7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

"Cũng sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, hay em đến ở với chị đi!" Mẫn Trí một bên đi tới trước mặt Hải Lân một bên vừa mang theo cặp sách nói.

"Không muốn."

"Ah wae~? Dù gì thì chị cũng chán, em cứ xem như là sang chơi với chị đi." Chị nắm lấy tay Lân lắc mạnh. "Aaaa~ tới đi mà~."

"Như vậy không tốt đâu." Hải Lân hất tay Mẫn Trí ra.

Mẫn Trí bất ngờ chặn trước mặt Hải Lân.

"Có gì đâu mà không tốt? Khương! Hải! Lân! Em phải đi!"

Cuối cùng dưới năn nỉ đến chết không buông của Mẫn Trí, Hải Lân đành đồng ý. Cô giúp Hải Lân thu dọn đồ đạc chuyển về nhà mình với đầy những chiếc túi lớn nhỏ.

"Cái này chị để ở đây, còn cái này chị đặt ở đây nha. Em đừng quên đó, còn cái kia nữa..."

Khương Hải Lân nhìn con người trước mặt đang điên cuồng giúp mình thu dọn đồ đạc. Đem đủ thứ đồ, giúp sắp xếp gọn gàng, làm như thể sắp gả vào cái nhà này rồi sống ở đây mãi không bằng ấy.

Bữa ăn đầu tiên ăn ở nhà Mẫn Trí, có sườn kho, bánh gạo chiên cay, thịt cốt lết chiên giòn, cua hấp...

"Cảm ơn Hải Lân đến chơi với con gái ngốc của bác nhé, cháu ăn nhiều vào!"

"Đúng đúng đúng, tới đây rồi thì là người một nhà, cháu đừng khách sáo..."

Bố mẹ chị nói rất nhiều, liên tục gắp đồ ăn vào chén của Hải Lân.

Bốn người vui vẻ ăn xong bữa tối, Khương Hải Lân đứng dậy thu dọn bát đĩa.

"Em làm gì vậy?"

"Em rửa chén."

Kim Mẫn Trí giật lấy chén đũa từ tay Hải Lân. "Làm gì có chuyện để em rửa vậy, đi chơi đi, chị rửa cho."

"Đúng đó cháu, Mẫn Trí rửa chén giỏi lắm, để cho nó rửa đi! Chúng ta gọt trái cây ăn."

Một loại cảm giác rất kỳ lạ không biết nên miêu tả như thế nào, em chưa từng trải qua, là thứ được gọi là "nhà" sao? Hoặc cũng có thể đối đãi với khách đáng lẽ là như vậy. Được đối đãi yêu thương em vừa mừng vừa lo, cơ mà vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Nhưng vì phép lịch sự em vẫn đứng cạnh chị giúp rửa bát. Mấy ngày tiếp theo, hoặc cũng có thể nói là nguyên cả một kỳ nghỉ hè đều diễn ra như thế này.

Ban ngày đi mua sắm chơi game, ban đêm cùng nhau ngồi trong sân đếm sao, Khương Hải Lân không biết rằng cuộc sống lại có thể hạnh phúc như thế. Không biết bao nhiêu lần nhìn nhau rồi mặt đỏ tim đập, cả hai người đều giấu tâm tình của mình sâu trong lòng biển, nhưng không ai xuống vớt, sợ nước quá sâu sẽ chết đuối. Hai người cùng nhau đến ngắm biển, trong lòng thầm cầu nguyện rất nhiều điều ước, tuy rằng lần nào cũng cùng một người.

Màn đêm yên tĩnh, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai cô gái, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt thanh tú như mèo của Hải Lân. Kim Mẫn Trí nhìn chằm chằm hồi lâu, không nỡ ngủ.

Một người đáng yêu như em phải hạnh phúc cả đời.

Cô vươn ngón trỏ ra chọc nhẹ vào má em.

"Ngủ rồi hả?"

"Chị yêu em."

Rất nhỏ, ngay bên tai em. Nhưng tiếc là Hải Lân thật sự ngủ say rồi, đến cả châu chấu trên cây cổ thụ ngoài cửa sổ cũng nghe thấy, em thì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro