P5: Sự hối hận trong bóng tối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 2 tháng kể từ ngày Aiko nhập viện. Aiko vẫn chưa quay lại trường kể từ lần đó. Trang đã rất day dứt về hành động của mình nhưng vì cái sĩ diện mà cô… không dám nói lên lời xin lỗi. Cũng vì thế mà cô không dám hỏi thầy chủ nhiệm về bệnh viện- nơi Aiko đang điều trị.

Thật may mắn, có lẽ ông trời cũng muốn để cô chuộc lại lỗi lầm của mình nên đã để Trang bắt gặp Aiko đang cùng mẹ trở về phòng từ công viên của bệnh viện A. Gặp lại Trang, Aiko có vẻ bất ngờ khi thấy Trang đến thăm mình.
- Tao… à… ừm… Mày sao rồi?

Mới đó, mà trông Aiko đã khác hẳn. Đầu không còn tóc hẳn là do xạ trị. Người ốm yếu xanh xao, bàn tay đầy vết thâm tím. Aiko được dìu trở lại giường, cô yếu ớt hẳn nhưng vẫn nở một nụ cười tươi với Trang Trang có vẻ bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được vẻ lạnh lùng như thường lệ. Cả hai ngồi im lắng một lúc cho đến khi Aiko bắt đầu mở lời:
-Thấy cậu đến tớ rất vui!
-Thật sao?
- Ừ! Cũng khá lâu rồi mà…
-Tao…tao…ừm… Thật ra… Mình… –Trang ngập ngừng.
Cô không biết sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra sao. Trang biết căn bệnh này vì… mẹ cô cũng từng mắc phải. Và rồi cô bắt đầu kể về cái chết của mẹ mình. Những ngày tháng qua cô đã luôn tự dằn vặt về lỗi lầm của mình đã gây ra những nỗi đau đớn cho Aiko. Cũng vì cái chết của mẹ 5 năm trước mà Trang đã tự biến mình thành con người vô tâm như thế này. Cô nói:
- Ngày ấy, tớ đã nghĩ mẹ rời bỏ mình mà đi, không giữ lời hứa sẽ bên tớ đến khi tớ trưởng thành. Tớ đã cắt đi mái tóc dài của mình, cho đến năm năm nay nó mới dài có như vậy. Cũng vì lời hứa không được thực hiện, tớ đã xa cách bạn bè, trở nên vô tâm hơn, để những người nịnh nọt theo cạnh tớ. Vì vậy mà mọi người đều sợ tớ, đều tránh xa tớ cho đến khi gặp cậu … tớ...
-Không sao đâu! Mất mẹ à, tội ngiệp… cậu thật đấy! Những ngày tháng qua… hẳn là một mất mát với cậu. – Aiko thều thào, giọng nói yếu ớt dần.

Cô với tay lấy bình oxy và đeo vào một cách thuần thục.Một con người đang trong tình trạng nguy đốn này còn có thể nói ra những lời an ủi người khác sao. Trang hổ thẹn, cúi gằm mặt xuống, nhớ lại những gì mình từng đối xử với Aiko.

Thật nhẫn tâm.

Thật ác độc.

Trang cũng nhận ra, Aiko thật sự muốn làm bạn với mình. Chính vì nhà không- có- gì- ngoài- điều- kiện nên cô đã chẳng coi ai ra gì. Kể cả những ai muốn kết thân với cô. Trang luôn muốn tìm người thân thiện để làm bạn. Tìm người có đầy đủ yếu tố tốt đẹp mới có thể kết bạn với mình. Aiko chẳng phải đã đủ hay sao? Aiko chẳng phải rất thân thiện và luôn tốt bụng, cô bạn luôn tốt bụng với tất cả mọi người, kể cả Trang hay sao?

-Ước mơ …của tớ là chạy đường trường Marathon. Tớ đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi chạy. Nhưng từ khi mẹ mất, tớ đã từ bỏ.
-Tại sao?
-Không có hy vọng gì vào cuộc sống sau khi mẹ mất.

Trang trả lời rồi tự thấy cái lý do thật ngớ ngẩn. Mẹ cô trước khi mất đã luôn nhắc cô hãy theo đuổi đam mê mà cô lại…
-Đó cũng là …ước mơ của tớ. Cậu hãy chờ tớ quay lại trường, tớ sẽ cùng… cậu chạy đường dài. Tớ sẽ cùng thực hiện… mong ước với cậu. Trong lúc chờ tớ, cậu hãy… luyện tập trước đi nhé.
-Nhưng bệnh…bệnh của cậu…
-Không có gì …to tát đâu. Sẽ khỏe nhanh thôi. Vì xạ trị nên… tớ hơi mệt.Vậy cho dù có chuyện gì xảy ra vào tương lai, cậu cũng đừng… buồn nhé, cậu cũng không …được cắt đi mái tóc đẹp này đấy! Tớ còn mong để tóc dài mà chẳng… được đây này._ Aiko mỉm cười.
- Được...Được rồi! Tớ hy vọng cậu sẽ khỏe lại.
- Ừ! Tất nhiên…rồi! Cậu… hãy đến thăm..vào ngày nào rảnh nữa …nhé!
- Ừm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro