Cát ái - Nhất Độ Quân Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cát ái

(Từ bỏ những gì yêu

thích)

Tác giả : Nhất Độ

Quân Hoa

Thể loại : Truyện

ngắn , huyễn huyễn ,

HE.

Convert : Tinker

Xếp chữ : Lãm

Hà Miêu đói đến mức

chịu không nổi .

Trang Thiếu Khâm biết ,

nhưng trên người chàng

chỉ có hai đồng tiền ,

làm sao lấp no bụng của

Hà Miêu ? Chàng đưa

tay luồn vào trong

ngực , sờ sờ đầu Hà

Miêu . Hà Miêu rất hiểu

chuyện , cũng không có

ồn ào .

Nàng là con mãng xà

tinh hơn hai trăm tuổi ,

mới vừa có thể biến

được thành người , còn

thiếu hiểu biết nhiều

thứ . Có điều với chàng

thuật sĩ Trang Thiếu

Khâm nghèo rớt mùng

tơi như vậy , có thể có

yêu vật nguyện ý đi

theo mình đã là chuyện

lạ , chàng đương nhiên

không xoi mói gì được .

Cũng may Hà Miêu tính

cách nhu thuận ôn hoà ,

thời gian nhẫn nhịn chịu

đói cũng chưa từng cáu

giận gì , Trang Thiếu

Khâm ở cùng nàng cũng

hoà hợp .

Trời mưa càng lúc càng

lớn , Trang Thiếu Khâm

một thân ướt đẫm .

Xem ra tối nay không

rời được thành rồi .

Chàng tìm một nhà

hầm1 vỡ nát trú lại tạm

thời để tránh mưa . Nhà

hầm nhỏ hẹp , cũng may

địa thế tương đối cao ,

cũng coi như là khô ráo .

Chàng nâng Hà Miêu từ

trong lồng ngực a , cẩn

thận lau khô nàng , mới

cởi đồ vắ nước.

Hà Miêu vẫy vẫy cái

đuôi , con rắn nhỏ bốn

năm tấc đột nhiên liền

biến thành một con

mãng xà lớn dài năm

trượng như thùng

nước to , trên đầu tam

xích xà quan uy phong

lẫm liệt . Nàng lắc đầu

vẫy đuôi tiến về phía

trước , động tác linh

hoạt , đi lại như du long .

Trang Thiếu Khâm có

chút không yên lòng :

“Miêu Miêu , đừng có

chạy lung tung!”

Hà Miêu lập tức tiến vào

trong màn đêm.

Hà Miêu sẽ tự mình

kiếm ăn , nhưng Hàm

Đan là một thành trì

phồn hoa , rất khó kiếm

được món ăn thôn quê .

Nàng dạo chơi ở trên

đường hồi lâu , cuối

cùng ánh mắt gian

manh chiếu về hướng

chuồng gà nhà người

ta . Nửa đêm mưa to

gió lớn như vậy , chủ

nhà đã đi ngủ từ sớm

rồi . Nàng biết ăn trộm là

không đúng , nhưng mà

một tháng tới nay nàng

chỉ ăn mấy con chuột ,

nàng thật sự rất đói .

“Một con … Ta sẽ ăn

một con …” Do dự nửa

ngày , nàng lè lưỡi ra ,

luồn đầu vào chuồng

gà , há miệng đớp lấy

một con gà béo mập .

Đàn gà sợ tới mức kinh

hãi , ngay cả kêu cũng

không kêu lên một

tiếng .

Sau nửa canh giờ , nàng

bơi về chỗ trú . Trang

Thiếu Khâm dùng cây

khô trong chỗ trú để

đốt lửa , dùng cọc trúc

đem y phục ẩm ướt

hơn ở bên cạnh đống

lửa , còn bản thân thì

ngồi xếp bằng một bên .

Hà Miêu lấy giỏ trúc treo

trên cổ xuống , bên

trong có nhiều bánh

mỳ , đã bị thấm nước

mưa . Ướt , nhưng còn

có thể ăn .

Nàng giống như lấy nòng

đem đổ xuống trước

mặt Trang Thiếu

Khâm , Trang Thiếu

Khâm có chút không

được tự nhiên , nhưng

cuối cùng vẫn cầm bánh

mỳ , chàng sờ sờ đầu

của nàng , khen ngợi

nàng : “Miêu Miêu

ngoan.”

Hà Miêu tựa đầu chui

vào trong lồng ngực của

chàng làm nũng , trên

người chàng có vài vết

thương , có khi đuổi

theo yêu quái . Thế đạo

bây giờ gian nan , ngày

tháng binh đao loạn lạc ,

Thích đạo2 còn khó có

thể tự bảo vệ mình ,

huống chi là loại bang

môn tà đạo như Trang

Thiếu Khâm .

Chàng chưa từng nhận

thầy chính thức , chỉ

trông vào trí thông

minh của mình khắc khổ

bắt chước vài bản lĩnh

Đạo gia , thêm Hà Miêu

giúp đỡ . Loại tán gia

như tràng chịu sự coi

thường của người

khác , những người

danh giá chỉ kính

ngưỡng đạo phái chính

tông , công việc rơi

xuống đầu bọn họ phần

lớn chỉ là những việc

hao sức . Một lần làm

pháp sự bắt yêu trừ

tà , đạo phái chính tông

thu tiền mấy trăm hơn

ngàn , tán gia lại chỉ hơn

chục đồng , thậm chí

đụng phải kẻ keo kiệt ,

một đồng cũng không

còn bị đuổi . Có đôi lúc

đụng phải tai hoạ khó

giải quyết , ngay cả tiền

thuốc cũng không không

đủ .

Trang Thiếu Khâm tính

toán không được .

Lúc chàng nhàn rỗi cũng

coi tướng số cho người

ta . Mỗi lần thu năm

đồng , vào thời điểm

thật sự khó khăn một

hai đồng cũng nhận .

Nhưng đầu năm thời kì

khó khăn , người có lòng

dạ thảnh thơi đến coi

tướng bói toán cũng

không có mấy . Chàng

quả thật rất quẫn bách .

Hà Miêu đưa lưỡi liếm

qua vết thương trước

ngực của chàng , Trang

Thiếu Khâm vỗ vỗ đầu

nàng : “Miêu Miêu ngủ

đi , ngày mai nếu còn

không có việc , chúng ta

đi ra ngoài thành ở vài

ngày.”

Ngoài thành có núi ,

trong núi có thú hoang ,

Hà Miêu có thể tự mình

săn bắt , cũng không

phải chịu đói .

Hà Miêu dùng cái đuôi

ôm lấy cổ của chàng ,

ngẩng đầu lên nhìn

chàng : “Thiếu Khâm đi

đâu , thì Miêu Miêu đi

đó !”

Đêm đó sau cơn mưa,

lại là gió mát trăng

sáng . Hà Miêu uốn mình

ở cửa nhà hầm , Trang

Thiếu Khâm ngồi xếp

bằng ở bên trong . Nàng

thường vẫy vẫy cái

đuôi , thi thoảng thay

chàng đuổi muỗi , có lúc

đập lên mặt đất , kích

động một vũng nước ,

hạt nước văng khắp

nơi , ánh trăng sáng tụ

lại toả ra như ngọc

sáng .

Tiếng ếch kêu nổi lên

bốn phía , trong nhà

hầm vỡ khô nóng ,

Trang Thiếu Khâm lăn

qua lộn lại , không thể đi

vào giấc ngủ . Hà Miêu

bò tới , đem thân mình

to lớn hơi lạnh cố gắng

co lại trong lồng ngực

của chàng , hài lòng nhìn

chàng . Ánh mắt Trang

Thiếu Khâm dịu dàng :

“Làm sao vậy?”

Hà Miêu dường như

cảm nhận được điều gì ,

nghiêng đầu nhìn hắn :

“Chàng muốn nữ nhân

à ?”

Sắc mặt của Trang

Thiếu Khâm nhất thời

nhăn nhó : “Chớ nói

nhảm .”

Hà Miêu vẫy vẫy cái

đuôi , chỉ thấy sau một

trận khói xanh , nàng

hoá thành hình người .

Nàng đi theo Trang

Thiếu Khâm bôn ba

nhiều năm , không có tí

mỡ nào , dáng người

cũng nhỏ gầy , mái tóc

dài đen bóng gần như

che tới tận đầu gối . Lúc

nghiêng đầu trong mắt

đều như chứa nước ,

tóc đen tản ra khắp

nơi , dịu dàng vô cùng .

Trang Thiếu Khâm lúc

đó tuổi trẻ , căn cơ kém

cỏi , càng không có bao

nhiêu định lực , mà vốn

lại là đúng lúc xao động ,

nhất thời có chút không

khống chế được . Nửa

chối từ nửa đến gần

cuối cùng làm chuyện

hoang đường với nàng .

Hà Miêu không biết vì

sao lại lại mơ đến việc

này , những việc này đã

qua rất lâu rồi . Nàng còn

nhớ sau năm đấy ,

Triệu quốc và Tần quốc

lại bùng nổ chiến tranh ,

quân Tần , quân Tần

đánh bại Triệu quân ở

Trường Bình3 , tướng

lĩnh Tần quốc Bạch Khởi

giết bốn mươi vạn

người.

Đó là thời hoàng kim

của người tu đạo , bốn

mươi vạn linh khí của

hồn phách là chất dinh

dưỡng tuyệt thế vô

song dành cho người tu

đạo . Người có nhiều

kinh nghiệm có pháp khí

tối cao , người có bồi

nguyên vững chắc ,

trong thời gian ngắn tu

vi đại tiến .

Còn bởi vì oán khí của

vong linh quá nặng , yêu

quái hoành hành thế

gian . Hai nhà Thích đạo

bắt đầu phát triển hơn

bao giờ hết . Dạng

người thông minh tuyệt

đỉnh như Trang Thiếu

Khâm , tự nhiên sẽ

không bỏ qua cơ hội

ngàn năm có một này .

Chàng bây giờ đã là

tông sư một phái ,

chàng khai sáng

Thượng Dương tông ,

hiệu Huyền Thiên Diệu Di

chân pháp Vô Trần Vô

Cấu tịnh đề chính ngộ

Cửu Ngự Chân Nhân .

Những phong hiệu đó là

đế vương qua các triều

đại ban cho , Hà Miêu

vẫn gọi chàng là Thiếu

Khâm – nàng không nhớ

được nhiều như vậy .

Hà Miêu ở trong ao

ngâm nước , nàng đang

lột da , ngâm mình ở

trong nước sẽ không

quá khó chịu . Bên ngoài

có tiếng bước chân từ

xa dần đến gần , Hà

Miêu biết đó là đại đệ tử

Trang Hạo Thiên của

Trang Thiếu Khâm , hắn

cúi người nhấc Hà Miêu

từ trong ao lên , Hà

Miêu liền biết mình lại có

nhiệm vụ .

Nàng quấn ở trên người

Trang Hạo Thiên ,

Trang Hạo Thiên đã có

tu vi thông thiên , mấy

năm nay từ lâu đã

không còn xử lý công

việc của Thượng

Dương tông nữa. Hà

Miêu trước kia có thể

giúp chàng bắt yêu đuổi

quái , bây giờ lại không

có khả năng gì giúp

chàng . Những năm đầu

Trang Thiếu Khâm cũng

mang nàng đi qua vài

chỗ , nhưng sau khi

Thượng Dương tông

thành danh môn chính

phái , hơn nữa còn ngày

càng lớn mạnh , bên

cạnh chưởng giáo luôn

có một yêu quái đi theo

khó tránh khỏi không ra

thể thống gì , thời gian

Trang Thiếu Khâm dẫn

nàng đi ra ngoài liền dần

dần ít đi , cuối cùng có

một ngày , chàng nói

với Hà Miêu : “Sau này

ngươi đi theo Hạo

Thiên.”

Hà Miêu còn nhớ rõ ,

ngày đó mặt trời đặc

biệt lớn , nàng ngâm

mình ở trong ao , ngẩng

đầu lên nhìn chàng :

“Chàng không quan tâm

ta nữa?”

Trang Thiếu Khâm hơi

giật mình , sau đó lại

làm yên lòng nàng :

“Làm sao có thể chứ ,

Hạo Thiên tu vi không

tốt , cần ngươi bảo hộ

hơn.”

Sau đó , Hà Miêu cũng

rất ít khi nhìn thấy

chàng .

Nàng được an bài ở hậu

sơn của Thượng

Dương tông , khi Trang

Hạo Thiên muốn nhờ

nàng thì liền tới đây

mang nàng ra ngoài .

Thời gian nàng ngâm

mình ở trong ao càng

nhiều , sáng sớm dày

sương , tối trời đếm

sao .

Nhưng kỳ thực Hà Miêu

thích ra ngoài cùng

Trang Hạo Thiên , hậu

sơn này quá vắng vẻ ,

cả ngày nàng chẳng có

việc gì , rất cô đơn .

Hơn nữa Trang Hạo

Thiên thích mang nàng

đi bắt chuột đồng ,

nàng thích ăn chuột

đồng. Rất nhiều rất

nhiều năm trước ,

Trang Thiếu Khâm gặp

nàng ở núi Hoa Oanh4 ,

một tháng liền liên tục

ắt chuột đồng cho nàng

ăn . Nàng được cho ăn

không quan tâm đến

trăm năm tu hành của

mình , không chút do dự

theo chàng xuống núi ,

từ một phúc địa thanh

tĩnh , bước vào ba

trượng nhuyễn hồng5.

Trang Hạo Thiên lần này

là nhận lời nhờ vả bắt

Nghê.

Trong «Sơn Hải Kinh ·

Quyển ba Bắc Sơn

Kinh6» đã viết phía

đông Long Hầu Sơn7 ,

đổ về phía Hoàng Hà ,

trong có người cá , ăn

được khỏi si tật8.

Người cá này tức là

Nghê . Hà Miêu dẫn

Trang Hạo Thiên đông

hành , nhìn Long Hầu

Sơn mưu gió mịt

mù ,liền không khỏi có

chút sợ hãi : “Trang Hạo

Thiên … Chúng ta hôm

nào lại đến đi, ta , ta có

chút sợ hãi …”

Trang Hạo Thiên không

thèm để ý , tự mình

vào trước: “Nghê không

có lực công kích nào ,

không sợ . Bắt được nó

rồi chúng ta đi bắt

chuột đồng.”

Hà Miêu đi theo sau hắn

chậm rãi đi về phía

trước , một lát sau ,

đỉnh nút đột nhiên tối

đen một khoảng , một

con vật rất to lớn bỗng

giương cánh , há miệng

một hấp tha Trang Hạo

Thiên , mang theo vô số

đất đá . Là Côn Bằng9 !

Hà Miêu sợ đến vỡ

mật , hoá thành còn xà

lớn , một miệng đoạt

lấy Trang Hạo Thiên bỏ

chạy lấy mạng . Côn

Bằng kia chỉ chơi đùa

chốc lát liền hết hứng ,

bỏ đi không đuổi theo .

Hà Miêu ngậm Trang

Hạo Thiên trở về

Thượng Dương tông ,

chỉ cảm thấy miệng đầu

máu tươi , cúi đầu vừa

nhìn , phát hiện một

cánh tay của Trang Hạo

Thiên đã bị kéo đứt ,

người đã hôn mê bất

tỉnh.

Sau đó Hà Miêu gặp

được Trang Thiếu

Khâm , nàng rất vui vẻ ,

nhưng mà nàng không

dám đi tới .

Trước khi cứu chữa

Trang Hạo Thiên ,

Trang Thiếu Khâm chỉ

nói một câu với nàng :

“Quỳ , quỳ đến khi nó

tỉnh lại mới thôi!”

Khi chàng nói những lời

này ngay cả ánh mắt

cũng lạnh như băng .

Hà Miêu cứ như vậy quỳ

gối trên thềm đá ở hậu

sơn , toàn Thượng

Dương tông đều vì

chuyện Đại sư huynh bị

thương mà bận rộn ,

không ai lo lắng cho

nàng . Khi đó mặt trời

rất lớn , nàng đang lột

da , nhưng không có

nước.

Nàng không biết quỳ

bao lâu , ai cũng không

nói cho nàng biết Trang

Hạo Thiên đã tỉnh

chưa . Thật sự quá mệt

mỏi , nàng đang ngủ .

Mơ thấy rất lâu rất lâu

trước kia , Trang Thiếu

Khâm vì bái Jia10 làm

thầy , ở ngoài Jia11 quỳ

đến không dậy nổi .

Nàng cùng hắn ngẩng

đầu lên quỳ ngối trước

cửa cung , chàng ôn nhu

xoa đầu nàng : “Miêu

Miêu ngoan , trời nóng ,

Miêu Miêu đừng quỳ.”

Chuyện xưa như gió thổi

mây bay , mà nay ở hậu

sơn , mặt trời đỏ thắm

đẹp như mẫu đơn ,

không người quan tâm .

Hà Miêu biết thời gian

đã qua khoảng hai

tháng , nàng đói bụng

hai lần , trộm bắt hai

con thỏ . Nàng tha thiết

mong chờ nhìn về

hướng bậc đá dưới

chân núi , hai tháng ,

Trang Hạo Thiên còn

chưa tỉnh sao?

Sau đó cuối cùng có một

ngày , một đệ tử mới

nhập môn lạc đường , đi

nhầm vào hậu sơn , hắn

nói cho Hà Miêu Đại sư

huynh đã tỉnh từ lâu ,

nhưng mà cánh tay bị

phế . Ba tháng trước

phải đi Cửu Thượng

cung an dưỡng rồi .

Hà Miêu không rõ nàng

có phải không cần quỳ

nữa hay không , nàng

thong thả bò vào trong

ao .Da trên người đã lột

nhiều lớp rồi , không có

nước làm dịu , xù xì

không thành dạng gì .

Nàng biết mình đã làm

sai , nhưng khi toàn

thân sũng nước , nàng

vẫn cảm thấy rất mất

mát , giống như thế giới

này đã quên nàng rồi .

Cuộc sống đối với một

người nói nhanh cũng

không nhanh , nói chậm

cũng không chậm , chỉ

có một điều , ngay cả

một chút hồi ức cũng

không để lại . Nhị đệ tử

Trang Hạo Vũ của

Trang Thiếu Khâm trở

thành chủ sự của

Thượng Dương tông .

Hắn tu vi kém hơn so

với Trang Hạo Thiên ,

còn không thể độc bá

một phương . Dưới tình

thế cấp bách , Trang

Thiếu Khâm dùng rất

nhiều dược vật trợ giúp

cho hắn .

Hắn thỉnh thoảng cũng

đến tìm Hà Miêu , một

số rượu thuốc cần vận

công tiêu hoả . Hà Miêu

cũng sẽ hoá thành hình

người giúp hắn , nhưng

dược liệu hắn dùng rất

nhiều rất lẫn lộn , Hà

Miêu có chút sợ hãi

hương vị kia , từ đầu

đến cuối không chịu

thân cận hắn .

Ngày một dài , hắn liền

hiện ra chút thái độ dữ

tợn : “Ngươi để sư phụ

ôm , để Trang Hạo

Thiên ôm , vì sao không

cho ta ôm ? Ta có chỗ

nào không bằng Trang

Hạo Thiên ?!”

Hà Miêu là một con xà

ngốc đã lâu , càng này

càng không tuỳ tiện nói ,

nhiều lúc nàng chỉ biến

thành thân rắn bơi xa

xa trong ao .

Mãi đến một ngày ,

Trang Hạo Vũ ra lệnh

cho Hà Miêu đến phòng

của hắn giúp hắn vận

công thì Hà Miêu mới

biết được cái gì khiến

mùi vị của hắn đáng sợ

như vậy . Trong phòng

hắn bày đầy các loại

rượu thuốc , những

rượu thuốc này cùng

một màu đều là lấy xà

làm thuốc dẫn . Nàng lui

ra phía sau từng bước ,

đụng phải giá gỗ , xà

trong bình rượu lảo đạo

mạnh , giống như đang

bơi lộn .

Sắc mặt Hà Miêu trắng

bệch .

Trang Hạo Vũ thấy thế

cười lạnh , hắn ăn vào

hai viên kim đan , lại mở

ra một lọ rượu thuốc :

“Xoa cho ta.”

Trong bình rượu thuốc

kia , một con rắn mai

gấm bị ngâm thành một

nhánh khô kiệt . Hà Miêu

hơi muốn nôn , Trang

Hạo Vũ lại gần bên tai

nàng , cười tà: “Nếu

ngươi không nghe lời ,

hôm nào ta để sư phụ

đem ngươi ngâm thuốc

pha chế rượu . Công

hiệu khẳng định lớn hơn

so với chúng .”

Hà Miêu lắc đầu , nàng

nghĩ sẽ không , Trang

Thiếu Khâm sẽ không

lấy nàng ngâm rượu .

Nhưng nàng nhanh

chóng nhận lấy rượu

thuốc – hắn sẽ , hắn đã

rất lâu không gọi nàng là

Miêu Miêu , hắn rất lâu

chưa từng tơi thăm

nàng , hắn quên nàng

rồi .

Mà nàng là lão xà ngàn

năm , nàng ngâm rượu

hiểu quả rất tốt .

Nàng chậm rãi xoa xoa

rượu rắn cho Trang Hạo

Vũ , hai vai run rẩy ,

giống như một chiếc lá

rụng .

Trang Hạo Vũ thường

thường triệu Hà Miêu

đến phòng , hắn nghe

người ta nói xà yêu này

và sư phụ của mình có

chút không minh bạch ,

ngày thường thấy nàng

và Đại sư huynh Trang

Hạo Thiên đi lại với nhau

thân mật , liền đoán

quan hệ hai người cũng

không sạch sẽ.

Xà yêu này bộ dạng

đẹp , hắn tự nhiên động

tâm không chính đáng .

Nhưng Hà Miêu luôn

tránh hắn không kịp ,

làm hắn thầm hận

không thôi .

Đêm hôn may , Trang

Hạo Vũ uống chút

rượu , lại triệu Hà Miêu

đến phòng . Thừa dịp

nàng xoa rượu thuốc

thì nói những lời không

đứng đắn , Hà Miêu có

vẻ khẩn trương hơn

bình thường . Ở trên giá

gỗ để một vò rượu

mới , con rắn ngâm bên

trong vẫn còn sống , nó

rên rỉ giãy chết . Khi Hà

Miêu không hẹn mà

quay đầu đột nhiên

thấy ánh mắt nói , ở

trong rượu mạnh biến

thành thứ màu sắc làm

cho người ta sợ hãi .

Chính lúc này , Trang

Hạo Vũ đột nhiên cầm

tay nàng , nàng hét lên

một tiếng , cầm rượu

thuốc trong tay dùng

sức nện lên đầu Trang

Hạo Vũ . Trang Hạo Vũ

giận không kiềm được ,

lập tức liền lấy kiếm gỗ

đào trên tường .

Hà Miêu biết gây hoạ ,

nơi này là Thượng

Dương tông , tất cả bên

trong đều là thuật sĩ ,

mà nàng là một yêu

quái , toàn bộ đồng loại

của nàng đều ngâm

mình ở bên trong rượu

thuốc . Thiên hạ này

rộng lớn , chứa được

Trường Giang và Hoàng

Hà to lớn , thiên hạ này

nhỏ , không chứa được

một con yêu quái.

Nàng biến thành rắn ,

cái đuôi quẹt ngang ,

điên cuồng đập vỡ toàn

bộ rượu thuốc , những

con xà yêu còn sống

cũng đã hấp hối nhưng

vẫn liều mạng bỏ chạy

ra bên ngoài . Trang Hạo

Vũ giận dữ , cầm kiếm

bấm tay niệm thần chú ,

một kiếm đâm thẳng

vào nàng bảy tấc. Hà

Miêu bị đau , chợt quay

đầu lại , một đuôi ba

vặn ở cổ họng của hắn .

Hà Miêu bình sinh có hai

nguyện vọng lớn , một

cái là ăn chuột đồng mỗi

ngày , một cái là phải đi

xem Côn Luân khâu .

Một năm nọ , Trang

Thiếu Khâm vì một

người tên Lưu Tú luyện

chế kim đan , ngày qua

ngày canh giữ trước lò ,

không có thời gian cùng

nàng đi bắt chuột đồng

nữa . Nhưng chàng rất

dịu dàng , chàng vuốt

đầu của nàng , thấp

giọng nói : “Miêu Miêu

ngoan , hôm nay tự

mình đi bắt chuột

đồng . Thiếu Khâm kiếm

nhiều tiền hơn , đến lúc

đó mang Miêu Miêu đi

Côn Luân.”

Vì thế Hà Miêu tự đi bắt

chuột đồng , bản lĩnh

săn bắt của nàng cao

siêu , đáng tiếc không ai

khen ngợi nàng , vì thế

trò chơi kia từ đó về

sau không hề thú vị

nữa.

Hiện giờ Trang Thiếu

Khâm đã là khách quý

được trên dưới Côn

Luân đón tiếp long

trọng , nhưng hắn chưa

từng mang Hà Miêu đến

Côn Luân . Đó là một

danh môn chính phái ,

thân phận tôn vinh hiển

hách như hắn , mang

yêu quái đến đó thật là

không thể.

Khi đó tiết trời vào

đông , Thượng Dương

tông tuyết đọng tới

đầu gối .

Trang Hạo Vũ không

chết , nhưng xương cốt

tổn thương nghiêm

trọng , Trang Thiếu

Khâm lần đầu tiên đánh

nàng . Roi kia Hà Miêu

nhận ra , là một trong

pháp bảo chàng luyện

chế vào thời điểm cuộc

chiến Trường Bình .

Thời tiết vô cùng lạnh ,

nàng ở trên tuyết lăn

một vòng , máu đọng

trong tuyết nở như hoa

lửa . Giá lạnh đông cứng

tri giác , miệng vết

thương cũng không còn

đau . Trước mắt là

khung cảnh trắng đến

ngỡ ngàng , nàng vùi

thân ở giữa , không có

nơi tới , cũng không có

chỗ về.

Ao đã kết băng , nàng

đi lại ở trong núi , tìm

kiếm rất lâu cuối cùng

cũng tìm được một hốc

cây . Nàng thu nhỏ thân

mình cuộn vào trong

hốc cây , vảy bay tán

loạn ở quay người .

Buổi chiều , Trang Thiếu

Khâm phái người đưa

thỏ tới . Nàng quấn lấy

con thỏ vài vòng , há

miệng thở dốc , chỗ vết

kiếm bảy tấc rất sâu ,

miệng nàng đầy máu ,

không thể nuốt .

Hà Miêu bị bệnh , uy lực

của pháp khí Trang

Thiếu Khâm mang bên

người , không phải nàng

có thể chịu được . Nàng

cuộn mình trong hốc

cây , vẫn không nhúc

nhích , thân thể rời khỏi

nước , cổ họng khô ráp

đến cứng lại . Miệng hết

thương trong miệng

mưng mủ , nàng không

ăn nổi cái gì , chỉ có thể

ngậm một miệng đầy

tuyết .

Thời tiết càng ngày

càng lạnh , nhiệt độ

trong hốc cây quá thấp ,

thân thể của nàng quá

yếu , mùa đông này chỉ

có thể ngủ . Nàng thử

thật nhiều lần , rốt cục

miễn cưỡng nuốt hai

con thỏ , ở trong hốc

cây cuộn thành một

vòng , Cái rét mùa đông

thấm vào trong mộng ,

vừa lạnh vừa dài.

♦♦♦

[1]Khu vực cao nguyên

Hoàng Thổ ở Tây Bắc,

Trung Quốc, người ta

đào những cái hang ở

vách núi đá để ở gọi là

nhà hầm

[2] – *Chỉ chung Phật

giáo cùng Đạo giáo * Chỉ

tăng nhân và Đạo sĩ

[3]Trận Trường Bình

là trận đánh lớn giữa

nước Tần và nước

Triệu thời Chiến Quốc

trong lịch sử Trung

Quốc diễn ra từ năm

262 TCN đến năm 260

TCN. Cả hai bên đều

thay chủ tướng chỉ huy

quân đội và kết quả

quân Tần đánh bại quân

Triệu, giết hơn 40 vạn

quân Triệu.

[4] – Một ngọn núi ở

tỉnh Tứ Xuyên , Trung

Quốc.

[5] – Nhuyễn hồng là

một từ ngữ trong Hán

ngữ . Ý giống như hồng

trần , là chỉ bụi đất

mềm mại , vì bụi đất

tung bay mà đặc biệt

náo nhiệt , cho nên có ý

chỉ thế tục phồn hoa

náo nhiệt .

[6] – Sơn Hải Kinh là cổ

tịch thời Tiên Tần của

Trung Quốc, trong đó

chủ yếu mô tả các thần

thoại, địa lý, động vật,

thực vật, khoáng vật,

vu thuật, tông giáo, cổ

sử, y dược, tập tục,

dân tộc thời kỳ cổ đại.

Sơn Hải Kinh nguyên bổn

có hình vẽ mô tả hẳn

hoi, gọi là “Sơn Hải Đồ

Kinh”, nhưng bản này

đến đời Ngụy Tấn thì

thất truyền. Có học giả

cho rằng, Sơn Hải Kinh

không chỉ đơn thuần là

quyển sách ghi lại

truyện thần thoại, mà là

thứ sách địa lý thời cổ

đại, bao quát nhiều loài

chim thú khắp núi sông

vùng Hoa Hạ lẫn các lãnh

thổ hải ngoại. Tác giả và

thời gian hoàn thành

Sơn Hải Kinh chưa được

xác định, trước thì cho

rằng do Bá Ích và Đại

Vũ làm, nhưng hiện giờ

các học giả Trung Quốc

cho rằng thời gian để

hoàn thành sách này

trải qua nhiều kỳ, làm

bỡi nhiều tác giả khác

nhau, niên đại vào

khoảng từ thời Chiến

Quốc kéo dài cho đến

đầu thời Hán. Sách có

thể là do nhiều người ở

nước Sở, Sơn Đông, Ba

Thục cùng người từ

nhiều địa phương khác,

đến thời Hán thì được

tập hợp lại để làm sách

dạy học.

[7] –Long Hầu Sơn là

tên núi trong truyền

thuyết . Theo “Sơn Hải

Kinh” chi “Sơn Kinh”

quyển thứ ba “Bắc Sơn

Kinh” ghi lại , Long Hầu

Sơn cách Sơn Đông hai

trăm dặm về phía Bắc ,

cách thành Sơn Tây hai

trăm dặm về phía Nam .

Trên núi không có cỏ

cây , nhiều vàng ngọc .

Là nơi đầu nguồn nước.

[8] – bệnh liên quan đến

thần kinh.

[9] – Là loài cá lớn hay

còn là loài chim lớn

trong truyền thuyết

thời xưa , đồng thời

cũng ám chỉ là loài đại

bàng do loài cá côn hoá

thành trong “Tiêu Dao

Du” của Trang Tử.

[10] – Dịch âm – dùng

cho tên riêng .

迦/Jia / Già – Tăng lữ

phật giáo .

[11] – chùa

Trang Thiếu Khâm tu vi

đã có thể ở trên thiên

đạo khi đạo môn bấp

bênh . Mấy năm nay

những trường phái Đạo

giáo nổi lên khắp nơi ,

gần như trở thành

chính đạo cùng tranh

đấu với gian tà . Không

ít tu sĩ nuôi giữ yêu vật

đều gặp phải sự bắt

giết trắng trợn , tranh

chấp làm phản hoặc

chạy trốn . Hà Miêu

được nuôi dưỡng ở hậu

sơn của Thượng

Dương tông cũng bị

quản vô cùng chặt , sợ

việc tông phái mình nuôi

yêu quái truyền ra ngoài.

Cuối cùng cũng có một

ngày , yêu quái và tu sĩ

hoàn toàn đối lập . Vì

muốn bảo trụ yêu sủng

tu vi đã bất phàm của

mình , các tu sĩ định ra

quy củ – yêu sủng trung

thành giết chết nhiều

yêu quái nhất , có thể

để lại tiếp tục nuôi

dưỡng . Phàm yêu sủng

không chịu giết yêu quái

hay giết yêu ít nhất đều

bắt giết như nhau .

Khi Trang Thiếu Khâm đi

tới , Hà Miêu ở trong

hốc cây ngủ đông đã bị

băng tuyết bao trùm ,

chàng thở dài , ra lệnh

cho đệ tử bào Hà Miêu

từ trong hốc cây ra . Hà

Miêu lạnh giống như một

khối băng .

Chàng mang Hà Miêu

trở về phòng , đặt ở

bên cạnh lò sưởi , để

nàng từ từ tỉnh dậy .

Hà Miêu mở mắt thấy

một căn phòng ấm áp

ánh lửa , Trang Thiếu

Khâm một thân đạo

phục màu sáng , ngồi

bên cạnh lò sưởi im lặng

đọc sách . Nàng đột

nhiên nhớ tới một năm

nọ , Hao Đà bị Tào Tháo

chém đầu , Trang Thiếu

Khâm đi theo Kỳ phu

nhân tính sổ sách không

may làm cháy y thư .

Khi đó chàng cũng ngồi

như vậy bên cạnh cổ

thụ ở núi hoang , vừa

trông đã là mấy tháng .

Lúc ấy chàng đã là thân

thể địa tiên , tích cốc

nhiều năm , không sợ

đói rét , không biết đau

ốm . Hà Miêu lẳng lặng

nằm úp sấp ở bên cạnh

chàng , trời dần dần rét

lạnh , tuyết rơi , nàng

lạnh thành một đống ,

cuối cùng chỉ có thể ngủ

đông . Khi Trang Thiếu

Khâm phát hiện cũng

đưa nàng đến nhà trọ

như vậy , đốt nóng lò

sưởi ấm , chàng dùng

rượu đế làm ấm người

cho nàng , ánh mắt kia

cực kỳ đau lòng : “Thực

xin lỗi Miêu Miêu , thực

xin lỗi …”

Trang Thiếu Khâm biết

nàng đã tỉnh , chàng gác

quyển sách trên tay

xuống , thần sắc trầm

lặng : “Ngày mai đi đến

núi Hoa Oanh.”

Hà Miêu gật đầu , không

hỏi làm gì , nàng rất

ngoan , hơn tám trăm

năm qua chưa từng hỏi

Trang Thiếu Khâm làm

gì .

Trang Thiếu Khâm giống

như nhớ ra gì đó , than

nhẹ một tiếng , hơi

nâng tay , muốn sờ sờ

đầu của nàng . Hà Miêu

đột nhiên co rúm lại một

chút , tránh né chàng .

Phản ứng quá đột ngột ,

hai bên đều có phần ngơ

ngẩn , nhìn tay chàng

dừng lại giữa đường ,

Hà Miêu ngượng ngùng

đưa đầu đi tới gần ,

đầu xà cọ xát qua lại ở

trong lòng bàn tay

chàng .

Rất nhẹ nhàng , đụng

chạm rất cẩn thận . Từ

sau khi một người tên

là Tư Mã Viêm bái

chàng là quốc sư , bọn

họ không còn thân mật

như vậy nữa . Thời gian

qua lâu , ngay cả đường

vân của lòng bàn tay

cũng đã xa lạ .

Tuyết đọng ngoài cửa

sổ bắt đầu tan , thi

thoảng có cành khô bị

gió tuyết bẻ gẫy , vang

lên mấy tiếng . Trang

Thiếu Khâm không hề

bận tâm , trong lòng

đột nhiên dâng lên một

tia rung động , chàng

nhẹ giọng gọi nàng :

“Miêu Miêu.”

Hà Miêu mơ hồ còn nhớ

rõ loại ánh mắt ôn hoà

chuyển động này , nàng

biết tâm tư của Trang

Thiếu Khâm . Nàng có

chút sợ , nhưng mà

nàng không dám cự

tuyệt . Huyền Thiên

Diệu Di chân pháp Vô

Trần Vô Cấu tịnh đề

chính ngộ Cửu Ngự Chân

Nhân hôm nay đã không

phải là Trang Thiếu

Khâm cưng chiều nàng ,

đau lòng vì nàng trước

kia rồi . Chàng sẽ đánh

nàng , đánh đến chết .

Hơn nữa nàng vẫn còn

rất lạnh , vảy trên

người rơi xuống còn

chưa mọc được , trong

phòng rất ấm áp , nàng

không muốn đi ra ngoài .

Đêm đó nàng ngủ ở

trong phòng Trang

Thiếu Khâm , hầu hạ

chàng xong lại biến trở

về thân rắn , cũng

không dám cuộn trong

người hắn thật lâu

giống như trước đây

nữa . Nàng cuộn người

yên lặng ngủ ở bên cạnh

lò sưởi , lặng nghe nghe

gió tuyết .

Núi Hoa Oanh ở đất

Thục , chung linh dục

tú1 , là chốn bồng lai của

người tu tiên.

Hà Miêu đi theo Trang

Thiếu Khâm cùng nhau

đi , Trang Thiếu Khâm

ngự kiếm , nàng đằng

vân . Gần đến tiền sơn ,

Trang Thiếu Khâm đem

một cái hộp đưa cho

nàng . “Lên núi bái phỏng

Hoa Oanh , lễ vật mừng

thọ bên trong hộp quý

giá , không được tự

mình mở ra!”

Hà Miêu biết Hoa Oanh ,

y là chủ nhân ngọn núi

này , thời điểm Hà Miêu

mới đắc đạo đã từng

bái phỏng y . Hiện giờ

nghe thấy lời của Trang

Thiếu Khâm , nàng nhận

hộp , vui vẻ đi trước.

Hôm nay là thọ thần của

Hoa Oanh , y tính tình

hảo sảng , cũng không

kỳ thị yêu tộc , những

năm này kết giao rất

nhiều bằng hữu . Ngày

này hàng năm , luôn có

rất nhiều yêu tộc đến

chúc thọ . Hà Miêu lớn

lên từ nhỏ ở núi Hoa

Oanh , yêu tinh vốn

thuộc núi Hoa Oanh , liền

rất thuận lợi được dẫn

tới chỗ ngồi .

Lễ vật mà Trang Thiếu

Khâm lệnh cho Hà Miêu

đưa đi mừng thọ là một

cổ cầm , Hoa Oanh rất

thích , còn gảy một

khúc trước mọi người .

Đâu lường được bữa

tiệc chưa quá nửa , Hoa

Anh đột nhiên chết bất

đắc kỳ tử . Mọi người

kinh sợ kiểm tra xác ,

chỉ biết người y trúng

kỳ độc , nhưng không

tra được kỳ độc đến từ

đâu .

Thời gian qua thanh

danh của Hoa Oanh ở

Đạo phải rất cao , hiện

giờ đột nhiên bị hại ,

Đạo tông nhận định

chính là yêu quái gây

nên , ngay lập tức vây

chặt núi Hoa Oanh , phát

động một trận đồ sát

đối với tất cả yêu quái

ở đây . Sự tình phát

triển là lúc Hà Miêu ngồi

ở cuối chiếu , tu sĩ liên

tiếp giết sách toàn bộ

yêu quái trên núi , chỉ

thả mình nàng .

Hà Miêu đứng giữa

không trung , dưới chân

từng là nhà của nàng , là

nơi sinh dưỡng của

nàng . Nhưng hôm nay

máu tươi nhuộm cát

bụi , xương khổ lấp

phồn hoa , nàng không

có nhà nữa.

Cái đuôi của nàng quét

đổ cả đống cổ mộc , vảy

vừa mọc lại bị róc đến

tan tác: “Ngươi gạt ta ,

ngươi gạt ta ! Ngươi

muốn giết sạch chúng

ta!!”

Nàng đau thương gào

lên , Trang Thiếu Khâm

chỉ đem toả yêu luân

cột ở trên đuôi của

nàng , thờ ơ nhìn trận

giết chóc này , thanh

âm của chàng hờ hững

đến lãnh khốc : “Là bọn

chúng , nàng và ta , mới

là chúng ta.”

Hà Miêu ở trong núi

khóc đến khàn giọng , cổ

cầm kia làm từ tên

độc , cái chết của Hoa

Oanh , chẳng qua chỉ là

một cái cớ để Đạo gia

giết yêu . Mà nàng ,

chính nàng đem cổ cầm

đưa đến trước mặt

Hoa Oanh , bởi vì nàng

là yêu đi ta từ núi Hoa

Oanh , Hoa Oanh không

đề phòng chút nào .

“Trang chưởng giáo ,

lần này yêu sủng của

ngươi lâp công lớ , ngày

sau Đạo tông chắc sẽ

không làm khó nàng.”

Cung chủ Cửu Thượng

cung chậm rãi đi tới ,

phe phẩy phất trần

trong tay , y cười đến

tiên phong đạo cốt.

Trang Thiếu Khâm chỉ

nhìn Hà Miêu dưới chân ,

chàng thấy được nỗi

thống khổ của nàng ,

chàng cảm thấy Hà Miêu

đối với hắn , đã không

còn trung thành .

Từ Chiến Quốc đến Đại

Đường , thời gian hơn

tám trăm năm , tất cả

mọi người đều thay

đổi .

“Hạo Thiên có khoẻ

không ?” Chàng đều đều

hỏi đến đệ tử của

mình , không nhìn đến

Hà Miêu đang phủ phục

trên mặt đất nữa ,

đúng là thay đổi rồi ,

năm tháng trường hà

vốn là một hồi biến ảo ,

giang sơn , đế vương

còn thay đổi trong nháy

mắt , huống chi là chàng

và Hà Miêu?

“Chưởng giáo yên tâm ,

cánh tay của lệnh đồ

tuy bị Côn Bằng gây

thương tích , nhưng

điều dưỡng qua bài

thuốc gia truyền của

cung ta , đã không còn

đáng ngại.” Y ghé sát

vào Trang Thiếu Khâm ,

có vẻ rất tự mãn ,

“Cung ta nghiên cứu chế

tạo một loại đan dược

mới , lấy bột gỗ Đế Hưu

thêm Vong Ưu Thảo bí

chế mà thành , tên là

Liệu Sầu , ăn có thể

quên sầu . Nếu như yêu

sủng của chưởng giáo

ăn , nàng tất sẽ quên

hết chuyện không thoải

mái , đối với chưởng

giáo phục tùng như lúc

ban đầu .”

Trang Thiếu Khâm nhận

lấy bình dương chi bạch

ngọc y đưa , đổ ra một

viên thuốc màu xanh ,

chàng tách miệng Hà

Miêu , cố chấp cho nàng

ăn : “Cũng tốt , nếu

không vui , chi bằng

quên đi.”

Hà Miêu tỉnh lại vào

sáng sớm một ngày

xuân , cây non trong núi

đã đâm chồi , chim di

trú quay về từ phương

nam , ánh mặt xuyên

qua ngọn cây , sáng mịn

như tơ lụa ngũ sắc.

Hà Miêu rất vui vẻ , nàng

ở trong núi đuổi sóc , có

lúc gặp được Trang

Thiếu Khâm , nàng vẫn

dính lấy chàng , sẽ dùng

cái đuôi ôm lấy cổ của

chàng không cho phép

chàng đi . Vì thoát

thân , Trang Thiếu

Khâm đồng ý với nàng

rất nhiều chuyện , như

đi bắt chuột đồng , như

mua cho nàng quần áo

đẹp , như mang nàng

nhìn Côn Luân khâu .

Nhưng mà chàng cũng

không thực hiện , chàng

chỉ cần cho nàng ăn một

viên Liệu Sầu , nàng liền

quên hết tất cả chờ đợi

khiến nàng không vui ,

cũng quên đi mình đang

chờ cái gì .

Trang Thiếu Khâm

thường xuyên ra lệnh

cho Trang Hạo Vũ dẫn

nàng xuống núi giết

yêu , mỗi lần nàng đều

nghĩ là lần đầu tiên ,

mỗi lần đều nghĩ là lần

cuối cùng .

Nàng luôn luôn rất vui

vẻ.

Không lâu sau , Cung chủ

Cửu Thượng cung

mang yêu sủng của

mình đến Thượng

Dương tông làm khách .

Yêu sủng của y chính là

một con Hắc Lang , tu vi

cũng không dưới ngàn

năm . Hắn dẫn lang yêu

ngồi trong nội đường ,

nụ cười trên mặt như

hoa tháng ba : “Trang

chưởng lão , yêu sủng

của bần đạo Tham Lộc ,

hiện giờ một ngàn hai

trăm sáu mươi mốt

tuổi , bần đạo vẫn bất

hạnh không thể tìm

được thần thú xứng đôi

với nó . Nay thấy Hà

Miêu ngồi dưới Trang

Chưởng giáo thật là

xuất sắc , chỉ không

biết Chưởng giáo có

nguyện ý bán cho bần

đạo cái nhân tình này

không?”

Trang Thiếu Khâm nhíu

mày , như đang đánh

giá Lang yêu được gọi là

Tham Lộc kia . Cung chủ

Cửu Thượng cung là loại

giảo hoạt , lập tức liền

mở miệng : “Trang

huynh , hiện giờ đạo

hạnh của ngài đã đạt

tới hoá cảnh , ngày đắc

đạo phi thăng sắp tới .

Có nhiều thứ cho dù là

luyến tiếc , chung quy

cũng phải bỏ.”

Trang Thiếu Khâm nhấc

chén trà uống , không

nói gì . Cung chủ Cửu

Thượng cung nói sắc

bén : “Đạo hữu , Tham

Lộc tuy là yêu sủng của

bổn cung , nhưng bổn

cung từ trước đến nay

đều coi như chính mình ,

ngày sau đắc đạo , nói

không chừng còn kế

thừa Cửu Thượng cung

cũng chưa biết trừng .

Chúng ta là chí giao ,

chẳng lẽ đạo hữu còn lo

lắng bần đạo đối xử

lạnh nhạt với hậu bối

sao?”

Câu nào của y cũng

đánh trúng chỗ hiểm ,

Trang Thiếu Khâm sau

một hồi suy nghĩ cuối

cùng nói : “Ngươi trở về

trước , cho ta suy nghĩ

hai ngày .”

Ngày hôm sau , Hà Miêu

lại được đưa tới phòng

của Trang Thiếu Khâm .

Phòng của chàng bố trí

đơn giản , trong bình

hoa trước cửa sổ cắm

một bó anh đào rất

lớn , mùi hương thanh

nhã thoang thoảng .

Trang Thiếu Khâm ngồi

trước ghế gỗ lim , thần

sắc hờ hững : “Ngươi

thu dọn một chút , qua

hai ngày … Đến Cửu

Thượng cung .”

Hà Miêu ngẩng đầu nhìn

chàng , chàng nghiêng

mặt đi , tránh được ánh

mắt của nàng . Có

người dẫn nàng ra

ngoài , đã đi ra rất xa ,

nàng đột nhiên quay

đầu lại : “Thiếu Khâm ,

Miêu Miêu luôn rất ngoan

có phải không?”

Trang Thiếu Khâm cúi

đầu , hồi lâu mới đáp:

“Ừ”

Ánh mắt của nàng nghi

hoặc mà bi thương :

“Vậy vì sao chàng

không quan tâm ta

nữa? Là chàng nói ta rất

ngoan , ta mới chịu theo

chàng xuống núi . Ta

luôn rất ngoan , vì sao

chàng lại không quan

tâm ta nữa?”

Năm ấy ở núi Hoa

Oanh , hoa trên núi nở

rực rỡ , suối trong như

lụa . Trang Thiếu Khâm

hai bàn tay trắng khẽ

vuốt ve đầu Hà Miêu ,

giọng nói ôn nhu : “Miêu

Miêu rất ngoan , Miêu

Miêu cùng Thiếu Khâm

xuống núi được không?”

“Dưới chân núi có chuột

đồng không?”

“Có , xuống núi , Thiếu

Khâm có thể ngày ngày

bắt chuột đồng cho

Miêu Miêu , chờ kiếm đủ

tiền rồi , Thiếu Khâm

dẫn Miêu Miêu đi xem

Côn Luân khâu . Chỉ cần

Miêu Miêu nghe lời ,

chúng ta vĩnh viễn đều

ở cùng nhau.”

Trước Tần Hán , Xuân

Thu Chiến Quốc. Lời

chàng đã nói ta nhớ

được , ta vẫn nhớ .

Nhưng chàng thì vì sao

không quan tâm ta

nữa?

Trang Thiếu Khâm

đứng ở chỗ cũ , phủ

dưới hơn tám trăm

năm bụi trần , trái tim

đó dần dần đau .

Hai ngày sau , Hà Miêu

lấy chồng .

Trang Thiếu Khâm mặc

Đạo phục màu xanh ,

trầm mặc đưa tiễn . Giá

y đỏ tươi kia cháy lên

một ngọn lửa trong

mắt chàng , chàng cảm

thấy có lẽ mình cũng

cần một viên Liệu Sầu .

Thì ra đoạn đường này

gắn bó bước đi , chẳng

qua chỉ là vì màn tiễn

đưa cuối cùng này .

Chàng luôn thanh tỉnh

biết thứ mình cần là gì .

Thứ chàng muốn chính

là Bát Nhã của Niêm Hoa

Vi Tiếu , không phải

nhân gian luẩn quẩn . Vì

thế những con đường

rộng mở khiến người ta

mất phương hướng

này , dù có luyến tiếc ,

cũng phải bỏ.

Chàng dốc ra một viên

Liệu Sầu , cuối cùng lại

chậm rãi thả vào trong

bình ngọc , nếu đã bỏ ,

có thể không quên hay

không ? Đời đời đánh

mất , ta là Bát Nhã ,

người nào là ta ?

Một tháng sau , kỳ hạn

tu hành của Trang

Thiếu Khâm đã hết , đại

kiếp rơi xuống . Trước

khi bế quan chàng mời

rất nhiều hảo hửu cùng

tụ lại . Trong bữa tiệc

Hoa Dương chân nhân

trong lúc vô tình nói :

“Nghe nói trước đó vài

ngày Cửu Thượng cung

muốn chế Trường Sinh

hoàn , thiếu một miếng

mật rắn ngàn năm ,

hiện giờ đã đủ vị

chưa?.”

Trang Thiếu Khâm đột

nhiên quay đầu lại :

“Thiếu vật gì?”

Hoa Dương chân nhân

hồn nhiên không phát

hiện ra có gì khác

thường , lặp lại : “Mật

rắn ngàn năm . Hiện giờ

yêu vậy đều bị giết

không còn nhiều lắm , đi

đâu tìm thứ ngàn

năm…”

Trang Thiếu Khâm

không còn nghe thấy y

nói gì nữa , chàng ngự

kiếm bay tới Cửu

Thượng cung .

Trong mật thất Cửu

Thượng cung , một đại

mãng xà dài năm

trượng bị trói chặt trên

tường , dưới đỡ lấy

một ống trúc dày cỡ

đầu ngón tay , chuyên

để lấy dịch mật .

Thành Hàm Đan một

năm nọ , hoa thu rơi

đầy . Trang Thiếu Khâm

thay người trừ tà thì

gặp ác thú Đào Ngột2 ,

người bị thương nặng ,

không có tiền trị liệu .

Chính là con rắn này rút

mật đi đổi tiền mua

thuốc . Khi đó nàng bịt

lấy vết thương , cười

như cắt : “Miêu Miêu

không đau , Miêu Miêu là

yêu nha , rất nhanh sẽ

khỏi.” Nàng xoa vết

thương , tự nói với

mình “Rất nhanh sẽ

khỏi…”

Lúc này trong mật thất

tối tăm , con rắn kia

ngẩng đầu , thanh âm

thấp như rên rỉ : “Thiếu

Khâm , Miêu Miêu đau ,

đau quá…”

Một giọt nước mắt , từ

282 công lịch chảy thẳng

đến giờ , xuyên qua hơn

tám trăm năm tháng

bụi trần , rơi vào lòng

bàn tay của chàng .

Chàng ôm Hà Miêu giết

ra Cửu Thượng cung ,

hận ý trong lòng dâng

lên ngập trời , hận

người cũng hận mình ,

hận không thể đem

toàn bộ thế gian này

san thành bình địa , Hà

Miêu trong lòng chàng

đang hấp hối .

Vậy sau này Hà Miêu sẽ

vô cùng khinh người ,

cho dù chàng tự mình

tiếp cận , nàng cũng sẽ

khom người , phun lưỡi

bày ra tư thế chuẩn bị

tấn công .

Chàng biết tử kiếp của

mình tới gần , đó là một

đạo Thiên lôi , có thể

vượt qua tức thành

tiên , không vượt qua

thì tan thành tro bụi ,

nhưng chàng thật sự lo

lắng lo lắng cho tình

trạng Hà Miêu . Ngày

qua ngày vì nàng bắt

chuột đồng , vết

thương của nàng đau

đớn , cũng không thể

nào ăn . Ngày ngày chỉ

trốn trong hốc cây , ai

gọi cũng không đáp .

Trang Thiếu Khâm bất

đắc dĩ , lại đút cho nàng

ăn Liệu Sầu . Một đêm

đầu hạ náng năm ,

những ngôi sao giống

như bảo thạch rải đầy

bầu trời , tiếng ve râm

ran bốn phía . Hà Miêu

từ sau khi uống viên

thuốc trong lòng bàn

tay chàng , liền đặc biệt

im lặng . Trang Thiếu

Khâm sờ đầu nàng ,

đứng dậy định đi , Hà

Miêu mấy ngày qua

chưa từng thân cận

chàng đột nhiên nắm

lấy ống tay áo của

chàng , Trang Thiếu

Khâm quay đầu lại , liền

thấy nàng hoá thành

hình người , rạng rỡ

dưới ánh sao , mi mục

như hoạ .

Trang Thiếu Khâm bất

giác liền mềm giọng nói :

“Miêu Miêu ngoan , hảo

hảo ngủ . Ngày mai

chúng ta đi bắt chuột

đồng . Chờ thương thế

của Miêu Miêu tốt lên ,

ta dẫn Miêu Miêu đi xem

Côn Luân khâu .”

Hà Miêu nhẹ nhàng

buông tay .

Khi tia nắng ban mai

đầu tiên phá mây chiếu

xuống , Hà Miêu mở to

mắt , thấy núi rừng

xanh biếc , vạn hác

tranh lưu , mây bay bát

ngát .

Trang Thiếu Khâm kéo

tay nàng : “Đi thôi Miêu

Miêu , chúng ta đi bắt

chuột đồng.”

Hà Miêu nhìn chàng , lại

nhìn đệ tử phía sau

chàng , chàng hoà nhã

nói : “Đây là nhị đệ tử

của ta Trang Hạo Vũ,

Miêu Miêu không biết

sao?”

Hà Miêu lại chuyển

hướng sang bên kia ,

Trang Thiếu Khâm vuốt

đầu của nàng : “Đây là

đại đồ đệ của ta Trang

Hạo Thiên , các ngươi

trước kia thường

xuyên chơi cùng nhau .”

Hà Miêu cuối cùng bình

tĩnh nhìn chàng : “Vậy

còn ngươi , ngươi là ai?”

Nụ cười của Trang

Thiếu Khâm ngưng kết

ở trong mắt nàng .

Hà Miêu quên rất nhiều

chuyện , nàng chỉ nhớ

tên mình là Hà Miêu , là

một con xà tinh ở núi

Hoa Oanh . Nàng không

biết mình ở đâu , nàng

cũng không thích

Thượng Dương tông .

Cuối cùng vào một buổi

tối trăng mờ gió lớn ,

nàng thừa dịp Trang

Thiếu Khâm bế quan ,

lén lút bỏ chạy về núi

Hoa Oanh .

Núi Hoa Oanh hoàn toàn

thay đổi , nàng từ lâu

đã không có động phủ .

Nhưng nàng vẫn thích

nơi này , nàng ở bờ suối

tìm được một sơn

động , lại mời một con

Xuyên sơn giáp4 tới tu

sửa .Không mất mấy

ngày đã sửa thành một

chỗ sạch sẽ , đủ để

dung thân .

Phía bắc núi Hoa Oanh

có một con rắn tên Tử

Tinh , hai con rắn tự

nhiên gặp nhau ở bờ

suối , hắn liền thường

xuyên đến động phủ của

Hà Miêu làm khách . Tổn

thương của Hà Miêu

không tốt hơn , hành

động bất tiện , mỗi ngày

hắn đều thay nàng bắt

chuột , thậm chí còn xin

thuốc trị thương khắp

nơi để cho nàng trong

uống ngoài thoa , kiên

nhẫn chu đáo .

Đêm nào tháng sáu ,

mưa to .

Tiếng sấm ầm ầm từ

chân trời một đường

đánh xuống , rít gào

như muốn huỷ thiên

diệt địa . Hà Miêu từ

trong động phủ thò đầu

ra , trong con mưa to ,

một người ngã vào

trong vũng nước , mưa

to ướt đẫm Đạo bào

xanh của chàng , vết

máu loang lổ đáng sợ .

Hà Miêu ở bên cạnh nhìn

chàng một hồi , cuối

cùng nhịn không được

tha chàng vào trong

một sơn động nhỏ bên

cạnh .

Thời gian Trang Thiếu

Khâm hôn mê rất lâu ,

chàng cũng không biết

vì sao mình lại tới nơi

này , chàng vướt qua

tiên kiếp , rất nhanh sẽ

đứng hang tiên ban .

Nhưng mà kiếp lôi kia cơ

hồ đã nghiền toàn bộ

xương cốt chàng thành

bột phấn , ngay cả đầu

ngón tay cũng nâng

không nổi.

Thời điểm đau đến

mức tận cùng thì con

rắn kia rung đuôi lắc

đầu đi tới từ trong màn

mưa , trên cổ nó giắt

một giỏ trúc nhỏ , bên

trong có nhiều thuốc trị

thương . Nó đặt rổ trên

mặt đất , dùng đầu đẩy

đến bên cạnh chàng .

Mưu gió sơ cuồng , kinh

lôi xé rách vết thương

cũ , máu tươi chảy đầm

đìa . Nguyên lại đi khắp

hồng trần này , chàng

tìm kiếm hơn tám

mươi năm , nơi an ổn

nhất không ngờ lại là

bên cạnh nàng .

Giang hồ đạo sĩ Trang

Thiếu Khâm nghèo rớt

mùng tơi khi đó đã là

thần tiên thiên cung ,

chàng vẫn cho rằng tất

cả đều thay đổi , kể cả

tình yêu và suy nghĩ

năm đó . Nhưng bây giờ

sau hơn tám trăm

năm , chàng mới phát

hiện con rắn kia chưa

từng thay đổi .

Liệu Sầu lau đi năm

tháng bụi trần , nàng

luôn dừng lại ở thành

Hàm Đan năm 262 công

lịch , từ đầu đến cuối

mang trong lòng sự ôn

nhu .

Đêm hè ngắn , làm gió

ngừng , mưu nghỉ , đưa

trời sáng lên .

Một thanh âm trong

trẻo như bạc : “Miêu

Miêu ? Ngươi ở đâu ,

mau ra đây , chúng ta

đi!”

Trong động phủ Hà Miêu

hơi tỉnh lại , thanh âm

mềm mại giống như

mầm hoa : “Nhưng ta

còn muốn ngủ tiếp một

lát …”

“Ngươi không phải nói

muốn đi Côn Luân sao ?”

“Ta ngủ tiếp rồi đi đi?”

“Đồ lười , lại đây , ta

cõng ngươi đi!”

“Hả, đây là cái gì ?”

“Chuột đồng đấy , bắt

cho ngươi ăn trên

đường .”

“Hi , Tử Tinh , ngươi

thật tốt.”

“Ừ.”

Giữa cơn mưa phùn

mùa hạ , chàng đắc đạo

phi thăng , nàng tìm

được một người , đưa

nàng đi Côn Luân.

———–

[1] – đất thiêng sinh

hiền tài , ám chỉ môi

trường tốt đẹp sẽ sinh

ra những con người ưu

tú.

[2] – Hình dạng giống

như hổ , dài hai thước ,

mặt người , chân hổ ,

miệng heo , đuôi dài

một trượng tám

thước .

[3] – Phong thái cốt khí

của người tu tiên.

[4] – Con tê tê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro