Quán cà phê mèo (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Leng keng leng keng............"

Lục lạc trước cửa vang lên, con mèo trắng đang nép mình dưới cửa kính ngẩng đầu "Meo" một tiếng, thực mau lại trở về làm ổ.

"Chào mừng quý khách đã đến với Cat Cafe." Tưởng Vân ôm một con mèo xám, giương mắt nhìn người đang bước vào, câu môi cười khẽ.

"Đã lâu không gặp, Vân Tỷ."

Tưởng Vân đặt con mèo xuống đất, cười nói: "Đã lâu không gặp a, KIKI."

Đang cúi đầu rửa sạch ly cà phê Ngô Triết Hàm bỗng nhiên ngẫng đầu lên.

Tưởng Vân nhún nhún vai: "Hai người nói chuyện đi, chị đi mua ít thức ăn cho mèo." Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngô Triết Hàm buông cái ly xuống, vội vàng lau khô tay, từ trong quầy đi ra tới, có chút co quắp mà lôi kéo góc áo: "KIKI......"

Hứa Giai Kỳ đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy người cao gầy trước mặt, nàng ôm thật chặt, giống như chỉ cần hơi buông lỏng một chút, thì người mà nàng đã lâu không gặp sẽ biến mất.

Ngô Triết Hàm sững người vài giây khi bị ôm lấy, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng ngực.

"Cậu khóc sao?"

".... Không có. "

"Nhưng tớ vừa mới nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ nha."

"Thẳng nam chết tiệt." Hứa Giai Kỳ vỗ nhẹ cô một chút, sau đó buông tay.

Ngô Triết Hàm gãi gãi đầu, lại không biết nói cái gì.

"A Triết, sinh nhật vui vẻ."

Ngô Triết Hàm nhìn hai bàn tay trống rỗng của nàng, giả vờ ra vẻ bất mãn: "Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người đi ăn sinh nhật mà không mang theo quà,"

Hứa Giai Kỳ đỏ mặt cúi đầu: "Thực xin lỗi.......... Momo hai người................ Đều nói cho tớ........... Tớ............."

Cho nên mới vội vã chạy tới với đôi mắt đỏ hoe, ôm thật chặt như vậy.

"Thực xin lỗi..............."

Thực xin lỗi vì lúc trước không biết sự thật nên oánh trách cậu bỏ đi không từ mà biệt, thực xin lỗi vì biết mọi chuyện quá muộn, thực xin lỗi cho tới bây giờ tớ mới biết tất cả mọi chuyện, mới lấy hết can đảm để tới ôm cậu.

Ngô Triết Hàm trong lòng hiểu rõ, bẻ bẻ "Ba" ngón tay so sánh: "Quà sinh nhật ba năm a, cậu sẽ không phải dùng thực xin lỗi để bù đắp hết tất cả chứ?"

"Không có....... Tớ sẽ bổ sung."

"Đại minh tinh nói là phải giữ lời a, đừng quên cậu còn thiếu tớ quà sinh nhật ba năm."

Ngô Triết Hàm nhìn hốc mắt vẫn đỏ hoe như cũ của Hứa Giai Kỳ, trái tim bỗng dưng thắt lại, thở dài một tiếng, quả nhiên vẫn nên nghiêm túc thì tốt hơn, vô thức xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "KIKI, cậu không làm sai gì cả, cũng không cần khiêm tốn với tớ. Tớ muốn nói là, là vì cậu, nên những bình luận chỉ trích, chờ đợi, còn có dũng khí muộn màng kia, kỳ thật không có quan trọng. Nếu có trách, thì cũng nên trách tớ, đến bây giờ cũng chưa lấy hết can đảm để nói cho cậu biết sự thật............."

Hứa Giai Kỳ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn cô: "Vậy đối với cậu thì chuyện gì mới quan trọng?"

Ngô Triết Hàm dừng một chút, sau đó nở nụ cười: "Là cậu a."

"Tớ....."

Trong tiệm ba con mèo ngồi xổm cạnh nhau dưới ô cửa kính, tò mò quan sát. 

"Hay là, nói một cách khác," Ngô Triết Hàm ôn nhu cười, "Một câu nói mà tớ đã muốn nói từ rất lâu rồi."

Hứa Giai Kỳ khó hiểu chớp chớp đôi mắt, liền nghe được bên tai lời nói nhẹ nhàng:

"Tớ yêu cậu."

Có vẻ như đã muộn, nhưng may mắn là, kịp thời.

"Cậu thì sao?"

"Meo?" Con mèo xám lớn tuổi dùng cái đuôi ngăn trở tầm mắt của con meo trắng nhỏ, cùng mèo Anh lông ngắn cùng nhau ưu nhã quay lưng.

Hứa Giai Kỳ hơi ngẩng đầu, cũng giống như năm đó, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, hôn lên đôi môi mền mại của người trước mặt.

Ánh mặt trời kéo dài hai thân ảnh đang triền miên ở cùng một chỗ.

Một nụ hôn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro