ở ngoài quen rồi.Có phải không Nghi ?

_ Bỏ mặc 1 người ở nơi lạ lẫm.Nghi làm thế được à !

_ Stop ! 2 người đừng có đôi co nữa.Nghi đi ăn với Duy Anh,còn 2 người thích ăn ở đâu thì cứ ăn.

Vừa bực vừa sợ tôi đi thật nhanh cho khuất dáng 2 nữ " chiến binh Amazon ",kẻo lại đau đầu.Ngày mai được nghỉ tôi phải dẫn Ngọc đến cánh đồng hoa,nơi có nhiều hồi ức về tôi và Ngọc nhất.

Trời gió nhẹ,man mát.Hôm nay đưa Ngọc đến cánh đồng hoa là hợp lý.Thời tiết đẹp cũng là 1 yếu tố quyết định.

_ Nghi ơi ! Có phải đi qua con đường này là sẽ đến cánh đồng hoa không ?

_ Ừ ! Qua đường đi.

_ Tự nhiên Ngọc thấy sợ.Mẹ nói Ngọc bị tai nạn ở trên đường quốc lộ đó.

_ Thấy sợ à ? Có ấn tượng gì không?Cố gắng nhớ thử xem !

_ Ư không nhớ.Nhưng thấy sợ sợ.

_ Có gì đâu.Đường vắng tênh à.Có xe cộ nào đâu !

_ Thôi ! Không dám qua đâu.

Lúc đó tôi nghe tiếng xe hơi từ xa chạy tới tôi đứng ra giữa đường chờ chiếc xe lao tới.Người lái xe thấy tôi hoảng hốt phanh lại nhưng gần đến nơi rồi có phanh cũng không kịp dừng nhanh thế.Ngọc hét lên hoảng hốt.Nhưng đó là mục đích của tôi.Tôi muốn tái hiện lại sự việc.Chỉ khác là tôi đâu có ngu để bị xe đâm.Tôi đã nhảy ngay sang bên vệ đường tránh xe.Ông lái xe dừng lại trợn mắt quát tôi ầm ầm.Ngọc thì đang hoảng sợ,ngồi bệt dưới đất chôn thân luôn.Tôi vội chạy sang đỡ Ngọc lên.Ngọc lắp bắp

_ Là...là...là như thế đấy.Ngọc không nhìn thấy.....xe.....Ngọc.....chỉ nghĩ.....đến Nghi.

_ Nghi hiểu rồi.Vậy Ngọc đã có thể biết vì sao mình tai nạn rồi.Thôi đừng có sợ.Leo lên lưng đi.Nghi cõng qua đường.

Vâng ! Ngọc leo lên lưng tôi nhưng tôi đâu có chỉ cõng Ngọc qua đường mà còn cõng đến tận cánh đồng hoa luôn.Nặng chết đi được nhưng mà thấy cứ như lúc trước ấy.Lúc tôi với Ngọc còn hồn nhiên cõng nhau chạy khắp nơi.Nói là cõng nhau chứ thực ra tôi luôn phải cõng Ngọc vì tôi cao hơn mà.Ngọc thì được cõng có vẻ thích chí lắm.Ôm cổ dựa cằm vào vai tôi.

Đến nơi tôi thả Ngọc xuống. 2 đứa ngồi phịch xuống im lặng nhìn xa xăm.Tôi ngắt 1 bông bồ công anh thổi vào mặt Ngọc.Tôi hát cho Ngọc nghe những bài hát hồi còn nhỏ xíu.Rồi kéo Ngọc chạy vòng quanh cánh đồng.Cả tôi và Ngọc cười sảng khoái.Ngọc bịt mắt tôi lại để tôi đi tìm.Tìm 1 hồi không thấy tôi nản chí tháo khăn bịt xuống thì cũng không thấy Ngọc đâu.Bất ngờ Ngọc ở đâu nhẹ nhàng bước đến thổi nhẹ vào tai tôi 1 cái làm tôi rùng cả mình quay lại.Ngọc thì cười hỉ hả với trò trẻ con của cô ấy.

Chơi mệt rồi chúng tôi nằm xuống nhìn mây trời,rồi ngắm mặt trời lặn xong mới chịu về nhà.Chúng tôi đi bộ về,trên đường đi Ngọc cứ nắm tay tôi suốt.1 cảm giác rạo rực chạy khắp cơ thể tôi.Tôi không chắc cái rạo rực đó thể hiện cái gì nữa.

Khả Khả đang ở nhà.Nấu những món thật ngon đợi chúng tôi về.Về đến nhà tôi buông tay Ngọc và chạy vào bếp ôm Khả Khả ngay.Hít hít ngửi ngửi mấy món ăn thơm phức.Vẻ mặt Ngọc có vẻ nín lặng khi về đến nhà.Cô ấy vào bếp giúp tôi dọn đồ ăn lên.Tôi thấy thoải mái và vui hơn vì hôm nay Khả Khả không có tỏa ra "sát khí " và Ngọc không có cái vẻ " hồ ly " nữa.Tôi ăn cơm ngon lành.Khả Khả và Ngọc hôm nay làm sao mà cứ gắp đồ ăn cho tôi tớp tấp.

_ Thôi ! Nghi tự gắp được mà.Nhiều quá ăn không hết.

_ Hôm nay Ngọc có nhớ ra được chút nào không ? - Khả Khả hỏi Ngọc.

_ Cũng có 1 chút ấn tượng - Ngọc trả lời.

_ Nghi hãy giúp Ngọc phục hồi trí nhớ cho tốt - Khả Khả nói với tôi.

_ Ờ Nghi biết rồi - tôi vừa ăn vừa trả lời.

Hôm nay mệt nên tôi đi nghỉ sớm.Ngọc và Nghi có nói chuyện gì với nhau trong phòng thì tôi cũng chả rình nghe trộm nữa,mắt díp lại hết rồi.

Xe đạp ! Xa đạp là bước tiếp theo trong quá trình phục hồi ký ức của tôi dành cho Ngọc.Tôi và Ngọc dắt xe ra đạp quanh khu phố.Khả Khả không đi cùng với chúng tôi.Đạp lên trên phố lớn chúng tôi dừng trước 1 đám đông đang biểu diễn hiphop.Đúng là trùng hợp,cái này chắc sẽ gây ấn tượng cho Ngọc vì hồi nhỏ tôi có theo học hiphop mà.Tôi dựng xe đấy chen vào đám đông và ngỏ ý muốn thể hiện vài màn hiphop với mấy bạn đang trình diễn.Khán giả đứng xem vỗ tay ầm ầm.Ngọc cũng thế,Ngọc nhìn tôi thích thú và vỗ tay hưởng ứng nhiệt tình.Tan buổi trình diễn vỉa hè của họ tôi cũng quyên góp ít tiền vì họ trình diễn để lấy tiền ủng hộ mà.Tôi với Ngọc ngồi xuống trò chuyện với họ 1 lúc rồi tạm biệt tiếp tục đi chơi.

Không đạp đơn nữa.Tôi thuê xe đạp đôi đi cho tiện.

_ Ngọc có thấy ấn tượng hay nhớ chút nào về Nghi chưa ? Mấy màn nhảy vừa rồi Ngọc thích không ?

_ Nghi vẫn nhảy đẹp như xưa nhỉ ! Mà sao nhảy toàn cái điệu hồi nhỏ vẫn nhảy cho Ngọc xem thế. Hahaha

Lúc đó tôi đạp qua 1 nơi trình diễn ca nhạc.Tiếng nhạc rất to nên tôi không nghe rõ Ngọc nói gì.Tôi hỏi lại

_ Ngọc vừa nói gì.Nghi không nghe rõ.

_ À không ! Có nói gì đâu.Ngọc chưa nói gì mà - Ngọc trả lời bối rối.

Tôi cũng không để ý nhiều.Nhưng đáng lẽ tôi nên thông minh hơn 1 chút,nên để ý quan sát Ngọc hơn 1 chút.Hình như tôi quá ngây thơ khi nghĩ Ngọc vẫn là cô bé ngày xưa.Tôi luôn tin tưởng vào sự dịu hiền,sáng suốt của Ngọc.Sự ngây thơ của tôi làm tan vỡ 1 trái tim.

Rồi đến 1 hôm khi tôi không có nhà.Vì tôi bận đi họp và kiểm tra công ty con của ba tôi bên nước khác.Tôi vắng nhà 1 tuần.Nhưng tôi nghĩ Ngọc và Khả Khả sẽ sống tốt.Khả Khả thể hiện sự mạnh mẽ ra ngoài còn Ngọc thì có nội tâm mạnh mẽ.

Và trong lúc tôi đi vắng giữa họ đã có 1 cuộc đối thoại nghiêm túc.

_ Ngọc không ngại nói thật với Khả Khả.Nhờ Nghi mà Ngọc đã nhớ lại mọi chuyện.Phải nói là Nghi rất giỏi,xậy dựng ấn tượng rất tốt,thêm vào trí thông minh của Ngọc nên mọi chuyện trở nên dễ dàng.

_ Khôi phục rồi thì Ngọc sẽ làm gì.Mục đích tiếp theo của Ngọc là gì ?

_ Ngọc vẫn yêu Nghi như ngày xưa.Ngọc tin rằng trong lòng Nghi thì Ngọc vẫn quan trọng như ngày xưa.

_ Quan trọng không có nghĩa là Nghi còn yêu Ngọc.

_ Tại sao Khả Khả lại biết chắc điều đó.Khả Khả tưởng rằng Khả Khả hiểu được Nghi hết sao.Nếu muốn biết tình cảm của Nghi có với ai,nặng với ai hơn thì chỉ có 1 cách.

_ Cách gì ?

_ Chúng ta hãy đánh cược 1 lần đi.Hãy yêu theo cách của chúng ta và đến cuối cùng ai dành được trái tim của Nghi thì Nghi sẽ thuộc về người đó.

_ Khả Khả không đánh cược đâu.

_ Khả Khả sợ à.Sợ rằng Nghi sẽ yêu Ngọc phải không ?

_ Phải.Khả Khả sợ điều đó.Từ trước đã không hề có tình thương rồi.Nghi là niềm hạnh phúc duy nhất và cuối cùng mà Khả Khả có.Xin đừng cướp Nghi đi.

_ Tình yêu cũng là tình trường.Nếu xin xỏ mà có thể giải quyết thì đâu còn cạnh tranh nữa.

_ Nếu Khả Khả thắng hoặc thua thì sao ?

_ Đến lúc đó Ngọc tự biết phải làm gì.Để biết trái tim của Nghi nghiêng về ai nhiều hơn.Chúng ta hãy làm 1 món đồ nếu Nghi thích cái nào hơn thì sẽ biết.

_ Lại là cá cược.Sao tình yêu như 1 ván bài vậy.

Ván bài.Rất đúng.Tình yêu cũng có bản chất của đỏ đen.Cần sự sáng suốt,sự quyết định chính xác.Nếu không sẽ nhận lấy kết cục thảm hại.

Tôi trở về,phấn khởi vui mừng vì công việc tiến triển tốt,và vì có 2 người dễ thương ở nhà nữa.Về đến nhà,tôi chạy vào ôm Khả Khả hân hoan.Khả Khả rất vui khi thấy tôi.Tôi không thấy Ngọc đâu liền hỏi.

_ Ngọc đâu rồi em ?

_ Ngọc đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm cho Nghi đó.À em có 2 món quà tặng cho Nghi mà không biết Nghi thích cái nào.

_ Quà à.Sướng thế.Đâu đưa Nghi xem.

Khả Khả mang ra cho tôi 1 bó hoa bồ công anh và 1 cái mề đay cao quý của cuộc thi đua ngựa năm 1920.Tôi rất thích món đồ đó.Nhưng cả 2 đều là đồ của Khả Khả tặng nên tôi phải nhận cả 2 thì cô ấy mới vui

_ Nghi lấy cả 2 thứ.Hì hì

_ Không được.Nghi chỉ được lấy 1 thứ thôi.Không được tham lam thế đâu.

_ Thế Nghi lấy cái mề đay vì mề đay chắc là em tìm vất vả lắm.Còn hoa thì ở ngoài cánh đồng nhiều lắm.Hái lúc nào chả được.

_ Nghi thích cái mề đay này hả ?

_ Ừ thích lắm.Cám ơn em.

_ Vậy em vứt bó hoa đi nhé.

_ Ừ không lát nữa nó bay lung tung hết. Hì hì.

Tôi ôm Khả Khả cám ơn.Khả Khả cười.Lúc đó thì Ngọc đi chợ về.Khả Khả buông tôi và nói.

_ Nghi mau cám ơn Ngọc đi.

_ Cám ơn gì ?

_ Vì Ngọc phải vất vả lắm mới kiếm được cái mề đay quý giá đó cho Nghi đó.

_ Hả ? Sao lại thế ?

_ Nghi có thích món quà đó của Ngọc không ? - Ngọc cười hỏi

_ À thích lắm....Thế em không có quà gì cho Nghi à - tôi nũng nịu với Khả Khả.

_ Thì là bó hoa vừa rồi đó.

_ Hả ! Sao em không nói.Nghi không biết.Em đưa bó hoa đây.

_ Em vứt sọt rác rồi !

_ Em hư quá nha.Vậy lần sau phải đền cái khác đó.

Khả Khả không nói gì chỉ cười hì hì rồi chúng tôi nấu cơm ăn.Buổi tối đó tôi phấn khởi vì có cái mề đay và Ngọc cũng cười suốt.Chỉ có Khả Khả là đang cười gượng mà tôi không biết.

Hôm nay trời lại mưa rả rích.Tôi không thích mưa.Mặc dù giờ đây tôi biết rằng Ngọc bỏ tôi không phải tại cô ấy nhưng tôi vẫn không thoát khỏi ám ảnh ngày hôm đó.Mưa buồn lắm.Tôi chả thích đâu ! Tôi muốn ôm Khả Khả vào lòng để sưởi ấm.Tôi muốn cô ấy ngồi cạnh tôi lúc này.Nhưng hôm nay cô ấy phải đi làm,chỉ còn tôi với Ngọc ở nhà.Tôi ngồi bên trên soffa ngắm ra ngoài mưa ngao ngán.Ngọc pha cho tôi 1 tách cafe và ngồi bên cạnh tôi.Ngọc ngồi rất gần tôi khiến tôi ngại ngùng khẽ xích qua 1 bên.Tôi xích qua 1 bên thì Ngọc lại càng ngồi gần hơn.Tôi khịt mũi nhấp ly cafe cho đỡ ngại.Rồi tôi giả vờ nói năm ba câu

_ Trời mưa thế này chẳng đi đâu được nhỉ ?

_ Cần gì đi đâu.Ngồi ở nhà với Ngọc được rồi.

_ Không biết Khả Khả đang làm gì nhỉ ?

_ Nghi không thích ở nhà với Ngọc à ?

Tôi không trả lời câu hỏi của Ngọc mà chỉ im lặng.Chúng tôi cứ ngồi im lặng ngắm mưa như thế.Chẳng làm gì hơn.Chỉ ngồi chờ mưa tạnh,chờ thời gian trôi nhanh để Khả Khả còn về nhà với tôi.

Trong 1 lúc Ngọc phá tan sự im lặng.Bàn tay Ngọc nhẹ nhàng lướt gần đến tay tôi,chạm nhẹ vào bàn tay tôi.Tôi rụt tay lại.Ngọc vẫn tiếp tục móc ngoặc những ngón tay của cô ấy vào tay tôi.Lần này tôi giật mình rụt lại giấu tay vào túi áo.Ngọc nhíu mày đứng dậy.

_ Nghi không thích Ngọc ở nhà thì Ngọc đi đây.

_ Ngọc đi đâu thế ? - tôi bật dậy.

_ Đi đâu kệ Ngọc.Nghi để ý làm gì.

Ngọc bước đi,tôi kéo tay cô ấy lại.Bất chợt cô ấy quay lại ôm tôi.Cô ấy thủ thỉ với tôi điều gì đó tôi không nghe rõ vì lúc này 2 tai tôi ù hết lên chỉ biết là nó rất ngọt,giọng nói nũng nịu như lúc tôi và cô ấy còn bé.Cô ấy hỏi tôi 1 câu gì đó khá nhiều lần tôi mới giật mình nhìn cô ấy.

_ Nghi đang nghĩ gì thế ?

_ Không ! Chẳng nghĩ gì hết.

_ Vậy sao không trả lời câu hỏi của Ngọc ?

_ Ngọc hỏi gì ?

_ Nghi có yêu Ngọc như ngày xưa nữa không ?

_ Nghi....Nghi - tôi chần chừ

Không đợi tôi trả lời cô ấy đã trao cho tôi 1 nụ hôn làm tôi nín thở,tim ngừng đập trong vài giây rồi rộn rã từng nhịp.Nói thế nào nhỉ.Tôi thực sự bất ngờ,thực sự hồi hộp.Nhưng nhanh chóng tôi đẩy Ngọc ra trong sự ngỡ ngàng của cả 3.Vì tôi nhìn thấy trong gương Khả Khả đang đứng đằng sau tôi.

Tôi....tôi....tim tôi nó muốn thoát ra khỏi lồng ngực.1 cảm giác sợ hãi,cảm giác tội lỗi.Chung quy là tôi đang lo sợ rằng điều gì sẽ sảy ra bây giờ.Khả Khả đang nhìn tôi với Ngọc.Cô ấy sẽ làm gì.Sẽ nói gì ? Tôi nín thở,chờ cô ấy cất lên 1 tiếng,nhưng mà lại sợ lời cô ấy sẽ cất lên.Chẳng biết vì sao,nhưng bây giờ tôi chỉ biết là tôi rất sợ.Tôi đang làm 1 việc sai trái vô cùng thì phải.

_ Hôm nay trời mưa to quá.Em quên đem theo ô.Ướt hết rồi !

Không thắc mắc.Không ngạc nhiên.Không giận dỗi.Không gì cả.Phản ứng của Khả Khả làm tôi chỉ biết đứng ngây ra.Phải mất vài phút tôi mới nhận ra là người cô ất ướt sũng.Tôi vội chạy vào nhà tắm lấy khăn lau khô cho cô ấy.Ngọc thì vẫn bình thường.Cô ấy không phản ứng gì mà còn tỏ ra rất tự nhiên.Tại sao vậy ?

Khả Khả bảo tôi xách đồ ăn vào bếp.

_ Tôi thua rồi - Khả Khả đi ngang nói với Ngọc.

Khả Khả lặng lẽ nấu ăn.Còn Ngọc thì đi vào phòng ngồi.Có lẽ Ngọc bắt đầu thấy ngại nên muốn tránh Khả Khả.Cho nên tôi cũng không để ý sắc mặt của Ngọc mấy.Tôi cẩn thận để ý nét mặt Khả Khả.Tại sao cô ấy vẫn tỏ ra bình thường ? Tôi đến gần trong lúc cô ấy đang nấu và ổm quàng qua vai cô ấy.

_ Em đừng trách Nghi nhé.Chỉ là bất ngờ thôi.Nghi không hề có ý gì với Ngọc.

_ Em hiểu mà - cô ấy xoa xoa tay tôi.

_ Xin lỗi em - tôi gục mặt vào vai cô ấy.

Tôi rất hối hận trong 1 phút không làm chủ được mình,tôi đã đáp trả nụ hôn của Ngọc và Khả Khả tha thứ cho tôi.Cô ấy làm tôi ăn năn vô cùng.Sao cô ấy lại rộng lượng với tôi như vạy.Bữa cơm tối nay Khả Khả gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi.Vẻ mặt tươi cười,hỏi han tôi ăn có ngon không.

Có khi nào bầu trời lặng gió lại là sự chuẩn bị đón 1 cơn giông bão đến không nhỉ ?

Buổi sáng ấm áp.Ánh mặt trời chói chang.Ưm không khí thật thoáng đãng sau cơn mưa dai dẳng ngày hôm qua.Tôi bước ra và chờ đợi sự chạm trán của 3 người như thường ngày.Nhưng không.Hôm nay chỉ có tôi và Ngọc đối diện nhau.Khả Khả đâu.Tại sao tôi không thấy cô ấy.Tại sao ? Tôi chạy khắp các phòng tìm cô ấy.Không thấy.Khả Khả ở đâu chứ ?

_ Khả Khả đâu ?

_ Ngọc không biết.Sáng sớm đã không thấy cô ấy.

_ Ngọc đã nói gì với Khả Khả vậy ? - tôi túm lấy tay Ngọc.

_ Đau quá.Buông tay Ngọc ra.Nghi làm Ngọc đau đấy.

_ Xin lỗi.Nhưng chẳng lẽ Ngọc không biết cô ấy đi lúc nào sao ?

_ Ngọc không biết thật mà.

Tôi nóng ruột quá.Rối trí quá.Tôi phải tìm Khả Khả.Tôi mặc vội quần áo.

_ Nghi đi đâu vậy ?

_ Đi tìm Khả Khả.

_ Đừng tìm có được không ? Chẳng lẽ 1 người mà Nghi cần tìm bao nhiêu năm,giờ trở lại bên cạnh Nghi mà Nghi còn muốn tìm cái gì nữa sao.

_ Nghi đừng đi.Mình quay về như xưa được không ? Ngọc yêu Nghi đó.Nghi cũng yêu Ngọc mà.Lúc nhỏ chẳng phải Nghi đã nói chỉ yêu 1 mình Ngọc thôi sao.

_ Thì ra Ngọc đã có thể nhớ lại ?

_ Ngọc đã nhớ hết thì sao ! Nhớ lại chỉ làm Ngọc thêm buồn vì nhớ ra những điều không nên nhớ.Nhớ 1 người đã từng vuốt tóc Ngọc nói sẽ chỉ yêu Ngọc thôi.Nhớ 1 người luôn cố gắng đem về cho Ngọc những gì tự hào nhất.Mỗi tối gọi điện âu yếm.Hát cho Ngọc.....

_ Thôi ! Bây giờ Nghi không có tâm trạng để hồi tưởng đâu Ngọc có biết không ? Ngọc có biết là Nghi đã làm 1 người con gái yếu đuối vô cùng bị tổn thương không ?

Tôi định bỏ đi tìm Khả Khả thì Ngọc chạy đến níu tay tôi lại.Ngọc gục mặt xuống,những ngón tay bấm chặt vào tay tôi.Sao Ngọc lại khóc.Tôi sợ nước mắt của con gái lắm.Nhìn Ngọc lúc này thật yếu đuối.Tôi dù đang lo lắng cho Khả Khả nhưng lại không đành lòng trông thấy Ngọc như thế này.Tôi lại quay lại,ôm Ngọc,xoa mái tóc Ngọc và chúng tôi ngồi xuống góc nhà.

_ Ngọc đừng khóc nữa.

Có lẽ trò chơi mà tôi làm với Khả Khả đã bị ông trời trừng phạt.Phạt tôi mất đi người tôi yêu thương nhất.Trả lại cho tôi nỗi đau ngày nào.Ban cho tôi sự xây đắp mới.

Ngọc đang thay thế Khả Khả hàng ngày bên cạnh tôi.Cô ấy vẫn cố gắng yêu tôi như ngày xưa.Xây đắp tình cảm như lúc xưa chúng tôi đã yêu thế nào.Tôi cũng cười đấy thôi.Nhưng nụ cười của tôi nó héo hắt,nhạt nhẽo,chán ngắt.Lúc nào lòng tôi nó cũng nặng nề.Tôi không cảm thấy thoải mái chút nào.Tôi dù đã cố gắng để vui vẻ và yêu Ngọc như ngày xưa nhưng dù cố thế nào nó cũng không còn như xưa được nữa.

" Em đang làm gì thế Khả Khả " .Tôi chỉ dám nghĩ như thế nhưng tôi lại không đủ can đảm tìm Khả Khả.Cô ấy đã bỏ công việc ở đây nhưng dù có bỏ việc ở đâu thì nơi cô ấy về vẫn chỉ có một.Đã gần 1 tháng rồi tôi không gặp Khả Khả,từng ngày trôi qua với tôi dài hơn 1 thế kỷ.Tôi không cảm thấy hứng thú với điều gì.Tôi thèm hàng ngày được nghe Khả Khả mắng nhiếc tôi,véo tai tôi.Cằn nhằn khi tôi mua những món đồ quá đắt.Căn nhà của tôi giờ lạnh lẽo,thiếu vắng không khí,tiếng cười,hơi thở của 1 người.Chỉ là những lời ngọt ngào như rót mật của Ngọc quanh căn nhà,quanh tôi.Nhưng mật này tôi không thấy ngọt nữa.Vị giác của tôi chỉ thể hiện 1 cảm giác " ĐẮNG ".

Tôi nhớ quá.Nỗi nhớ dày vò ruột gan tôi.Tôi không thể tập trung làm việc gì cả và tôi cũng không thể cứ mãi sống thế này.Bản tính của tôi không bao giờ cho phép mình sống trong sự gò bó hay khó chịu 1 việc gì.Tôi luôn tìm ra hướng giải quyết hợp lý nhất cho mình nhưng lần này không thế.Tôi không điều khiển được cảm xúc nữa.Không có Khả Khả tôi cảm giác tôi chẳng là ai,chẳng là gì trong cuộc sống này.Thực sự lúc này tôi chỉ cần Khả Khả,tôi sẵn sàng đánh đổi tiền tài danh vọng của mình chỉ để có Khả Khả bên cạnh.

Ngọc à.Tại sao số phận đã mang Ngọc đi giờ lại đem Ngọc trở lại chứ.Sao không để mãi mãi tôi không gặp lại Ngọc.

_ Duy Anh ! Cậu bảo tớ phải làm sao ?

_ Cậu còn yêu Ngọc không ?

_ Tớ....tớ không xác định nữa.Tớ thấy lòng nao nao khi bên cạnh Ngọc.Không có cảm giác yên bình như khi bên cạnh Khả Khả.Tớ cảm thấy có trách nhiệm nặng nề với Ngọc hơn là tình yêu.

_ Trách nhiệm gì ? Cậu mắc nợ Ngọc cái gì à.Hay chính cô ấy mới là người mắc nợ cậu rồi bây giờ lại về níu lấy cậu như tiếc rẻ 1 món đồ quý.

_ Tớ nhớ Khả Khả lắm.Tớ muốn Khả Khả bên cạnh tớ.Nhưng có lẽ số phận không cho tớ và cô ấy bên nhau.

_ Hãy làm những gì con tim cậu mách bảo.Số phận không bao giờ chia cắt được tình yêu đích thực - Duy Anh vỗ vai tôi.

Tôi ngồi lại ngẫm nghĩ những điều Duy Anh vừa nói.Nhẹ hơn,lòng tôi nhẹ hơn vì tôi như 1 kẻ khờ lạc lối tìm được tia sáng.Tôi bật dậy chạy đến nhà Khả Khả.

Phải rồi ! Tôi phải đánh - thắng - số - phận !

Tính toong.....Tôi bấm 3 hồi chuông thì Vân ra mở cửa.Vừa trông thấy tôi cô bé đã định đóng cửa lại.Tôi liền chặn lại.

_ Nghi muốn gặp Khả Khả ! Em nói với Khả Khả giúp Nghi !

_ Chị Khả Khả không muốn gặp Nghi đâu.

_ Em đã nói đâu mà biết cô ấy không muốn gặp Nghi.

_ Ngày nào mà chị ấy chẳng nhắc em thế.

_ Xin em đấy Vân.Để Nghi vào đi.

Thấy tôi năn nỉ cô bé đành hé cửa để tôi vào.Tôi hồi hộp bước vào.Tôi đến phòng của Khả Khả nhẹ nhàng mở cửa.Khả Khả đang nằm trên giường quay lưng lại với tôi.Tay cô ấy đang cầm trái tim thủy tinh mà tôi tặng cô ấy,xoay xoay soi nó trong tia nắng hắt vào.

_ Vân à.Có việc gì không ? Nếu không có thì ra ngoài đi để chị ngủ.

_ "...."

_ Sao không nói gì thế.Em có việc gì không ?

_ Nghi đây.Nghi đến để tìm em đây.

Khả Khả nghe thấy giọng tôi liền bật dậy.Đôi mắt mở to.

_ Nghi đến đây làm gì.Sao lại tự tiện vào phòng người khác thế.

_ Nghi đến để xin lỗi em.Nghi muốn nói là.....

Khả Khả không để tôi nói đã chạy đến xô mạnh tôi ra ngoài.Tôi bám vào cánh cửa chen vào.

_ Em nghe Nghi nói được không ?

_ Có gì đâu mà nói !

_ Nghi muốn nói là Nghi rất yêu em.Người mà Nghi cần chỉ là em thôi.

_ Nghi hãy coi như mình có duyên vô phận đi.

_ Nghi sẽ chiến thắng số phận.Không ! Nói đúng là số phận muốn chúng ta ở cạnh nhau.

_ Không phải đâu.Người mà Nghi cần bên cạnh là Ngọc.Số phận cũng sắp đặt điều đó rồi.

Khả Khả cố đẩy tôi ra ngoài.Tôi giữ chặt tay cô ấy,ôm cố ấy thật chặt.Cô ấy vùng vẫy đẩy tôi ra khỏi cô ấy.Không may trong lúc giằng co cô ấy đã tuột tay làm rơi trái tim thủy tinh khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.Khả Khả nhìn nó 1 hồi rồi cười nhẹ.

_ Nghi thấy rồi đấy.Trái tim cũng đã vỡ rồi.Chiếc chìa khóa cũng đã thoát ra khỏi trái tim rồi.Điều này chứng minh rằng mình không có duyên phận đâu.

Khả Khả bỏ ra ngoài.Chỉ còn tôi một mình đứng đó nhìn trái tim đã vỡ nát.Tôi lặng lẽ cúi xuống nhặt từng mảnh vụn thủy tinh.Tôi nhặt từng mảnh vụn nhỏ.Không để sót 1 mảnh nào.Thủy tinh vụn đâm vào tay tôi chảy máu.Giọt máu đỏ thắm bị loãng ngay trên tay bởi 1 giọt nước mắt bất chợt lăn xuống.Nước mắt mặn quá.Làm ngón tay tôi bị xót.

Xót quá,xót từ ngón tay nhỏ đến tâm can tôi.

Tôi bỏ về nhà.Tôi không nói gì với Ngọc nhưng chắc cô ấy nhìn tôi thì cũng hiểu điều gì rồi.Bây giờ tôi không muốn gặp Ngọc cũng không muốn nói gì với cô ấy hết.Tôi nhốt mình trong phòng đóng chặt cửa.Tôi không tự đày đọa bản thân đâu.Tôi đang ngồi tỉ mẩn cẩn thận ghép lại từng mảnh vụn vỡ nát của trái tim.Nhiều quá.Quá nhiều mảnh vụn.Không biết ghép lại trái tim này tôi phải mất bao nhiêu thời gian.Nhưng tôi không ngại.Chỉ cần tôi ghép chúng lại thì tôi có thể chứng minh với Khả Khả rằng số phận sắp đặt cô ấy là của tôi.

Gần 1 tuần.Tôi mệt nhoài.Chỉ còn 1 miếng nữa thôi.Một miếng ghép nữa là tôi đã kết lại trái tim hoàn chỉnh.Chiếc chìa khóa lại nằm bên trong trái tim.Chỉ tiếc là trái tim không còn lành lặn trong suốt nữa mà có hàng trăm vết rạn trên bề mặt.

_ Xong rồi ! Cuối cùng cũng xong rồi - tôi mừng rỡ reo lên.

Mở cửa phòng chạy ào ra ngoài reo lên sung sướng.Tôi vội tắm rửa sạnh sẽ để đến tìm Khả Khả.Ngọc đứng bên ngoài nhìn gương mặt hốc hác gầy dộc vì thiếu ngủ của tôi.Cô ấy mỉm cười khó hiểu nhưng ánh mắt thì lại đượm buồn.

Tôi phóng như bay đến nhà Khả Khả để đưa cô ấy trái tim.Khả Khả ra mở cửa.Thấy tôi cô ấy định đóng nhưng có tiếng nói đằng sau tôi làm cô ấy phải mở cửa

_ Tôi thua rồi Khả khả.Bạn hãy mở cửa cho Nghi đi.

_ Sao Ngọc lại ở đây - Khả Khả mở cửa

_ Ngọc đến đây để nói với Khả Khả rằng.Ngọc đã thua rồi.Nghi không thuộc về Ngọc nữa.Ngọc trả Nghi về cho Khả Khả.

Tôi không hiểu 2 người đó nói gì.Tôi vội lấy trái tim ra trước mặt Khả Khả.

_ Khả Khả.Em nhìn đây.Trái tim vỡ vụn giờ đã hoàn chỉnh lại rồi.Chiếc chìa khóa lúc nào cũng nằm bên trong trái tim.Em có thấy không.Điều đó chứng minh em là của Nghi.

_ Nhưng trái tim đã có quá nhiều vết rạn nứt rồi.

Nói gì bây giờ.Khả Khả nói thế tôi phải nói gì đây.Tôi không thể chịu thua được.Đã đến lúc nước rút rồi.Đến lúc phải ứng phó thật nhanh nếu không tôi sẽ thua.

_ Không phải vết rạn đâu.Đó là....là mạch máu.Đúng rồi.Là mạch máu của 2 chúng ta.Trái tim phải có mạch máu.Mạch máu duy trì sự sống cho trái tim.

_ Cái đó mà Nghi cũng nghĩ ra được sao.Thật sự yêu em vậy sao ?

_ Thật sự ! Rất - yêu - em.

Khả Khả sờ đôi mắt thâm quầng hõm sâu của tôi.Gương mặt hốc hác của tôi bây giờ chắc là tệ hại lắm.Khả Khả cầm trái tim thủy tinh đặt vào tim cô ấy rồi ôm eo tôi.Cô ấy gục mặt vào vai tôi.Ghì chặt gương mặt vào vai tôi để che tiếng nấc.Và khi nước mắt cô ấy tuôn rơi thì tôi biết rằng tôi và cô ấy sẽ đi cùng nhau đến cuối cuộc đời.

........

_ Wow có thật không đây.Khả Khả ! Em để băng chạy cả đêm thế này có biết là tốn điện lắm không ?

_ Thì bây giờ Nghi tắt đi là được mà.

_ Chờ Nghi hỏi đã.

Chào mọi người.Các bạn đã xem xong phim chưa để Nghi còn tắt đi.Xem xong rồi à.Các bạn thấy sao.Thật là hồi hộp phải không.Nghi đánh ván bài ngửa với số phận đấy.Mong là chọn lựa không sai lầm.Nói nhỏ với các bạn là từ ngày quay về với Nghi.Khả Khả không phải làm gì hết.Ở nhà Nghi nuôi thôi cho nên càng ngày càng tắc quái.Dữ hơn sư tử hà đông.

_ Aaaaaa - Khả Khả nhéo tai tôi.

_ Nói xấu vợ là trời đánh thánh đâm đấy biết chưa.

_ Biết...biết rồi.Em bỏ tay ra đi đau quá.

Úi chà chà.Đau quá.Đỏ hết tai lên rồi.Hôm nay cả 2 chúng tôi thức giậy sớm để đưa Ngọc ra sân bay.Cô ấy quyết định đến Hy Lạp để làm việc.Theo đuổi đam mê khảo cổ học của cô ấy.

_ Thôi được rồi.Cám ơn 2 người đã đưa Ngọc ra sân bay.

_ Ngọc nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

_ Tất nhiên rồi.Phải có sức khỏe để làm việc nữa chứ.Thôi Ngọc vào đây.Sắp đến giờ bay rồi.

_ Hẹn gặp lại nhé - Khả Khả ôm Ngọc

_ Ưm.Cám ơn vì tất cả.Hẹn gặp lại.

Ngọc mỉm cười tạm biệt chúng tôi.Trước khi lên máy bay cô ấy quay lại vẫy tay chào và hôn gió tôi 1 cái.

_ Tạm biệt ! My memory !

Máy bay cất cánh chúng tôi rời sân bay.Tôi và Khả Khả nắm tay nhau đi dạo.Khả Khả hỏi tôi.

_ Lần đầu tiên mình gặp nhau ở đâu ?

_ Ở Casino !

_ Vì sao mình quen nhau.

_ Vì Nghi cá cược với Duy Anh.

_ Vì sao mình xung đột.

_ Vì em cá cược với Ngọc.

_ Vì sao mình lại yêu nhau đến bây giờ.

_ Vì Nghi đánh cược với số phận.

_ Ố ô vậy thì.Vậy thì giống Casino tình yêu quá ha Nghi.

Casino tình yêu à.Cũng giống đấy nhỉ.Tôi không đánh bạc.Tôi đánh cược với tình yêu.À phải rồi ! Có lẽ cuốn băng chuyện tình của chúng tôi sẽ được viết cái tựa đề là " Casino tình yêu "

=============THE END==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro