CATCH YOU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CATCH YOU

Tác giả: Shinn

Nguồn:  Diễn đàn Táo Xanh

 ——-***——

Genre/Category: SA, humor

Warning: Không có gì, để warn cho an tâm thôi ~~ Một số đoạn dễ gây hiểu lầm.

Foreword: Yêu?

A/N: Là extra của 2 fic I’ll always love you và Little Lover. Bạn nào chưa đọc 2 cái đó thì khó mà thấy hết “thú vị” của cái này hehe.

————

Liên kết đến hai truyện này tại đây: I’ll always love you và Little Lover

————

Trường THPT Nguyễn Trãi

DANH SÁCH BAN CHẤP HÀNH ĐOÀN TRƯỜNG

1. Vũ Duy Tâm – Lớp 11A4

Chức vụ: Bí thư

Giới tính: nữ (cứ cho là thế đi)

Note: gian tà hết biết. Tốt nhất là đừng để cho con người này để ý đến, nếu không là tàn đời.

2. Nguyễn Trần Khánh Đăng – Lớp 11A6

Chức vụ: phó bí thư kiêm vợ của bí thư =.=

Giới tính: nữ

3. Phan Hải Trường – Lớp 10A3

Chức vụ: ủy viên

Giới tính: nam

Note: dễ thương kinh hoàng, sao nhóc này lại sinh ra là con trai không biết >///<

4. Trần Ngọc Lâm – Lớp 10A5

Chức vụ: thủ quỹ

Giới tính: nam

Note: nếu bạn Lâm mà cưa đổ bạn Trường thì sẽ là một chuyện đáng ăn mừng của phòng Đoàn.

5. Võ Thị Thanh Huyền – Lớp 11A8

Chức vụ: thư ký

Giới tính: nữ

Note: bà cụ non.

(Trích sổ ghi chép của Đăng)

BẢN KẾ HOẠCH HOẠT ĐỘNG NGOẠI KHÓA DÀNH CHO KHỐI LỚP 12

1. Thời gian: đang suy nghĩ

2. Địa điểm: sân trường THPT Nguyễn Trãi

3. Nội dung chương trình: vẫn còn nằm trong đầu bạn bí thư thông minh sáng láng ngây thơ dễ thương tuyệt vời \(^^)/

4. Danh sách cựu học sinh khách mời (đính kèm)

1. Lê Thúy An

2. Nguyễn Thái Bình

3….

……

6. Đặng Thương Hạ

7. Trần Đằng Vĩ Lạc

8. Nguyễn Phong Nghi 

9….

* In đậm, gạch dưới, màu đỏ có nghĩa là chết cũng phải mời cho được. =.=

….

- Đó, thấy kế hoạch hay không? – Nhỏ bí thư vén mớ tóc mái, để lộ ra đôi mắt phởn chí đang lấp lánh. Có vẻ như theo nó thì đây là bản kế hoạch tuyệt vời nhất thế giới.

- Ừ, chồng giỏi ghê há! – Cô nàng phó bí thư nhịp tay lên bàn – Còn cái gì mà bạn bí thư thông minh sáng láng ngây thơ đây hử?

- Ặc… há há há!!! – Thằng nhóc Trường ôm bụng cười ngặt nghẽo – Chị Tâm thì được mỗi cái đen tối gian tà kinh dị không ai bằng chứ ngây thơ chỗ nào?

- Princess!!! – Đăng nghiêm mặt rồi quay sang “chồng” – Mà sao tự nhiên chồng nghĩ ra vụ này vậy?

- Ahaha… thì… thì chồng muốn các anh chị sắp ra trường có cơ hội gặp gỡ tiền bối học hỏi kinh nghiệm mà. – Tâm cười trừ. Nhỏ Đăng không tin. Nhỏ thừa hiểu suy nghĩ của “chồng” vươn cao và bay xa cỡ nào.

- Chứ không phải tò mò về hai người đó sao?

- Hai người nào?

- Đừng giả vờ với tui! Chứ gạch dưới, in đậm, chữ đỏ là sao hén?

- Hì hì!

- Ôi ~~ Bác Hồ sống lại thấy con cháu thế này thì… +.+ – Đăng chép miệng khi nhìn Tâm nhe răng cười nham nhở.

- Thì sao chứ! Con cháu Bác có tấm lòng nhân văn cao cả thế này còn gì!

- Ờ, tấm lòng yêu thương con người của chồng thật là đáng sợ!

- Hehe! Quá khen! – Tâm cười sung sướng. Trường chọc:

- Đen tối! Đúng cái gì mà do chị nghĩ ra là cái đó không bình thường. Mà thôi, nghe cũng hay. Chị lo nghĩ kế hoạch cụ thể đi nha!

- Ừ. – Hai cái sừng mọc ra trên đầu Tâm khi quay qua nhìn Đăng – Vợ yêu phụ chồng nhá! Còn Princess, yên tâm đi, đâu sẽ vào đấy cả.

- KHÔNG ĐƯỢC GỌI EM LÀ PRINCESS!!!

Rồi hai đứa tung tăng đi ra khỏi phòng Đoàn. 3 thành viên còn lại của ban chấp hành chỉ biết nhìn theo mà lắc đầu than thầm “Tội nghiệp các tiền bối của chúng ta!”

–o0o–

- Tôi nói KHÔNG là KHÔNG!!!

Phong Nghi la chói lói và giơ chân định đạp Vĩ Lạc nhưng tên đó đã nhanh chân tránh được. Và cái mặt nó đang diễn tả một điều là nó sẽ không bỏ cuộc.

- Sao lại không?

- Tôi không thích! Nói nãy giờ không hiểu à? – Phong Nghi đẩy đẩy gọng kính. Mặt hắn đỏ bừng hết lên, phần vì giận, phần vì ngượng trước cái ý tưởng kinh dị của Vĩ Lạc.

- Nhưng… nhưng mới nãy mày hôn tao, có cả anh Huy và nhỏ Hạ ở đó mà. Không phải là mày… ý tao là… mày không thích tao sao?

- Thì… thì vậy! – Phong Nghi lúng túng gãi đầu và lại phát ho lên. Hắn vẫn còn sốt – Nhưng mà việc đó là một khía cạnh khác…

- Có gì mà khác! Bình thường thôi, có sao đâu! – Vĩ Lạc trưng ra trên gương mặt mình một vẻ ngây thơ thành thật. Phong Nghi đỏ mặt tía tai:

- Tôi không thích! Dẹp, không bàn cãi gì hết! Mệt, nhức đầu, tôi đi ngủ! Mặc kệ cậu!

Hắn nói xong là đùng đùng đi lên lầu. Vĩ Lạc ấm ức nói với theo:

- Ê, đồ máu lạnh! Người ta đi 3 năm mới trở về mà vừa nói chuyện có 15 phút đã đòi đi ngủ nghĩa là sao hả???

- Ồn ào! – Phong Nghi quay lại nạt. Vĩ Lạc mặt mày tiu nghỉu:

- Mày không đồng ý tức là mày không yêu tao… hic hic…

- Vớ vẩn! – Mặt Phong Nghi đỏ bừng, còn ánh mắt hắn như muốn chứng tỏ là hắn sẽ xuống bóp chết Vĩ Lạc ngay tức khắc – Yêu cậu và chuyện đó thì có dính dáng gì đến nhau đâu?

- Sao lại không? – Vĩ Lạc kiên trì – Không thấy anh Hải với anh Tân cũng làm thế à?

- Làm… làm gì? – Phong Nghi lắp bắp, và trong khi Vĩ Lạc còn đang nhíu mày tự hỏi thái độ này của Phong Nghi nghĩa là sao thì một chiếc dép đã được ném về phía hắn. Phong Nghi, đỏ lựng tới tận chân tóc, gầm gừ – Cậu đi chết đi! Đồ pervert!!! >”<

- Ớ, sao chửi tao?

Nhỏ Hạ từ nhà sau bước lên, và chẳng cần hỏi han gì nhiều, bay tới đạp cho Vĩ Lạc một phát:

- Sao mày lại làm thế chứ?

- Tao làm sao? Sao tự nhiên mày nổi khùng với tao vậy?

- Tao không ngờ mày… Mặc dù tao không phản đối chuyện mày với Phong Nghi, nhưng vừa mới gặp lại mà dám đề nghị Phong Nghi “chuyện đó”…. Mày…

- Ừ thì tao đề nghị. Tụi tao yêu nhau mà, vậy có gì không đúng? Anh Hải với anh Tân có thể, sao tụi tao thì không?

- Nhưng… ý tao là… mày không được nói ra trắng trợn như vậy. Đó là chuyện tế nhị… – Mặt nhỏ Hạ tự dưng đỏ bừng, và có vẻ như nhỏ sẽ chảy cả thau máu mũi chứ chẳng chơi. Vĩ Lạc ngơ ngác:

- Ở chung thì có gì mà tế nhị?

- HẢ??? – Phong Nghi và Hạ đồng thanh, làm Vĩ Lạc cằng không thể hiểu nổi rốt cuộc cái việc ở chung mà nó đề nghị thì có gì mà gây ra những phản ứng mạnh đến thế.

- Vậy ra nãy giờ cậu nói là chuyện sống chung hả??? Không phải… chuyện… chuyện kia hả?

- Chuyện kia?!? – Vĩ Lạc ngớ ra. Mấy giây sau, nó chợt hiểu và lập tức nở một nụ cười mà cáo cũng phải gọi là sư phụ – Haha, tao quên mất là sau 3 năm thì hiểu biết của mày sẽ khác đi. Không ngờ đấy! ^0^

- Cậu… Tôi… – Phong Nghi ngượng chín người, và vì ngượng quá không biết làm gì, hắn ném luôn một chiếc dép nữa về phía Vĩ Lạc.

–o0o–

- Hehe, buổi sáng thì mình sẽ làm vầy há! Phải làm sao để họ ở chung một chỗ! – Tâm vừa cười vừa chìa bộ mặt gian tà vào mắt Đăng. Nhỏ này cũng toe miệng cười đáp lại:

- Ờ, vậy đi. Dù sao quyền sinh sát cũng nằm trong tay mình. Chồng nhớ nhắc chị Quyên mang máy theo quay phim nhá!

- Ưm, tất nhiên, phải quay lại để làm tư liệu cho đời sau chứ!

- Há há há!!!

Đó là giờ ra chơi, và ở góc lớp của lớp 11A6 có hai cô bạn thân đang tụm đầu bàn chuyện một cách nghiêm túc như mọi bí thư và phó bí thư trên đời này phải như thế. Thỉnh thoảng hai đứa lại nhìn nhau cười khúc khích – một dáng vẻ thường thấy ở những cô nữ sinh lớp 11 trong sáng đầy mơ mộng.

Thế nhưng, những người bạn đồng môn của Đăng – vốn cũng đã hiển nhiên xem Tâm như một thành viên của lớp thì lại có một cách nhìn hoàn toàn khác. Hãy nghe những lời họ nói với nhau, thẳng thắn và chân thành:

- Tại sao hôm nay trời có nắng mà tao thấy trong lớp lạnh quá?!

- Còn tao thì cảm thấy khi hai bạn đấy mà ngồi lại với nhau là cầm chắc sấm sét sắp trút xuống đầu một hoặc một số người nào đó!

- Tội nghiệp, không biết kẻ nào xấu số! Chẹp ~~

- Tốt nhất mày nên cầu nguyện đó không phải là mày đi!

- Á á á, đừng hù tao!!! ~~

Trong khi đó, mặc kệ những lời thị phi, từ góc lớp, luồng khí tà ác vẫn toát ra và đè áp lực khủng khiếp lên những thần dân khốn khổ hiện diện trong phòng. Vậy mà hai gương mặt ấy vẫn nở nụ cười tươi như hoa mà với mức độ xinh xắn của hai đứa, đủ sức đánh gục bất kỳ trái tim nhẹ dạ nào.

Bởi vậy, thật là một cặp trời sinh.

Cuối cùng thì

Bão đã đến. \(^^)/

Buổi họp Ban chấp hành Đoàn trường kết thúc, bản kế hoạch hoạt động ngoại khóa cho lớp 12 mang cái tên rất kêu là “Đèn dẫn đường” của hai bạn bí thư và phó bí thư đã được thông qua, ngoại trừ cái tên. (^^!) . Hất mái tóc ra sau, Tâm quay qua nhìn Trường – nhóc ủy viên có gương mặt vô cùng vô cùng dễ thương thường bị trêu là Princess của văn phòng Đoàn trường:

- Em photo bản kế hoạch để gửi cho thầy hiệu trưởng nhé! Thầy vừa nhắc bọn chị đấy.

- Em biết rồi.

- Ái chà, hôm nay Princess của tụi mình ngoan ghê ha! – Tâm cười gian, liếc nhìn Đăng. Hiểu ý chồng, nhỏ nhanh chóng bồi thêm:

- Không biết “ai kia” có nói gì không nữa mà hôm nay Princess hiền ơi là hiền luôn!

- Nè nè, mấy bà chị có ý gì? – Lâm -thủ quỹ- nhướng mắt tỏ vẻ không hài lòng. Hai nhỏ tiểu yêu quái phá ra cười.

- Ha ha, có tật giật mình. Đã ai đụng chạm gì tới nhóc Lâm này đâu, Huyền nhỉ? – Cả hai vừa cười vừa long lanh mắt nhìn cô thư ký xinh đẹp với mong muốn tìm đồng minh. Và chẳng bao giờ Huyền chịu để cho hai nhỏ bạn hí hửng được lâu:

- Vâng, hai cô thì trong sáng lắm, suốt ngày chỉ bày trò bắt nạt đàn em thôi.

- Ai bắt nạt ai đâu, tụi này chỉ nói ra một sự thật hiển nhiên, khách quan! – Tâm cãi.

- Và sự thật đó là bé Princess của chúng ta thực sự rất rất rất đáng yêu! – Đăng tiếp lời.

- Đã nói bao nhiêu lần là không được gọi em là Princess mà! – Trường xị mặt bực tức. Lâm đứng gần đó đưa tay chọt chọt vào gò má phụng phịu của Trường và bị thằng nhóc đá cho một cú vào chân.

- Ui! Đau tao! Mày làm gì thế hả? – Lâm la oai oái.

- Ai bảo mày chọt tao?

- Ai bảo mày xị mặt ra, Princess??? – Lâm dài giọng chọc ghẹo Trường, cố tình nhấn mạnh chữ Princess. Hai bậc đàn chị đáng kính Tâm và Đăng được một dịp cười đau bụng. Bị trêu mãi, Trường nổi sùng xách cặp đùng đùng bỏ đi.

- Em về!!!

Lâm vội chạy theo:

- Khoan, chờ tao lấy xe chở mày về!

- Không cần mày! – Trường quát làm Lâm tiu nghỉu. Đăng vỗ vai Tâm cười cười:

- Còn phải học hỏi tiền bối nhiều há chồng!

Buổi họp Ban chấp hành rốt cục kết thúc suôn sẻ trong cái lắc đầu bó tay của bạn Huyền thư ký và câu dặn dò nhau của “cặp vợ chồng” ác ma Tâm – Đăng.

- Phải nhớ nói chị Hạ có chết cũng lôi hai anh ấy đến!!!

Hì, nãy giờ quên nói, Tâm là em gái của bạn Minh đấy ạ. (Thảo nào mà bạn Minh dễ dàng nhận ra tình cảm của Vĩ Lạc đến thế, hí hí ~(^^)~)

Còn Quyên thì năm ngoái cũng nằm trong ban chấp hành Đoàn trường, đương nhiên thân thiết với Tâm và Đăng. Người cùng một giuộc nên dễ hiểu nhau mà.

Và bây giờ thì bậc tiền bối đó đang trong sự phấn khích cực độ sau khi nghe Tâm phổ biến cái kế hoạch ngoại khóa hết sức hoành tráng.

- Này, hai đứa giỏi thiệt! – Mặt Quyên ửng lên khoái chí – Ôi thích quá đi mất!

- Chị cố kéo anh Kha lớp chị tham gia được không?

- Em hứng thú với nó à?

- Em hứng thú với những ai em cảm thấy ấn tượng hoặc có tiềm năng, hì! – Tâm cười hiền.

- Đã vậy thì đặc cách cho nhóc em chị tham gia luôn nhé?

- Hửm? Nhóc Linh ấy à? Em tưởng chị bảo nhóc đó không thích mấy trò như vầy mà? – Tâm ngạc nhiên. Mặc dù chưa bao giờ gặp nhưng qua lời Quyên kể nó có thể hình dung nhóc Linh là người thế nào.

- Không thích cũng phải đi! Nó không đi thì còn gì là vui chứ?

- Là sao? – Tâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao hết.

- À, chứ em không muốn xem phim giữa Kha với nó à?

- Hả? Thiệt hả? – Chúa ơi, bây giờ trông Tâm còn phấn khích hơn Quyên lúc nãy. Quyên phì cười:

- Coi cái mặt em kìa! In rõ hai chữ “ham hố”!

- Hehe, ui trời, hạnh phúc quá! Em phải báo cho vợ yêu biết mới được.

- Ừm, vậy có gì cứ gọi nhé, chị sẽ giúp!

- Yup, thanh you, tiền bối!

Chà chà, nói sao nhỉ… Cơn bão kỳ này có hơi nhiều nạn nhân. Hô hô hô!!! ~~

Học bài nhức đầu quá, Phong Nghi đứng dậy đi xuống nhà. Đi ngang qua phòng anh Tân với anh Hải, hắn lại nghe tiếng cãi cọ:

- Anh… anh tránh ra cho tôi! – Giọng anh Hải ấm ức.

- Anh đã nói chuyến công tác này là bắt buộc mà. Huy nó kiệt sức với chuyện công ty rồi, anh muốn giúp nó. Em giận cái gì chứ? – Anh Tân có vẻ như đang cố thanh minh. Nhưng Phong Nghi thừa hiểu sự bướng bỉnh của ông anh mình. Quả nhiên, anh Hải vẫn lạnh lùng:

- Tôi không giận chuyện đó. Nhưng tại sao anh quyết định xong hết rồi mới báo cho tôi?

- Thì tại chuyện gấp quá nên… Anh xin lỗi rồi còn gì!

- Đừng có mà xưng hô anh em với tôi!… Nè, làm gì vậy? Ưhm… uh…

- Hì, em la nữa là tụi Phong Nghi, Vĩ Lạc nghe thấy hết đấy! Keke!!!

- Anh… anh…

- Anh sao chứ? Sẽ không gặp nguyên tuần luôn đó, giờ em tính sao đây?

Hắn chỉ nghe đến đó là mặt đã đỏ lên như gấc, vội vàng đi xuống lầu. Càng sốc hơn nữa khi thấy Vĩ Lạc đang ngồi ăn bánh và xem ti vi.

- Cậu… cậu chưa về sao? – Hắn nhướng mắt. Vĩ Lạc trông phật ý thấy rõ.

- Sao lúc nào mày cũng có vẻ như muốn đuổi tao về thế hả? Vậy ngày mai tao về Anh cho mày vừa lòng nhé?

- Tôi không có ý đó!

Phong Nghi tức giận. Hắn cảm thấy có chút bị tổn thương. Làm sao tên đó có thể nói với hắn cái kiểu đấy? Bỏ đi 3 năm không một chút tin tức, đột nhiên quay về không báo trước, làm đảo lộn hết cuộc sống lẫn tình cảm của hắn,… Vậy mà bây giờ lại còn bảo sẽ về Anh cho hắn vừa lòng! Nói thế mà nghe được??? Có biết hắn đã đau đến thế nào không?

Khi Vĩ Lạc nhìn vào mắt Phong Nghi, nó lập tức biết mình đã sai.

- Xin lỗi, tao không cố ý nói thế. Tao làm mày buồn đúng không?

- …

- Trời mưa nên tao lười đi về. Với lại… – Vĩ Lạc xoay hẳn người lại nhìn Phong Nghi – … tao muốn ở cạnh mày nhiều hơn, khờ ạ. Giải thích vậy chịu chưa?

Nó cười nham nhở làm Phong Nghi thoáng đỏ mặt.

- Hehe, coi mày kìa. Lại đây ngồi đi, đứng đó làm gì?

Một cách miễn cưỡng (ngoài mặt thôi chứ trong lòng thì ai biết đâu há!?!), Phong Nghi đến ngồi cạnh Vĩ Lạc. Nói là ngồi cạnh chứ cũng còn xa cả thước. Đương nhiên là Vĩ Lạc thấy không vui vì việc này. Từ hôm nó về đây đã gần một tuần rồi, nhưng Phong Nghi, trừ lần chủ động hôn nó hôm đầu tiên ra, đến giờ nó vẫn chưa hề chạm vào hắn. Đơn giản là vì hắn không bao giờ ở trong bán kính mà tay nó chạm tới được. Nó không biết vì hồi ba năm trước nó đã cư xử không tốt làm hắn sợ, hay là hắn chưa quen với mối quan hệ giữa hai đứa hiện giờ nên thấy ngại, nhưng mà kiểu cư xử này của hắn làm nó chẳng có cảm giác đang được yêu chút nào hết. Khó chịu chết được.

Cả hai im lặng xem ti vi. Hay nói đúng ra là Phong Nghi thì xem ti vi còn Vĩ Lạc thì chăm chú dán mắt vào… mặt Phong Nghi. Ba năm với nó là một khoảng thời gian dài kinh khủng, nên giờ nó cảm thấy có nhìn Phong Nghi bao nhiêu cũng không thỏa nỗi nhớ của nó. Những buổi sáng dài lê thê nó đứng trên lầu nhìn xuống khoảng sân ẩm ướt trong màn sương mù, lóe lên lác đác đốm đỏ của một vài chậu hoa hồng, chợt lòng nhớ quay quắt cái hôn lén trong ngập tràn hoa phượng năm nào. Những đêm rả rích mưa nó ngồi thu lu trong tấm chăn dày, xòe tay ra trước mặt mà nhớ hơi ấm bàn tay “ai kia” . Nhớ mái tóc đượm mùi nắng. Nhớ ánh mắt sâu và xa thẳm. Nhớ cái mím môi mỗi khi tức giận. Nhớ cả nụ cười rạng rỡ như mặt trời. Ba năm trôi qua, ông cụ non đang ngồi trước mặt nó bây giờ chẳng thay đổi gì mấy, ngoại trừ trên mặt mọc thêm hai con mắt, và gầy đi một chút. Nhìn hắn, nó khó khăn kiềm nén ý nghĩ muốn ôm hắn vào lòng. Vì nó không muốn mình phạm lại sai lầm của ba năm trước.

Cơn mưa từ chiều giờ chẳng những không chịu tạnh đi mà còn có dấu hiệu nặng hạt hơn. Gió xô những cành lá ngoài vườn đập vào cửa kính rào rào. Phong Nghi rùng mình đứng lên, nói với Vĩ Lạc:

- Tôi đi lấy áo khoác. Cậu lạnh không tôi lấy luôn thể.

Vĩ Lạc không trả lời. Phong Nghi nhún vai rồi bỏ đi. Đến chân cầu thang, chợt Vĩ Lạc lên tiếng:

- Này.

- Hả? – Hắn quay lại. Nhưng Vĩ Lạc đang ngồi quay lưng về phía hắn. Giọng nói ngập ngừng vang lên:

- Khỏi lấy. Lại đây nè.

- Là sao? – Phong Nghi nhíu mày vẻ không hiểu.

- Ai bảo mày ngồi xa tao quá chi, lạnh là phải! – Nghe như Vĩ Lạc đang ấm ức lắm. Phong Nghi lúng túng. Thật sự là hắn không biết làm thế nào. Là người yêu rồi thì tất nhiên cách cư xử cũng phải khác đi, nhưng khác ra làm sao thì hắn chịu. Cho nên hắn cứ cố giữ khoảng cách.

- Tôi…

- Bộ vòng tay tao không đủ cho mày sao? Không cho tao ôm thì làm sao biết ấm hay không chứ?

Vĩ Lạc quay lại nhìn hắn. Mặt cậu ta đỏ hết lên. Mặt hắn thoáng chốc đỏ bừng theo, và hắn cứ đứng yên như vậy. Lý trí hắn đấu tranh dữ dội, vì “Đến đó hay không đến đó, đó là vấn đề!”

- Chuyện hồi đó mày còn giận tao hả? – Mặt Vĩ Lạc vẽ ra hai chữ “Biết lỗi” to tướng. Phong Nghi mím môi rồi khẽ lắc đầu:

- Không có.

- Vậy sao mày luôn né tránh tao?

- Tại… ưm… – Nhìn Phong Nghi cố diễn đạt ý mình thật tội nghiệp – Tôi… tôi không quen…

- Không quen cái gì?

Phong Nghi không trả lời. Hắn khẽ mím môi lần nữa, rồi chầm chậm đi tới trước mặt Vĩ Lạc. Ánh mắt hai đứa chạm nhau. Vĩ Lạc đưa tay về phía hắn. Hắn thoáng giật mình nhưng vẫn để yên cho Vĩ Lạc kéo hắn lại gần và ôm chặt lấy. Tóc Vĩ Lạc quệt vào cổ hắn, thoảng mùi dầu gội cay cay, cái mùi mà hắn cứ giữ khư khư trong một góc ký ức suốt ba năm trời. Tay Vĩ Lạc vẫn choàng quanh người hắn, như thể cậu ta sợ bỏ ra là hắn sẽ chạy mất ấy. Ấm thật. Giống hơi ấm cái hôm ở Vũng Tàu Vĩ Lạc vô tình ôm hắn. Hơi ấm mà hắn tìm hoài không thấy, cuối cùng cũng ở đây rồi. Thích thì thích thiệt, nhưng hắn quả thật không quen với sự thân thiết giữa hai đứa hiện giờ, cũng không quen với tình cảm của chính mình. Và thế là mặt hắn lại đỏ lựng lên. Lỡ anh Hải hay anh Tân nhìn thấy thì chỉ có nước độn thổ.

- Làm gì mà tim mày đập mạnh dữ vậy? – Vĩ Lạc chợt hỏi – Tao ôm làm mày sợ à?

Nhìn hai tai Phong Nghi đỏ lừng lên, nó thấy tội quá nên nới lỏng tay ra một chút. Phong Nghi quay lại ngó nó, và nó có thể thấy mặt “ông cụ non” đã hoàn toàn biến thành một trái gấc.

- Đỏ mặt dễ thương nhỉ!

Nó nhận xét và định hôn Phong Nghi. Nó đọc thấy trong đôi mắt nâu một thoáng ngỡ ngàng lo sợ trước khi nhắm nghiền lại, và con người trong vòng tay nó kia hình như đang run rẩy. Vậy nên, khi chỉ còn 1mm nữa là chạm môi hắn thì nó dừng lại. Hắn mở mắt nhìn nó ngạc nhiên:

- Sao cậu…

- Thắc mắc gì, mày sợ vậy thì tao làm sao có thể… – Nó thở dài – Tao không muốn ép buộc mày. Khi nào mày sẵn sàng và cảm thấy thoải mái rồi thì bảo tao, nhé?

- Ưh… ừm!… – Phong Nghi gật nhẹ đầu. Nhìn Vĩ Lạc buồn hắn cũng thấy áy náy – Xin lỗi.

- Lỗi gì mà xin? À mà nhỏ Hạ bảo bên trường cấp 3 mời tụi mình về dự giao lưu gì đấy, mày đi không?

- Cậu đi hả?

- Ừ. Tuần sau nữa là tao về lại Anh để đi học cho nên muốn tham gia cho vui, sẵn gặp lại bạn bè cũ nữa.

- Cậu về Anh à? – Phong Nghi hụt hẫng. Mới gặp lại thôi mà. Hắn cảm thấy sợ. Sợ sẽ một lần nữa để mất con người mà khó khăn lắm mới trở lại bên hắn.

- Coi mày kìa, làm gì căng thẳng ghê thế? – Vĩ Lạc tựa nhẹ cằm lên vai Phong Nghi – Tao sẽ gọi điện cho mày thường xuyên, sẽ cho mày địa chỉ nhà tao ở bển, muốn viết thư thì viết.

- Nhưng mà… – Hắn ngập ngừng. Nói sao cũng vẫn thấy bất an.

- Chẳng có ai ngoài mày chạm được tới trái tim tao đâu.

- Nói vớ vẩn! – Phong Nghi thờ ơ. Vĩ Lạc cười:

- Ừ, vớ vẩn vậy chứ có người khoái nghe lắm đó! – Nó được dịp cười lớn khi Phong Nghi trừng mắt tức tối. Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời là vậy.

Tối hôm đó, tuy Phong Nghi không phản đối việc ngủ cùng phòng nhưng Vĩ Lạc vẫn một mực đòi ngủ ở phòng dành cho khách. Nó nham nhở cười:

- Mất công tao không kiềm chế được thì mệt. Vợ yêu ngủ ngon!

Nó chạm ngón tay trỏ vào môi mình rồi ấn nhẹ tay lên môi Phong Nghi thay cho nụ hôn trước khi đi lên lầu. Ngoài sau nó, ông cụ non bối rối nhìn theo.

- Em đã nói rồi, em không đi đâu! – Linh tức đến mức nói mà gần như gào lên trước gương mặt ngây thơ cụ siêu gian tà của bà chị.

- Đưa lý do ra đây! – Quyên chớp chớp mắt ra vẻ mình vô tội. Linh nói nhanh:

- Hiển nhiên quá mà! Giao lưu của trường chị liên quan gì em?

- Mày là em tao. Thế là đủ liên quan rồi! – Quyên tỉnh queo phán một câu làm Linh chưng hửng. Nó không hiểu là em trai của một bà chị đại ác ma và giao lưu cựu học sinh thì có mắc mớ gì tới nhau.

Thấy đôi mắt ngơ ngác của Linh, Quyên chép miệng:

- Chán mày ghê, nghe nè. Mang tiếng là hoạt động dành cho khối 12 nhưng chương trình buổi sáng sẽ có cả khối 10 và 11 nữa, đại khái là giống như hội chợ ẩm thực ấy mà, còn giao lưu thì tới chiều lận.

- Ờ rồi sao?

- Thì đó, cái chương trình buổi sáng đó đâu có cấm dẫn theo bạn bè người quen đâu. Mày đến được thì giúp mấy đứa hậu đậu lớp tao, nghe đâu tụi nó làm cơm cuộn, khổ thiệt!

- Tự bày ra tự chịu, em không biết! – Linh lạnh lùng đứng dậy, nhưng chưa chi đã bị Quyên túm cổ áo ấn trở lại xuống ghế.

- Khoan, ngoài chuyện đó tao còn có việc cần mày. – Quyên cười gian. Linh nhăn nhó vẻ bực bội:

- Chị còn nghĩ ra cái gì nữa vậy?

- Không có gì. Chỉ muốn nói là mày đi để trông chừng thằng Kha hộ tao. Những dịp vui chơi tập thể thế này hay được các bà các cô tận dụng để tấn công bày tỏ tình cảm lắm. Thằng Kha ngu khờ dễ lọt bẫy, tao không yên tâm.

- Không yên tâm thì chị tự đi mà canh! – Linh tỏ ra bướng bỉnh hơn bất cứ lúc nào. Nhưng Quyên thì tu luyện đắc đạo rồi, đâu dễ đầu hàng chứ. Nhỏ xòe cây quạt vẫn cầm trên tay nãy giờ, phẩy phẩy mấy cái rồi che ngang mặt để giấu nụ cười gian hết sức khoái trá:

- Hờ hờ, tao canh nó rồi ai canh chàng của tao hử? Hehehe, thằng Kha mà bị câu mất coi ai tiếc biết liền hà!

Quyên kết thúc câu chuyện bằng một cái cười đầy ẩn ý rồi đứng dậy lấy đồ đi tắm trong khi Linh đang ngồi nghệch ra trông hết sức đáng thương.

–o0o–

- Phong Nghi, sao chưa đi ngủ?

Nghe tiếng gọi hắn giật mình ngẩng lên. Anh Hải đang đứng ngay cửa nhà bếp nhìn hắn. Hắn cười nhẹ:

- Em chưa buồn ngủ.

- Mày chưa khỏi bệnh, thức khuya không tốt đâu. Ngủ sớm đi.

- Còn anh hai thì sao? Giờ này anh còn xuống đây chi vậy? – Hắn hỏi với một nụ cười cố giấu, nhưng anh Hải hình như không nhận ra những hàm ý trong đó nên vô tư trả lời:

- Tao uống nước.

- Anh Tân ngủ chưa?

- Rồi. Mai đi công tác nên tao bắt đi ngủ rồi. Cái tên ham hố đó, đã bảo nhất định không được mà cứ… – Nói tới đây nhận ra mình nói hớ, Hải ngưng bặt, mặt mày đỏ lựng lên. Phong Nghi bụm miệng cười:

- Hèn chi hồi tối em nghe anh Tân hỏi anh là tính sao đây, xem ra anh chẳng tính toán được gì hết. Hahaha!!!

- Mày… – Hải tức tối vì bị thằng em trai chọc ghẹo, nhưng lại không cãi được gì vì sự thật rành rành ra thế mà. Để lảng chuyện, anh kéo ghế ngồi xuống hỏi Phong Nghi:

- Gặp lại Vĩ Lạc chắc mày vui lắm?

- Ừm. – Hắn ngượng ngùng gật đầu – Vui lắm. Nhưng mà em có cảm giác… kỳ kỳ.

- Kỳ cái gì? – Hải không hiểu. Phong Nghi liếm môi không biết diễn đạt ý mình thế nào:

- Em không biết nói sao nữa… không quen và có chút khó xử… chắc vậy…

Anh Hải, vẻ mặt đăm chiêu, lấy cái ly và chai nước để sẵn trên bàn rót ra một ly đầy. Thấy anh không hỏi gì thêm hắn đắn đo một lúc rồi lên tiếng – Anh hai, em có chuyện này muốn hỏi.

- Ờ, hỏi đi! – Hải cầm ly nước đưa lên miệng. Phong Nghi khẽ mím môi:

- Anh hai với anh Tân… chắc là hôn nhau nhiều lắm hả?

- Ặc! – Hải sặc nước lên tới mũi. Câu hỏi của Phong Nghi như một khúc cây nhắm đâu không nhắm lại nhằm đầu anh mà giáng một đòn thật mạnh. Nó khiến anh phát ho sặc sụa, một lúc sau mới trấn tĩnh tìm lại được tiếng nói – Mày hỏi mấy chuyện này làm chi?

- Thì tại anh hai đồng ý cho em hỏi mà! – Phong Nghi nhăn mặt. Hắn cũng chẳng ham hố mấy chuyện này đâu, nhưng tình thế ép buộc, không hỏi anh Hải hắn cũng chẳng biết hỏi ai.

Thấy mặt Phong Nghi đang bối rối thật sự chứ không phải có ý trêu chọc gì mình, Hải suy nghĩ một lát rồi tặc lưỡi trả lời:

- Uh thì… tất nhiên…. Mà sao, có vấn đề gì hả?

- Vậy khi hôn nhau ai chủ động? Với lại cảm giác của anh thế nào?

Công nhận Phong Nghi rất biết chọn thời điểm nêu câu hỏi, cụ thể là lúc này Hải vừa hớp xong một ngụm nước. Hậu quả nhãn tiền, toàn bộ số nước thay vì trôi xuống dưới thì lại ọc lên trên, và chảy ra bằng đường lỗ mũi.

- Ặc… Khục…!!! – Hải lấy khăn lau mặt và quyết định sẽ không uống nước nữa, vì với “chất lượng” mấy câu hỏi của Phong Nghi, anh có thể bị sặc nước mà chết.

- Anh hai trả lời đi!

- Ờ… – Mặt Hải đỏ gay lên như mặt trời mới mọc – Thì… thường thường tao không chủ động, nhưng mà nếu tao không thích thì Tân cũng không ép. Còn về cảm giác thì mày cũng tự biết mà, sao còn hỏi tao?

- … – Phong Nghi chưa hiểu nên cứ tròn mắt lên ngó Hải. Anh khẽ cười:

- Nghe Huy bảo là mày đã chủ động hôn Vĩ Lạc, nhỏ Hạ cũng thấy còn gì?

- A… cái đó không tính! – Phong Nghi nhíu mày bối rối – Em hoảng quá nên làm thế chứ cảm xúc thì rối rắm không đâu vào đâu hết á!

- Còn lúc Vĩ Lạc hôn mày ngay sau đó thì sao?

- Em… không biết!

- Haha…!!! Mày thế này thì thằng Vĩ Lạc còn khổ dài dài!

Anh Hải phá ra cười làm Phong Nghi ngượng, hai tai hắn đỏ ửng lên trông rất tội. Hắn biết thái độ xa cách của hắn làm Vĩ Lạc buồn, nhưng quả thật bây giờ mà Vĩ Lạc hôn hắn, hay ngược lại, hắn đều cảm thấy sợ. Có lẽ hắn vẫn còn bị ám ảnh chuyện hồi ba năm trước. Mặc dù hắn đã không còn giận dỗi hay trách cứ gì chuyện đó nhưng tất nhiên hắn không quên được. Và vì không quên được nên trong hắn luôn có sự e ngại mơ hồ. Vĩ Lạc chỉ mới ôm hắn mà hắn đã hồi hộp, tim đập thình thình, cậu ta mà đi xa hơn chắc hắn lăn đùng ra xỉu mất.

Mà nói thế thôi chứ không phải hắn không yêu Vĩ Lạc đâu. Hắn ghét phải thừa nhận, nhưng hắn thực sự đã bị cưa đổ từ hồi lớp 12. Chỉ là hồi ấy hắn không nhận ra tình cảm của mình, thêm nữa là cái sự tự tôn cao ngất ngưỡng đã ngăn hắn lại. Nếu không yêu hắn đã không dằn vặt khổ đau suốt ba năm trời, nếu không yêu hắn đã không hạnh phúc đến thế khi Vĩ Lạc quay về bên hắn. Và nếu không yêu, có đánh chết hắn cũng không ngồi đây và hỏi anh Hải những câu vô duyên hết chỗ chê thế này.

- Anh hai?

- Hửm?

- Anh hai với anh Tân là người yêu đúng không?

- Ờ… uhm.

- Vậy… làm người yêu là làm những việc gì?

Câu hỏi của Phong Nghi làm Hải nghệch mặt ra. Làm những việc gì ư? Căn cứ vào thực tế giữa anh với Tân thì anh không thể nào nói cho Phong Nghi biết được, vì không muốn làm vẩn đục đầu óc thằng bé (^^!) . Vậy là anh chỉ biết cười trừ cho đến khi một giọng nói đột ngột cất lên:

- Anh em nhà này vui ghê nhỉ. Gần nửa đêm rồi mà còn mở tọa đàm tình yêu – hôn nhân – gia đình nữa hả?

Hai anh em quay lại thì thấy Tân đứng đó toét miệng cười. Hải tỏ ra không hài lòng:

- Tôi kêu anh đi ngủ mà, sao giờ còn đứng đó cười – Thấy Tân mở miệng định trả lời, Hải vội cảnh báo – Anh dám xưng hô anh/em mà xem, tôi không nhìn mặt anh nữa!

- Ờ… anh, à không, tôi đã ngủ được một lát rồi đấy chứ, nhưng thức dậy không thấy cậu đâu, lại thấy dưới bếp sáng đèn nên đi xem thử thôi.

- Nhiều chuyện! Có phải con nít đâu mà đi ngủ cũng cần người kế bên? – Hải lầm bầm. Tân lại cười, nhìn Phong Nghi:

- Em thắc mắc làm người yêu là làm gì chi vậy? Để áp dụng với Vĩ Lạc à?

- Hơ… không… em chỉ là… – Hắn lúng túng. Nụ cười của Tân trở nên ranh mãnh:

- Anh với Hải ở cạnh em suốt ba năm rồi, không lẽ nhìn bọn anh mà em không học hỏi được gì sao?

Hắn đỏ mặt. Anh Tân nói thế cũng phải >”< , vì ở nhà ngoài anh Hải ra thường chỉ có hắn nên hai người đó hiếm khi phải e dè, chuyện hắn vô tình xuất hiện đúng lúc hai người đang “thân mật” xảy ra như cơm bữa. Với hắn thì đó cũng không phải là chuyện lớn gì cho lắm, lần đầu hắn còn sốc chứ sau này thì quen dần. Hắn chỉ ngại cho anh Huy những lần anh bất ngờ đến chơi. Nhìn đôi mắt nâu mênh mông lấp lánh cười trêu chọc nhưng đằng sau đó là nỗi đau, hắn thấy thương anh quá chừng. Tình yêu đối với anh sao lại buồn như thế?

- Nè nè! – Anh Hải lên tiếng với ánh mắt như sắp ăn tươi nuốt sống anh Tân đến nơi. Mặt anh lộ rõ chữ “BỰC” to tướng – Tôi cấm đấy! Đừng có mà ăn nói lung tung trước mặt Phong Nghi!

- Tôi có nói gì đâu! – Tân gãi đầu, nháy mắt cười – Mà Phong Nghi này, em vẫn muốn biết người yêu là thế nào chứ hả?

Hắn chưa kịp phản ứng thì anh Hải đã đứng phắt dậy và sát khí tỏa ra từ anh đủ làm ruồi muỗi trong bán kính mười mét xung quanh rụng rời chết giấc. Hắn nghĩ kỳ này anh Tân chết chắc rồi. Nhưng anh Tân thì trông vẫn rất tỉnh, cười với hắn:

- Xem nhé!

Nói rồi, anh vòng một tay qua người anh Hải và kéo anh lại gần. Và khi mà môi anh Hải đã bị chiếm mất (bằng cách nào thì mọi người cũng biết đấy ^^!), mọi chống cự cũng trở nên vô nghĩa.

- Á! – Phong Nghi, đỏ lựng tới tận chân tóc, đặt vội cái ly xuống bàn rồi co giò chạy ra ngoài. Nghe loáng thoáng sau lưng tiếng anh Tân cười thật gian và tiếng nghiến răng rất đáng sợ của anh Hải: “Dám làm thế hả? Tối nay đừng có vô phòng tôi nhé! Anh-đi-chết-đi!!!”

–o0o–

Hôm sau khi hắn lên trường thì mới biết được nghỉ giờ chính trị. Chiều nay hắn cũng không có tiết. Chán ghê thế sao không thông báo trước để hắn khỏi phải lết xác lên. Lười về nhà quá, hắn chép miệng lôi điện thoại ra nhắn tin cho nhỏ Hạ. Hình như hôm qua nhỏ có nói sáng nay nhỏ được nghỉ vì trường có hội nghị giáo viên hay gì gì đó. Lâu quá không qua nhà nhỏ Hạ rồi, ghé qua chơi một lúc vậy.

Vẫn là hàng rào dày đặc dây leo quen thuộc. Hắn bấm chuông, nghe tiếng chân chạy huỳnh huỵch như khủng long là biết ngay con bạn hắn rồi. Thiệt tình con nhỏ này sinh ra để làm mang tiếng con gái hay sao ấy. Con mắt thẩm mỹ của thằng Minh lạ lùng thật.

- Hi mày! – Hạ cười tươi rói – Vĩ Lạc đâu mà để người yêu một mình lang thang đây?

Con nhỏ nói xong thì cười hí hí vẻ khoái trá lắm. Hắn hơi lúng túng trước cái kiểu cười đó:

- Lúc tao đi học thì nó đang ngủ.

- Chung phòng mày à?

- Không. Phòng dành cho khách. – Mặt hắn nóng bừng. Hạ cười cười:

- Ừ. Thôi dắt xe vô đi. Hôm nay anh Huy cũng ở nhà, mày qua chắc ảnh vui lắm.

Hắn dắt xe vào sân, nghe Hạ nói thế thì ngạc nhiên hỏi lại:

- Ủa ảnh không đi công tác chung với anh Tân sao? Tao tưởng…

- Ảnh đòi đi đó chứ nhưng anh Tân không cho. Tuần trước ảnh bị sốt cao rồi ngất xỉu trong văn phòng, bác sĩ nói ảnh làm việc quá sức nên anh Tân bắt ảnh ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hắn chỉ biết thở dài. Thảo nào gần đây trông anh Huy có vẻ mệt mỏi. Anh từng nói với hắn chọn kinh doanh là anh đã đi ngược chiều rồi. Làm một việc mà mình không thích đâu có vui vẻ gì chứ. Nhưng anh vẫn cứ gồng mình cố gắng như thế, là vì trong anh tình yêu còn cao hơn cả niềm vui riêng tư. Anh bảo anh hạnh phúc với lựa chọn này. Nhưng có thật vậy không?

Bước vô nhà, hắn thấy anh Huy đang nằm dài trên ghế salon xem phim hoạt hình. Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện, trêu chọc:

- Ái chà, là giám đốc mà giờ này còn nằm ườn ra coi Tom and Jerry là không được đâu nha!

- Người yêu vừa về nước mà bỏ người yêu đi chỗ khác cũng không được đâu nha! – Anh Huy phản pháo và cười khì khi thấy vẻ mặt của hắn – Vĩ Lạc không chở em hả?

- Cậu ta còn ngủ. Sáng em dậy sớm đi học mà.

Nhỏ Hạ đem nước ra rồi cũng ngồi xuống cạnh hắn. Rất tự nhiên, nhỏ ôm tay hắn nũng nịu:

- Ôi rốt cuộc cái tội lỗi chia cắt hai đứa mày của tao cũng đã được giải trừ! Tao thương mày nhất!

- Thôi thôi cho tao xin! – Hắn nhăn mặt cố gỡ tay nhỏ ra – Tao còn yêu đời, chưa muốn bị thằng Minh xé xác!

Anh Huy cũng cười, ngồi dậy nhìn hắn:

- Hồi sáng này Hải nhắn tin cho anh. Nó bảo tối qua em hỏi nó vài câu hỏi rất thú vị.

Nhỏ Hạ nghe vậy thì máu tò mò nổi lên một mực đòi anh Huy phải kể cho nhỏ nghe, và nghe xong thì nhỏ lăn ra ghế mà cười:

- Á trời ơi là trời!!! Hahaha!!! Mày đi hỏi ông anh mày mấy câu đó thiệt hả? Ổng với ông Tân mặn nồng như thế chắc sẽ trả lời mày rất… trôi chảy há! Á hahahaha!!!!

- Có trả lời gì đâu! – Hắn thở dài. Hắn không dám nói thêm là hai ông ấy chỉ dùng hành động cho hắn thị phạm thôi. Vì hắn sợ làm anh Huy buồn.

- Sao em lại hỏi vậy? Em với Vĩ Lạc trục trặc hả? – Anh Huy hỏi, ánh mắt quan tâm làm hắn tự nhiên thấy thật dễ chịu. Hắn cười bối rối:

- Không phải, chỉ tại… cứ gần Vĩ Lạc là em run, với lại… em cũng không biết nếu là người yêu thì phải cư xử thế nào… nên mới hỏi anh hai…

- Mày… siêu dễ thương! – Hạ la lên rồi ôm lấy hắn như ôm gấu bông trong khi vẫn cười toe toét. Còn anh Huy thì nhìn ra sân, trong mắt có một thoáng buồn không che giấu:

- Là người yêu thì tất nhiên sẽ khác với là bạn rồi. Có lẽ vì em với Vĩ Lạc xa nhau lâu nên bây giờ gặp lại, dù biết là yêu nhau đấy nhưng cũng ngại đúng không?

- Ừm. – Hắn gật đầu – Và khi cậu ta định… hôn em, tự nhiên em sợ.

- Là vì chuyện ba năm trước – Anh Huy cười thật hiền – Anh nghĩ hồi đó em bị tổn thương nhiều nên không quên được, nhưng mà không sao đâu. Chỉ cần tình cảm của hai đứa đủ chân thành, rồi sẽ xóa bỏ được cảm giác đó thôi. Nên nhớ xảy ra chuyện đó đâu phải một mình em đau, cậu ta còn đau hơn em ngàn lần. Ai mà muốn nhìn thấy người mình yêu thương nhất khóc chứ?

Khi nói những lời này, giọng anh nghe xa xăm khiến hắn và nhỏ Hạ cùng im lặng. Tụi nó đủ hiểu anh để biết anh không đơn giản đang nói về chuyện của Phong Nghi và Vĩ Lạc. Anh còn nói về bản thân anh nữa.

- Không cần gượng ép làm gì – Anh lại nhìn hắn, và thoáng xa xăm trong mắt anh như đang lan ra – Một lúc nào đó khi đứng trước người đó, tự nhiên em sẽ biết trong tim em là gì, và em sẽ biết mình phải làm gì. Không có gì đáng sợ hay đáng lo đâu ^^ Vì em và cậu ta yêu nhau mà.

Cả ba lặng yên. Hắn nhìn anh hồi lâu, tự hỏi yêu đơn phương lâu như vậy, mệt mỏi như vậy mà sao triết lý tình yêu của anh vẫn trong trẻo và lạc quan đến thế?

Hắn từng hỏi anh Huy sao không nói cho anh Hải biết, và anh trả lời hắn là anh chỉ muốn giữ riêng cho mình tình cảm này. Không hải tình yêu nào cũng cần được nói ra. Nhưng hắn vẫn buồn. Biết là mình không tốt, nhưng trong một thoáng, hắn muốn anh hai hắn hãy đáp lại tình cảm này của anh Huy, dù chỉ một lần thôi.

–o0o–

- Princess!!! Phần ăn sáng của mày nè!

- Đừng có gọi tao là Princess!

- Princess!!! Lấy hộ chị tờ giấy giới thiệu chương trình coi!

- Không được gọi em là Princess!

- Prin…

- MẤY NGƯỜI MUỐN CHẾT KHÔNG HẢ???

Buổi sáng ngày chủ nhật trong văn phòng đoàn trường hết sức náo nhiệt. Bây giờ là sáu giờ và cả đám còn khoảng một tiếng để chuẩn bị mọi thứ trước khi làm buổi khai mạc cho một ngày ăn chơi trác táng, theo cái kế hoạch của Tâm đề xuất hồi tuần trước. Bạn bí thư Tâm hiện giờ không có mặt ở đây, bạn ấy đang ở dưới sân trường xăn tay áo phụ gắn bảng chữ đề “ GIAO LƯU CỰU HỌC SINH TRƯỜNG THPT NGUYỄN TRÃI” mà bạn đã cất công ngồi cắt từ xốp rồi dán suốt ngày hôm qua. Cái này đi đặt là có, nhưng mà bạn tiếc tiền quỹ nên không chịu đặt, thêm nữa là bạn có cả một đám lâu la là mấy đứa hàng xóm để bắt nạt nên bạn dại gì không tận dụng nhân lực. Đỡ được một khoảng tiền, phù! Vợ của bạn, Đăng, thì bận bịu với đống giấy tờ kế hoạch chương trình cũng như bài phát biểu mà ông chồng mình sẽ đọc lúc khai mạc, bản thân Đăng cũng có một bài bế mạc nữa. Huyền thư ký đã đi xuống sân để coi lại vị trí đặt gian hàng mà các lớp đăng ký, trong khi Lâm phải thống kê lần cuối những chi phí dự tính và phát sinh. Chỉ có mỗi “bé Princess” là chạy qua chạy lại bở hơi tai vì được chăm sóc và bị sai vặt.

- Thiệt tình, giờ đâu phải lúc phàn nàn chuyện đó! – Đăng ngước lên nhìn Trường một giây rồi lại chúi mũi xuống tờ chương trình – Princess, đem cái laptop lại đây giùm chị!

- Chị…

- Có vấn đề gì hả? Princess??? – Đăng lại ngước lên, nhưng là với vẻ áp đảo đe dọa khiến Trường chỉ biết ấm ức thi hành. Không hổ danh là phó bí thư phòng Đoàn ha?

- Sao rồi mấy đứa? Ổn hết chứ? – Quyên tươi cười bước vào phòng Đoàn, theo sau là Linh đang bị lôi đi xềnh xệch mà không cách nào thoát khỏi bàn tay bà chị – Mà cái bảng chữ ở dưới đẹp đấy!

- Thank you đàn chị! – Tâm nhe răng cười hì hì, và nụ cười của nó phớn phở hơn khi thấy một cậu nhóc đứng sau lưng Quyên – Ai đây?

- Đoán xem! – Quyên nháy mắt cười hí hửng. Mặt Tâm và Đăng cùng ửng lên. Hai đứa đồng thanh:

- Nhóc Linh!

- Uh! – Quyên nhe răng sung sướng, trong khi Linh nhăn mặt vì không hài lòng khi bị gọi là nhóc. Vợ chồng ác ma trao nhau ánh mắt mang hàm ý rõ ràng là “ Trời ơi không thể chịu được!” . Chưa bắt đầu mà mọi chuyện đã thú vị quá đi thôi.

–o0o–

Bảy giờ, khi các gian hàng đã chuẩn bị xong xuôi, buổi lễ khai mạc bắt đầu. Tâm bước lên bục và cầm lấy micro, nó không cầm giấy vì được mệnh danh là “sinh ra để học các môn xã hội”, nó đã nhanh chóng học thuộc bài nói mà Đăng đưa cho chỉ trong khoảng mười lăm phút. Trong lúc đọc, nó liếc nhìn các anh chị cựu học sinh đang đứng ở góc phải sân khấu, tự hỏi hai “nhân vật huyền thoại” – Phong Nghi và Vĩ Lạc làm gì tối qua mà cứ đứng đó ngáp ngắn ngáp dài. Nghĩ thế thôi chứ nó không dám nghĩ tiếp vì nó sợ máu mũi sẽ chảy ra thì mất mặt chết.

Sau bài phát biểu ngắn gọn (sơ sơ một cặp giấy đôi), các cựu học sinh được mời lên sân khấu để chào mọi người. Nó để ý thấy rất nhiều đứa con gái đủ các khối lớp mắt biến thành trái tim khi thấy anh Vĩ Lạc, và nó cũng để ý là anh Phong Nghi hoàn toàn không vui vì việc này. Chị Hạ đứng cạnh hai người trông như thể đang ráng hết sức nín cười. Tội nghiệp chị dâu tương lai của nó ghê, nín cười hoài có hại lắm ^^!

Cựu học sinh được phân về lớp cũ của mình, mỗi lớp ba người. Nhỏ Quyên gần như nhảy cẫng lên khi chợt nhận ra lớp mình chính là lớp cũ của “cặp đôi” đó. Và nhỏ không kìm được ánh nhìn gian tà khi nhìn Kha, lúc này đang bày những cuộn cơm vừa cắt lên đĩa. Thấy Linh cứ đứng xớ rớ đó, nhỏ đẩy vai Linh:

- Nhìn gì, qua phụ thằng Kha đi!

- Anh ta đâu có nhờ! – Linh nhăn nhó khó chịu, nhưng không cãi lại mà lẳng lặng đi về phía lớp bà chị mình. Quyên cười cười. Nhỏ đã nói trước với mấy đứa trong lớp về thằng em mình, tất nhiên là chẳng gặp phải một trở ngại nào hết, bởi vì lớp nhỏ dư hiểu biết về cô lớp trưởng của mình quá rồi. Sự xuất hiện của Linh gây ra một sự xáo trộn nho nhỏ, vì mọi người, đặc biệt là đám con gái cứ nhìn chằm chằm nó mà nói : “ Em lớp trưởng đây á? Trời sao dễ thương quá vậy?”, cho đến khi sát khí nó tỏa ra quá nhiều thì mọi việc mới tạm lắng được. Đâu đó có người nhận xét “Đúng là em của lớp trưởng rồi, áp đảo thiệt!”

- Cậu đến thiệt hả? – Kha ngạc nhiên nhìn Linh. Nghe nhỏ Quyên nói nhưng hắn không thể tin được là Linh sẽ đến. Linh thấy hắn nhìn mình ghê quá, khịt mũi nạt khẽ:

- Tui ở đây rồi còn thiệt với giả gì nữa? Cần phụ gì không?

- À…, có người cuộn sushi rồi, cậu xắt ra là được. Một mình tui làm thì không kịp ^^ – Kha vừa nói vừa cười, giật con dao của nhỏ Phi đứng kế bên đưa Linh. Con nhỏ nguýt hắn một cái nhưng vẫn vui vẻ nhường chỗ cho Linh, tung tăng qua phụ mấy đứa khác cắt rong biển, bào dưa leo. Linh nhún vai cầm lấy con dao. Kha thấy cậu nhóc có hơi cười, làm hắn suýt nữa cắt dao trúng tay. Nguy hiểm thật.

Vĩ Lạc nắm tay Phong Nghi kéo về phía lớp 12A4, theo sau là nhỏ Hạ, vừa đi vừa cười khoái chí. Quyên thấy ba người đến, vội quay lại giới thiệu với các bạn:

- Cả lớp chú ý! Đây là các tiền bối, hồi đó cũng học A4. Chị Hạ hiện đang học Đại học Y, anh Phong Nghi học Bách khoa, hồi đó ảnh đậu điểm cao thứ 3 toàn trường đó, còn anh này là anh Vĩ Lạc…

- WAAA!!!!

Nhỏ chưa nói hết câu thì cả đám con gái đã reo lên rồi nhào tới làm nhỏ hết hồn. Rõ ràng Vĩ Lạc có một sức thu hút đặc biệt.

- Anh Vĩ Lạc có người yêu chưa ạ?

- Anh Vĩ Lạc thích người như thế nào?

- Anh Vĩ Lạc…

- E… e hèm!!! – Hạ lên tiếng – Rất tiếc phải nói rằng anh Vĩ Lạc đây đã có người yêu từ năm lớp 12 rồi!

Câu nói tỏ ra rất hiệu quả vì ngay lập tức đám đông tản ra trong tiếng tặc lưỡi thất vọng, tiếng thở phào nhẹ nhõm và đủ thứ tiếng hầm bà lằng khác. Nhỏ Hạ đã nhanh chóng làm thân với đám con gái và ào vô phụ tụi nó cắt xúc xích để làm cơm cuộn. Nhỏ không quên phân công Vĩ Lạc đứng ngay trước gian hàng:

- Mày cứ đứng đây, thấy cô bé nào đi qua thì mày cười một cái và hỏi “Ăn thử cơm cuộn không em?”, tao bảo đảm hàng mình sẽ rất đắt, bán không kịp luôn, hehe. Phong Nghi mày có phiền không?

- Không. – Phong Nghi trả lời cộc lốc, cái mặt hắn đang muốn nói một câu là “ Phiền chứ sao không?” . Nhưng hắn vẫn trưng ra nụ cười chói lóa của mình, làm một cô bạn gian hàng kế bên vừa nhìn thấy đã hóa đá luôn.

- Anh không thấy là anh đang rất phung phí nụ cười hả? – Một giọng nói ngang phè cất lên sau lưng. Hắn quay lại nhìn. Một cậu nhóc đang cặm cụi cắt cơm cuộn, mái tóc xòa xuống mặt. Và cái anh chàng đứng kế bên cậu ta dường như không thể dứt mắt ra khỏi cậu được.

- Em đâu phải học sinh cấp ba hả? – Hắn cười hỏi. Cậu ngước mặt nhìn hắn:

- Bị bà chị lôi đến đây thôi, và cũng vì cái ông ngốc nào đó. Có thôi nhìn tui và lo làm không thì bảo? – Cậu liếc nhìn người bên cạnh. Anh chàng lại cắm cúi làm tiếp. Hắn phì cười. Bé vậy mà oai ghê.

- Hai người có vẻ thân ha? – Hắn nói, và cậu trả lời nhanh thật nhanh làm hắn có cảm tưởng mình vừa phát ngôn hết sức sai lầm.

- Thân gì chứ! Anh với cái anh kia – Cậu hất đầu về phía Vĩ Lạc đang câu khách =)) – như hai người thì mới gọi là thân. Là một cặp hả?

- Ơ… Uhm. – Hắn trả lời mà trong lòng đang rên lên ai oán. Con nít bây giờ…

- Vậy… ai là người thích trước? – Cậu nhìn hắn bằng đôi mắt tò mò. Hắn không muốn trả lời nhưng không hiểu sao lại không thể từ chối ánh mắt đó. Thế là đành thở dài:

- Chắc là… cậu ta. Vì hồi đầu anh ghét cậu ta lắm.

- Hay nhỉ. Rồi anh ta đi cưa anh?

- Uh. – Lại một tiếng thở dài.

- Thế anh đồng ý khi nào?

- Hơ, đâu đó khoảng… mấy hôm trước! – Hắn muốn khóc quá! Gì mà hỏi ghê thế! >”<

- Vậy là mất mấy năm để cưa đổ anh nhỉ? – Linh không hề có ý định dừng lại. Nó thấy vui vui khi chọc được tiền bối của bà chị nó đỏ như tôm luộc thế kia.

- Thì… một năm lớp 12 và 3 năm không gặp… – Phong Nghi khổ sở. Thằng nhóc này đúng là tiểu yêu quái.

- Lâu thế cơ à? – Linh chợt cười. Phong Nghi vô tình nhìn thấy, và hắn nghĩ là yêu quái sao lại có nụ cười của thiên thần được, hẳn là đã tu luyện rất lâu. Trong khi đó thì anh chàng cạnh bên đã hồn lìa khỏi xác mất tiêu rồi. Chỉ chỉ tay qua phía anh chàng này, tiểu yêu quái thu ngay nụ cười lại – Thấy không? Đâu cần mất nhiều thời gian dữ vậy?

Cậu nhóc thôi nói chuyện và quay lại với công việc, mở đầu bằng việc quát một tràng để hồi tỉnh “cái xác” kế bên. Phong Nghi rùng mình. May phước Vĩ Lạc không phải như thằng nhóc này. Trời ơi là trời!!! >”<

Kết thúc phần bán buôn buổi sáng, lớp 10 và lớp 11 bị “đuổi” về nhường chương trình lại cho khối 12. Đằng nào thì chương trình này chủ yếu dành cho khối 12 mà. Sau giờ ăn trưa, mọi người lại tập trung về sân trường trước sân khấu, nơi mát nhất vì được che chắn bởi những cây phượng và cây bàng, chỉ có vài tia nắng hiếm hoi là lọt qua được. Phần văn nghệ do khối 12 chuẩn bị để gửi đến các bậc tiền bối đáng kính đã nhận được những tràng vỗ tay vang dội, kể cũng phải, biểu diễn trong đó toàn là hot boy và hot girl của cả khối cả trường mà. Vĩ Lạc thấy vui vui. Trong những năm đi học của nó, hạnh phúc nhất và nhiều kỷ niệm nhất có lẽ chỉ có năm lớp 12 thôi. Bây giờ nhìn đám đàn em này, nó nhớ lại mình và bạn bè mình cũng đã có thời như thế. Nhỏ Hạ mặc áo dài trắng trông rất dễ thương. Phong Nghi thì lúc nào cũng đi kèm với một cuốn sách. Và những đứa bạn chung lớp nghịch ngợm khoái bày trò chọc ghẹo thầy cô…

- Làm gì mà ngồi thừ ra thế hả? – Phong Nghi chạm nhẹ vào tay nó. Nó quay qua nhìn hắn, thấy vui khi hắn đỏ mặt – Sao cậu nhìn tôi?

- Tao đang ôn lại kỷ niệm “khổ đau” của quãng đường cưa cẩm mày ^^!

- Vớ vẩn!

Phần văn nghệ vừa xong, Đăng bước lên cầm micro và ngỏ ý xem các bậc tiền bối có muốn đáp lễ bằng một tiết mục nho nhỏ nào không. Tiếng vỗ tay vang lên trong khối 12 và nhiều tiếng xì xào nổi lên, hiển nhiên là tụi nó mong chờ thưởng thức tài nghệ của tiền bối. Nhưng chờ mãi mà không thấy tăm hơi gì ráo, Đăng quay nhìn Tâm đã định bỏ cuộc thì bỗng…

- Mấy em có đàn ghita không? – Vĩ Lạc đứng lên. Phong Nghi ngạc nhiên trong khi Hạ chỉ cười. Nhỏ đã lờ mờ đoán được Vĩ Lạc định làm gì.

- Có ạ! – Tâm lên tiếng, gọi với ra sau – Princess! Em đi lấy đi.

- Đã bảo không được gọi em là Princess!!! – Trường phụng phịu chạy đi. Lâm nhìn theo bối rối. Nó rất thích vẻ mặt đó của Trường. Và Quyên đã có một pô ảnh đắt giá ^^ .

Vĩ Lạc cầm cây ghita rồi bước lên sân khấu. Có một cái ghế đã được để sẵn. Nó ngồi xuống ghế, chỉnh micro vừa tầm rồi bắt đầu nói:

- Cám ơn các em đã mời chúng tôi về dự buổi giao lưu này. Đây thực sự là một dịp rất tuyệt để chúng tôi ôn lại những kỷ niệm thời đi học của mình. Để cảm ơn, tôi muốn gửi đến các em một bài hát tiếng Anh – Nothing’s gonna change my love for you. Bài hát này cũng để tặng cho một người, tôi nói ai chắc tự người đó cũng biết…

Hắn nói thế rồi cười. Cả đám học sinh lao xao. Không cần quá thông minh để biết người được tặng một bài hát như thế phải là người đặc biệt như thế nào.

Những tiếng lao xao lắng xuống ngay giây phút giọng hát trầm ấm cất lên. Phong Nghi nhắm mắt. Hắn như đang nghe lại tiếng sóng vỗ năm nào. Từng đợt sóng ấm áp và hạnh phúc không ngừng dâng lên trong tim hắn. Hắn… thật sự yêu giọng hát đó, và con người đó.

Nhỏ Quyên thì không bỏ lỡ cơ hội sử dụng cái máy quay phim của mình. Thằng em ngồi sau nhỏ thì chỉ đơn giản nghĩ là: anh Vĩ Lạc này có nhiều chiêu cưa cẩm thiệt, nhưng mà – nó liếc nhìn Kha – nếu áp dụng với cái ông này thì mấy chiêu đó có hơi quá liều.

Bài hát kết thúc mà sân trường vẫn lặng đi. Rồi những tràng pháo tay rộ lên. Vĩ Lạc đứng dậy cúi chào, tiện tay rút lấy một cành hoa hồng đỏ thắm trong cái lẵng hoa đặt trên cái bục gỗ ngay gần đấy. Nó đứng thẳng dậy, quăng cái hoa hồng xuống chỗ Phong Nghi. Và nháy mắt cười khi thấy ánh mắt nâu ngỡ ngàng nhìn mình.

- Hehe, một đoạn phim tư liệu tuyệt vời! – Quyên cười phá ra lộ liễu đến mức Linh phải thấy tội nghiệp thay cho hai người vừa được ghi hình xong. Chắc kiếp trước gây nhiều tội với mấy bà bà này. Chậc!

…………..

….

..

.

- Cảm ơn nhe! – Phong Nghi xoắn xoắn hai tay với nhau. Hắn với Vĩ Lạc đang ở sau trường, dưới gốc phượng chỗ mà hồi trước hắn hay ra nằm ngủ. Buổi giao lưu đã kết thúc và Vĩ Lạc kéo hắn ra đây.

- Cảm ơn gì? – Vĩ Lạc hỏi lại.

- Cái này nè. – Hắn chìa cành hoa hồng ra. Mặt hắn bây giờ cũng giống cái bông đó lắm rồi. Mặc dù hắn thấy thiệt là sến hết chỗ chê, nhưng không phủ nhận là hắn vui lắm.

- Cám ơn suông thôi thì không thèm! – Vĩ Lạc giả bộ giận. Phong Nghi lại càng ngượng:

- Thế làm sao?

- Ai biết đâu!

Tự dưng tim Phong Nghi đập dồn lên. Hắn nắm tay Vĩ Lạc. Ấm quá chừng. Vĩ Lạc quay lại nhìn sâu vô mắt hắn. Trong đôi mắt đó chỉ có một bóng hình. Tim hắn lại đập thình thình, nhưng không phải là cảm giác khó chịu. Hắn đang hạnh phúc.

- Tao yêu mày. – Vĩ Lạc nói nhỏ.

- Uh biết! – Hắn nhăn mặt. Hắn vẫn thấy ngượng khi nghe điều này từ miệng Vĩ Lạc.

- Mày thì sao?

- Cậu biết mà!

- Tao muốn nghe!

- Thì…

- Hửm?

- …

- Không nói thì thôi. Cho tao hôn một cái nhé?

- … – Mặt hắn đỏ ửng lên, đỏ còn hơn trái gấc. Vĩ Lạc thấy tội nghiệp quá nên thôi. Giọng nó ỉu xìu:

- Xin lỗi. Không cho cũng không sao… uhm…

Vĩ Lạc hơi sốc. Nó mở to mắt ngỡ ngàng. Phong Nghi vừa hôn phớt qua môi nó.

- Vậy là… cho hả? – Nó lắp bắp. Phong Nghi gật nhẹ đầu:

- Uh.

- Không sợ nữa à?

- … – Im lặng. Rồi lắc đầu, mặt đỏ ửng trông cực kỳ đáng yêu. Nó vuốt nhẹ má Phong Nghi rồi cuối xuống. Môi chạm môi.

Ở góc tường cách đó không xa…

- Chồng chồng! Máu mũi kìa!!! Khăn giấy nè, nhanh lên!!! – Đăng cuống quýt nhưng vẫn không dứt mắt khỏi cảnh tượng đẹp như mơ trước mắt.

- Chị Hạ, rõ không?

- Yên tâm, máy quay xịn!

- Vợ, chụp hình đi! Á, đưa chồng miếng khăn giấy nữa hic hic!!!

- Ủa, hai nhóc kia đâu?

- Princess chạy trước, Lâm chạy theo rồi. Thôi kệ tụi nó. Hơ hơ anh Kha đâu?

- Về với Linh.

- Uh uh vậy được. Tương lai tươi sáng há há!!!

- Ờ chồng đừng cười nữa! Máu mũi!!!

- THE END-2009.02.07

19:21

Special for Okuchan

By Shinn XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro